Tại Hoàng đô của Kim Diệp hoàng triều, tại Nặc Đức gia tộc. Nặc Đức Lôi Mông nhìn bí báo trong tay xong, đầu ngón tay điện mang chợt lóe, bí báo liền hóa thành tro bụi.
- Lỵ Lỵ Ti (Lilith), muội nhìn thấy không? Tiểu tử thúi Tề Bắc này vậy mà đã có tiền đồ, sau này ai dám chê cười nó lão tử chặt đầu của hắn.
Nặc Đức Lôi Mông vuốt ve bích nhẫn ngọc trên ngón tay nhẹ giọng nói. Trong mắt toát ra vui mừng cùng nhàn nhạt ưu thương.
Nặc Đức Lôi Mông tuy là nhân vật đứng đầu trang lứa trong Nặc Đức gia tộc nhưng nói đến kế tiếp nhiệm tộc trưởng vị tất đã là hắn.
Thân là tộc trưởng của đại gia tộc, ngoài lãnh đạo tài hoa cùng thực lực cường đại ra thì con nối dòng cũng là phần trọng yếu.
Nặc Đức Lôi Mông là người có con nối dòng ít nhất trong hơn mười huynh đệ của lão, lão chỉ có hai cái nhi tử. Thê tử khó sinh qua đời, sau đó lão cũng không có tái giá, hơn nữa trong hai nhi tử thì Tề Bắc là kẻ vô dụng, thực lực như vậy quá mức đơn bạc. Nạc Đức Lôi Mông cũng không bởi vì Tề Bắc là một phế vật mà lạnh nhạt. Trong hai cái nhi tử thì Hoài An lớn lên rất giống hắn, còn Tề Bắc lớn lên lại rất giống mẫu thân. Mà bởi vì Tề Bắc không cách nào tu luyện ma pháp đấu khí nên lão cực kỳ bảo vệ và cưng chiều hắn. Tộc trưởng đối với việc này rất có ý kiến, nhưng hắn vẫn kiên duy trì ý kiến của mình quyết không để Tề Bắc chịu một chút ủy khuất nào. Ngược lại đối với thiên tài như Hoài An, Lôi Mông rất nghiêm khắc rèn luyện hắn.
Nhưng hiện tại, Tề Bắc như tuệ tinh (sao chổi) quật khởi, mặc dù hắn vẫn có chút không tin tưởng. Nhưng theo như lời Hoài An nhất định sẽ không sai. Chỉ đợi Tề Bắc trở về là hắn sẽ tự mình kiểm nghiệm một chút.
- Hãn Mạc Tư, để coi lần này ngài xử lý hôn sự Minh Nguyệt và Tề Bắc như thế nào, ha ha.
Nạc Đức Lôi Mông nghĩ đến việc này không khỏi cười ra thành tiếng.
Hãn Mạc Tư Đại Đế là một hoàng đế hùng tài vĩ lược. Nhưng ở triều đại nào thì mâu thuẫn hoàng quyền giữa thế gia và quý tộc vô luận đều không thể mất được. Bất quá ở Kim Diệp hoàng triều thì loại này mâu thuẫn càng thêm bén nhọn. Cho dù hiện tại Nặc Đức gia tộc nói muốn buông quyền lực. Nhưng sức tiếng nói và lực ảnh hưởng của Nặc Đức gia tộc khiến Hãn Mạc Tư Đại Đế hàng ngày đều bất an, trừ phi đem Nặc Đức gia tộc nhổ tận gốc. Nhưng Nặc Đức gia tộc từ trên xuống dưới mấy vạn người, làm sao có thể nghển cổ chờ chết. Vì vậy mâu thuẫn hai bên căn bản không cách nào điều hòa được.
Ngũ Thiếu phế vật của Nặc Đức gia tộc từ Vong Linh sơn vẫn còn sống trở về rồi!
Tin tức kia nhanh chóng truyền khắp cả hoàng đô. Từ quan huân quý tộc cho tới bình dân dân chúng cơ hồ cũng đang đàm luận chuyện này, nếu ai không biết nhất định sẽ bị khinh bỉ.
Lúc này, từ khi Tề Bắc bị Vong Linh Ma Pháp Sư ép đến Vong Linh Sơn đã chín tháng rồi. Vong Linh Sơn là địa phương nào? Đây là nơi từ lúc mới sinh ra đã biết là cấm khu, cho dù là Ma Pháp Sư vương phẩm hoặc chiến sĩ ở bên trong đó lâu như vậy thì đến cả hài cốt cũng chả còn nữa. Ấy vậy mà cái tên Tề Bắc tay trói gà không chặt này thế quái nào có thể lên được thế?
Có người nói Tề Bắc vẫn ẩn núp ở một trong sơn động, ăn con giun ăn dế… vân…vân mà sống, cho đến khi được đại ca của hắn là Nặc Đức Mãnh Hổ tìm được. Có người nói Tề Bắc ở bên trong tìm được một viên Linh Dược thần linh lưu lại đó, sau khi ăn vào thì toàn thân đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Cũng có người nói Tề Bắc ở trong Vong Linh Sơn được một nữ Cương Thi có linh trí coi trọng, để lại mạng sống cho hắn. Hắn mỗi ngày bị người nữ Cương Thi này abcxyz một trăm lần. Chuyên này nếu bị Tề Bắc nghe thấy thì không biết cảm tưởng thế nào...(Biên: Ức mà chết chứ sao)
Trừ những thứ đó ra, thảo luận nhiều nhất chính là hôn sự của Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa. Ban đầu chính miệng Hãn Mạc Tư Đại Đế đã hứa hẹn nếu Tề Bắc còn sống từ Vong Linh Sơn đi ra, lão liền đem Minh Nguyệt công chúa gả cho hắn. Mà Hãn Mạc Tư Đại Đế đến rốt cuộc có đổi ý hay không, đây mới chính là tiêu điểm của cuộc thảo luận.
Đối với cái vấn đề này, thì chuyện tại sao Tề Bắc còn sống trở về sôi nổi hơn hẳn, người thảo luận rõ ràng chia làm hai phái. Phái thứ nhất cho là Minh Nguyệt công chúa là nữ nhi mà Hãn Mạc Tư Đại Đế sủng ái nhất, là thiên tài tu luyện quang minh ma pháp, còn Tề Bắc phế vật thì vốn là một trời một vực, Hãn Mạc Tư Đại Đế ban đầu hứa hẹn chẳng qua chỉ ltrấn an Nặc Đức gia tộc thôi, cho dù Tề Bắc còn sống trở về thì lão vẫn sẽ đổi ý cũng là đổi ý rồi, người Nặc Đức gia tộc đến lúc đó chỉ có thể nuốt hận vào lòng. Mà phái đối lập lại cho là Hãn Mạc Tư Đại Đế thân là hoàng đế, không hề nói đùa. Hơn nữa Nặc Đức gia tộc cũng không phải là dễ đối phó lão hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Chuyện này làm hoàng đô xôn xao dư luận, huyên náo lớn như vậy, sau lưng nếu nói không có kẻ giật dây, thì tuyệt đối không thể nào.
Mà lúc này thân là một người trong cuộc vẻ mặt Minh Nguyệt công chúa vẫn lạnh nhạt, nàng ôm ấu thú một sừng ngồi trên xích đu ở hậu hoa viên, chiếc váy trắng tinh nhè nhẹ bay lên.
- Tiểu Bạch, hắn vẫn còn sống trở về từ Vong Linh Sơn, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng hỏi, bất quá ánh mắt trong trẻo của nàng lạnh lùng như ánh trăng, nhưng là nhìn không ra chút mờ mịt nào, có lẽ nàng đã sớm tính kỹ càng trước rồi.
Trong ngực, ấu thú một sừng kêu lên hai tiếng, nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì.
- Giết hắn đi!
Một cái thanh âm phiêu hốt vang lên ở bên tai Minh Nguyệt công chúa. Mà phía sau của nàng, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện thân ảnh một u linh.
Vẻ mặt Minh Nguyệt công chúa không chút thay đổi, lời nàng vừa nói không phải hỏi ấu thú một sừng, mà là đang hỏi người thần bí.
- Hắn hiện tại không thể chết được, phụ hoàng vẫn chưa bố trí xong, hắn vừa chết, Nặc Đức gia tộc tất nhiên sẽ phản, đến lúc đó nếu bại vong thì ta chính là tội nhân của Kim Diệp hoàng triều.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói.
- Ta chỉ biết giết người, ngươi hỏi ta cũng như không.
Thần bí nhân nói xong, thân ảnh dần dần trở thành nhạt. Như tuyết dưới ánh mặt trời, tiêu tán ở trong không khí.
- Ai! Ta không phải hỏi, ta chỉ là muốn tìm người trò chuyện. mà thôi
Minh Nguyệt công chúa than nhẹ một tiếng, vuốt ve sợi tóc nơi thái dương.
…
…
Hoàng đô nam đại môn, hai nhóm binh sĩ võ trang đầy đủ trên tường thành đại môn phân hai bên trái phải. Hãn Mạc Tư Đại Đế đích thân tới, trên ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn về địa phương xa xôi kia.
Ở bên trái Hãn Mạc Tư, một đám đại thần thân tín. Còn bên phải hắn lại là một số nhân vật trọng yếu của Nặc Đức gia tộc.
Tộc trưởng Nặc Đức gia tộc là Nặc Đức Kha Đế cũng đứng bên ngườiHãn Mạc Tư Đại Đế. Vị lão nhân này danh chấn mọt thời nhưng đã là tuổi già sức yếu. Da mặt như vỏ cây khô, ánh mắt cũng có chút mờ đục, trong tay chống một cây quải trượng không biết làm bằng vật liệu gì chế thành. Cả người thoạt nhìn như gỗ mục, tùy thời là có thể thăng thiên.
Chẳng qua là mười năm trước Nặc Đức Kha Đế đã có cái bộ dạng này, nhưng vẫn sống đến giờ, lão hiện tại thoạt nhìn chỉ bất quá hơn Gia Lão thái một chút.
- Này lão bất tử, sao lại còn chưa chết.
Hãn Mạc Tư liếc nhìn Nặc Đức Kha Đế đang buồn ngủ, trong lòng thầm mắng, hắn dám cam đoan bộ dạng lão già đang giả vờ, nhưng trên mặt của hắn vẫn có nụ cười thân thiết mà tôn kính.
- Lão Kha Đế a. Nơi này gió lớn, hay là lão trở về chờ phía sau đi a.
Hãn Mạc Tư Đại Đế ân cần nói.
- A... Bệ hạ mới vừa nói cái gì? Lão thần có chút nghễnh ngãng, không có nghe được.
Nặc Đức Kha Đế hai mắt nhập nhèm mở ra, nhìn Hãn Mạc Tư Đại Đế lớn tiếng nói.
Hãn Mạc Tư Đại Đế lập lại một lần thì Nặc Đức Kha Đế lúc này mới gật đầu lớn tiếng nói:
- Thân thể bệ hạ mới là trọng yếu, gió lớn cũng không nhọc đến bệ hạ chờ, lão thần cung tiễn bệ hạ.