Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Bắc hỏi Độc Nhãn:

- Ngươi có biết ai là người đứng đâu Tinh Thần không?

Độc Nhãn cũng lắc đầu nói:

- Tước gia, người đứng đầu Tinh Thần cũng là một trong những bí mật của thành Tây Linh, người đó được gọi là Tinh chủ. Nhưng rốt cục hắn là cái dạng gì thì không ai biết được.

- Nhưng một cái thế lực lớn như vậy thì cũng phải có người khác nữa quản lý chứ?

Tề Bắc nhíu mày nói.

- Tinh Thần có Bát Đại Tinh Tương chưởng quản các sản nghiệp. Bọn họ được trực tiếp nắm quyền dưới Tinh Chủ, ngoài ra không còn ai nữa.

Độc Nhãn hồi đáp. Tề Bắc suy tư trong chốc lát. “Tên Tinh Chủ này đúng là kỳ bí. Xem ra vẫn phải cần khai thác ba Tinh Linh kia chút thông tin.” Ba nữ Tinh Linh là chấp sự của Tinh Thần, các nàng vừa rời cốc chỉ có một lát rồi vòng trở lại chứng tỏ các nàng chưa nhận được lệnh hành động của Tinh Chủ. Chỉ như vậy thôi cũng đã nói lên địa vị các nàng trong Tinh Thần không hề thấp, rất có thể là những người thân cận Tinh Chủ.

Nửa canh giờ sau, Tề Bắc quay trở lại doanh trướng.

- A. Không còn khóc nữa rồi. Bổn thiếu gia lại cùng các nàng chơi đùa.

Tề Hắc cười dâm tiện đi về phía ba thiếu nữ. Bỗng, hắn dừng trước mặt các nàng, cặp mắt quét tới quét lui, tựa hồ đang suy nghĩ chọn đối tượng nào hạ thủ trước.

- Nặc Đức Tề Bắc. Ta nghĩ rằng ngươi không phải loại người như vậy.

Yên Linh không hề sợ hãi chút nào. Nàng liếc qua Tề Bắc, nhẹ nhàng nói.

- Thật xin lỗi nhưng bổn thiếu gia chính là loại người như vậy đó.

Tề Bắc ha ha cười một tiếng, ma thủ nhằm vào bộ ngực đồ sộ của Yên Linh mà chộp tới.

- Vô sỉ, khốn khiếp, bại hoại mau dừng tay.

Như Phong phẫn nộ gào to.

- Không được chạm vào Yên Linh tỷ.

Phiêu Tuyết khẩn trương kêu lên, khuôn mặt nhỏ bé gấp đến đỏ ửng. Nhưng Yên Linh lại vô cùng bình tĩnh, dường như chắc chắn Tề Bắc sẽ không dám xâm phạm thân thể nàng. Bàn tay Tề Bắc chỉ còn cách bộ ngực căng tròn của Yên Linh chút xíu nữa thì dừng lại, trong lòng bàn tay tựa hồ vẫn cảm giác được nhiệt độ ấm áp đang tỏa ra.

- Được rồi. Ngươi thắng.

Tề Bắc nhún nhún vai rồi rút tay về. Phi lễ với một cô gái không hề có lực phản kháng thì hắn thực sự không làm được. Yên Linh nở ra nụ cười bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nàng đang thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao thì hiện tại người ta là dao thớt, mình là thịt cá, trong thâm tâm nàng cũng lo sợ lắm chứ. Chẳng qua cả ba người đã không hề có lực phản kháng vậy thì lo sợ có ích gì, đoán đúng thì tốt mà khong đúng cũng chỉ biết vậy. Lúc này, Yên Linh lại đánh giá Tề Bắc lần nữa. Nàng thừa sức biết rằng ba tỷ muội nàng cho dù trong Tinh Linh tộc cũng thuộc loại xinh đẹp xuất chúng, và trên đời này vô số nam nhân them nhỏ dãi những cô gái Tinh Linh tộc nên để có được các nàng thì bọn chúng sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.

- Vậy là các ngươi đã nhìn ra thiếu gia ta vô cùng thiện lương, trong sáng. Bất quá thiện lương và tà ác chỉ cách nhau một khoảng cách mong manh, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt tà ác của ta phải không?

Tề Bắc mỉm cười. Giờ khắc này hắn lại lộ ra cái vẻ mặt vô hại làm người ta chỉ muốn đấm một cái. “Vô sỉ, bại hoại, thiện lương cái nỗi gì.” Phiêu Tuyết căm hận chửi ầm trong lòng. Mới vừa rồi nàng bị hắn dọa cho sợ khóc thét. “Hắn không biết rằng nước mắt của Tinh Linh trân quý đến chừng nào sao?” Tề Bắc ngồi chồm hổm xuống ghế, cười vô sỉ:

- Hiện tại chúng ra hảo hảo nói chuyện chút. Các ngươi đến tìm ta để nói chuyện gì?

- Ngươi để cho người khai giải ma pháp khống chế trên người chúng ta đi, bằng không làm sao mà nói đây.

Yên Linh nói.

- Vậy không có được! Ta rất nhát gan. Nếu như chúng ta nói chuyện vui vẻ thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó, còn như đàm phán không thành thì khó nói lắm ...

- Chúng ta tới đây muốn cùng người thực hiện một giao dịch.

Yên linh thấy không cách nào đả động được Tề Bắc, đành dứt khoát nói ra.

- Giao dịch? Các ngươi cùng ta giao dịch hay là đại diện cho Tinh Chủ?

Tề Bắc nhướng mày lên, hỏi.

- Đương nhiên là đại biểu cho Tinh Chủ rồi.

Như Phong hừ lạnh một tiếng nói. Tề Bắc cười cười, trong mắt lóe ra một tia giảo hoạt, giống như là một con hồ ly vừa bắt được gà. Yên Linh tức giận liếc Như Phong một cái, nha đầu này lúc cần phát biểu lại không thèm, lúc cần im lặng lại nhảy vào bô bô. Hôm nay chắc bị Tề Bắc dọa cho ngu ngốc rồi.

- Các ngươi có thể đại biểu cho Tinh Chủ thì có vẻ các ngươi với Tinh Chủ quan hệ vô cùng mật thiết a. Các ngươi cũng thừa biết ta muốn tiếp quản thành Tây Linh nên sẽ trở thành địch của tất cả các thế lực trong thành. Ta nghĩ Tinh Thần cũng không phải ngoại lệ, các ngươi cũng là một trong số đó.

Tề Bắc ha ha cười nói. Như Phong nghe vậy lại tự trách bản thân mình. Không phải lúc nãy nàng tức giận mà lỡ miệng thì đã không bị cái đồ xảo trá vô sỉ này tóm được đuôi.

- Cho nên ngươi tốt nhất đối xử với chúng ta cho tốt. Giao dịch mà chúng ta muốn làm sẽ có thu hoạch vượt xa với tưởng tượng của ngươi.

Yên Linh nói. Tề Bắc cười cười híp mắt, ngón tay nhịp nhịp vào cái ghế tựa. Từng nhịp gõ của ngón tay hắn như búa đập thẳng vào trong tim ba nữ Tinh Linh làm các nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.

- Nói xem giao dịch như thế nào?

Một lúc sau Tề Bắc mới thèm mở miệng.

- Ngươi hợp tác với Tinh Thần chúng ta tiêu diệt Huyết Lang và Mị Ảnh, sau đó hai bên cùng chia sẻ thành Tây Linh.

Yên Linh dụ hoặc, nàng hết sức tự tin khi nói ra mục đích của mình.

- Thành Tây Linh là đất phong của bổn thiếu gia ta. Cớ gì lại phải cùng các ngươi chia sẻ lợi ích?

Tề Bắc thản nhiên nói. Không khí cơ hồ có chút khẩn trương. Yên Linh cũng chỉ khẽ mỉm cười, nói:

- Tử tước đại nhân. Chính ngươi cũng hiểu được, chỉ với hơn hai trăm Hắc Giáp quân thì không thể nào hoàn toàn độc chiếm được thành Tây Linh. Hợp tác với một số thế lực cùng chia sẻ lợi ích mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu như cứ muốn một mình mà đối chọi với tất cả thế lực thì e rằng việc giữ được tính mạng cũng là một vấn đề nan giải.

- Ngươi nói không sai nhưng tại sao ta lại phải lựa chọn Tinh Thần để hợp tác mà không phải hai thế lực kia?

Tề Bắc cười nói. Hắn không thể không thừa nhận Yên Linh không hề tầm thường chút nào.

- Huyết Lang quá tham lam độc ác. Mị Ảnh quá quỷ dị. chỉ có Tinh Thần chúng ta làm cái gì cũng đường đường chánh chánh. Tiếng lành đồn xa.

Yên Linh hết sức tự tin nói. Tề Băc cũng không biết nói gì hơn. Đối với hắn cả ba thế lực trong thành đều là chướng ngại, nhổ sạch hết mới là mục tiêu của hắn. Nhưng trong lúc thế lực đơn bạc xem ra lựa chọn hợp tác với một vài thế lực cũng là lựa chọn không tồi.

- Ta muốn gặp Tinh Chủ của các ngươi.

Tề Bắc mở miệng nói.

- Tinh Chủ sẽ không gặp bất cứ ai.

Yến Linh nói.

- Nếu muốn cùng ta hợp tác thì ngay cả Tinh Chủ cũng không gặp mặt thì nói chuyện làm gì?

Tề Bắc cười lạnh nói.

- Ta có thể đại biểu cho Tinh Chủ.

Yên Linh nói.

- Nhưng ngươi cũng chẳng phải Tinh Chủ. nếu để ngươi giao dịch với Một người mà nhìn cũng không thấy, sờ cũng không được thì ngươi sẽ yên tâm sao?

Tề Bắc nói.

Yên Linh trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:

- Ta chỉ có thể đi cầu xin Tinh Chủ mà thôi.

Tề Bắc ha ha cười. Ánh mắt hắn nhìn trực diện vào đôi mắt đẹp của Yên Linh:

- Không cần, ta nghĩ hắn nhất định sẽ gặp ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK