Tề Bắc tiến lên ngồi xổm trước mặt Mộ Dung Tinh Thần, nắm chặt lấy hai bàn tay của nàng.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Đôi mắt Mộ Dung Tinh Thần hơi rươm rướm nước. Kỳ thực ngoại trừ việc xưng là Tinh Chủ ra thì nàng chỉ là một cô gái tự phong bế vào trong cái thế giới của mình, một cô gái bị tổn thương cả về thân thể lẫn tinh thần.
- Chắc chắn, ta rất chắc chắn về việc này.
Tề Bắc kiên định nói.
- Muội…muội muốn huynh ôm muội một cái.
Mộ Dung Tinh Thần nói. Tề Bắc đứng dậy ôm Mộ Dung tinh thần vào trong lòng. Lúc này, không có một tiếng động nào vang lên, chỉ một từ ‘chắc chắn’ đã là một lời hứa hẹn trọn đời rồi. Xa xa, ba nha đầu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn cảnh hai người ôm nhau thì nước mắt lưng tròng, cao hứng thay cho Mộ Dung Tinh Thần. Bỗng Phiêu Tuyết tựa hồ như nhớ ra điều gì đó, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:
- Yên Linh tỷ, Tề Bắc đã trở thành nam nhân của Tinh Chủ vậy thì về sau chúng ta có phải nghe lời của hắn không?
- Theo lý mà nói thì…đúng vậy.
Yên Linh gật đầu.
- Vậy thì chúng ta coi như là thị tỳ rồi. Nghe đồn là thị tỳ cũng phải sưởi ấm giường cho chủ nhân…
Như Phong vừa nói xong mặt thoáng đỏ ửng lên, lại thấy Yên Linh và Phiêu Tuyết nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng hoảng sợ, vội vã ngậm miệng lại.
- Đúng vậy, Huyễn Ảnh cũng ở bên cạnh Tề Bắc, không phải cũng bị hắn…
Phiêu Tuyết rụt rè nói. Yên Linh dùng sức nắm lấy bả vai hai người, quát lên:
- Hai đứa câm miệng lại. Tụi bay khát nam nhân đến phát cuồng rồi à?
Như Phong và Phiêu Tuyết không dám lên tiếng nữa bởi trong số ba người thì Yên Linh là người đứng đầu. Yên Linh nhìn hai người Mộ Dung Tinh Thần và Tề Bắc ôm nhau, sau đó khẽ đóng cửa lại, tựa hồ như nàng cũng đóng một cánh cửa nào đó khác vào vậy. Tề Bắc và Mộ Dung Tinh Thần ôm nhau thật lâu, sau đó hằn nhẹ nhàng đẩy xe giúp nàng di chuyển trên hồ tuyết bị đóng băng. Dước ánh mắt trời ấm áp chiếu xuống, vẻ buồn bã và lo lắng trên mặt Mộ Dung Tinh Thần đã bất tri bất giác biến mất. Mở rộng cánh cửa lòng mình quả thật không phải là chuyện dễ dàng cũng nhưng cũng không phải là quá khó khăn. Đi dạo một vòng quanh hồ, Tề Bắc lại giúp Mộ Dung Tinh Thần đi vào trong nhà. Vào trong phòng ngủ của Mộ Dung Tinh Thần hắn thấy căn phòng này rộng và đẹp hơn căn phòng ở trong thành Tây Linh nhiều.
- Huynh muốn nhìn chiếc vảy rồng kia một chút.
Mộ Dung Tinh Thần gật đầu, đi vào giường lật chăn đệm lên, lấy chiếc vảy rồng đang nằm lẳng lặng dưới đó lên. Ánh mắt Tề Bắc sáng lên bởi vì Thần Long ấn ký ở cánh tay trái của hắn đang phản ứng kịch liệt. Hắn nhận lấy chiếc vảy rồng này, sau đó cảm cứng khí tức và Chân Long lực của nó, lập tức phát hiện ra đây không phải là một chiếc vảy rồng bình thường.
- Đây là chiếc vảy của Tử Kim Long Thần. Nếu không nhờ có nó thì không chỉ có hai chân mà rất có thể toàn bộ người của muội đã bị liệt, thậm chí là chết rồi. Kỳ thật, muội chết thì không sao cả, nhưng khí tức nguyền rủa sẽ tràn ra ngoài, đe dọa biết bao nhiêu sinh linh.
Mộ Dung Tinh Thân nói. Lúc trước Tề Bắc còn cho rằng nội lực Thần Long quyết trong cơ thể hắn có thể khắc chế được khí tức nguyền rủa kia, nhưng hiện tại hắn lại không dám chắc chắn. Dẫu sao thì hắn vẫn chưa long hóa hoàn toàn, nội lực Thần Long quyết vẫn chưa là Long lực thuần túy. Bất quá bất kể ra sao, hắn vẫn muốn thử một lần.
- Tinh Thần, muội đã biết nội lực trong cơ thể ta có thể khắc chế được khí tức nguyền rủa trong cơ thể muội. Không bằng muội để ta giải trừ khí tức kia xem sao.
- Uhm!
Mộ Dung Tinh Thần gật đầu đồng ý. Tề Bắc bế Mộ Dung Tinh Thần lên chiếc giường lớn, rồi hắn ngồi ra phía sau, đặt hai tay lên lưng nàng. Tề Bắc vận thử nội lực, bỗng lặng đi một chút, hắn thấy quần áo nàng có vẻ làm yếu đi rác dụng của nội lực hắn.
- Muội cởi xiêm y ra đi.
Mộ Dung Tinh thân nghe vậy hơi cứng đờ, một lúc lâu sau mới run rẩy nói:
- Huynh…huynh giúp muội.
Tề Bắc cười mỉm, bắt đầu cởi bỏ xiêm y ra. Mộ Dung Tnh Thần không giống với Huyễn Ảnh, xiêm ý mặc trên người nàng đều là xiêm y đặc chế, nếu như như là những xiêm ý bình thường khác chỉ cần hơi chạm nhẹ vào cơ thể nàng sẽ bị ăn mòn ngay, nói cách khác nếu muốn cởi xiêm ý của nàng là phải cởi hết. Cởi xiêm y màu đen xuống lộ ra ngực mà bờ vai trắng nõn của nàng, quả nhiên là rất đẹp. Chỉ là thân thể đẹp đẽ mê người này chỉ cần sờ vào là toi mạng. Dưới lớp áo đen đó là áo lót, đối với Mộ Dung Tinh thần là Nguyệt Tinh Linh mà nói thì nàng phải ăn mặc cổ hủ, cho dù ba người Yên Linh cũng vẫn để hở ra cả bắp chân. Bàn tay to cởi dây buộc áo lót của nàng ra, hai mắt Mộ Dung Tinh Thần nhắm chặt lại, đôi mi bắt đầu run rẩy, cả người cứ đờ, hiển nhiên là rất căng thẳng.
- Muội là nữ nhân của huynh, thân thể của muội, linh hồn của muội đều là của huynh.
Tề Bắc chạm bàn tay lên người nàng, dùng giọng nói ôn nhu tuyên bố với nàng. Mộ Dung Tinh Thần vừa nghe thấy lời nói này, cả người lập tức thả lỏng, đôi mắt cũng đã mở ra. Đúng vậy, trái tim nàng đã thuộc về hắn như vậy cho hắn nhìn thấy cơ thể nàng thì làm sao chứ? Yêu được một người nam nân, cũng như người nam nhân đó yếu mình, đó chính là một hạnh phúc rất lớn. Áo lót được cởi ra, rơi xuống dưới giường, để lộ ra một đôi bạch thỏ trắng mũm mĩm, nhảy tưng tưng trước mắt Tề Bắc. Cùng với đó là một thân thể mềm mại trắng nõn cũng hiện ra với những đường cong chết người, bất cứ ai nhìn vào cơ thể này cũng khó có thể giữ được chính mình. Tề Bắc nuốt từng ngụm nước bọt, cố gắng đè nén bản năng của nam nhân xuống. Hít sâu hai cái, Tề Bắc hoàn toàn tĩnh tâm, điều hòa lại nội lực trong cơ thể rội bắt đầu vận nội lực lên. Bàn tay Tề Bắc tản ra kim quang nhàn nhạt, đặt vào tấm lưng trần trắng nõn của Mộ Dung Tinh Thần.
Xì…xì…xì…
Từng làn khó đen bốc lên, kịch độc trong cơ thể Mộ Dung Tinh Thần bắt đầu ăn mòn nội lực trên lòng bàn tay Tề Bắc. Thần Long quyết của Tề Bắc đã luyện được đến tầng thứ hai, cũng đã Đạt được Thần Long biến Tầng hai, nội lực hùng hậu đó bắt đầu chống đỡ lại khí tức nguyền rủa trong cơ thể nàng. Cũng bởi vì là lần đầu tiên cho nên hắn cũng chỉ dám chống đỡ trước, Thần Long ấn ký cũng không có chủ động phóng nội lực vào trong đó. Phải thật lâu sau đó Tề Bắc mới bắt đầu rót một chút nội lực bào cơ thể Mộ Dung Tinh Thần. Nàng bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể khẽ run lên, có vẻ hết sức thống khổ. Tề Bắc cảm giác tay mình ướn ướt lại âm ấm, vội vàng rút hết nội lực ra nhìn lại. Chỉ thấy trên làn da Mộ Dung Tinh Thần đã chảy máu. Hắn cau mày, lâm vào suy tư một lúc rồi cầm hắc bảo choàng lên người nàng. Có vẻ như khí tức nguyền rủa kia đã hoàn toàn dung nhập vào mỗi tế bào của cơ thể nàng, triệt tiêu khí tức nguyền rủa kia thì cũng chả khác nào tàn phá cơ thể nàng.