Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới tận trưa Tề Bắc mới tỉnh lại, ánh nắng mặt trời chiếu vào chói mắt hắn.

Hắn ngồi ngu ngơ một lúc mới tỉnh lại.

- Yêu tinh…

Tề Bắc vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng Yêu Nhiêu, nhưng trong động ngoài hắn ra thì trống trơn, người ngọc đã sớm rời đi.

Lúc này Tề Bắc mới để ý thấy chữ viết trên vách động.

- Đi về phía nam hai ngày đường có thể ra khỏi Vong Linh sơn, ta và ngươi không còn nợ gì nhau nữa, chuyện đêm qua hãy coi như một giấc mơ đi, đừng kể lại cho ai kẻo có ngày gặp họa, nếu như chúng ta có duyên…

Văn tự tới đây thì hết, bất quá Tề Bắc cũng có thể hình dung được vẻ mặt của Yêu Nhiêu lúc đó.

Tề Bắc nở nụ cười, lẩm bẩm:

- Đã là nữ nhân của Tề Bắc ta còn muốn chạy trốn sao? Cái gì không duyên với chả có duyên chứ, anh nói có duyên vậy nhất định là có duyên, anh đã gieo vào linh hồn em Thần Long ấn ký rồi, có chạy lên trời em cũng không thoát.

Tề Bắc rất thoải mái, bắt đầu kiểm tra qua cơ thể mình.

Lúc này bên trong đan điền Tề Bắc, nội lực màu vàng đang ngưng lại, mơ hồ biế thành thành hình một con rồng.

- Thần Long đệ nhất biến, chắc là vậy rồi.

Tề Bắc sửng sốt một hồi, toàn thân tràn đầy rung động bởi kinh hãi.

Tề Bắc vận chuyển nội lực ra hai tay liềm cảm thấy đôi tay nhanh chóng bành trướng, từng mảng long lân màu hoàng kim bao phủ lên tay hắn, từng chiếc vuốt nhọn hiện ra.

Một nguồng sức mạnh khủng khiếp tràn ngập trên đôi tay hắn.

Tề Bắc hét lên một tiếng, hai móng vuốt quét một trảo vào nham thạch trong động, không ngờ lại dễ dàng như cắt đậu phụ vậy.

Sau đó hắn lại tiếp tục vung một trảo, nhất thời cả tòa núi ầm ầm rung động, có dấu hiệu sụp đổ bất cứ lúc nào bởi một trảo của hắn.

Mới hai chiêu nhưng nội lực trong người Tề Bắc đã hao đi một nửa, nói cách khác toàn bộ nội lực của hắn bây giờ còn có thể sử dụng được hai trao nữa.

Nhưng như vậy cũng đã quá kinh khủng rồi, trong thực chiến bất ngờ sử dụng Thần Long biến là đủ để lật kèo rồi.

Tề Bắc lùi ra khỏi sơn động, hắn vừa bước ra thì toàn bộ sơn động cũng sập xuống.

Tề Bắc thu hồi nội lực, hay tay lại trở về hình dạng ban đầu. Hắn lúc này có một điều trăn trở, đó là trên thế giới này liệu có nơi để hắn dừng chân không.

Tề Bắc lại xem lại cơ thể mình, phát hiện tại chính giữa đan điền xuất hiện năm luồng khí màu trắng ngà đang xoay chuyển.

- Năng lượng đấu khí, là năng lương đấu khí! Không ngờ đã ngưng tụ thành năm vòng khí, nói vậy ở thế giới này bây giờ ta cũng coi như một chiến sĩ rồi!

Tề Bắc cảm thấy vô cùng vui sướng.

Đan điền con người chia làm thượng, trung, hạ, hoàn toàn phân biệt với nhau. Nói tới đan điền người ta nghĩ ngay tới hạ đan điền ở bụng dưới, nhưng thực ra còn có trung đan điền ở ngực và thượng đan điền ở mi tâm. (DG: chi tiết vào wiki xem)

Trong đan điền chiến sĩ tập sự thì đấu khí xoay chuyển tán loạn. Ngưng tụ thành ba vòng là sơ cấp, bốn tới sáu vòng là trung cấp, bảy tới chín là cao cấp, toàn bộ đấu khí hóa lỏng thì là Vương Phẩm chiến sĩ.

Nếu có một ngày đan điền hóa lỏng để kết đan thì cũng có nghĩa bạn đã tiến vào Địa Phẩm chiến sĩ.

Ba đan là Địa Phẩm, bốn đến sáu đan là Thiên Phẩm, bảy tới chín đan là Thánh Chiến Sĩ.

Tề Bắc gấp gáp muốn tìm vong linh tới luyện tay một chút, thử uy lực Cuồng Long đấu khí xem thế nào.

Bất quá hắn tìm cả ngày cũng chỉ được hai bộ xương vong linh đã tan nát.

- Yêu tinh, nhất định là nàng yêu ta rồi, ha ha!

Tề Bắc nghĩ một chút liền đoán nhất định Yêu Nhiêu sợ trong lúc hắn ngủ có vong linh quấy nhiễu nên đã giết hết vong linh xung quanh.

Nghĩ tới Yêu Nhiêu, Thần Long đồ trong bàn tay trái hắn hơi lóe lên, hắn cảm giác Yêu Nhiêu ở ngay gần đây thôi.

Quả thực Yêu Nhiêu nấp cách đó không xa, nàng thấy sơn động sụp đổ thì vội quay lại. Lúc này chứng kiến luồng năng lương đang ba động quanh người Tề Bắc thì không khỏi kinh hãi.

Đó là nàng còn chưa thấy lúc Tề Bắc sử dụng song long trảo, nếu không nàng nhất định cho rằng trên người hắn có dòng máu thú nhân.

- Tiểu tử thúi, kia mà gọi là võ thuật cái gì, rõ là dâm thuật…

Yêu Nhiêu mắng thầm một tiếng, bằng không làm sao sau khi làm cái chuyện đó với hắn mà hắn thực lực lại tăng cao như vậy? Nhưng mà cũng phải nói lại chính bản thân nàng thực lực cũng tăng lên nhiều, dường như sắp tới ngưỡng cửa Ma Pháp Sư rồi.

Thấy Tề Bắc khỏe như rồng như hổ, Yêu Nhiêu thầm lặng nhìn hắn, nàng tin với tốc độ tu luyện của hắn có lẽ không bao lâu hai người sẽ cùng một cấp bậc. Lúc này, nàng mới chính thức bay khỏi Vong Linh sơn.

Trong rừng rậm âm u ẩm ướt, một đội mười người Hắc Giáp binh vẫn đang đâm đầu về phía trước mà không hiểu mục đích của mình là gì.

- Đội trưởng, ta vẫn không rõ, tám tháng rồi tại sao thống lĩnh vẫn chưa từ bỏ?

Một tên lính nhỏ giọng nói.

- Đúng vậy, tám tháng, đừng nói là tên đệ đệ phế vật kia của thống lĩnh, cho dù là một địa phẩm chiến sĩ tiền vào Vong Linh sơn nhiều ngày như vậy thì cũng lành ít dữ nhiều.

Một tên nói chen vào.

Lúc này người cầm đầu quay lại quát:

- Im ngay, bổn phận của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, còn nữa, Thiến Đầu, đệ đệ của thống lĩnh là người có thể vũ nhục à, để ta nghe được lần nữa thì đừng trách!

- Đội trưởng, Thiết Đầu ta cũng là có sao nói vậy, ta bội phục tính cách thống lĩnh đại nhân, hắn bắt ta chết ta cũng lập tức không sống nữa, nhưng là cái tên đệ đệ kia… Hừ!

Thiết Đầu cũng như các hắc giáp binh khác khá bướng bỉnh, mà trong quân đội chỉ có nắm đấm là mạnh nhất, cái loại thiếu gia tiểu thư trói gà không chặt chúng cũng không coi ra gì.

Đại hán kia lắc mình một cái đã xuất hiện trước mặt Thiết Đầu, một tát bay cả người ra sau, sau đó nhanh như chớp lướt theo, bàn tay như thép bóp thẳng miệng Thiết Đầu.

- Niệm tình ngươi mới gia nhập Hắc giáp quân nên lần này coi như dạy dỗ thôi, nếu không ta đã lột da ngươi ra rồi, thống lĩnh đối với chúng ta chính là thần, mà thống lĩnh có tình cảm rất sâu với Tề Bắc thiếu gia, vũ nhục hắn cũng là vũ nhục thống lĩnh, các ngươi nhớ kỹ lấy!

Tên đội trưởng lạnh lùng nói, sau đó buông tay.

- Vâng, đội trưởng.

Thiết Đầu mặc dù cúi đầu vâng dạ nhưng trong lòng chắc chắn là chưa phục.

- Về đội ngũ, tiếp tục tìm.

Đội trưởng thầm ngán ngẩm, mặc dù hắn cũng không coi trọng Tề Bắc, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra, đi theo thống lĩnh lâu thì đã rõ thống lĩnh này cưng chiều đệ đệ tới mức nào.

Tiểu đội đi chừng năm mươi dăm chợt tên đội trưởng biến sắc, ra hiệu thủ thế.

Mười người liền co cụm lại thành hình phòng ngự trận pháp.

Trong rừng đột nhiên xuất hiện rất nhiều vong linh, giống như bầy soi ngửi thấy mùi máu tươi.

Cả tiểu đội không ai kinh hoảng, ngược lại rất tỉnh táo, có thể thấy Hắc giáp quân bình thường rèn luyện rất chuyên nghiệp.

- Đại Ngưu, phát tín hiệu cầu cứu, mọi người giữ trận thế lui về sau!

Đội trưởng mặt không đổi sắc, bầy vong linh này số lượng vô cùng lớn, mà phía sau vẫn còn vong linh đang xông tới.

Chỗ này còn chưa phải Vong Linh sơn, bầy vong linh đông như vậy thực vô cùng hiếm thấy, mà bây giờ lại là ban ngày, bọn họ cũng quá xui xẻo rồi.

Một đạo hỏa tín bắn lên, vầng khói đen hiện giữa bầu trời trong xanh, một hình đầu hổ gầm thét hiện giữa không trung.

Cách đó hai mươi dặm Tề Bắc đang thoải mái chặt đầu ba cương thi, thấy hỏa pháo trên trời không khỏi sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK