Mộ Dung Tinh Thần mở mắt, quay đầu nhìn bộ dáng nhíu mày trầm tư của Tề Bắc liền mở miệng an ủi:
- Không sao đâu, nếu khí tức nguyển rủa đó có thể được giải trừ được dễ dàng như vậy thì sẽ không thể quấy nhiễu muội lâu như thế được.
Tề Bắc ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tinh Thần, mỉm cười một cái nói:
- Tinh Thần, huynh nhất định sẽ có biện pháp hóa giải, muội hãy tin tưởng ta.
Mộ Dung Tinh Thần gật đầu, nàng vốn tưởng sẽ phải chứng kiến cảnh Tề Bắc chán chường nhưng hắn lại biểu lộ ra vẻ tự tin để mang lại hy vọng cho nàng. Bên ngoài, ánh nắng chiêu sáng khắp muôn nơi, tuy chưa đủ độ ấm để làm tan hết băng tuyết lạnh giá, bất quá nó cũng báo hiệu rằng mùa xuân tràn đầy sức sống. Chợ giao dịch tại Tây Sơn trấn cũng bắt đầu khởi động, nơi đây nhỏ hơn thành Tây Linh khá nhiều, tự nhiên các vật phẩm được buôn bán ở đây có phẩm chất cũng phải kém hơn. Bất quá mỗi loại vật phẩm được bán ở đây đều có thị trường. Chủ cửa hàng Tam Thâp Tam Hào là một Ải Nhân (người lùn) tên Đế Mỗ, đây là cửa hàng bán binh khí có chất lượng và danh khí vượt xa những nơi khác, với lại tại đây buôn bán nhiều loại vũ khí nên cửa hàng có sinh ý vô cùng lớn. Danh tiếng của cửa hàng không chỉ bởi vì thủ nghệ của lão Đế Mỗ, phần lớn là do thân phận người con gái của lão tên Lệ Á. Chỉ dựa vào diện mạo của nàng thì không ai không thể không dùng từ thanh tú để miêu tả, bất quá nếu nhìn xuống cánh tay và cơ thể của nàng, tiếp tục lại đến chiều cao thì bất cứ ai cũng phải chấn động. Bởi Lệ Á nổi danh do sự dũng mãnh và tửu lượng ngàn chén không say. Nàng cũng có rất nhiều bằng hữu là Mạo Hiểm Giả, mà càng có nhiều bạn thân tự nhiên sẽ làm tăng thêm sinh ý lẫn sự bảo vệ cho cửa hàng. Chính vì lý thế mà cửa hàng binh khí này luôn luôn nhận được sự thuận lợi từ lúc mở cửa đến giờ. Bất quá lúc này cửa hàng Tam Thập Tam Hào đang bị một đám người Nhân Sư chắn ở đó, phàm là bất cứ khách nhân nào đến phải đi vòng qua, xa xa có một số người tụ tập lại nghị luận sôi nổi. Có người hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Ai mà to gan dám vây cửa hàng của Đế Mỗ thế?
- À! Người bộ tộc Sư Nhân nhìn trúng cửa hàng của Đế Mỗ, muốn lão ấy phải chuyển nhượng.
Có người trả lời.
- Lệ Á không phải có rất nhiều bạn là Mạo Hiểm Giả sao?
Người này hỏi tiếp.
- Có ích gì chứ? Thủ lĩnh Khắc La của Sư Nhân tộc là một thủ hạ đắc lực của thành chủ đại nhân, trong tay nắm hơn bốn ngàn binh mã, có thực qyền lớn trong thành Tây Linh, ai dám động vào hắn chứ?
- Nhưng mà nghe nói kỷ luật quân đội của thành Tây Linh rất nghiêm minh, với lại thành chủ đại nhân yêu dân như con, không bằng bảo họ tới phủ thành chủ dâng cáo trạng.
- Cáo trạng? Ngươi bị dở hơi à? Thành chủ đại nhân còn phải nhở cậy vào binh mã của thủ Lĩnh Khắc La nhiều, cái nào nặng cái nào nhẹ nhìn qua biết ngay. Ngài ấy làm sao mà vì một chủ cửa hàng cỏn con mà làm mất lòng của Khắc La chứ?
Trong cửa hàng, Đế Mỗ và Lệ Á trầm mặc không nói gì. Đột Nhiên, Lệ Á đứng phắt dậy, nắm hai thanh thiết chùy lớn định lao ra ngoài.
- Lệ Á, con đứng lại.
Đế Mỗ lao lên nắm lấy tay nữ nhân.
- Phụ Thân, người đừng cản con để con ra ngoài liều mạng với lũ súc sinh này.
Lệ Á giống như một con báo cái gầm lên.
- Liều cái gì mà liều, ra đấy cũng chỉ để chịu chết thôi. Xem ra cửa hàng này không thể mở được nữa rồi.
Đế Mỗ thở dài.
- Nếu đã không thể mở được vậy thì tại sao không thể liều mạng chứ, cùng là chết chứ có gì đâu.
Lệ Á cả giận nói.
- Chết? Con đã quên tộc nhân ở đồi phía xa kia rồi à? Chúng ta mà chết thì bọn họ phải làm sao?
Đế Mỗ nhìn chằm chằm nữ nhi của mình. Nếu phải liều mạng thì lão không bao giờ sợ hãi, những dũng sĩ Ải Nhân tộc chưa bao giờ sợ chết, nhưng vì tộc nhân nên bọn họ không thể chết được. Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một đội tuần tra, người đứng đầu là Thiết Đầu. Thiết Đầu hiện tại đã là một thống lĩnh, nắm trong tay bốn ngàn người thuộc mười doanh trướng, mới được giao phụ trách phòng ngự trấn Tây Sơn. Lần đầu tiên tới trấn Tây Sơn, Thiết Đầu cũng muốn đi nhìn xung quanh một chút, liền tự mình dẫn một đội đi tuần tra.
- Thống lĩnh, nơi đó dường như có vấn đề.
Một đội trưởng ở phía sau chỉ vào cửa hàng của Đế Mỗ nói với Thiết Đầu.
- Qua đó xem.
Thiết Đầu chau mày, trầm giọng quát. Ngày đầu tiên hắn tới trấn Tây Sơn nhận nhiệm vụ phòng ngự đang muốn tìm những nhân vật đặc biệt để thị uy. Chứng kiến đội lính tuần tra đi tới đây, đám người thuộc Thú Nhân tộc này cũng không hề sợ hãi.
- Các ngươi đang làm gì?
Đội trưởng kia tiến lên quát lớn.
- Không làm gì cả, chúng ta ở đây tán gẫu một chút.
Một Sư Nhân trung niên ngạo nghẽ trả lời.
- Tán gẫu? Ta thấy các ngươi đang có ý không cho cửa hàng người ta buôn bán thì có.
Đội trưởng này cũng là người thông minh, liếc mắt một cái có thể nhìn ra vấn đề xảy ra ở đó.
- Các vị binh gia đừng nói lung tung như thế, tộc thúc của tại hạ là Khắc La, các ngươi có thể đi đến đó hỏi xem có phải chúng ta đến đây quấy rối không.
Trung niên Sư Nhân khoanh tay lại, ra vẻ các người làm gì được ta chứ. Nghe vậy, ánh mắt Thiết Đầu trở nên lạnh lùng. “Thành Tây Linh vốn là địa bàn của tước gia, tự nhiên sẽ cảnh giác với những người của Khắc La bởi đại bộ quân nhân là người của Sư Nhân. Mà tước gia dồn hết tâm huyết xây dựng lên Thần Long Quân, đem binh lính Thu Nhân đan xen vào đó chính là để không cho Khắc La nắm quá nhiều binh quyền.”
- Khắc La tướng quân luôn có ít thời gian làm sao lại làm ra chuyện đi quấy nhiễu dân chúng được chứ. Vậy mà các người còn dám đem lời phỉ bang, thật đúng là cẩu tặc mà. Người đâu bắt hết bọn chúng lại cho đi lao dịch.
Thiết Đầu lạnh lùng nói. Đội binh lính tuần tra nhất thời giương binh khí lên, vây đám người Thú Nhân này lại.
- Các ngươi đừng có hối hận.
Lúc này năm Sư Nhân hung tợn nhìn chằm chằm Thiết Đầu uy hiếp. Thiết Đầu thấy vậy liền cởi mũ giáp ra, lộ ra cái đầu trọc bóng loáng, miệng cười lạnh lẽo, bước từng bước tới năm Sư Nhân kia.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Trung niên Sư Nhân lạnh lùng nói. Thiết Đầu kéo áo hắn, dùng đầu mình đập thằng vào mặt hắn.
“Bốp” một tiếng vang lên, mặt Sư Nhân này nhất thời nở hoa, máu tươi trộn vào lông.
- Dám uy hiếp lão tử, đúng là chán sống rồi.
Thiết Đầu vừa nói vừa đạp một phát vào đầu gối tên trung niên Sư Nhân này, chỉ nghe tiếng “rắc” một cái, Sư Nhân này quỳ rạp xuống đất. Là một trong những người đầu tiên bên cạnh Tề Bắc, Thiết Đầu không phải kiêu ngạo mà là vì hắn hiểu được cái lý tưởng của Tề Bắc. Tề Bắc chính là người có uy tín tuyệt đối, cũng nhờ cái uy tín đó mà những tâm phúc như hắn được phát dương quang đại, ngược lại bất cứ ai làm trái cái lý tưởng đó của Tề Bắc đều bị triệt hạ.
Lúc này, chủ cửa hàng là Đế Mỗ và nữ nhi lão đi ra, chứng kiến cảnh này cũng sững sờ tại chỗ.
- Có phải các người là chủ cửa hàng này?
Thiết Đầu dùng một miếng vải lau lau máu tươi trên đâu.
- Vâng thưa quân gia. Ngài đây là …
Đế Mỗ gật đầu.
- Bọn chúng đến quấy phá cửa hàng đúng không?
Thiết Đầu hỏi. Nếu việc này có liên quan đến Khắc La như vậy cần phải làm thật tốt, tránh để bị người khác nắm đằng chuôi. Đế Mỗ có chút chần chờ, sợ rằng quân gia này bộ dáng giống như chỉ là một tiểu đội trường, có lẽ sẽ không quản được nhưng chuyện lớn như vậy.
- Đúng vậy! Chính bọn chúng uy quyền tới chiếm cửa hàng chúng ta.
Lế Á tức giận mở miệng nói. Thiết Đầu sờ sờ cái đầu bóng loáng, cười nói:
- Các ngươi yên tâm, thành chủ đại nhân không cho phép phát sinh chuyện quân nhân đi quấy rối dân chúng, ai phá quy củ sẽ phải trả một cái giá thật đắt.