Lúc này, Tề Bắc đột nhiên nghĩ đến việc chiếc vảy rồng đó có thể giúp nàng áp chế khí tức nguyền rủa ở trên người, vậy liệu hắn có thể giải được nó hoàn toàn không? Dù sao nội lực Thần Long quyết và và Thần Long ấn ký của hắn có thể khắc chế được độc tính trên người Mộ Dung Tinh Thần, có lẽ nó cũng có thể giải trừ được khí tức nguyền rủa trong cơ thể nàng. Tề Bắc nhanh chóng suy nghĩ, hỏi:
- Tại sao các ngươi dốc sức làm việc ở thành Tây Linh này?
Yên Linh nghe vậy có chút bất đắc dĩ lẫn khó chịu liền bất mãn nói:
- Còn không phải là do trưởng lão Long tộc kia, hắn nói Long tộc có một bảo vật chấn tộc tên Thần Long ngọc, bên trong có chứa Thần Long lực, bất quá muốn sử dụng nó lại cần…cần…
- Cần cái gì?
Tề Bắc híp mắt lại nghĩ: “Long tộc không đê tiện đến mức bắt bốn cô nương của Tinh Linh tộc phải hy sinh nhan sắc đó chứ?”
- Cần năm mươi tỷ đồng vàng.
Yên Linh oán hận nói. Tề Bắc nhất thởi sửng sốt: “Năm mươi tỷ…”
Sớm nghe nói Long tộc rất hứng thú với những ánh sáng tỏa ra từ đồng tiền vàng thế nên mỗi Long huyệt là một kho tàng khổng lồ. Bất quá năm mươi tỷ đồng tiền vàng thật cũng có quá mức. Kể cả Tề Bắc có là chủ nhân của thành Tây Linh nhưng muốn có năm mươi tỷ đồng tiền vàng thì không biết phải tích góp đến bao giờ. Cho dù có liều mạng đi cướp ngân khố của Kim Diệp hoàng triều thì cũng chưa chắc đã đủ.
- Cho nên mấy người mới đi đến thành Tây Linh để kiếm cho đủ năm mươi tỷ đồng tiền vàng à?
- Đúng vậy! Mặc dù cái mục tiêu này rất xa, khó có thể chạm đến nhưng tóm lại đó là mục tiêu để chúng ta theo đuổi.
Yên Linh khẽ thở dài, khuôn mặt nho nhỏ phút chốc đã đẫm nước mắt. Trong lòng Tề Bắc không kìm nổi sự thương tiếc, hắn đưa tay nhè nhẹ xờ lên gương mặt nhỏ nhắn của Yên Linh muốn giúp nàng vơi đi nỗi thương tâm kia đi. Tuy tuổi thật của mấy tiểu Tinh Linh như Yên Linh lớn hơn Tề Bắc nhiều, nhưng bởi vì Tinh Linh tộc vốn là trường thọ nên phát triển tâm lý chậm chạp hơn con người nhiều. Tỷ như ba người Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết, nếu tính theo tuổi của nhân loại thì ai cũng đều bốn mươi cả rồi, cả Mộ Dung Tinh Thần cũng chả lớn hơn được là bao nhiêu. Bất quá nhân loại khi đạt đến một thực lực nhất định, không thể tiến thêm được nữa thì sẽ già đi. Ví dụ như Tề Bắc đạt được đẳng cấp Chiến sĩ Vương phẩm, nếu coi như cả cuộc đời hắn chỉ dừng lại ở đẳng cấp này, không có tiến bộ được nữa thì sẽ sống được ít nhất là ba trăm tuổi rồi lìa đời. Chẳng qua có rất ít những cường giả Vương phẩm có thể sống đến khi già rồi mới chết. Bởi một khi đạt đến đẳng cấp Vương phẩm thì thường đó là những người có thiên phú cao, sức tấn công cường đại nên khá tự cao. Họ thường cố gắng liều mạng, khiêu chiến, mạo hiểm để chiến đấu với các cường giả Vương phẩm khác, thậm chí là các cường giả Địa Phẩm hoặc hơn. Đặc biệt là các Chiến sĩ, tựa hồ cả đời họ đều chỉ có chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu. Một khi họ bước vào con đường đó họ thì chỉ còn có thể chiến đấu mà thôi, Chiến sĩ mà không chiến đấu thì gọi gì là Chiến sĩ nữa. Mà cũng chỉ có thông qua việc liên tục chiến đấu mới có thể gia tăng được thực lực và hiểu được nhiều loại người cũng như nhiều loại kỹ năng tác chiến và chiến đấu.
- Hiện tại Mộ Dung Tinh Thần đang ở đâu?
- Trong Tây Sơn trấn ở phía sau thành Tây Linh.
Yên Linh nói. Thành Tây Linh còn bao gồm cái tiểu trấn cách đó không xa, Tây Sơn trấn là một trong số đó, khó trách hắn lục tung cả thành lên mà không thấy Mộ Dung Tinh Thần đâu, nguyên lai là nàng trốn ở đó.
- Ta phải đi rồi. Ngươi sẽ đi gặp Tinh Chủ chứ?
- Chắc chắn.
Tề Bắc gật đầu hứa hẹn. Yến Linh nhếch khóe miệng mỉm cười vui vẻ, xoay người tung tăng rời khỏi phủ thành chủ.
…
…
Binh xưởng Thành Tây Linh được xây trên một vùng đất trống trải, nơi đây được quân đội canh gác nghiêm ngặt. Tề Bắc mang theo Kim Cương và Độc Nhãn đi vào trong đó. Hiện tại binh xưởng chỉ có năm trăm thợ, phần lớn đều rèn áo giáo và vũ khí. Tề Bắc đi vào một gian phòng cô lập ở trong xưởng, còn Kim Cương và Độc Nhãn đứng yên ngoài cửa tựa như hai cái cọc gỗ. Căn phòng quả thực sơ sài không một bóng người. Tề Bắc xoa xoa một cơ quan ở trên tường, mặt đất bỗng mở ra một con đường dẫn xuống dưới. Nói là mật thất có chút ủy khuất cho căn phòng này. Căn phòng lớn chừng trăm trượng, phân làm nhiều khu vực để chế tạo, phối hợp với ánh sáng của Ma Pháp đăng quả thực làm cho người ta sợ hãi. Ở trên mặt sàn có một đống các vật liệu được chất lên như núi. Trong mật thất chỉ có một thân ảnh nhỏ đang dựa vào cái ghế, một tay đặt trên cái nút sắt, một tay kia cầm cái đùi gà không ngừng đưa lên miệng cắn. Mỗi lần người này nhấn cái nút sắt đấy xuống là một chiếc bánh răng khổng lồ tinh vi sẽ vận chuyển, sau đó từng chiếc tay bằng sắt lớn tống một đống vật liệu vào trong một chiếc hố khổng lồ. Đây là lần đầu tiên Tề Bắc đi vào đây, cảm nhận được cả căn phòng rung lên vì cánh tay máy ở phía trước kia.
“Tiểu giả hỏa này không hổ là người được truyền lại những tinh túy của nên văn minh Địa Tinh, thật tài năng.” Tề Bắc thầm nghĩ, cái công trình ngầm này của nền văn minh Địa Tinh chính là thứ mà văn minh của ma pháp và đấu khí không có được. Nhưng dựa dẫm vào những thứ được chế tạo ra quá lại làm họ không tu dưỡng được bản thân. Nếu người Địa Tinh khi đó chịu cường hóa năng lực bản thân thì nên văn minh Địa Tinh cũng sẽ không bị đến bến bờ của sự diệt vong.
- Thành chủ đại nhân, người đến rồi à? Mau xem cánh tay sắt mà muội mà ra có lời hại không?
Mễ Kỳ nhảy dựng lên như một tiêu hài tử nói.
- Không tồi!
Tề Bắc vỗ vỗ lên đầu Mễ Kỳ nói.
- Đó là điều đương nhiên, bất quá đây mới chỉ làm sơ sơ mà thôi.
Mễ Kỳ hì hì cười nói.
- Chưa gì đã vênh mặt lên rồi. Phá Thiên khải giáp muội làm thế nào rồi?
Tề Bắc đưa tay kéo đôi tai dài của Mễ Kỳ ra.
- A…đau mà! Không phải đang cho lắp ráp các vật liệu kia lại sao? Chỉ cần ba ngày nữa thôi là chuyển cho các thợ rèn làm là ổn rồi.
Mễ Kỳ tức giận nói.
- Lúc trước muội nói là láp ráp các vật liệu lại với nhau chỉ cần mười ngày đến nửa tháng là xong mà sao lại lâu như vậy?
Tề Bắc thấy Mễ Kỳ trừng mắt với hắn, liền kéo hai cái tai dài lên thắt thành hình con bướm. (DG: ở đây có thể tưởng tượng như tai của loài ELF ấy, nhưng lại dài đến tận gần vai, ai đọc nhiều Manga sẽ hiểu)
- Chẳng nhẽ không tính thời gian muội chế tạo cánh tay sắt kia sao? Trước kia chỉ bằng năng lực của muội cũng chỉ có thể lắp ráp được mười vật liệu một. Nhưng hiện tại dựa vào cánh tay kia có thể lắp ráp được hàng trăm vật liệu. Như vậy tốn ít thời gian có tính là gì.
Mễ Kỳ đẩy Tề Bắc ra, nhe răng tháo hai cái tai của mình ra.
- Coi như muội đúng đi.
Tề Bắc nói xong bắt đầu hứng thú nghiên cứu cánh tay sắt kia. Quả thật không thể tưởng tượng được là một tiểu cô nương lại có thể chế tạo ra nó trong vòng nửa tháng. Lúc này Mễ Kỳ đột nhiên nhảy lên lưng tề Bắc, hai tay khoác lên cổ hắn, dùng hai bàn tay dính đầy mờ sờ sờ ngực hắn. Tề Bắc liếc mắt nhìn lại: “Tiểu nha đầu này sau khi tắm cùng mình xong là không còn sợ mình nữa, hành sự chả biết lớn nhỏ gì.”
- Thành chủ đại nhân, muội cho huynh biết một bí mật.
Con ngươi của Mễ Kỳ xoay tròn, nhẹ giọng nói vào tai Tề Bắc