Ý niệm Tề Bắc vừa động, một khối lệnh bài màu lam nhạt từ không gian trong giới chỉ bay ra.
- Mộng Huyễn Hải...
Tề Bắc cau mày, cũng không nghĩ tới Ma Pháp Sư này là đệ tử của Mộng Huyễn Hải, khó trách chú ngữ ma pháp của hắn lại quý hiếm và trong người có Không Gian giới chỉ. Ban đầu ở mật thất dưới lòng đất của Lan Lăng, vị đại trưởng lão kia trước khi tiêu tán đã để lại cho hắn một cái lệnh bài và Cửu U Chi Chương để đem tới Mộng Huyễn Hải, hơn nữa còn ngưng tụ tất cả những kiến thức lão có từ lúc sinh ra đến lúc chết rồi dung nhập vào trong ý thức của hắn nữa. Chỉ là, Cửu U Chi Chương đã dung nhập vào trong Thần Long ấn ký nên hắn đã bỏ qua ý nghĩ này, bất quá hắn đâu nghĩ sẽ phát sinh ra chuyện tình này. Mà vị đại trưởng lão kia ngưng tụ thành linh hồn để chứa đựng những kiến thức của lão, nhưng đại bộ phận đều là kiến thức về ma pháp, không có bao nhiêu tác dụng đối với Tề Bắc. Với lại hiện tại tên Ma Pháp Sư lôi hệ Địa phẩm này đã chết ở trong tay hắn, nếu để Mộng Huyễn Hải biết e rằng ý định kia càng khó thực hiện. Trong khi đó, những thi thể của Mạo Hiểm Giả khác cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi bảo vật tất nhiên cũng đều bị lột sạch, mà thú đan và bộ da của Thực Tâm Viên cũng bị Thập Tam cắt rời ra rồi.
- Thiếu gia, hai đệ tử Ngự Thú Trang kia bỏ chạy, tính sao bây giờ?
Huyễn Ảnh hỏi, trong giọng nói mang theo sự khinh thường.
- Không hơi đâu mà quản xem bọn chúng chạy đi đâu rồi, dù sao chúng ta cũng đã biết vách đá nơi Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ gặp chuyện không may là ở nơi nào. Nơi đây không thể ở lại nữa, lập tức lên đường.
Đối với hành động vứt bỏ đồng bạn, trong lòng hắn cảm thấy chán ghét và xem thường vô cùng, tự nhiên cũng lười đi quản sống chết của bọn họ. Kim Cương nhấc nữ quân nhân bị Tề Bắc bắn đánh ngất lên, đoàn người bắt đầu dời đi.
…
…
Ở bầu trời phía phương xa của Hoang Man vực đột nhiên có một luồng ánh sáng xé toác màn đêm, xuất hiện một đám Ma Pháp Sư. Phải biết rằng chỉ khi đạt đến đẳng cấp Ma Pháp Sư cao cấp, mới có thể học Phi Hành ma pháp, nói cách khác những Ma Pháp Sư này ít nhất cũng đạt tới đẳng cấp Ma Pháp Sư cao cấp. Người đứng đầu là một nữ tử mặc áo bào màu xanh, nàng có dung nhan tuyệt thế, khí chất quyến rũ, nữ tử đó chính là Yêu Nhiêu. Nàng đang bay phía trước tách gió sang hai phía, giúp tám Ma Pháp Sư trẻ tuổi đằng sau giảm bớt trở ngại.
- Thập bát trưởng lão, người hãy nhìn bên kia.
Một thiếu niên bay phía sau chỉ hướng phía dưới một phiến hỗn độn của trận chiến vừa xảy ra. Yêu Nhiêu đã sớm chú ý tới việc này. Cảnh tượng như vậy ở Hoang Man vực này thật sự không có gì đáng giá ngạc nhiên, nếu như nói có thì đó là có thể nguyên tố lôi hệ của một ma pháp lôi hệ Địa phẩm nào đó do một Ma Pháp sư Địa phẩm tạo ra vẫn còn lưu lại. Không phải là Ma Pháp Sư Địa Phẩm nào cũng nhất định sẽ có ma pháp Địa phẩm, nhiều Ma Pháp Sư Địa phẩm chỉ có ma pháp Vương phẩm trong tay là tốt lắm rồi, thậm chí chỉ là ma pháp cao cấp. Ma Pháp Sư sẽ kiếm tiền, nhưng kiếm nhiều nữa cũng không đủ bởi vì thiên phú của Ma Pháp sư chính là cái động không đáy. Giá một ma pháp cao cấp cũng phải trên trăm vạn kim tệ, một ma pháp Vương phẩm tính ra cũng ngàn vạn kim tệ, một ma pháp Địa phẩm thì phải tới ức kim tệ, hơn nữa đôi khi có tiền cũng không nhất định sẽ mua được, bởi dù sao ma pháp Địa Phẩm rất hiếm. Cho nên đệ tử Thông Thiên Sơn tương đối hạnh phúc, Thông Thiên Sơn chính là Thánh Địa của Ma Pháp Sư, khi một Ma Pháp Sư chết đi, sẽ đem những kiến thức mình có từ lúc sinh ra ngưng tụ lại để cung cấp ma pháp chú ngữ cho việc tu luyện, chỉ cần có thiên phú thì ma pháp chú ngữ trên căn bản sẽ không trở thành vấn đề. Mà trong Ngũ Đại Thánh Địa, Thông Thiên Sơn lực lượng hùng hậu nhất, Ngự Thú Trang là kém nhất. Mười vạn năm trước Ngự Thú Sư phải hết sức cố sức tồn tại, khi đó sau cuộc chiến của chúng thần, Thú Linh Thánh phẩm bị diệt sạch, làm cho cấp bậc và độ tinh khiết huyết thống của Thú Linh càng ngày càng thấp, bổn mạng Thú Linh muốn dung hợp được càng ngày càng khó khăn, thực lực toàn thể bị suy giảm nghiêm trọng, tuy vẫn được xưng là Thánh Địa, nhưng trên thực tế đã ngày một sa sút rồi.
- Đây chính là thực trạng của thế giới, tử vong, tranh đấu đều phát sinh ở mọi nơi mọi lúc. Hoang Man vực này vốn rời xa văn minh, cách sống ở nơi đây là phải giết chóc, cho nên các ngươi phải học được làm thế nào sinh tồn ở trên thế giới này trước tiên, dùng thực lực bản thân để sinh tồn chỉ à một phần, còn lại có rất nhiều thứ các ngươi phải học tập.
Yêu Nhiêu thản nhiên nói. Sau khi nàng trở thành thập bát trưởng lão, vẫn mang theo tám đệ tử có tiềm lực đi rèn luyện như thường lệ. Mà lần này họ phải tiến sâu vào Hoang Man Vực những ba nghìn dặm, tới một chỗ tên là Long Phượng Sơn Cốc để gặp dị tượng Long Phượng mười năm mới có một lần, nó sẽ thu hút ngàn vạn ma thú hung dữ tụ tập lại, như thế nên chỗ đó sẽ trở thành một nơi rất tốt để luyện tập. Long Phượng Sơn Cốc có địa thế phức tạp, nhưng cấp bậc ma thú ở bên ngoài không quá cao, cùng với việc nàng vốn là một Ma Pháp Sư Thiên phẩm bảo hộ thì những khả năng xảy ra vấn đề cho những đệ tử này là không cao. Tiếp đó, sau khi dị tượng Long Phượng biến mất, sẽ xuất hiện ảo cảnh Thất Thải Ma Vụ, đây là lúc các cường giả ở khắp nơi sẽ che mặt xuất hiện, những cường giả này có đẳng cấp thấp nhất là cường giả Địa phẩm, họ có khát vọng lĩnh ngộ chân lý của ảo ảnh Thất Thải Ma Vụ. Nghe nói có người từng thông qua ảo ảnh Thấi Thải Ma Vụ thấy được thần linh thi triển pháp thuật, do đó học được ma pháp và đấu khí Thần phẩm. Yêu Nhiêu mang theo tám đệ tử Thông Thiên Sơn bay qua bầu trời nơi có những xác chết bên dưới, bỗng sắc mặt nàng biến đổi lập tức hóa thành một đạo thanh quang bay xuống. Đệ tử phía sau cũng không hiểu chuyện gì xảy ra cũng bay xuống theo. Yêu Nhiêu nhắm mắt lại, tập trung ý niệm cảm ứng cỗ khí tức làm tim nàng đập rộn lên.
"Tề Bắc, là ngươi sao? Ngươi cũng tới Hoang Man Vực? " Yêu Nhiêu thì thầm trong lòng, nhìn lướt qua bốn phía, đi tới một đống tro bụi cách đó không xa. Yêu Nhiêu nhìn ra những tro bụi này là tro cốt do cơ thể con người dốt cháy, nhưng Yêu Nhiêu có thể khẳng định, những tro cốt này nhất định không có của Tề Bắc, nàng cũng không nói rõ được tại sao mình lại khẳng định như vậy, nhưng nếu Tề Bắc ở đây thì nàng chắc chắn có thể khẳng định. Sở dĩ nàng khẳng định như vậy bởi vì hai người điều hòa âm dương cho nhau, trong cơ thể cũng để lại căn nguyên khí tức của lẫn nhau, cho nên có thể cảm ứng được nhau, giống như nam châm vậy.
- Thập bát trưởng lão, sao vậy?
Trên người Minh Nguyệt công chúa mặc ma bào nguyệt sắc tiến lên hỏi.
- Không có gì, chúng ta tiếp tục lên đường.
Yêu Nhiêu nhàn nhạt trả lời, nhưng trong lòng có chút mất mác, Hoang Man Vực rộng lớn như thế, liệu hai người có hữu duyên mà gặp lại nhau không?
…
…
Tề Bắc lấy thức ăn ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, đó đều là những thức ăn hịnh soạn như đùi gà nướng, thịt dê xông khói, thúy hương bánh bao, còn có rượu ngon, quả thực người này chưa bao giờ bạc đãi chính mình. Huyễn Ảnh tỉ mỉ dùng dao găm cắt thịt trên đùi gà ra, cắt thịt dê hun khói thành từng miếng nhỏ, phết mứt hoa quả lên bánh bao, rồi sau đó dùng dĩa đút từng miếng cho Tề Bắc ăn, nàng đang dùng sự ôn nhu đặc biệt của mình để sủng ái Tề Bắc.
- Huyễn Ảnh, nàng cứ làm như vậy thì từ nay về sau ta không cần ăn cơm nữa.
Tề Bắc vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nói, thật ra thì trong lòng của hắn vẫn còn có chút lâng lâng . Khuôn mặt Huyễn Ảnh đỏ lên, mỉm cười một cái, nàng nguyện ý làm như thế này cả đời. Lúc này, Tề Bắc liếc mắt một nữ quân nhân đang nằm hôn mê cách đó không xa mở miệng nói:
- Còn chưa có tỉnh sao?