Càng đi lên hướng Tây Bắc, khí trời càng lúc càng lạnh, lá cây rụng đầy trên đường, xe ngựa chạy vụt qua cuộn lá khô bay lên không trung. Con đường này khi xưa là một nơi có cảnh sắc tuyệt mỹ, nhưng hiện giờ đã trở thành một bãi đất hoang. Hơn nữa, bên này bắt đầu thường hay có ma thú lui tới, nên người đi đường bị ma thú cắn chết ở địa giới Tây Bắc đã là chuyện bình thường.
Trên con đường đó, có một thương đội đang đi từ từ đi. Tuy đường tới đây hết sức thuận lợi nhưng lúc này hộ vệ của thương đội bắt đầu trở nên cẩn thận bởi nơi này không chỉ có mỗi ma thú thường lui tới mà còn có cả những nhóm đạo tặc lớn nữa. Trong chiếc xe ngựa xa hoa của thương đội, Đặc công chúa Ca khẽ vén rèm lên nhìn hai cây mọc quấn lấy nhau như đôi tình nhân ở bên ngoài, tự hỏi liệu đám lá rụng kia có phải đang thương tiếc cho đôi tình nhân đó không?
- Người dùng việc giết người để luyện kiếm, làm sao có thể thành người thân được đây?
Ca Đặc công chúa thở dài, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cái bụng to. Thanh niên Ca Đặc Mật Mật Tư len lén nhìn công chúa Ca Đặc một cách chăm chú, trong con mắt thoáng hiện lên tia ái mộ. Chẳng qua đến lúc công chúa Ca Đặc quay đầu nhìn sang, hắn lại vội vàng cúi đầu, cố gắng đem tia ái mộ kia che giấu.
- Mật Mật Tư (Thick Adams), việc bên trong thành Thanh Diệp ngươi làm sơ suất quá.
Ca Đặc công chúa thản nhiên nói.
- Xúc Xúc, không cần lo lắng. Tiểu nhân nghĩ tên Nặc Đức Tề Bắc kia lúc này đã bị bắt. Mà cho dù hắn có đào thoát được đi chăng nữa thì hơn hai trăm tên quân sĩ có trong tay cũng sẽ tử thương thảm trọng. Hắn lo thân chưa xong, nào còn tinh lực mà truy xét chúng ta?
Mật Mật Tư lộ ra vẻ tràn đầy tự tin. Ban đầu, hắn tình cờ từ trong miệng người đi đường biết được Kim Diệp hoàng đô đã có chuyện xảy ra, cũng nghe ra được quân đội Hãn Mạc Tư Đại Đế đang truy lùng Nặc Đức Tề Bắc. Trong lòng hắn liền có một kế hoạch, người mật báo đương nhiên chính là do hắn phái đi.
- Ngươi đừng có quên, vùng đất được phong của Nặc Đức Tề Bắc là thành Tây Linh, cho nên rất khó đảm bảo chúng ta sẽ không gặp hắn ở đó. Hơn nữa, ngươi cũng nói hắn dùng một chiêu làm cho Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm của Thông Thiên Sơn bị thương nặng. Thực lực mức này, nếu chúng ta trêu chọc vào quả là không sáng suốt.
Ca Đặc công chúa nói mang theo ý trách cứ. Thực ra, từ ngày đó đến hôm nay trong lòng của nàng vẫn có chút bất an.
- Hừ! Xúc Xúc, tình huống thành Tây Linh ra sao chẳng lẽ chúng ta còn không biết? Ở nơi này, Nặc Đức Tề Bắc là con rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm sấp.
Mật Mật Tư nói.
- Sau này ngươi làm việc mà không bàn bạc với ta thì ta sẽ đá ngươi trở về Dương Tràng Câu.
Ca Đặc công chúa nhìn chằm chằm Mật Mật Tư. Việc đã đến nước này thì nàng nói cái gì nữa cũng vô ích. Chỉ có thể cầu cho sự thật sẽ như Mật Mật Tư nói.
…
…
Mặt trời lên đến đỉnh, lúc này thành chủ của Tạp Kỳ thành là Ly Đông Lai (lee dongai) đang dùng cơ thể mập như heo của mình phi nước đại trên người tiểu thiếp thứ mười tám mà hắn mới vừa thu. Nghe tiểu mỹ nhân kia la hét rên rỉ, trong lòng Ly Đông Lai thấy vô cùng kích thích và thỏa mãn. Ai cũng biết Ly Đông Lai mập mạp như heo, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chỉ thích những cô gái mảnh mai thon thả mà không thèm nghĩ đến thân thể người ta có thể chịu được trọng lượng của hắn hay không.
- Ha ha, Tiểu Ngọc, sướng không?? Ta lợi hại không?
Ly Đông Lai đắc ý cười to.
- Thật sướng, lão gia thật là lợi hại.
Tiểu mỹ nhân phía dưới nịnh nọt nói. Nhưng đôi mi thanh tú đang nhíu chặt vì thống khổ đã bán đứng nàng. Ly Đông Lai đang định thi triển ra mười tám loại ngự nữ thần công đẻ tiểu mỹ nhân thêm sảng khoái thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của lão bộc bên người:
- Thành chủ, bên ngoài có người cầu kiến.
- Không tiếp, đuổi đi!
Ly Đông Lai đang cao hứng, lập tức ác thanh ác khí quát.
- Nhưng là... Hắn nói hắn là người của Nặc Đức gia tộc.
Lão bộc chần chờ nói. Ly Đông Lai nhất thời cả kinh, ngay cả tiểu chiến hữu của hắn cũng mềm nhũn ra, vội vàng bò dậy từ trên thân thể mềm mại.
- Lão gia, ngài...
Mặt tiểu mỹ nhân đầy u oán nói.
- Đồ mù, còn chưa đứng lên mặc quần áo lại cho ông.
Ly Đông Lai phẫn nộ quát. Tiểu Ngọc sợ hết hồn, không dám nữa đùa nữa, vội vàng bò dậy giúp Ly Đông Lai mặc y phục chỉnh tề. Chờ đến khi Ly Đông Lai vội vã rời đi, Tiểu Ngọc mới "phì " một tiếng, nói:
- Con heo mập chết tiệt, phụ tùng thì vừa ngắn lại vừa bé mà cứ thích tự sướng à? Lão nương dùng dùng dưa leo tự xử còn sướng hơn của ngươi.
Ly Đông Lai thấp thỏm đến phủ đã thấy một thiếu niên tuấn mỹ bất phàm đang ưu nhã uống trà. Phía sau thiếu niên, là một đại hán có sắc mặt hung ác.
“Thật là uy phong! Hôm nào cũnc có hộ vệ thật kinh khủng.” Ly Đông Lai trong lòng nghĩ như thế, trên mặt xé ra nịnh hót nụ cười nghênh đón.
- Hạ quan là Ly Đông Lai, không biết thiếu gia là vị nào trong Nặc Đức gia tộc?
Ly Đông Lai hỏi.
- Nặc Đức Tề Bắc. Ly Đông Khai thành chủ, ta mạo muội làm phiền, ngài không hoan nghênh sao?
Tề Bắc ngồi bất động, cười nói.
“Nặc Đức Tề Bắc!”Khuân mặt Ly Đông Lai càng thêm vẻ nịnh hót. Danh tiếng của Nặc Đức Tề Bắc hiện đã truyền khắp cả Kim Diệp hoàng triều. Đối với Ly gia vốn phụ thuộc Nặc Đức gia tộc mà nói, thì tư liệu về Nặc Đức Tề Bắc càng thêm rõ ràng. Tám tháng sinh tồn trong Vong Linh Sơn, kỳ tích đó sớm đã được đồn thổi khắp các phố phường. Còn chuyện hắn đánh bại đệ tử của một Thánh Địa là Phần Thiên có thực lực Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm, mặc dù không có truyền ra ngoài nhưng Ly gia cũng đã thông qua con đường đặc thù mà biết được. Mặc dù năng lực của Ly Đông Lai khá bình thường, nhưng hắn lại là con trai trưởng của Ly gia, nên hiển nhiên hắn cũng có chú ánh mắt.
- Dĩ nhiên là không rồi! Ngũ thiếu đừng nói hạ quan vậy, Ngũ Thiếu đến thành Tạp Kỳ, đó là vinh quang của Ly Đông Lai cũng là của cả thành Tạp Kỳ này.
Ly Đông Lai nịnh nọt.
- Ha hả, Đông Lai nói chuyện quả thật chân tình, rất có tiền đồ.
Tề Bắc cười nói. Hắn rõ ràng là tên thiếu niên mới mười sáu tuổi, nhưng Ly Đông Lai hơn ba mươi tuổi lại nói chuyện như tiểu bối, nghe có chút tức cười nhưng vẻ mặt Ly Đông Lai tràn đầy vẻ quang vinh. Có vẻ khi được Tề Bắc gọi thẳng tên của hắn là là một vinh quang rất lớn.
- Ngũ Thiếu, hạ quan nghe nói ngài muốn đi thành Tây Linh, mà chỗ đó chưa bào giờ được thái bình cả, chỉ có ngài là người anh minh thần võ mới có thể trấn được nơi đó.
Ly Đông Lai nói gần nói xa đâu chỉ muốn nịnh nọt, hắn nói như vậy cũng là để hỏi dò mục đích của Tề Bắc khi tới thành Tạp Kỳ này. Không thể không nói, mặc dù hàng ngày hắn biểu hiện năng lực khá bình thường nhưng lại hết sức giỏi về luồn cúi, hơn nữa đối với thập phần thành thạo việc lấy lòng người khác. Thành Tạp Kỳ dù đã ở Tây Bắc, bất quá Tề Bắc ra khỏi Thanh Diệp thành phải ghé qua thành Tạp Kỳ nên đã tăng thêm một quãng đường ngắn nữa mới tới được thành Tây Linh.
- Đúng vậy a. Lần này đi thành Tây Linh tuy đường xá xa xôi nhưng bổn thiếu gia cũng không sợ phong trần mệt mỏi nên đi đến nơi này vui đùa một chút.
Tề Bắc dĩ nhiên sẽ không nói thật.
- Vậy thì tốt quá! Thành Tạp Kỳ của tiểu nhân mặc dù không tính là phồn hoa nhưng là có một phong vị khác.
Ly Đông Lai thêm hai chữ “phong vị” đồng thời cười đến hết sức dâm đãng, con mắt cười kéo thành một đường chỉ, biểu hiện ý tứ “hiểu chứ”.
- Vậy cũng được. Phiền chỉ bảo một chút.
Tề Bắc lộ ra nụ cười ngầm hiểu. Ly Đông Lai không dám đánh phát rắm nào nữa vội chạy đi chuẩn bị. Nụ cười của Tề Bắc cũng dần thu liễm, hắc trường kiếm trên người đang run rẩy. Trên người Ly Đông Lai có khí tức hắc ám nhàn nhạt, nếu như không phải hắn tu luyện Hắc Ám ma pháp thì chính là bị người khác thi triển Hắc Ám ma pháp. Chẳng qua lần này hắc trường kiếm không có truyền đến bất kỳ tin tức nào.