Tề Bắc trở lại phủ thành chủ, khi đi ngang qua hành lang, hắn thấy Đỗ Thọ đang khổ luyện ở dưới ánh trăng. Đỗ Thọ là Chiến sĩ sơ cấp, nhìn vào độ cô đọng đấu khí của hắn hiện tại, phỏng chứng cũng sắp đột phá rồi. Lúc này dư quang trong mắt Tề Bắc liếc thấy một thân ảnh yêu kiều đang đứng một bên lén lén nhìn Đỗ Thọ. Thì ra đó là muội tử Đỗ Linh xinh đẹp của Đỗ Thọ, tiểu nha đầu nhìn sự tiến bộ của đại ca, trong con mắt linh động tràn ngập vui vẻ. Đỗ Linh như có cảm giác liền nhìn qua hướng Tề Bắc. Tề Bắc vốn tưởng nàng sẽ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi bỏ đi giống như trước kia, nhưng lại không nghĩ rằng nàng thoáng do dự một chút lại đi qua đây
- Thành chủ đại nhân, ta…ta muốn cầu ngài một chuyện.
Đỗ Linh mở miệng nói.
- Ừ?
Tề Bắc nhướng mày ý bảo nàng nói.
- Hiện tại đại ca của ta đã thực sự cố gắng, ngài có thể cho huynh ấy gia nhập vào quân đội của ngài hay không?
Đỗ Linh cố gắng lấy hết dũng khí nói, nàng biết rõ ý nghĩ trong lòng của Đỗ Thọ, ánh mắt hắn mỗi lần nhìn về phía Hắc giáp quân đều tràn đầy nóng bỏng và hâm mộ. Mặc dù trong lòng Tề Bắc rất hài lòng đối với biểu hiện gần đây của Đỗ Thọ nhưng hắn cũng không có lập tức đáp ứng mà dùng một đạo nội kình bắn lên sống đao của Đỗ Thọ ở phía xa. ‘Đang’ một tiếng, Đỗ Thọ cảnh giác nhìn sang, phát hiện ra Tề Bắc trong mắt liền toát nên sự sợ hãi cùng sùng bái cùng cực.
- Đỗ Thọ ngươi tới đây.
Tề Bắc mở miệng nói. Đỗ Thọ lập dức chạy tới cung kính nói:
- Thành chủ đại nhân có gì phân phó?
- Trong khoảng thời gian này ngươi có cảm nhận được gì không?
Tề Bắc hỏi. Đỗ Thọ trầm tư một chút đáp:
- Tiểu nhân từng cho rằng binh sĩ trên đời này đều giống như chúng tiểu nhân, những kẻ bán mạng kiếm tiền, ai cũng như ai không khác gì nhau, chẳng qua chỉ là bán những thứ không giống nhau thôi. Nhưng thời gian gần đây, càng giao thiệp với Hắc giáp quân, tiểu nhân càng phát hiện ra mình đã sai lầm, hơn nữa còn là sai thậm tệ, nếu nói đến cảm nhận được gì thì đó chính là tinh thần bất khuất không buông bỏ tính mạng của huynh đệ, một loại tín nhiệm sinh tử đầy kiên định.
Nói tới đây, tâm tình Đỗ Thọ đã tương đối kích động, hắn đột nhiện quỳ phịch xuống lớn tiếng nói:
- Thành chủ đại nhân, tiểu nhân ngàn vạn lần muốn được gia nhập vào đó, muốn trở thành một phần của nó, mong thành chủ đại nhân thành toàn cho tiểu nhân.
Tề mỉm cười, từ những lời nói này của Đỗ Thọ xem ra hắn đã giác tỉnh, không uổng công lúc đầu đã ban cơ hội cho hắn.
- Rất tốt, ngày mai ngươi đi tìm Thiết Đầu báo cáo.
Nói xong Tề Bắc liền tiêu sái bước đi.
- Cảm ơn thành chủ đại nhân, cảm ơn thành chủ đại nhân…
Phía sau vọng lại tiếng cảm ơn vạn phần kích động của Đỗ Thọ. Tề Bắc đi tới gian phòng của mình, đẩy cửa bước vào, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Ma Pháp đăng trong phòng đã được đổi thành một màu hồng nhạt mê mang mơ màng, làm cho người ta không khỏi say mê. Chiếc áo ngủ bằng gấm trên giường lớn càng trở nên rực rỡ hơn, đều là màu vàng nhạt ấm áp, bên ngoài dược che bằng một tấm rèm che mỏng, căn phòng tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt, toát lên một bầu không khí hết sức kiều diễm. Trong lòng Tề Bắc nhảy lên một cái, như dự cảm được điều gì đó, thân thể nhất thời trở nên nóng rực. Đúng lúc này một tiếng bước chân nhẹ nhàn trong phòng tắm truyền lại, trên người Huyễn Ảnh khoác một chiếc áo tắm màu ngân sắc, tóc để xõa sang một bên, trên môi nở một nụ cười mỉm nhàn nhạt, ánh mắt tràn ngập nhu tình và dịu dàng nhưng cũng mang theo một tia khẩn trương khó kìm nén.
- Huyễn Ảnh, tiểu bảo bối…
Thanh âm Tề Bắc có chút trầm thấp, lúc này tự nhiên hắn phải hiểu được suy nghĩ của Huyễn Ảnh. Mỗi người phụ nữ đều hy vọng lần đầu tiên của mình là một sự hoàn mỹ, dư vị khắc cốt ghi tâm đến suốt đời. Tề Bắc muốn ngửa đầu lên trời tru lớn một tiếng, rồi xông lên chiếm đoạt nàng nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ này. Không phải nàng không muốn hiến dâng cho hắn, vì cớ gì mà phải khiến nàng sợ hãi, thật ra nàng đã sớm có dự định hiến thân cho hắn, chỉ là nàng muốn có một lần đầu tiện hoàn mỹ. Huyễn Ảnh dùng đôi chân ngọc trần tinh xảo đi về phía Tề Bắc, áo bào nhẹ nhàn lay động làm dục vọng trong lòng Tề Bắc càng dâng trào. Bầu không khí vốn mập mờ thoáng cái đã trở nên nóng bỏng, mà không cần hai người chạm vào nhau, chỉ dùng ánh mắt nhìn nhau cũng đủ tạo ra như vậy rồi. Tề Bắc kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, tiểu mỹ nhân thở nhẹ một cái liền bị hắn ôm vào trong lòng.
- Thiếu gia…
Ánh mắt Huyễn Ảnh trở nên mê ly thấp giọng kêu. Tề Bắc ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mềm mại của Huyễn Ảnh, ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu bào bối, thiếu gia mời muội khiêu vũ một bản.
“Khiêu vũ?” Trong đầu Huyễn Ảnh có chút nghi ngờ, lại thêm chút mê loạn nên nàng không biết mình đã nói gì trước đó, chỉ gật đầu loạn xạ. Tề Bắc ôm lấy Huyễn Ảnh cước bộ bắt đầu chậm rãi di động. Huyễn Ảnh vùi đầu vào ngực Tề Bắc, thân thể bị hắn nhẹ nhàng di động, tâm trạng khẩn trương dần dần buông lỏng, cả người như muốn hòa tan vào lồng ngực rắn chắc này. Trong khoảnh khắc, Huyễn Ảnh chợt cảm nhận được tuyệt đại hung khí giết người không thấy máu chợt ngóc lên giữa hai chân, tuy còn cách một lớp áo nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng và rắn chắc của cái hung khí chết người kia. Hô hấp của hai người trong phút chốc trở nên nặng nề, mỗi lần hai thân thể va chạm liền trở nên bức rứt vô cùng. Thân thể Huyễn Ảnh nóng lên từng hồi ngay cả sức đứng vững dường như cũng không có, cả người giống như vô lực tựa trên người Tề Bắc. Rốt cục hai người cũng đã di chuyển đến bên giường, ôm nhau cùng ngã xuống. Xiêm y dần được cởi ra, da thịt trần trụi trực tiếp tiếp xúc với nhau. Ánh mắt Tề Bắc do dương khí cực thịnh đang nổi lên kim quang, con ngươi nóng rực nhìn vào thân thể hoàn mỹ bên dười, hắn dang tay tóm gọn một bên bầu ngực mềm mại trắng nõn, một bên ngậm lấy đỉnh hồng của bầu ngực còn lại.
“Ư” một tiếng, cả người Huyễn Ảnh run rẩy như điện giật, cảm giác tê dại này làm nàng không tự chủ được mà cong người, hai chân kẹp chặt lại, động thiên bên dưới đã sớm lầy lội nước. Tề Bắc nhẹ nhàng chậm rãi mà tiến vào vào bên trong cơ thể nàng. Huyễn Ảnh ngẩng đầu lên, hai cánh tay ngọc ngà ôm thật chặt cỗ của Tề Bắc. Hồng vi quân lạc, hoa vi quân khai... (DG: thế giới lại mất đi một nàng zin nữ haizz)(Biên: nhưng lại sinh ra một phụ nữ). Dương khí sôi sục như núi lửa đang bùng nổ trong người Tề Bắc, cùng với việc nguyên âm thuần khiết tiến vào mà dịu lại, nhưng sau đó âm dương điều hòa làm cho nội lực càng trở nên hùng hậu hẳn lên. Trong khoảnh khắc, khắp người Huyễn Ảnh nổi lên một tầng quang mang nhàn nhạt, lỗ tai nàng cũng biến trở lại thành đôi miêu nhĩ màu lục bảo, đôi mắt đẹp ánh lên quang mang nhàn nhạt. Rèm tơ cũng dần dần hạ xuống che lấp cảnh xuân đang tiếp diễn trên giường. Lúc này, buổi khiêu vũ đã chính thức bắt đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tề Bắc mở mắt ra đã phát hiện Huyễn Ảnh đang sửa soạn mặc quần áo ở bên cạnh. Cảnh tượng mỹ nhân mặc quần áo này lại mang một loại phong tình mê người khác thường. Tề Bắc ngồi dựa vào thành giường, mỉm cười nhìn Huyễn Ảnh, đêm qua cùng nàng triền miên một trận cũng không làm nàng mệt mỏi mà ngược lại còn làm tinh thần nàng trở nên sung túc, cả người tản mác ra phong vị quý phụ đầy quyến rũ.
- Thiếu gia, huynh cũng nên rời giường thôi.
Huyễn Ảnh hào phóng để cho Tề Bắc thưởng thức cảnh mình mặc quần áo, nàng đã thực sử trở thành nữ nhân của hắn, tâm cảnh cũng hoàn toàn không giống như lúc trước.
- Huynh không đứng.
Tề Bắc lắc đầu
- Mau dậy đi thiếu gia, huynh đường đường là thành chủ của toàn bộ thành Tây Linh, sao có thể nằm ỳ ở đây?
Huyễn Ảnh ngây thơ nói, nhảy lên giường cứng rắn kéo hắn dậy. Lại một phen dây dưa mặc quần áo, trong đó cảnh tượng sờ mó cấm trẻ dưới mười tám được diễn ra hơi bị nhiều.