Tề Bắc cởi trần ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, song chưởng chống tấm lưng trắng ngần của Huyễn Ảnh, lúc này trên thân nàng chỉ có mỗi nội y. Khói trắng lờ mờ thoát ra từ huyệt Bách Hội trên đầu hắn, nội lực hắn sôi trào không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, theo song chưởng của hắn tến vào cơ thể Huyễn Ảnh, giống như một mũi khoan đánh thẳng vào các kinh mạch bị bế tắc của nàng. Mỗi khi kinh mạch hơi thong được một chút, Tề Bắc liền có thể cảm ứng được một loại lực lượng thần bí ở trong cơ thể nàng đang dần thức tỉnh thức tỉnh.
Một lúc lâu sau, nội lực Tề Bắc đã suy yếu, hắn bắt đầu chậm rãi thu công, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vừa mở mắt, Tề Bắc hơi có vẻ mỏi mệt nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng ngời. Nội y của Huyễn Ảnh đều đã bị mồ hôi làm ướt sũng, hoàn toàn dính sát vào cơ thể nàng dường như khiến nó trở nên trong suốt, cơ thể lung linh tuyệt mỹ mơ hồ hiện ra hoàn toàn. Từ góc nhìn của Tề Bắc, hắn có thể thấy từ qua phía nách Huyễn Ảnh có một thứ kiêu ngạo nhô lên hơn phân nửa và no tròn.(biên: wow)
- Thật là bổ mắt nha! Chẹp! Chẹp!
Tề Bắc âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, hắn dời ánh mắt từ tấm lưng trắng ngần của nàng thẳng xuống cặp mông no tròn kia. Mặc dù nàng đang ngồi nhưng dưới tiểu khố kia đã ướt đẫm mò hôi, làm hắn có thể một cái khe thần bí kéo dài vô hạn đầy dụ hoặc.
Không thể kiềm chế nổi nữa rồi...
Tiểu đệ đệ của hắn thấy thế cũng bắt đầu nhao nhao lên hưởng ứng. Một khi nhìn vào tấm thân như trần truồng kia, thằng nhỏ không hưởng ứng chính tỏ nó có bệnh rồi mất rồi. Mà đúng lúc này, Huyễn Ảnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, dần thanh tỉnh lại. Nàng có chút hưng phấn, chỉ cảm thấy toàn thân cứ phiêu phiêu hết sức thoải mái, từ lúc nàng sống đến giờ cũng chưa từng có trải qua cảm giác dễ chịu đến như vậy. Huyễn Ảnh xoay người, mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của Tề Bắc dán thẳng vào ngực của nàng, miệng có chút dãi chảy ra. Huyễn Ảnh theo bản năng vội vàng cúi đầu xuống chỉ thấy vải ướt đang cố gắng hết sức giữ lại đôi tiểu bạch thỏ đang trực chờ xổ ra ở trước mặt Tề Bắc. Tề Bắc hô hấp càng trở nên nặng nề, đột nhiên một tay kéo Huyễn Ảnh vào lòng, bàn tay to còn lại trực tiếp nhào nặn một tiểu bạch thỏ.
- Lần sau không cho phép muội mặc y phục trong suốt như vậy nữa, nếu cứ dụ dỗ huynh vậy, huynh sẽ ăn muội đó.
Tề Bắc cảm giác được thân thể mềm mại của Huyễn Ảnh chợt cứng đờ, vẻ mặt cũng trở nên kinh hoàng. Hắn cố gắng dùng sức bóp lấy mấy cái lãi rồi nghiến răng nghiến lợi chạy đi xối nước lạnh cho hạ hỏa. Huyễn Ảnh nhìn theo bóng lưng Tề Bắc mà ngượng ngùng cười một tiếng, dù vừa rồi nàng bị dọa phát hoảng nhưng lòng lại chuyển biến đầy vui vẻ.
…
…
Tề Bắc dẫn theo Kim Cương nhàn nhã đi chơi trên Đệ Ngũ Đại đạo .
Đệ Ngũ Đại Đạo là một con đường phồn hoa nhất hoàng đô, bởi vì hầu hết các thương hội lớn đều tập trng ở đây.
- Kim Cương, ngươi cảm giác ngươi sống là vì cái gì?
Tề Bắc đột nhiên hỏi một câu chả đâu chả đuôi gì cả.
Kim Cương nắm chặt một đôi quả đấm đến khi "Răng rắc " rồi mới thả lỏng ra.
- Ừ, ta nghĩ ngươi đã trả lời. Chuyện của ngươi chính chuyện của Tề Bắc ta, đây chính là lời hứa của ta.
Tề Bắc ngừng lại.
Thân thể Kim Cương giống như điện giật run lên, âm thanh ong ong nói:
- Ngũ Thiếu, ngài không hiểu...
- Ta hiểu được, bất kể ngươi đang đối mặt là cái gì, cứ cho ta một suất vào đấy.
Tề Bắc khoát khoát tay cắt đứt lời Kim Cương nói.
Kim Cương nhìn chằm chằm vào Tề Bắc mà Tề Bắc vẫn cứ thản nhiên nhìn hắn. Bỗng nhiên, Kim Cương đặt hai cánh tay tráng kiện về trước ngực, hướng về phía Tề Bắc quỳ một chân xuống. Tề Bắc chưa từng thấy qua nghi thức này, nhưng hắn vẫn hiểu được đây là lời hứa của Kim Cương đối với hắn.
Lúc này, bên kia đường phố, tại cửa sổ tầng ba trong một gian tửu lâu, một thiếu nữ có đôi mắt đẹp đang lạnh lùng nhìn chăm chú việc đó.
- Minh Nguyệt, xem ra vị hôn phu bé nhỏ của muội đã có một gã tùy tùng chân chính rồi.
Thiếu nữ ngồi đối diện ánh mắt của nàng ngắm tới, lãnh đạm cười nhạt nói.
- Uy, thì ra là hắn, thì ra hắn chính là tên Tề Bắc của Nặc Đức gia tộc, lúc ở Túy Nguyệt Viên hắn quả thật quá khoa trương.
Bên cạnh nàng là một tiểu nha đầu khoảng mười hai mười ba tuổi tò mò ló đầu nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói.
- Nhược Vũ, muội không thể nói nhẹ nhàng hơn môt chút sao?
Phong Nhược Vân gõ đầu muội muội nói.
- Á! Tỷ tỷ, tỷ cũng còn chưa bước chân vào Nặc Đức gia tộc đã muốn che chở cho đệ đệ của người ta rồi.
Phong Nhược Vũ làm một cái mặt quỷ, dí dỏm nói.
Khuân mặt Phong Nhược Vân hơi đỏ lên, nhớ tới thanh niên xăm hình mãnh hổ trước ngực đến cầu hôn mình, đột nhiên nàng thấy có chút cô đơn. Minh Nguyệt công chúa nhìn Phong Nhược Vân, vốn tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng đương nhiên có thể nhìn ra Phong Nhược Vân cũng không phải là không có tình cảm đối với Nặc Đức Hoài An, chẳng qua dường như có nhiều thứ làm nàng khó xử.
- Nhược Vân, ở vị trí của chúng ta có một số việc căn bản không thể tự mình làm chủ. Tỷ rất may mắn mới có thể tìm được một nam tử trong lòng về làm đức lang quân, vậy việc gì tỷ có gì phải băn khoăn chứ?
Minh Nguyệt công chúa mở miệng nói. Nàng không biết phải đi khuyên giải Phong Nhược Vân thế nào để có thể chia rẽ hai người theo ý của phụ hoàng.
- Muốn tìm được một người trong lòng, quả thật khó khăn đến như thế sao?
Phong Nhược Vân nhẹ nhàng thở dài, nàng chỉ muốn mọt người có mình nàng ở trong lòng mà thôi.
- Nhược Vân, trong lòng tỷ tự nhiên biết, tội gì tỷ phải tự làm khó mình?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của Phong Nhược Vân. Ở xã hội đương thời, nữ nhân có thể hưởng có rất nhiều quyền lợi, thậm chí một số quốc gia là nữ nhân làm vương tử, nhưng về chuyện tình cảm thì chỉ nam nhân mới có quyền này. Nam nhân có thể rất hoa tâm, có rất nhiều thê thiếp nhưng nữ nhân một khi đã đính hôn thì nàng chỉ có thể vụng trộm với người trong long mình, tuyệt đối không thể quang minh chính đại lui tới cùng nam nhân khác. Một người cưới công chúa trở thành phò mã thì sẽ không được phép cưới them thê thiếp, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ đó không thể ra ngoài giao díu với một nữ nhân khác.
- Muội quyết định rồi, cả đời này nếu tìm không được người đàn ông nào một lòng một dạ với muội thì muội sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Đang lúc ấy thì Phong Nhược Vũ bên cạnh non nớt quơ quơ quả đấm chân thành nói. Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân nhịn đều không cho đó sẽ là sự thực. Đời là vậy, có nam nhân chung tình một nữ nhân nhưng nữ nhân đó lại không thích người nam nhân này, mà thích nam nhân lại cứ trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình. Còn về thế gia tử và thế gia nữ, hôn nhân của bọn họ căn bản cũng không phải do chính mình quyết định.
Đang lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng rống như sấm khiến tam nữ không thể tự chủ, mà phải phải quay đầu ra nhìn. Chỉ thấy cự hán bên cạnh Tề Bắc đang trợn mắt trừng trừng, hai cánh tay rắn chắc đang túm hai gã hộ vệ nào đó như hai con gà nhấc lên không trung, sau đó hung hăng đáp đi.
- Ai ui, tình yêu bé nhỏ của ta, ngươi thật là mạnh mẽ vô cùng, bổn hầu thích.
Cách đó không xa, có một nam nhân trên mặt lại tô son điểm phấn, mặc một chiếc trường bào đầy lẳng lơ, hắn bày ra bộ dáng õng ẹo làm người ta nổi hết da gà, ỏn ẻn nói.(Biên: ọe)
- Đúng là Lan Lăng hầu rồi, xem bộ dáng này chứng tỏ hắn khoái người cao to kia rồi.
Minh Nguyệt công chúa khóe miệng khẽ nhếch, thấy Tề Bắc gặp phiền toái, chẳng biết tại sao nàng có chút vui vẻ.
Lan Lăng hầu là một nhất đẳng hầu tước, yêu thích nam sắc. Ở cả Kim Diệp hoàng triều ai cũng biết, là một nhân vật mà ai cũng không muốn dây vào.
- E rằng sự việc không đơn giản như vậy. Lan Lăng hầu và Phúc Khắc Tư gia vốn chủ tâm đầu ý hợp, mà Phúc Khắc Tư ở Phồn Tinh thành bị Tề Bắc chỉnh thành đầu heo, đên phụ mẫu còn nhận không ra, chắc chắn la Lan Lăng Hầu đặc biệt đi đến tìm phiền toái.
Phong Nhược Vân thản nhiên nói.
- Lan Lăng hầu kia cũng quả là không biết xấu hổ.
Phong Nhược Vũ nhíu lại cái mũi nhỏ lại, khi thấy được Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân nhìn sang, nàng vội vàng nói:
- Muội không phải nói hộ Tề Bắc, chẳng qua chỉ vì Tề Bắc là một tiểu bối a, nếu tê kia có bản lãnh thì tìm Lôi Mông bá bá gây phiền toái đi.
- Nhược Vũ, Lan Lăng hầu nóng giận thì ngay cả ba tuổi đứa trẻ cũng khi dễ, Tề Bắc đã là cái gì. (Biên: 3 tuổi cũng khi dễ, thú vãi)
Minh Nguyệt công chúa nói đồng thời trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kiêng kỵ.