Tề Bắc chậm rãi xoay người, đôi mắt đen híp lại, sắc mặt âm trầm tựa như đám mây đen tề tụ trước cơn bão làm lòng người rung động.
- Đây là hoàng triều Kim Diệp, chỗ ngươi đang đứng là hoàng đô Kim Diệp, không phải là địa bàn của gia tộc Nặc Đức các ngươi. Vị này là đại vương tử Lạc Khắc của Lạc Thủy quốc, đến đây trao đổi học tập theo lời mời của phụ hoàng, là khách quý của hoàng triều Kim Diệp, ngươi phải nói xin lỗi.
Công chúa Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tề Bắc chậm rãi nói. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên hắn nở nụ cười, từng bước từng bước đi về phía đại vương tử Lạp Khắc. Đại vương tử Lạc Khắc thấy thế trong lòng run lên, không thể tự chủ lui về sau mấy bước, đối diện với Tề Bắc, ngạo khí và dũng khí ban đầu của hắn cũng sớm bị áp chế nhét vào một góc trong nội tâm rồi.
- Ngươi muốn ta nói xin lỗi sao?
Tề Bắc gằn từng chữ nói. Đại vương tử Lạc Khắc thấy ánh mắt của Tề Bắc hai chân như nhũn ra. Đây là dạng ánh mắt gì vậy? Bên trong đầy rẫy máu tanh, giết chóc, cùng với một cổ uy nghiệm làm hắn hoàn toàn không dậy nổi ý phản kháng. Hắn cảm giác trước mặt không phải là một thiếu niên mười sáu tuổi, mà là một ác ma giết chóc vô số.
- Ngươi muốn ta nói xin lỗi phải không?
Tề Bắc hỏi lại lần nữa
- Không… không cần…
Đại vương tử Lạc Khắc giọng run run trả lời, toàn thân thấm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tề Bắc nghe được câu nói này, sắc mặt âm trầm bỗng trở lại bình thường nhanh như lập sách, hắn cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vai đại vương tử Lạc Khắc, quay đầu nói với công chúa Minh Nguyệt:
- Công Chúa điện hạ, nàng nghe được không? Nãy nàng nhắc đến thân quý của hắn cao quý, còn lên tiếng hộ hắn nữa, lẽ nào nàng là mẹ hắn sao? Có thể làm chủ thay hắn ư?
Đôi mắt đẹp của công chúa Minh Nguyệt run lên, ngọc thủ nhất thời giơ lên, đối mặt với Tề Bắc, nàng thậm chí sinh một cảm giác tức giận không thể khống chế được.
- Tẩu tử, tiểu nha đầu, Tề Bắc ta đi trước.
Tề Bắc hướng về chị em Phong Nhược Vân phất tay một cái. Hắn đi được vài bước thì đột nhiên dừng cước bộ lại, một cổ hàn khí chạy dì từ lưng đến đầu hắn, da thịt toàn thân nhất thời căng cứng, cả người không thể nhúc nhích. Cảm giác nguy hiểm cực độ này, giống như lúc hắn ở Vong Linh Sơn thấy U Linh đặt được một chân cảnh giới vào U Linh vương.
Đám nam nữ quý tộc có chút không hiểu nhìn về phía Tề Bắc đột nhiên như hóa đá, không hiểu là hắn bị vấn đề gì về thần kinh không. Đôi mắt đẹp của công chúa Minh Nguyệt lóe lên, dần dần mở nắm đấm, duỗi bàn tay ra một động tác thủ thế. Lúc này, Tề Bắc mới cảm giác được cỗ khí tức kia biến mất, hắn quay đầu lại híp mắt nhìn công chúa Minh Nguyệt một cái rồi nhanh chân rời đi. Còn Phong Nhược Nhân nhìn về công chúa Minh Nguyệt một cái suy nghĩ gì đó, hiển nhiên là đã đoán được nội tình.
…
…
Tề Bắc quay trở về lại viện Tử Lý của mình ở gia tộc Nặc Đức, nhưng phát hiện ra không thấy anh em Kim Cương ở đây.
- Thiếu gia, mau, mau đi xem ca ca của muội, huynh sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đúng lúc này, Huyễn Ảnh lảo đảo chạy vào, thấy Tề Bắc mà như thấy cứu tinh, nức nở nói.
- Hắn ở đâu?
Trong lòng Tề Bắc căng thẳng vội hỏi.
- Ca ca ở khu rừng phía bắc.
Huyễn Ảnh nói. Tề Bắc ghe vậy thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất.
Phủ Nặc Đức rất lớn, phía bắc có một khu rừng độc lập, ngày thường cũng không có người lai vãng. Tề Bắc đi vào trong khu rừng, chỉ thấy một quang cảnh hỗn độn, vô số cỗ đại thụ bị gãy hoặc bị nhổ tận gốc, giống như vừa có một cơn gió lốc càn quét qua. Mà càng làm cho Tề Bắc khiếp sợ chính là một đại hán cao hơn trượng, tóc tai bù xù, nửa quỳ trên mặt đất, trên mặt hắn như ghim đầy ánh lửa, khuôn mặt vặn vẹo vì thống khổ, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, sát ý tỏa ra điên cuồng làm cho lòng người run sợ, bất quá, hắn dường như đang cố gắng chịu đựng.
- Kim Cương!
Tề Bắc kêu một tiếng, lắc mình một cái đến bên cạnh hắn. Kim Cương đột nhiên ngẩng đầu, tiếng gầm phát ra từ cổ họng nghe như tiếng dã thú, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tề Bắc, tựa như muốn xé hắn thành muôn vàn mảnh nhỏ. Nhưng hiển nhiên với một chút lý trí còn sót lại, hắn cố gắng khống chế chính mình. Tế Bắc phát hiển ra cả người Kim Cương còn tráng kiện hơn trước kia, bên trong cánh tay, mạch máu đang bạo phá dữ dội, thứ chảy bên trong dường như không phải là máu mà là dung nham sôi trào, cho dù cách một lớp da thịt, vẫn cảm thấy được lực lượng cuồng bạo trong đó.
- Mau… đi, tiêu nhân… không chịu nổi nữa rồi.
Kim Cương gào thét, nếu không phải còn chút lý trí áp lại, hắn đã xông lên đem Tề Bắc xé thành từng mảnh nhỏ rồi.
- Cuồng hóa, thật sự là năng lực cuồng hóa huyết mạch của hậu duệ Thần Thú trong truyền thuyết?
Trong lòng Tề Bắc tràn đầy khiếp sợ, không dám do dự nữa, kim quang từ tay trái chợt lóe lên, điểm lên mi tâm Kim Cương, nội lực giống như linh xà chui vào trong cơ thể Kim Cương. Năng lượng thần bí trong cơ thể Kim Cương giống như những cơn lốc xoáy đang quay cuồng, liên tục đánh vào đại não, có lẽ đây là nguyên nhân căn bản khiến hắn mất đi lý trí.
Nội tâm Tề Bắc trầm xuống, thật ra muốn phong bế lại cũng không khó, nhưng hệ thống thần kinh cực kỳ phức tạp, một vết thương dù nhỏ một chút cũng phải là chuyện đùa. Bất quá lúc này Kim Cương cũng sắp không chịu được nữa rồi, sau khi cuồng hóa, hắn quả thực to lớn giống như một chiếc chiến xa, chưa cần nói đến việc hắn mất tự chủ sẽ làm ra nhưng chuyện gì, chỉ riêng việc năng lượng thần bí kia đánh sâu vào não hải rất có thể khiến hắn từ nay về sau điên điên khùng khùng đã buộc Tề Bắc phải cắn răng, thúc động nội lực tạo nên phòng tuyết trong não của Kim Cương, ngăn cản thứ năng lượng cuồng bạo kia đánh sâu vào. Cũng may là mặc dù nội lực của hắn hết sức nhỏ bé trước năng lượng cuồng bạo kia, nhưng bên trong nội lực của hắn có chứa một tia long lực, tựa hồ có thể làm cho năng lượng kia cảm giác sợ hãi, nên khi nội lực của hắn bao trùm cả não của Kim Cương, năng lượng kia gặp thì tự đi lướt qua, không còn đánh sâu vào não của hắn nữa. Một lát sau, hai mắt Kim Cương vẫn đỏ ngầu, nhưng sát ý điên cuồng cũng đã từ từ biến mất giúp hắn thanh tỉnh trở lại. Đợi đến khi nội lực của Tế Bắc ngưng tụ thành Thần Long ấn ký ở lòng bàn tay trái Kim Cương thì hắn mới đưa tay về.
- Tiểu… tiêu nhân không sao rồi…
Kim Cương vẫn chưa dám tin tưởng chính mình, hắn nhìn cánh tay vô cùng tráng kiện của mình, lần đầu tiên hắn cảm giác cơ thể không cần phải cực khổ áp chế lực lương cường đại đó nữa. Kim Cương hét lớn một tiếng, nhìn qua hai cánh tay, nhất thời nổi lên từng vòng quang hỏa, khiến vô số cây đại thủ nổ ầm ầm trở thành phấn vụn, tựa như được nặn ra từ bùn.
- Ca.
Lúc này, Huyễn Ảnh kích động lao đến.
- Tiểu muội, ca không sao.
Kim Cương vươn cánh tay ra, để Huyễn Ảnh đỡ hắn đứng dậy. Tề Bắc khoanh tay đứng nhìn, trong lòng mừng rỡ toan tính. Đây chính là hậu duệ Thần Thú a, nói cách khác là cơ thể của hai anh em này mang dòng máu của Thần. Xem xét khí lực của Kim Cương sau khi cuồng hóa, lực công kích này ngay cả chiến sĩ vương phẩm hay Ma Pháp Sư vương phẩm cũng buộc phải thối lui nhượng bộ a.
Lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của Kim Cương nhanh chóng biến mất, hắn vội vàng tránh khỏi Huyễn Ảnh, thân thể khổng lồ của hắn bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, những hoa văn hình ngọn lửa trên mặt cũng biến mất. Kim Cương trở lại bình thường liền lảo đảo vài cái rồi ngồi bệt xuống đất như đã cạnh hết khí lực vậy.