Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Bắc vừa nói, kim quang trên người chợt lóe, hắn thúc dục Thần Long lạc ấn, nhất thời một cỗ áp lực không lồ bao phủ. Ngoại trừ Yêu Nhiêu, tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở.

- Tốt, lần này ngươi nhất định phải bị ta hành hạ đến chết.

Yêu Nhiêu vẫn không hiểu được ý nghĩ xấu xa trong câu nói của Tề Bắc, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng.

- Lần trước, là ngươi đã thua.

Tề Bắc cười hắc hắc nói.

Trong nháy mắt, hai người đã đi ra xa, lưu lại người hai phe nhìn nhau, sau một lát cũng không hề để ý đến đối phương nữa.

Nhưng từ lúc Tề Bắc cùng Yêu Nhiêu chém gió phun mưa với nhau, đám đệ tử Thông Thiên Sơn thực sự khiếp sợ. Chúng cho rằng Tề Bắc thật sự là đối thủ cùng cấp bậc với Yêu Nhiêu. Như vậy, đứa nào còn dám cười nhạo hắn? Cho tiền cũng không ai dám cười nhạo công chúa Minh Nguyệt.

Cũng không phải là đệ tử Thông Thiên Sơn ngu dốt, mà là Tề Bắc liều mạng phát ra khí thế, quả thật quá dọa người.

Phía xa xa, Minh Nguyệt công chúa đi ra từ phía sau một cây đại thụ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ và phức tạp.

Nàng có thể thấy rõ ràng, trong đôi mắt Yêu Nhiêu nhìn Tề Bắc, tràn đầy vui mừng và vẻ dịu dàng. Cùng là nữ nhân, nàng có thể đoán được phần nào hàm ý từ đôi mắt đó.

Yêu Nhiêu là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thông Thiên Sơn, thực lực đạt tới Ma Pháp Sư Thiên Phẩm. Thế nhưng nàng lại có tình cảm sâu sắc với tên Tề Bắc vô sỉ, khốn khiếp. Loại tình cảm này không phải là thân tình gì gì đó…, đây tuyệt đối là tình yêu nam nữ.

Minh Nguyệt công chúa ngồi dựa vào gốc cây đại thụ, nhất thời cảm giác trong lòng mình tràn ngập hỗn loạn.

Cảm giác lúc này của nàng tựa như một món đồ chơi của riêng mình, đột nhiên bị người khác cướp đi.

….

….

Yêu Nhiêu cùng Tề Bắc một trước một sau đáp xuống một bãi cỏ trong rừng.

- Yêu tinh.

Tề Bắc liền xông liên muốn ôm Yêu Nhiêu vào lòng để thỏa sức sờ mó.

Yêu Nhiêu đứng im nhìn Tề Bắc một hồi. Đột nhiên nàng vung tay lên, một luồng gió nhẹ hóa thành sợi giây quấn lấy tay cùng eo của Tề Bắc, trực tiếp kéo tới.

- Yêu tinh xinh đẹp, muội định chơi trò SM sao?

Vẻ mặt Tề Bắc đau khổ lải nhải.

Yêu Nhiêu gõ lên cái đầu trọc của Tề Bắc một cái, rồi trực tiếp cởi bỏ xiêm y của hắn.

- Nữ hiệp xinh đẹp, tha cho ta đi. Muội cưỡng dâm ta liền cam chịu. Nhưng xin muội đừng dùng đèn cầy và roi da nhé…

Tề Bắc nói.

Yêu Nhiêu không quan tâm đến lời vo ve của Tề Bắc, liếc nhìn qua phần bụng một chút. Lại tiếp tục trực tiếp cởi cái quần của hắn xuống từ phía sau.

Rồi lại quay về đứng trước mặt Tề Bắc, nét mặt của nàng tràn đầy khiếp sợ.

- Ta nói này, chim nhỏ mà bị lạnh thì dễ bị cảm mạo lắm đó. Nếu không thì chúng ta mặc quần trước rồi hãy nói.

Tế Bắc liếc mắt.

- Huynh… huynh mơ đi?

Yêu Nhiêu điên cuồng nói.

- Mơ chứ, mỗi ngày đi ngủ đều nằm mơ mà.

Tề Bắc nói.

- Bụng huynh, phần mông bên phải cũng có một cái bớt màu hồng.

Yêu Nhiêu nhìn hắn chằm chằm, đến cả chớp mắt cũng không có.

Tề Bắc đột nhiên ngẩn ra, nhớ lại giấc xuân mộng kia, có lẽ nào…

- Giữa hai đùi muội có một nốt ruồi màu hồng.

Tề Bắc bật thốt lên.

Nụ cười của Yêu Nhiêu nhất thời trở nên đỏ bừng như máu, chẳng lẽ trong ảo cảnh của Long Phượng Cốc, nàng thật sự bước vào giấc mộng của hắn.

Nhưng nếu như là mơ, làm sao lại có thể cảm nhận được thân thể của đối phương phản ứng chân thực như thế?

Mặc dù tại Vong Linh sơn mạch, hai người đã từng xếp hình, nhưng này là thần trí Tề Bắc mơ hồ, Yêu Nhiêu suy nghĩ hỗn loạn, trừ cái động tác như pít tông nhồi kia. Đoán chừng cũng chẳng có gì tốt đẹp để nhớ, làm sao chú ý trên thân thể đối phương có nối ruồi hay cái bớt á và bla bla thứ khác.

Nhưng với giấc xuân mộng kia, thật không giống với lúc trước, hai người đều là tình nguyện, linh hồn và thể xác một lần dung hợp hoàn mỹ, đối với thân thể đối phương có đặc điểm gì cũng nằm sâu trong trí nhớ.

- Tại sao lại như vậy?

Yêu Nhiêu vung tay lên, đem ma pháp phong hệ từ trên người Tề Bắc triệt hồi.

- Ta cũng mơ hồ vậy.

Tề Bắc nhún nhún vai, hắn cũng không biết sau đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, từ trong thế giới đó thoát ra, hắn cũng mơ hồ mà làm một hồi xuân mộng. Rồi sau đó giống như có cái gì đó trong Long Phương ảo cảnh hiện lên, làm đầu óc hắn choáng váng, cũng là trùng hợp gặp được Minh Nguyệt công chúa, hắn đem Minh nguyệt công chúa thành một nhân vật nữ chính của giấc xuân mộng khác, mà Minh Nguyệt công chúa cũng xem hắn là ảo ảnh.

Lúc này, Yêu Nhiêu nói đến trước đây có nhìn thấy cái Thiết Giáp Hỏa Long kia.

Tế Bắc nhớ tới mình đã giết chết Đại Long, ánh mắt buồn bã, từ trong không gian giới chỉ, hắn lấy ra đại long ma hạch. Đây là ma tinh hạch cấp chín, nhưng hắn chỉ muốn giữ nó bên mình vĩnh viễn là không làm gì cả.

Yêu Nhiêu đi đến trước mặt Tề Bắc, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng hắn.

- Đúng rồi, yêu tinh, không nghĩ tới muội thế nhưng lại là trưởng lão Thông Thiên Sơn. Trưởng lão đó nha, xưng hô thế này quả là xem thường muội rồi.

Tề Bắc vứt bỏ đi một tia chua xót, hắn muốn sống tốt, không muốn làm thất vọng phần nhân tình mà Đại Long dành cho hắn.

Yêu Nhiêu cười khanh khách, ngay hông Tề Bắc nghiến một cái, cách xưng hô này, người khác trông mong còn trông mong không đến đấy chứ.

- Ban đầu muội tự nói nếu có duyên… Như vậy bây giờ nhìn lại, hai người chúng ta quả thật là do ông trời sắp đặt cho đấy.

Tề Bắc nói, thử nghĩ xem, đúng là kỳ diệu, thế giới lớn như vậy, nhưng bọn hắn hết lần này đến lần khác gặp nhau ở chỗ này, hơn nữa còn gặp nhau trong xuân mộng.

Yêu Nhiêu đang trong lòng Tề Bắc ngẩng đầu lên, vươn ngón tay ngọc ngà điểm nhẹ lên mặt hắn.

- Tiểu tử, hai người chúng ta muốn ở chung một chỗ, bây giờ nhìn lại vẫn còn rất khó khăn, muốn gặp cũng phải vượt qua nhiều trở ngại.

Yêu Nhiêu nhẹ nhàng thở dài nói.

- Trở ngại? Một quyền đấm phát chết ngay.

Tề Bắc thản nhiên nói. (Dịch Giả: Ta thay câu bất hủ của thánh phồng tôm cho máu )

- Có khả năng sao! Chờ huynh đạt tới thánh cấp rồi xem huynh có bản lĩnh này hay không.

Yêu Nhiêu liếc nhìn Tề Bắc một cái.

Thánh cấp? Xem ra đụng đến yêu tinh này thật không đơn giản. Thông Thiên Sơn không hỗ là đứng đầu Ngũ Đại Thánh Địa, đúng là trâu bò.

- Ta kệ con mẹ nó, nếu không, trước hết ta cứ chiến trước ba trăm hiệp đi.

Tề Bắc cười xấu xa nói, bay tay to từ lưng Yêu Nhiêu trượt dần đến cặp vú ngạo nghễ của nàng.

- Khanh khách, huynh trước bắt được muội rồi hãy nói.

Yêu Nhiêu đẩy Tề Bắc ra, cười duyên rồi bay vút đi, trong chớp mắt hóa thành một luồng sáng xanh xa xa.

- Đợi ta một chút chứ.

Tề Bắc vẫn sức long hổ mà bay đi.

Cũng không bao lâu, Yêu Nhiêu liền giảm tốc độ, để cho Tề Bắc kịp đuổi theo cường bạo nàng.

Kiểu rượt bắt này bất quá cũng vẫn là một loại tình thú.

Mà sau đoạn kích tính ấy, tất nhiên không cần nhiều lời thừa hơn nữa.

Chẳng qua sau khi kích tình, gặp rồi cũng phải chia ly.

Yêu Nhiêu đứng trước mặt Tề Bắc, ôn nhu ngắm nhìn khuôn mặt ngày càng thành thục. Hắn đang lấy tốc độ phi thường mà trưởng thành, đuổi kịp nàng chỉ là vấn đề về thời gian, nói không chừng sẽ cho nàng một niềm vui to lớn đây.

Nàng đưa tay sửa sang lại xiêm y cho Tề Bắc, sau đó rồi xoa nhẹ lên khuôn mặt của hắn, nói:

- Đi đi, dù có khó khăn đến đâu, muội cũng sẽ chờ chàng.

- Ngày ấy sẽ không xa.

Tề Bắc cười nói, vươn tay đặt lên bàn tay của Yêu Nhiêu, đột nhiên sau đó xoay người nhảy lên, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Yêu Nhiêu.

Đi tới Long Phượng Cốc, Diêm Phương Phỉ cùng Tiểu Hắc muội lại theo chân Bát sư thúc Ngự Thú Trang đi trước.

Tề Bắc nhìn về phương hướng của một đệ tử Thông Thiên Sơn, phát hiện công chúa Minh Nguyệt đã trở lại, chỉ là ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối không có nhìn hắn.

- Chúng ta đi thôi.

Tề Bắc nói với Kim Cương, Huyễn Ảnh rồi rời Long Phượng Cốc.

Tát Linh Linh tất nhiên đi theo bên cạnh Tề Bắc. không có Tề Bắc, cái giao dịch của bọn họ có mà thực hiện vào mắt.

- Thành chủ đại nhân, sau này để ta đi theo ngươi đi.

Trên đường, Tát Linh Linh đột nhiên mở miệng nói với Tề Bắc.

- Hả.

Tề Bắc sợ hết hồn, đều là do hắn lên lên quá đẹp trai, làm sao khiếu cô bé thích vậy chứ?

- Ta… ta không phải ý đó, ta nói để cho ta đi cùng ngươi chiến đấu.

Tát Linh Linh nói, suốt những ngày qua, nàng đã bị khí độ cùng thực lực của Tề Bắc thuyết phục hoàn toàn. Dù sao trong gia tộc cũng không có chỗ cho nàng, nàng cũng không muốn lại đi lăn lộn trong mạo hiểm đội nữa, không bằng đi theo thành chủ đại nhân làm một phen sự nghiệp.

Con ngươi Tề Bắc xoay tít một vòng, mở miệng nói:

- Cái này không thành vấn đề, nhưng cũng có điều kiện đấy…

- Ngài đừng nói nữa, ta biết thành chủ đại nhân ngài muốn gì rồi, không phải là muội muội Tát Kỳ Nhi của ta sao? Ta và mọi người sẽ giật dây, ngài nếu có thể đả động trái tim của muội muội ta thì không còn gì tốt hơn rồi.

Tát Linh Linh nói.

- Khụ khụ, bổn thiếu gia là loại người này sao?

Tề Bắc nghiêm nghị đầy chánh khí nói.

- Kỳ Nhi rất xinh đẹp, so với ta chính là hai thái cực.

Tát Linh Linh mở miệng nói một cách tự nhiên, đối với nàng, tướng mạo bình thường hiển nhiên đã sớm bỏ qua.

- Rất xinh đẹp?

Tề Bắc thu lại chánh khí, nhẹ giọng hỏi.

Tát Linh Linh cười rộ lên, thật ra thì nàng lớn lên bộ dạng nhìn cũng bình thường một chút, không tính là khó coi, chỉ có tiếng cười cởi mở thực có khả năng cuốn hút lòng người đấy.

- Không bàn đến thực lực mà có bàn đi nữa thì Kỳ Nhi xinh đẹp tuyệt đối không thua vị trưởng lão Thông Thiên Sơn mà ngài liếc mắt đưa tình đó.

Tát Linh Linh nói.

Ánh mắt thật đúng độc, Tề Bắc cũng không tiếp lời, nói:

- Được rồi, mặc kệ con mẹ nó, muội muội Tát Kỳ Nhi của ngươi cùng ta có thể kết hợp thành công hay không, ngươi có muốn cùng theo sao? Tuy nói ngươi lượng cơm ăn so với Kim Cương còn nhiều hơn, nhưng bổn thành chủ vẫn còn nuôi được ngươi đấy.

Đoàn người vừa cười nói chuyện phiếm, vừa đi về phía trước.

Đúng lúc này, khóe mắt Tề Bắc đột nhiên thấy một ngọn núi giống như sừng linh dương.

Tề Bắc ngừng lại, ngọn núi này dấu hiệu có chút quen thuộc.

- Thiếu gia có chuyện gì vậy?

Kim Cương hỏi.

- Thật giống như đã thấy ở đâu rồi…

Tề Bắc suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, móc ra bản đồ mà Mễ Kỳ cho hắn, lại đem nước thuốc như máu kia quét lên rồi đi tới.

Lập tức, đồ án trên bản đồ bắt đầu thay đổi.

- Ha ha, vận khí thật không tệ.

Theo bản đồ biểu hiện, di chỉ của Địa Tinh văn minh theo lời Mễ Kỳ đang ở dưới chân núi đó.

Chẳng qua Tề Bắc rất nhanh liền gặp vấn đề, bọn họ đang ở vách đá mà bên dưới là thế giới địa tinh nằm trong lòng đất. Còn đám người phía sau bị truyền tống đi ra ngoài đang ở vùng phụ cận, còn chính hắn hiện tại lại bên trong Long Phượng Cốc.

Chỗ này gần Long Phượng Cốc như vậy, sẽ không phải là di chỉ Địa Tinh văn minh theo lời Mễ Kỳ cùng thế giới dưới lòng đất mà họ đã từng đến lại cùng một chỗ mà cửa vào thì khác sao?

Bất quá nếu đã thấy được, không bằng đi xem một chút, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Đoàn người Tề Bắc bay đến đỉnh núi, không nhìn thấy cái gì được gọi là di chỉ, đến chỉ thấy một thần điện tan hoang, trong thần điện mặc dù không có người, nhưng biểu hiện của nơi này chứng tỏ trước đó không lâu cũng không ít người ở chỗ này dạo qua.

Kỳ thật, Tề Bắc nhìn ra thần điện đổ nát này là chỗ dùng chân của các cường giả vào Long Phượng Cốc.

Địa Tinh văn minh đã mai một từ trăm vạn năm trước, mà tín ngưỡng chư thần cũng là trước khi chư thần chiến mười văn năm trước mới hoàn toàn tản ra, khắp nơi thành lập thần điện.

Chẳng qua tòa thần điện này cũng thật kỳ quái, dĩ nhiên chính là xây ở giữa vùng man hoang.

Đây là, ánh mắt Tề Bắc dừng lại trên thần tọa bị tổn hại, hăng hái xông lên đầu tiên, vung tay phủi đi tro bụi trên thần tọa sau đó đặt mông ngồi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK