Long trảo mang theo những tia kim mang cuồng bạo, mạnh mẽ nện xuống mặt đất.
- Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, trần thép của mật thất bị nát bấy. Tề Bắc ở trên nhìn thấy một con ma thú xấu xí đang nhao tới Tiểu Cửu, con ngươi hắn co rụt lại, lập tức vung tay đánh xuống một trảo. Hư ảnh long trảo khổng lồ đập lên người con hung thú sắp cắn được Tiểu Cửu, chỉ nghe thấy tiếng “bụp” một cái, cái đầu của con hung thú liền vỡ ra như quả dưa hấu. Hung thú đổ ầm xuống mặt đất, u quang màu lam từ trên người nó đột nhiên bật ra, lao tới cửa mật thất.
- Chính là nó!
Tề Bắc kinh ngạc hô lên. Nó chính là dung nham nóng chảy màu làm mà hắn nhìn thấy trước kia. Thiết Giáp Hoả Long phun ra một ngọn lửa, trực tiếp nướng chín đám u quang màu lam này.
- Tiểu Cửu.
Tề Bắc nhảy xuống, đẩy Diêm Phương Phi đang dựa vào Tiểu Cửu ra, khẩn trương kêu lên. Tiểu Cửu không nói gì khá lâu, tựa hồ như nàng không thể tin được Tề Bắc đang ở trước mặt mình.
- Chủ .. Chủ nhân.
Tiểu Cửu lúng ta lúng túng, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng nồng đậm. Khoé miệng Tề Bắc lộ ra nụ cười, nắm lấy cổ tay nàng, hít một hơi nói:
- Tiểu Cửu, may là ngươi không có chuyện gì.
Thân thể mềm mại của Tiểu Cửu hơi mất tự nhiên, nàng không biết mình có phải đang mơ không. Lúc này Hoàng Kim Sư Vương nhảy xuống, chạy tới trước mặt Diêm Phương Phỉ nức nở làm nũng. Tề Bắc đứng lên, đi tới cửa mật thất bị con hung thú phá, phát hiện ra ở phía bên ngoài còn có một mật đạo nữa.
- Tiểu Cửu, huynh đừng cử động, để muội băng bó giúp huynh.
Diêm Phương Phỉ nắm lấy chân của Tiểu Cửu, ôn nhu nói. Nàng muốn giúp Tiểu Cửu băng bó vết thương do hoả quái trùng gây lên. Tiểu Cửu đẩy Diêm Phương Phỉ ra, dùng âm thanh khàn khàn nói:
- Không cần.
Trong lòng Diêm Phương Phỉ đột nhiên thấy chua xót, uỷ khuất đến mức hai hốc mắt đều đỏ. Tề Bắc nhìn sang hai người, miệng bỗng nở nụ cười. Diêm Phương Phỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn, căn bản hắn từ lúc gặp mặt tới giờ còn chưa chào hỏi nàng. Đột nhiên, nàng nhớ ra điều gì đó, gấp giọng hỏi:
- Làm sao ngươi tới đây được? Tiểu Lê và Địch Á đâu?
Tề Bắc cười giễu cợt, nói:
- Chúng ta ở Man Hoang Vực bị một nhóm Mạo Hiểm giả vây công. Còn bọn họ sợ nên đã chạy trốn rồi. Hiện tại đang ở đâu ai mà biết, có khi đào được kho báu nào đó rồi cũng nên.
Khuôn mặt Diêm Phương Phỉ cứng lại, nàng hiểu Tiểu Lê sẽ không làm vậy nhưng tiểu tử Địch Á kia thì có thể. Tề Bắc không để ý tới Diêm Phương Phỉ nữa, hắn đi tới chỗ Tiểu Cửu, nhìn vào gót chân và mắt cá chân bị thương của nàng. Tề Bắc dùng một lọ ma pháp dược bôi lên mắt cá và bắp chân, sau đó hắn giơ hai tay lên, trên tay loé lên kim mang nhàn nhạt, dùng Thần Long quyết tăng tốc độ của thuốc.
- Hừ!
Diêm Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy không thoái mái, cưỡi lên Hoàng Kim Sư Vương, nhảy ra ra khỏi mật thất. Nhưng ngay sau đó bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai của Diêm Phương Phỉ, đơn giản là do nàng thấy Thiết Giáp Hoả Long khiến nàng nhớ đến cảnh trốn chui trốn lủi trong hang động vì nó.
- Ha ha, đừng sợ. Nó là bằng hữu của ta. Các ngươi cứ yên tâm.
Tề Bắc cười nói. Hiện trong mật thất chỉ còn hai người Tề Bắc và Tiểu Cửu. Không biết tại sao, Tiểu Cửu lại cảm giác tim mình đập hơi nhanh, khuôn mặt bị che khuất kia cũng bắt đầu nóng lên.
- Tiểu Cửu, Diêm Phương Phỉ kia dường có ý tứ đối với ngươi. Tính sao đây? Ngươi có muốn bổn thiếu gia thành toàn cho các ngươi không?
Tề Bắc cười đầy đều cáng. Tiểu Cửu trầm mặc không nói gì. Tề Bắc nhún nhún vai, rút hai tay ở đang kìm trên đùi của Tiểu Cửu ra. Những vết thương đã đỡ hơn rất nhiều rồi, tin rằng không lâu sau sẽ hoàn toàn hồi phục.
- Nàng không biết tiểu nhân là nữ nhân.
Tiểu Cửu đột nhiên mở miệng nói.
- Hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy mà nàng cũng không biết. Trong tình yêu, quả thực nữ nhân thường kém thông minh.
Tề Bắc cười nói nhưng ngay sau đó lại trêu ghẹo tiếp:
- Tiểu Cửu, sao không thích nàng ấy?
- Tiểu nhân không thích nữ nhân.
Tiểu Cửu thản nhiên nói.
- Nga, vậy ngươi thích nam nhân? Thế ngươi thấy bổn thiếu gia thế nào?
Tề Bắc cười nói. Thân thể mềm mại của Tiểu Cửu chợt cứng đờ, khuôn mặt trở nên trầm mặc.
- Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi …
- Nếu như chủ nhân thích, tiểu nhân nhất nhất nghe theo.
Tiểu Cửu đột nhiên nói, chỉ là giọng nói lại lạnh như băng.
- Bổn thiếu gia ở trong lòng ngươi là người như vậy sao? Tiểu Cửu, ngươi làm ta thương tâm quá.
Tề Bắc ai oán nói. Tiểu Cửu tiếp tục trầm mặc. Đột nhiên, trong lòng nàng nổi lên một ước mong muốn kéo Tè Bắc lại. Nhưng những thứ được huấn luyện trong Ảnh Vệ từng ấy năm cho biết nàng không được có loại tình cảm này, vô luận đối tượng là ai cũng không được. Một khi trộn lẫn công việc và tình cảm thì sẽ rất khó giữ tâm lặng như nước. Ảnh vệ, vệ ảnh, đó chính là bóng của chủ nhân, là vệ sĩ mật của chủ nhân, cái bóng thì chỉ có thể mãi đi theo sau âm thầm bảo vệ.
“Đời này kiếp này, ta chỉ làm cái bóng của chủ nhân.” Tiểu Cửu thầm thề. Cánh cửa nơi trái tim nàng vốn được mở ra một thì thì nay lại bị đóng lại. Ảnh vệ không có trái tim, trái tim của chủ nhân chính là trái tim ảnh vệ. Nàng đã suýt nữa phá luật rồi, may là vẫn có thể cứu vẫn được. Tề Bắc và Tiểu Cửu ra khỏi mật thất, nhìn Diêm Phương Phỉ còn đang hưng phấn đánh giá con Thiết Giáp Hoả Long. Nàng nằm mơ cũng muốn có một con ma thú cấp tám như nó, nàng cũng băn khoăn không biết Tề Bắc làm thế nào để thuần hóa được nó vậy. Phải biết rằng, chỉ có trang chủ của Ngự Thú Trang và mấy vị trưởng lão mới có ma sủng là ma thú cấp tám. Ở Ngự Thú Trang, Thú Linh thánh phẩm đã không còn, nên không còn ai có thể thu ma thú cấp chín về làm ma sủng nữa. Bởi vì khi dung hợp Bản Mạng Thú Linh tối đa cũng chỉ là ma thú cấp tám. Điều này cũng ảnh hưởng tới thực lực của Ngự Thú Trang.
- Hiện tại sao đây?
Diêm Phương Phỉ hỏi.
- Đợi người.
Tề Bắc vừa nói vừa nhảy lên lưng Thiết Giáp Hoả Long. Hắn đã để lại ký hiệu trên đường đi, nếu như đám người Kim Cương có thể tiến vào di tích này thì nhất định có thể tìm tới đây.
…
…
Tiến sâu vào lãnh thổ Man Hoang vực tầm ba ngàn dặm sẽ không còn thấy tuyết đọng nữa. Bề mặt bình nguyên đã biến mất, thay vào đó lại núi non mênh mông. Trên núi đều có quái thạch lởm chởm, đại thụ chọc trời, thỉnh thoảng còn có tiếng hô hoán từ phía xa truyền tới. Ở chỗ này đôi lúc thấy có thú hoang sống, nhưng bình thường dù có cường giả nào đi tới đây thì cũng đều không dễ dàng đi trêu chọc, không cẩn thận sẽ mất mạng ngay. Yêu Nhiêu mang theo tám đệ tử của Thông Thiên Sơn và Tiểu Hắc muội của Ngự Thú Trang tiến vào. Tám đệ tử Thông Thiên Sơn lúc bắt đầu khá hưng phấn nhưng hiện tại đã trầm ổn hơn. Trên đường tới đây, họ đã gặp rất nhiều kỳ trân dị thú. Cuộc đời quả thực khắc nghiệt hơn thực tế rất nhiều, cho nên bọn họ bắt đầu suy tư, bắt đầu trưởng thành, tâm tính đã chính chắn lên nhiều. Đây chính chính là một trong những thứ quan trọng nhất mà chuyến đi rèn luyện này mang lại, để rồi sau này họ có thể trở thành những trụ cột mới cho Thông Thiên Sơn.
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiễn xuất hiện một tinh quang, rồi để lộ ra một thân ảnh đứng ngay ở trước mặt Yêu Nhiêu. Đó là một lão già mặc quần áo rách nát bẩn thỉu, cả người cực kỳ dơ dáy, phả ra một mùi hôi chua khó chịu. Nếu không phải người này có cách xuất hiện kinh thế hãi tục thì bất cứ ai gặp cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một gã ăn mày không hơn không kém.
- Yêu muội tử, ngươi đã tới.
Lão đầu tử này lớn tiếng nói, có chút cảm giác điên điên khùng khùng.
- Vãn bối kính chào Phong trưởng lão.
Yêu Nhiêu khách khí nói. Đừng xem lão đầu tử này giống như ăn mày mà coi thường, chứ lão chính là Thái Thượng Trưởng Lão của Mộng Huyễn Hải, tự xưng là Phong Tử (kẻ điên). Trăm năm trước lão đã bước vào hàng Thánh phẩm, trở thành Thánh chiến sỹ, là một cường giả cực mạnh.
- Được rồi, được rồi. Trên đường tới đây, ngươi có thấy Quái đồ tôn của ta không?
Phong trưởng lão hỏi.
- Phong trưởng lão, vãn bối chưa từng gặp qua.
Yêu Nhiêu vẫn khách khí như cũ. Thật ra thì nàng căn bản không biết Phong trưởng lão đang nói người nào. Khi Phong trưởng lão trở thành Chiến sĩ thánh phẩm hay còn gọi là Thánh chiến sĩ thì cũng không có điên, chỉ từ lúc các đệ tử bị mấy tên Hắc Ám Ma Pháp Sư vây công giết hại khiến toàn bộ hy vọng và tình cảm của lão dường như tan vỡ, giống như nhi tử của lão bị giết hại vậy. Từ đó, lão trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày kêu la thay đồ đệ thu đệ tử, cả đồ tôn cũng có. Nhắc tới năm đó lão thu không ít người nhưng không ai thành công cả, không biết lý do tại sao.
- Chưa từng gặp? Làm sao ngươi chưa từng gặp? Rõ ràng ta cảm thấy trên người ngươi có khí tức của nó mà. Nó đã chết phải không? Có phải ngươi giết nó không?
Phong trưởng lão lạnh lùng nói, đôi mắt đã trở nên như kinh khủng như dã thú. Yêu Nhiêu nhất thời khẩn trương hẳn lên, nàng đã gặp qua Phong trưởng lão mấy lần nên biết lão đôi khi có chút điên nhưng vẫn coi như là bình thường, bất quá hiện tại lão đã nổi lên sát cơ. Sát khí của Thánh chiến sĩ làm cho Yêu Nhiêu và chín người phía sau đều câm lặng, ma lực trong cơ thể cũng trở nên tán loạn vô cùng. Nếu không phải Yêu Nhiêu dùng ma pháp phong hệ nâng lên thì bọn họ đã ngã hết xuống rồi. Cường giả Thánh phẩm vừa động thủ, cho dù là một kích nhẹ nhàng thì cũng khó có thể chống đỡ. Không khí nơi đây đột nhiên khẩn trương lên, hung thú phía sau cũng sợ hãi rống lên, náo động cả vùng trời. Bỗng một con ma thú có hai cánh, hình thể khổng lồ như con trâu lớn, trên người vảy kỳ lân màu tím rất dày, mặt khá giống chó đang gấp rút chạy tới. Ở trên lưng con quái thú này là một lão già mặc bộ quần áo cao quý, sau lưng lão già có mấy chục con ma thú cấp sáu, bảy chạy theo.
- Ồ! Ngu tiểu tử cũng tới đây. Ha ha, đi hỏi mượn hắn con chó lớn kia để vui đùa một chút.
Lực chú ý của Phong trưởng lão bị dời ra chỗ khác, sát khí tan biến hết, thân hình phá không mà đi. Gọi con Tử Kim Tê từ một con ma thú cấp tám trở thành một con chó lớn, chắc chỉ có người điên điên khùng khùng mới nói vậy. Yêu Nhiêu nhìn về phía xa, trong lòng trầm tư. Nàng hiểu Ngự Thú Trang nếu như không phải mất đi thú linh Thánh cấp thì có thể ngồi ngang hàng với Thông Thiên Sơn. Chỉ cần một Ngự Thú Sư có Bản Mạng Linh Thú Thánh cấp, điều đó không chỉ thu được ma sủng tốt mà còn có thể khống chế ma thú Thánh cấp trở xuống để chiến đấu. Từ đó có thể thấy một Ngự Thú Sư như vậy thì có thể kinh khủng như thế nào.
- Tiểu Lê, tỷ dẫn muội đến gặp Ngu trưởng lão của Ngự Thú Trang.
Yêu Nhiêu quay đầu nói với Tiểu Hắc muội. Trong lòng có chút nghi hoặc: “Tại Long Phượng sơn cốc lần này tại sao dẫn đến nhiều cường giả của Mộng Huyễn Hải và Ngự Thú Trang như vậy?”