Trong những hậu duệ của thú thần, sau khi thức tỉnh năng lực, chia ra làm hai loại. Một loại là huyết mạch cuồng hóa, sức mạnh vô hạn. Một loại là huyết mạch Thiên Miêu, tốc độ cực lớn. Mà trong gia tộc Thần Thú, thức tỉnh được huyết mạch cũng chỉ có vài người ít ỏi. Nếu không phải lý do này, thống nhất đế quốc Thú Nhân sẽ là gia tộc Thần thú, không đến lượt bộ tộc Bỉ Mông. Phụ thân của Kim Cương và Huyễn Ảnh cũng chính là thủ lĩnh của gia tộc Thần Thú. Huyết mạch của hắn khi thức tỉnh chính là Long Tượng huyết mạch. Tuy rằng là thuần huyết mạch Thần Thú nhưng so với cuồng hóa huyết mạch vẫn thấp hơn một cấp. Lần đầu tiên Kim Cương thức tỉnh huyết mạch Thần Thú, đã xác định được đó là Cuồng hóa huyết mạch. Gia tộc Thú Nhân đã làm mọi cách để phong tỏa tin tức, nhưng không biết bằng cách nào tin tức bị lộ ra ngoài, hoàng tộc Bỉ Mông sợ sau khi Kim Cương lớn lên sẽ tạo thành uy hiếp lớn đối với bọn chúng. Vì vậy mới giá mời Vu Thần tới giúp bằng mọi, tiêu diệt mầm họa từ gia tộc Thần Thú. Khắc La kích động hướng phía Tề Bắc nói lại. Sau khi nghe xong mới hiểu được tại sao hắn lại làm ra phản ứng mãnh liệt như vậy. Tề Bắc nghe xong cũng kích động không kém. Lúc trước hắn biết hắn nhặt được hai bảo bối, nhưng không nghĩ tới là hai bảo bối cực lớn. Kiểu như vô tình nhặt được hai Kim Nguyên Bảo, nhưng không ngờ rằng Kim Nguyên Bảo là tín vật dẫn đường vào kho báu còn lớn hơn. Sắc trời dần dần tối lại, lúc này bóng mờ nhạt của Huyễn Ảnh xuất hiện trước đoàn người Tề Bắc.
- Thiếu gia, đã nắm được tình huống rồi. Thành Giao Nhân có ba kho quân lương. Nhưng khoảng cách giữa từng cái cũng khá xa.
Huyễn Ảnh vừa nói vừa đưa ra một tấm bản đồ thành Giao Nhân được vẽ đơn giản. Trên đó có ba chỗ được đánh dấu.
- Huyễn Ảnh, muội giỏi thật, bản đồ vẽ rất rõ ràng, dễ hiểu, không phải ai cũng có thể làm được.
Tề Bắc không chút keo kiệt khen ngợi. Quả thực rất nhiều người tốt nghiệp học viện quân sự chính quy cũng khó có thể làm tốt được như nàng. Xem ra đây cũng là thiên phú của nàng ta. Huyễn Ảnh cười cực kỳ vui vẻ, có thể giúp đỡ được Tề Bắc chính là niềm vui lớn nhất của nàng. Ngay sau đó, Tề Bắc quay lại chuyện chính nói:
- Rất rằng ba kho lương được phân bố xa như vậy là để đảm bảo sự an toàn cho lương thực. Nếu một cái bị phá hủy thì vẫn còn hai cái còn lại. Để phá vỡ ma pháp cấm chế mà không kinh động tới người khác thì bản thân ta có thể làm được nhưng còn cần hai người nữa. Trong đám các ngươi còn ai có thể có biện pháp gì không?
Khắc La mở miệng nói: “
- Vu Linh Thích cũng có thể công phá ma pháp. Chúng ta có khoảng mười cái, dùng năm cái để đâm thủng phòng ngự của cấm chú ma pháp. Nếu làm cẩn thận mốt chút thì có thể làm được.
- Tốt lắm, như vậy chúng ta chia ra làm ba tổ , ta, Yên Linh, Kim Cương, Huyễn Ảnh một tổ, Khắc La, Hỏa Lang cùng Thủy Lang một tổ, tứ đại Tinh Tương một tổ.
Tề Bắc nói. Khắc La giao cho tứ đại Tinh Tương năm chiếc Vu Linh Thích, mười một người liền chia làm tổ ba tản ra, lặng lẽ đi tới thành Giao Nhân. Sắc trời tối đen như mực,. Trên tường thành của thành Giao Nhân có Liệt Quang Tuyến chiếu sáng khắp nơi như đèn pha. Một đám binh sĩ Thú Nhân run rẩy đứng trên tường thành tuần tra như thường lệ. Sau khi tuần tra xong, vội vàng cui vào trong nhà để tránh gió lạnh của bão tuyết.
- Thời tiết lạnh thật, quả thực là xui xẻo mà. Làm hớp rượu cho ấm đi.
Đám Thú Nhân nói chuyện với nhau. Bọn họ nhanh chóng vào ngồi trong nhà tránh gió, vừa uống rượu vừa cười nói lớn tiếng. Quân đội Thú Nhân kỷ luật vốn không nghiêm, cộng với tinh thần cảnh giác từ xưa tới giờ rất lỏng lẻo. Dù là thời tiết bình thường cũng không chú ý canh phòng cẩn mật, chứ không tính tới là khi có bão tuyết, khí trời khắc nghiệt như thế này. Tề Bắc dẫn Yên Linh, Kim Cương và Huyễn Ảnh không cần tốn nhiều sức liền bay qua tường thành, chỉ sợ lúc này bọn họ cho dù nghênh ngang đi ở trên tường thành cũng sẽ không bị phát hiện. Sau khi tiến vào thành Giao Nhân, trên đường phố có treo những đèn ma pháp tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Tại đây hoang vắng vô cùng, ngay cả bóng quỷ cũng không có. Đám người Tề Bắc nhanh chóng tìm được mục tiêu của bọn họ. Kho quân lương được bao vây trong từng dãy lều của binh lính. Xem ra thống lĩnh quân đội Thú Nhân hết sức xem trọng việc bảo vệ kho lương. Căn cứ vào bố trí canh gác và bảo vệ là có thể nhìn ra, nhưng binh sĩ canh gác ở dưới lại làm ăn tắc trách, xét cho cùng thì phòng thủ cũng chỉ như không mà thôi. Quân đội hân hoan nói:
- Vương gia, bình tĩnh!
Bốn người Tề Bắc xuyên qua từng dãy lều trại của binh lính. Nghe được tiếng uống rượu, cười đùa từ bên trong truyền ra, còn có cả tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng rên rỉ không dứt. Gió tuyết ban đêm đầy trời. Nằm trong lều trại ấm áp uống rượu cười đùa, còn chơi nữ nhân. Đám binh lính thú nhân này quả thực là biết hưởng thụ. Yên Linh và Huyễn Ảnh tất nhiên cũng nghe được những âm thanh này. Khuôn mặt Hhi nàng đỏ bừng, hận không thể bịt tai không nghe cho rồi. Đúng lúc bốn người chuẩn bị bước khỏi hàng lều trại cuối cùng. Bỗng nhiên một Ngưu Nhân say khướt đi từ trong lều ra, đầu quay vào trong, chỉ tay cười dâm nói:
- Tiểu mỹ nhân, biết điều một chút, chờ Ngưu ca đây. Để Ngưu ca tới làm cho ngươi sung sướng nhé, sẽ nhanh thôi, ngươi sẽ thoải mái muốn chết.
Tề Bắc hướng ánh mắt vào bên trong lều. Nhìn thấy tiểu mỹ nhân, trong lòng không khỏi nội lên một trận ác hàn. Cái gọi là tiểu mỹ nhân, là một Hổ Nữu cấp thấp, toàn thân lông lá. Trước ngực hai bầu vú to như cái chậu rửa mặt, xệ dài xuống tới rốn. Lúc này, tiểu tướng Ngưu nhân nhanh chóng cời dây thắt lưng quần, hướng tới bên cạnh để bắt đầu tấn công.
“Nhìn vào là lỗ vốn rồi, mặt hàng này là ma nữ chứ mỹ nư cái khỉ gì. Ôi thiện tai thiện tai” Tề Bắc thầm nghĩ. Tiểu tướng Ngưu nhân nhanh chóng chui vào, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ của “Tiểu mỹ nhân” làm người ta nổi da gà, đồng thời còn có cả tiếng cười đắc ý của Ngưu Nhân. Bốn người Tề Bắc đồng loạt run lên, nổi da gà toàn thân. Không thể đứng đây thêm một giây nào nhứa, nhanh chóng lướt tới kho lương. Không cần phí quá nhiều sức lực, Tề Bắc dùng nội lực để phá bỏ cấm chế ma pháp. Cấm chế ma pháp này chỉ xem như một ma pháp cấm chế trung đẳng. Sau khi mở ra một lỗ thủng, bốn người nối đuôi nhau bước vào trong. Nhà kho rất lớn, quân lương chất cao như núi. Tề Bắc lấy ra một chai độc dược từ trong không gian giới chỉ ra chia cho đám người Yên Linh, sau đó bốn người bắt đầu hạ độc vào quân lương. Độc này là dịch của Vong Linh Pháp Sư còn sót lại, chỉ cần nhỏ lên vài giọt, sẽ hóa thành sương mù, nhanh chóng thẩm thấu vào diện tích cực lớn. Vì vậy, không cần tốn quá nhiều công sức, đống quân lương trong nhà kho này đã trở thành độc lương. Bốn người một lần nữa lặng lẽ nhảy qua tường thành, chờ đợi hai tổ còn lại quay về.
Không lâu sau, Khắc La cùng Hỏa Lang, Thủy Lang trở về, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Sau nửa canh giờ, Tề Bắc nhíu mày nghĩ. “Tại sao tứ đại tinh tương chưa trở về. Có khi nào gặp chuyện gì rồi không?”
- Thiếu gia, người mau nhìn?
Lúc này, Kim Cương đột nhiên chỉ vào thành Giao Nhân nói. Chỉ thấy trong thành Giao Nhân ánh lửa cao ngút trời, thỉnh thoảng có vài tiếng nổ rung trời.
“Bị phát hiện rồi!” Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Tề Bắc. Nhưng chỉ là hắn nhanh chóng nhận ra sự việc không đơn giản như vậy. Diện tích lớn như vậy lại phát nổ cùng lúc, chắc chắn là có âm mưu. Tứ đại Tinh Tương dù có bị phát hiện cũng sẽ không làm ra hành động lớn như vậy. Nhưng vụ nổ lại xảy ra ở hướng của Tứ Đại Tinh Tương đảm nhiệm, như vậy họ khó thoát khỏi việc bị cuốn vào đó
- Thành chủ đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Khắc La hỏi, trong thâm tâm hắn không mong Tề Bắc tiến vào. Thiếu chủ và tiểu thư đều ở nơi này, hắn không hề muốn họ mạo hiểm, chỉ là hắn không phải là người ra quyết định định đoạt thui.
- Không được, bổn thiếu gia sẽ không vứt bỏ đồng bạn đâu.
Tề Bắc lớn tiếng nói, lại tiếp tục tiến công về thành Giao Nhân. Huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh cũng nhắm mắt theo sau. Khắc La khẽ thở dài, đuổi theo.