Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, nam nhân đang ôm nàng đột nhiên lầu bầu hai câu, của nợ dần dần dựng lên ở giữa hai chân nàng, bàn tay to đè lên ngực nàng vậy nhưng không an phận, cứ ôm trọn mà bóp.

Thân thể Yêu Nhiêu mềm mại cứng đờ, chợt đứng dậy đẩy Tề Bắc ra, rồi lui về phía sau nhanh như thỏ.

Tề Bắc đầu đụng trúng vách động, xoa đầu kêu:

- A, ngươi mưu sát lão công à? Lúc cần thì quấn quít ôm chặt lấy ta, xong rồi thì đá ta một cước, còn có thiên lý hay không đây?

- Là ngươi… Ngươi đã cứu ta???

Yêu Nhiêu thấy đúng là Tề Bắc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua hắn làm sao giải trừ được Phong Phược Thuật, hắn rõ ràng đã bị nàng nhốt vào rồi mà.

- Nói nhảm. Ta dùng ân báo oán, không muốn so đo với ngươi, cứu ngươi ra khỏi hiểm nguy, xém chút nữa bị ngươi quấn chết mà hóa thành cột băng cũng không nói, giờ ngươi vừa tỉnh dậy lại lấy oán báo ân.

Vẻ mặt Tề Bắc đầy ủy khuất. Giờ hắn cũng không biết Yêu Nhiêu đã mất đi ma lực, lo sợ nàng vì nóng giận mà đem mình phanh thây…

Yêu Nhiêu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn về bộ hạ đang ngóc lên cao vút của Tề Bắc.

- Éc, cái này là phản ứng sinh lý bình thường. Ngươi có hiểu không á, nam nhân nào buổi sáng cũng như vậy, không trách ta được.

Tề Bắc hiên ngang lẫm liệt nói.

- Tối hôm qua ngươi có nhân cơ hội làm gì đó với ta hay không?

Yêu Nhiêu nắm chặt ma trượng chỉa vào ngực Tề Bắc.

- Ngươi cảm thấy ta có hứng thú làm gì đó với một cục băng không?

Tề Bắc tức giận nói.

- Không có là tốt rồi, thật ra thì bản thân ta lại hy vọng ngươi làm một chút gì đó.

Yêu Nhiêu đi đến bên cạnh Tề Bắc, tay nâng cằm hắn lên.

Nhìn bộ hạ đang phập phồng của Tề Bắc làm Yêu Nhiêu cười khanh khách.

Tề Bắc cảm thấy bi phẫn, bị trêu ghẹo, đường đường nam tử hán đại trượng phu, có lẽ nào như thế. Lập tức hắn lấy một tay đẩy Yêu Nhiêu ra.

Tề Bắc sửng sốt, Yêu Nhiêu cũng sửng sốt “Cái này..”

- Ta không cố ý, cái này là…

Tề Bắc khoa tay múa chân một chút, tay hướng lên trời, hướng về phía bộ ngực cao vút mà chạm chạm.

Đôi mắt băng lam xinh đẹp trừng trừng nhìn theo hắn, muốn đánh chết hắn, nhưng nàng bây giờ không cách nào làm được.

Tế Bắc vốn thông minh tuyệt đỉnh, mắt đảo một vòng, đột nhiêu cười hắc hắc:

- Ngươi mất hết ma lực rồi sao?

- Ta dù coi như mất ma lực, muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay, ngươi có muốn thử một lần hay không?

Yêu Nhiêu dịu dàng nói, âm thanh dụ hoặc kinh người, nhưng trong lòng nàng lại có chút bất an.

- Ngươi muốn hù ta sao, ta không chơi với ngươi. Vong Linh Châu này trả lại cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi đi Dương Quan Đạo của người, ta đi Cầu Độc Mộc của ta.

Tề Bắc ném ngọc Vong Linh lấy từ U Linh cho Yêu Nhiêu rồi xoay người đi ra hướng cửa động.

- Ngươi đứng lại!!

Yêu Nhiêu quát lên, giọng nàng mặc dù mềm mại nhưng lúc này lại mang một loại uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự.

Tề Bắc dừng lại một chút, bàn tay hướng về sau quơ quơ rồi lại cất bước đi.

- Ngươi… ngươi không nên đi…

Yêu Nhiêu mềm nhũn nói mang theo một chút cầu khẩn.

Tề Bắc dừng lại, Yêu Nhiêu nhận thua làm cho tâm tính nam tử hán của hắn thỏa mãn vô cùng.

Tuyệt thế mỹ nữ, cao cao tại thượng, Địa Phẩm Ma Pháp Sư, giờ phải mềm giọng nhờ vả.

Tán gái hả, Tề Bắc vẫn có chút tâm đắc. Nữ nhân càng cao quý lại càng phải kiên cường, càng phải khí phách.

Tuy nữ nhân có cường đại hơn nữa, thì trong lòng nàng càng khát khao có một bờ vai cường tráng để tựa vào. Nếu như về võ lực không được thì ít ra tâm lý nhất định phải được.

- Hàn độc trên người ta phát tác kéo dài khoảng mười ngày. Trong mười ngày này ma lực mất hết, ta cần ngươi bảo vệ.

Yêu Nhiêu mở miệng nói, trong lòng lại cảm thấy có chút khác thường. Một nữ tử lại đi cầu một nam nhân bảo vệ. Bản thân cũng thấy có chút mập mờ.

- Ngươi không phải là nữ nhân của ta, tại sao ta phải bảo vệ ngươi?

Tề Bắc xoay người cười nói.

- Lợi dụng người khác đang khó khăn không phải là hành vi của quân tử.

Yêu Nhiêu nói

- Ta không phải là quân tử, ta chỉ là một nam nhân.

Tề Bắc cười nói.

- Ngươi chỉ là một đứa nhóc.

Yêu Nhiêu nhìn khuôn mặt non nớt của Tề Bắc, buồn cười. Nhưng tròng mắt đen thâm thúy không xứng với tuổi lại làm nàng cười không nổi.

- Bản chất của nam nhân không nằm ở tuổi tác, mà là ở chỗ này.

Tề Bắc chỉ lên ngực mình.

Lúc này, Yêu Nhiêu cười, cười đến run rẩy hết cả người.

- Bản chất của nam nhân quyết định ở khả năng hấp dẫn như nhân. Mười ngày này, nếu như ngươi có thể làm ta yêu ngươi, ta sẽ làm nữ nhân của ngươi.

Yêu Nhiêu đánh ánh mắt quyến rũ nhìn về Tề Bắc.

- Cái này hình như không công bằng.

Tề Bắc nhíu mày nói.

- Có khiêu chiến mới có thành tựu, nam nhân ta yêu thì phải như vậy.

Yêu Nhiêu dùng đôi mắt khiêu khích nhìn Tề Bắc.

- Ngươi không cần khích ta, ta đồng ý là được.

Tề Bắc nhún nhún vai, trong vòng mười ngày để cho nữ nhân đẹp như yêu tinh này yêu hắn, cho dù có Long Thần ấn ký cũng không có khả năng, hắn đánh giá một hồi đáp ứng.

Hiện tại lúc này, đối với tu luyện chí dương tâm pháp mà sinh ra cực dương chi hỏa Tề Bắc cũng không có hiểu rõ bao nhiêu. Tuy nói rằng hắn biết nếu không cùng với cực phẩm nguyên âm hoan hợp, thì cực dương chi hỏa sẽ đốt hắn thành tro bụi. Nhưng hắn vừa tu luyện, nên chưa ý thức được mức độ gian nan.

Yêu Nhiêu thấy Tề Bắc đáp ứng, cười quyến rũ một tiếng, cả người cũng bộc lộ ra vẻ đẹp hút hồn, mắt lâng lâng như nước.

- Tiểu Bắc, đây là đâu?

Yêu Nhiêu hỏi.

Tiểu Bắc?

Tề Bắc rùng mình một cái, vội vàng đáp:

- Ngươi cứ gọi ta là Tề Bắc đi. Gọi Tiểu Bắc, làm ta cảm thấy ngươi giống như mẹ ta vậy.

Yêu Nhiêu sững sờ, lập tức lăn ra cười đến run rẩy hết cả người.

- Ngươi kêu ta là mẹ ngươi sao? Ta thật muốn có một đứa con giống như ngươi đó.

Yêu Nhiêu cười khanh khách không ngừng, cười sặc sụa đến không thở nổi, bộ ngực cao vút phập phồng liên hồi càng thêm hút lòng người.

- Con muốn uống sữa, ngươi cho không?

Tề Bắc cười quỷ dị một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bộ ngực cao vút của Yêu Nhiêu.

Yêu Nhiêu không cười nữa, xấu hổ liếc Tề Bắc một cái, quả thật không đỡ nổi thằng này.

Vị trí của hai người cách Huyết Hà cũng không xa. Đêm khuya, Vong Linh đi lang thang khắp nơi, Tề Bắc cõng Yêu Nhiêu đi trong thời gian ngắn như vậy mà tìm được cái động này cũng là quá may mắn.

- Chỗ này không an toàn, chúng ta nên tranh thủ rời khỏi Vong Linh sơn mạch thôi.

Yêu Nhiêu nói.

- Ta cũng nghĩ vậy, tối hôm qua động tĩnh cũng quá lớn, động này lại quá nhỏ, rất dễ bị phát hiện.

Tế Bắc sinh tồn ở Vong Linh sơn mạch lâu như vậy, tính cẩn thận so với Yêu Nhiêu chỉ có hơn chứ không kém.

Tề Bắc đeo Trường Cung, tay cầm đao từ trong địa huyệt chui ra.

Vừa đi ra, hai Cương Thi gần đó liền lao đến.

Tế Bắc không chớp mắt chém xuống một đao, hai cái đầu kêu ọt ọt rơi xuống.

Yêu Nhiêu đi theo sau lưng Tề Bắc, nhìn hắn không ngừng chém giết Vong Linh mở đường mà trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác được bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK