Ngay sau đó Yên Linh hét lớn một tiếng, gương mặt đỏ bừng như máu, xoay người chạy ra ngoài. Tề Bắc sờ sờ vào dấu răng trên môi, bất đắc dĩ cười khổ. “Thiệt là oan ức, rõ ràng là nha đầu này phi lễ mình nhưng lại phản ứng giống như người bị phi lễ là nàng. Hơn nữa cho dù có muốn chạy thì cũng phải trà lời cho rõ rổi mới chạy chứ.”
- Thiếu gia, người mới vừa khi dễ tiểu mỹ nữ Tinh Linh à?
Huyễn Ảnh đi tới cười duyên nói với Tề Bắc.
- Ừ đầu tiên là huynh khi dễ nàng, sau đó là nàng ta khi dễ huynh.
Tề Bắc nói.
- Nói xạo, nàng làm sao khi dễ được thiếu gia…
Huyễn Ảnh lắc lắc cái đầu nhỏ, ở trong mắt nàng, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp xuất hiện chung quanh Tề Bắc thì sớm muộn gì cũng bị hắn khi dễ.
- Được rổi, để bổn thiếu gia làm mẫu một chút cho muội xem.
Tề Bắc cười hắc hắc một tiếng liền nhoáng cái ôm lấy Huyễn Ảnh mạnh mẽ hôn lên miệng nàng.
…
…
Việc Thần Long Quân thành lập trong thành Tây Linh theo nhiều con đường truyền khi khắp bốn phương tám hướng. Dĩ nhiên, ngưởi chú ý tới sự việc thành Tây Linh nhiều nhất chính là Nặc Đức gia tộc và Hãn Mặc Tư đại đế tại Kim diệp hoàng triều. Nhãn thần lão Kha Đế nửa khép nửa mở như một người bình thường đang thiu thiu ngủ, lẳng lặng ngồi yên nghe đủ loại khẩu ngữ bất mãn của các trưởng lão trong gia tộc đối với Tề Bắc.
- Tộc trưởng tên tiểu tử Tề Bắc Nặc Đức này hết sức càn quấy rồi, tự ý xóa đi danh tiếng của Hắc Giáp Quân để thành lập Thần Long Quân, thật là không coi gia tộc Nặc Đức chúng ta vào đâu.
- Đúng vậy, tộc trưởng, hiện tại hắn nắm trong tay thành Tây Linh, lẽ ra hắn nên vì gia tộc mà làm ra nhiều cống hiến, không nhất thiết phải giao ra tất cả nhưng ít nhất cũng phải đem danh tiếng của Hắc Giáp Quân mà phát dương quang đại. Hắn tự lập ra Thần Long Quân, tự tiện xóa đi gia huy trên khải giáp rõ ràng là có ý muốn thoát ly khỏi gia tộc.
Một vị trưởng lão nói với giọng tràn đầy bất mãn đối với việc Tề Bắc thành lập Thần Long Quân, vốn là việc Tề Bắc thành lập Thần Long Quân cũng không có vấn đề gì quan trọng, thế nhưng hắn lại xóa đi gia huy của gia tộc Nặc Đức trên khải giáp, việc này đã chạm đến giới hạn trong lòng của vị trưởng lão này. Chỉ là đối việc các trưởng lão nói văng mước bọt tứ tung, lão Kha Đế vẫn mang một bộ dáng nửa tỉnh nửa mê. Rốt cục trong phòng yên tĩnh trở lại.
- Nói xong rồi à? Nói xong rồi thì giải tán, ngày mai kêu một thống lĩnh gửi tin cảnh cáo của gia tộc Nặc Đức cho bộ tộc Bỉ Mông ở phía Tây.
Giọng lão Kha Đế khàn khàn nói, nói xong lão liền run run rẩy rẩy đứng lên, chống quải trượng đi ra ngoài. Đám trưởng lão tựa như hóa đá, thì ra bọn họ nói nhiều như vậy mà một câu gia chủ cũng nghe không lọt. Lão Kha Đế đi tới từ đường của gia tộc, nhìn vào từng hàng bài vị tổ tiên, cả người như một pho tượng đá.
- Đứa nhỏ Tề Bắc này thật không làm cho ta thất vọng.
Một lúc lâu sau lão Kha Đế mới chầm chậm thở dài nói. Ngọn đèn yếu ớt chiếu lên các nếp nhăn giăng đầy trên khuôn mặt già nua của lão hiện lên một vẻ mặt hết sức ôn hòa.
Lúc này, trong hoàng cung, Hãn Mạc Tư đại đế chăm chú nhìn vào bản tình báo về thành Tây Linh trong tay, thật lâu sau đó vẫn không hề buông xuống.
- Tiểu tử này thật có dã tâm, hắn tựa hồ không muốn chịu sự khống chế cuả gia tộc Nặc Đức.
Hãn Mạc Tư tự nói với mình, hai mắt thâm thúy lấp lóe tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua sương mù để tìm rõ chân tướng.
“Nếu thật đúng như vậy thì có thể lợi dụng hắn để đối phó với gia tộc Nặc Đức, phải trả giá lớn một chút thì cũng đáng.” Hãn Mạc Tư đại đế nghĩ như thế, mày rậm nhíu lại, suy tư cái ý nghĩ khả thi này. Một lúc lâu sau, Hãn Mạc Tư dường như làm ra một quyết định trọng đại, mở miệng nói:
- Người đâu, truyền Lan Lăng Hầu tiến cung.
…
…
Thành Tây Linh, hậu viện phủ thành chủ. Tề Bắc đem cái lều có thể ngăn cách khí tức với ngoại giới bao phủ trên dòng suối nhỏ, hiện tại nguyên khí cực dương trong cơ thể hắn và nguyên âm cực phẩm trong cơ thể Huyễn Ảnh đã được điều hòa, Thần Long quyết cũng đã đột phá đến tầng thứ hai nhưng theo cảm giác của hắn thì có lẽ đã đụng chạm tới giới hạn của tầng hai rồi, nguyên dương trong cơ thể chưa có khả năng biến thành Cực Dương Chi Hỏa, nội lực của hắn tăng trưởng tướng đối nhiều so với trước đó, bất quá theo cảm nhận của hắn thì nếu như muốn đột phá cái giới hạn này hắn vẫn còn thiếu một chút nữa. Có lẽ đi vào chiến trường cổ bên dưới lòng đất lần nữa là một lựa chọn không tồi, với lại hắn cũng có thể dựa vào đó mà chuẩn bị thêm một ít Vong Linh châu phòng ngừa các tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Tề Bắc buớc vào trong lều, sử dụng Hắc Ám độn thuật men theo con suối rồi chui vào bên dưới lòng đất. Lúc này đây Tề Bắc tỏ ra quen thuộc với địa hình chung quanh nên rất nhanh đã tìm tới chiến trường cổ. Chiến trường cổ bên dưới vẫn tràn ngập âm khí âm u, bất quá khác nó với Vong Linh sơn mạch ở chỗ là bên trong âm khí cũng chứa đầy sát khí nống đậm, chỉ có những trận chiến tranh thảm khốc đầy tinh huyết mới có thể khiến cho sát khí ngưng tụ hơn mười vạn năm mà không tan. Mặc dù đã từng đi qua nơi này một lần nhưng Tề Bắc cũng không dám tỏ ra khinh thường nơi này, có trời mới biết nơi này có thể đột nhiên xuất hiện biến cố gì không, chỉ cần mảy may khinh xuất là có thể dẫn đến những sai lầm trí mạng. Một số U Linh cấp thấp lần theo sinh khí tấn công Tề Bắc liền bị hắn chém thành từng làn khói chậm rãi tan biến để lại ba viên Vong Linh châu cấp thấp. Hiện tại đối với Tề Bắc thì một viên Vong Linh châu tương dương với một binh sĩ Vong Linh nên hắn thu gom tất cả vào trong không gian giới chỉ. Tề Bắc tiếp tục thẳng tiến về phía trước, không thèm quan tâm đến những hài cốt thoạt nhìn rất bình thường rải rác khắp nơi trên mặt đất, đối với hắn mà nói giá trị của những thứ này không lớn.
Tề Bắc nhanh chóng đi tới nơi mà lúc trước hắn phải dừng lại. Bước một bước lớn về phía trước, nhất thời trong hư không như có một cỗ áp lực dường đại ngăn cản bước tiến của hắn. Mỗi lần tiến lên một bước thì áp lực lại tăng lên vài lần, làm cho hô hấp của hắn càng ngày càng khó khăn. Mà đúng lúc này nội lực Thần Long quyết cũng bị áp lực này kích thích làm sôi trào hẳn lên, nếu không phải trước đây mượn nhờ vào cực phẩm nguyên âm trong khi hoan hảo với Huyễn Ảnh điều hòa bớt một phần dương khí thì mấy bước này e rằng sẽ kích thích dương khí trong cơ thể bốc thành dương hỏa. Nhưng hiện tại thì Tề Bắc không cần phải lo lắng đến vấn đề này, dù nội lực bị kích thích như núi lửa phun trào thì hắn cũng phải tiến lên phía trước, hắn muốn coi thử ánh dương quang này trốt cuộc là bảo bối gì. Một bước lại một bước nữa, hai tay Tề Bắc nắm lại, cả người được bọc trong kim mang, trên thân như vác thêm một tòa núi lớn, tứng bước xông về phía trước. Mỗi một bước đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất, mà trong không khí lại phát ra âm thanh giống như quần áo bị xé. Sau khi bước ước chừng trăm bước, một cảm giác kiệt sức bắt đều dâng trong cơ thể Tề Bắc, lực cản hiện tại đã cao gấp trăm lần so với lúc ban đầu, hắn đã có chút cảm giác sức mạnh kia đang bùng nổ. Lúc này, Tề Bắc giơ chân cố bước thêm nửa bước nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào thì cũng không thể bước tới nửa bước nữa. Trên trán Tề Bắc nổi gân xanh, hai mắt lấp lóe kim quang, xương cốt toàn thân vang lên tiếng răng rắc…
Đã bước được nửa bước thì kiểu gì cũng phải hoàn thành một bước nghiêm chỉnh rồi tính tiếp. Tầng áp lực tựa như nhận ra được quyết tâm của Tề Bắc khiến nó càng ra tăng áp lức, dường như có một bức tường lớn đang ở trước mặt Tề Bắc ngăn không cho hắn tiến lên tiếp. Gương mặt tuấn tú của Tề Bắc rung động, há mồm hét lên điên cuồng, kim quang bắn ra tứ phía, cả người giống như một chiếc đinh đang đóng từng chút một vào bức tường này này.
‘Pụp’ một tiếng tựa như tiếng bong bóng nổ, áp lực toàn thân Tề Bắc chợt biến mất, cả người chao đảo phóng tới phía trước, hắn cố gắng mông ngồi trên đất, cái đầu hắn cứ ong ong kêu. Nhưng đúng lúc này, lông tóc cả người Tề Bắc như dựng đứng hết lên, một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng hắn.