Giống như những chú ngữ ma pháp trân quý, phàm là đấu khí vương phẩm trở lên đều chỉ có thể truyền thừa. Nói truyền thừa chính là dùng năng lượng đấu khí ngưng tụ thành văn tự, khắc vào một loại giấy có ma lực đặc thù, Tu Luyện giả một khi bắt đầu dùng nó tu luyện thì loại giấy này sẽ hóa thành tro bụi.
Mà muốn truyền thừa đấu khí quyết pháp thì ít nhất phải mất đi một nửa số năng lượng đấu khí. Do vây trừ khi thọ nguyên đã hết hoặc tự biết không sống được bao lâu nữa thì người ta mới dùng phương pháp này để truyền thừa.
Đấu khí pháp quyết vương phẩm trở lên thì ai cũng có thể biết sự quý giá của nó.
Ngày đó khi kéo tấm màn đen xuống, Yêu Nhiêu đang minh tưởng chợt mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tề Bắc trong sơn động.
Lúc này Tề Bắc mái tóc vàng xõa ra không gió mà bay, bị bao phủ trong một vùng năng lượng đấu khí dày đặc.
Nói như vậy, bình thường chiến sĩ khác muốn cảm ứng được năng lượng đấu khí cần , mà cho dù chiến sĩ mười ngày, có tư chất thiên tài thì cũng phải cần ba đến năm ngày.
Mà Tề Bắc, hắn mới tu luyện được bao lâu? Ba canh giờ? Bốn canh giờ? Vậy mà năng lượng đấu khí đã nồng nặc thế kia.
Tề Bắc tuyệt không nghĩ tới hắn chỉ vừa mới tu luyện Cuồng Long đấu khí mà đã có hiệu quả như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy khi luyện Cuồng Long đấu khí này thì đan điền trần ngập nguồn nội lực như một chiếc bàn nước không ngừng xoay tròn, sau đó hắn lại cảm giác năng lượng đấu khí xung quanh đang ào ạt dồn về đan điền của hắn.
Tề Bắc lúc đầu còn có chút thư thái, nhưng càng về sau càng cảm thấy nóng rực.
Loại nhiệt lượng này không giống độ nóng của ngọn lửa thông thường, muốn giải thích kỹ thì rất khó, chỉ có thể tóm lại là nó rất nóng.
Tề Bắc muốn dừng việc tu luyện lại, nhưng nội lực trong đan điền đang vùng vẫy khiến hắn không thể dừng.
Cảm giác nóng đến mức khó thở ngày càng rõ ràng, máu như sôi lên, toàn thân như muốn tan ra.
- Cực dương chi hỏa!
Trong đầu Tề Bắc chợt hiện ra một cái tên, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới Cực Dương chi hỏa có thể xuất hiện sớm như vậy.
Vốn theo tốc độ tu luyện của Tề Bắc thì không thể có khả năng sinh ra Cực Dương chi hoả trong thời gian ngắn như vậy.
Lúc trước hắn mỗi ngày vận nội lực ôm Yêu Nhiêu để trừ hàn khí, sau đó hắn cảm giác nội lực tăng lên đáng kể. Thật ra thì không phải vì nội lực tiêu hao quá nhiều dẫn đến hiệu ứng mà chủ yếu do Yêu Nhiêu có thân thể thuần âm cực phẩm.
Giống như thằng ăn xin nhìn thấy bàn thức ăn thịnh soạn, hắn sẽ rất sung sướng, nhưng nếu bắt hắn nhìn bàn thức ăn mà ăn từ từ thì chắc chắc sẽ điên mất.
Mà Yêu Nhiêu đưa cho Tề Bắc Cuồng Long pháp quyết cũng thuộc loại dương quyết, trong đó ẩn chứa một tia long thức đem nội lực hắn kích thích sôi trào, giống như một cọng rơm bị con lạc đà đè lên, Cực Dương chi hỏa đang thiếu đốt toàn bộ cơ thể hắn.
Yêu Nhiêu chợt phát hiện Tề Bắc có gì đó không đúng, toàn thân hắn đỏ bừng, quần áo trên người bốc khói xanh, mà nhiệt độ trong động cũng đang tăng vọt.
- Chẳng lẽ hắn không thể hấp thụ được năng lượng đấu khí đó, khiến cho đấu khí trong cơ thể xung đột, hay là hắn tu luyện loại đấu khí võ kỹ gì đó có sự bài xích?
Yêu Nhiêu lo lắng vạn phần, nàng vốn có ý tốt, không ngờ cục diện lại như thế này.
Quần áo trên người Tề Bắc hóa thành tro, Yêu Nhiêu cuối cùng không nhịn được bước về phía hắn.
Nàng móc ra một tinh hạc thuộc tính hàn, đặt trên người Tề Bắc.
Có vẻ cũng có chút tác dụng, ánh đỏ trên người Tề Bắc nhạt đi một chút.
Tề Bắc mở mắt, trong con ngươi đang có hai ngọn lửa vàng bùng cháy, hắn liếc nhìn Yêu Nhiêu, ánh mắt giống như dã thú thấy thức ăn.
- Tề Bắc, ngươi làm sao thế?
Yêu Nhiêu bắt đầu sợ hãi, ánh mắt Tề Bắc rất đáng sợ.
Ánh mắt Tề Bắc lóe lên, khóe miệng run rẩy, khàn giọng:
- Đi mau… không cần để ý tới ta!
Yêu Nhiêu cắn răng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc hộp ngọc, nhưng nàng còn chưa mở Tề Bắc đã gầm một tiếng, như một con dã thú nhào vào người nàng, điên cuồng xé toạc y phục của nàng ra.
- Tề Bắc, người cút ra!
Yêu Nhiêu kinh sợ hét lên, liều mạng đẩy Tề Bắc ra.
Nhưng lúc này nàng không còn ma lực, sao có thể đẩy một Tề Bắc đang trong trạng thái điên cuồng.
Giãy dụa một hồi, Yêu Nhiêu lại không phản kháng nữa, nàng biết mọi thứ bây giờ đã vô ích.
Hạ thể Tề Bắc cứng như sắt không ngừng ngọ nguậy đẩy đẩy, nhưng vẫn không tìm được lối vào, khiến vẻ mặt hắn càng thêm điên cuồng.
Yêu Nhiêu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh hai người ở chung với nhau, trong lòng thở dài một tiếng, đôi chân ngọc bèn từ từ tách ra phối hợp với hắn.
Nếu đã là định mệnh thì nàng nguyện ý tiếp nhận.
Hạ thân truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, Yêu Nhiêu kêu lên một tiếng, khóe mắt trào ra hai hàng lệ.
Đối với một thiếu nữ lần đầu tiên quý giá như sinh mạng vậy, nàng mất đi nó cho người thiếu niên này thì cũng như nói bây giờ nàng đã là nữ nhân của hắn.
Yêu Nhiêu bị Tề Bắc đột kích vào sâu bên trong, hàm răng ngọc cắn chặt môi dưới đến bật máu.
Không biết từ lúc nào, một cỗ nhiệt khí từ nơi giao hợp giữa hai người bắt đầu tiến vào người Yêu Nhiêu.
Sau khi chạy một vòng thì luồng nhiệt khí đó hóa thành luồng khí ôn hòa hơn trở về với cơ thể Tề Bắc.
Toàn thân Tề Bắc đỏ như lửa bắt đầu dịu lại, động tác dần trở nên mềm mại hơn.
Yêu Nhiêu cũng không còn cảm giác thống khổ nữa, cỗ khí nóng khi đã hoàn toàn biến mất, từng đợt khoái cảm lạ lùng đột kích khắp người nàng.
Bồng bềnh du dương như tiếng đàn trên con thuyền, theo sóng vang đi càng lúc càng xa.
Hai người dần chìm vào giấc ngủ, trờ đã tờ mờ sáng. Mà Yêu Nhiêu cả đêm qua cũng không bị hàn độc phát tác.
Dĩ nhiên, bọn họ không có phất hiện, lúc này hai tay Tề Bắc chợt bị bao phủ bởi vảy rồng màu vàng ánh kim, thành hình đôi móng vuốt óng ánh.
Không thể phủ nhận một điều rằng khi làm chuyện đó thì nữ nhân thường hồi phục nhanh hơn so với nam nhân.
Khi Yêu Nhiêu tỉnh lại nàng phát hiện ma lực của mình đã khôi phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Yêu Nhiêu vung tay, một trận hàn phong ngưng tụ thành một khối băng.
Khối băng phản chiếu nụ cười của nàng, sắc mặt phớt hồng, xuân ý tản mác trong mắt nàng đủ đề bách hoa hổ thẹn.
Đúng là trừ chỗ đó hơi khó chịu thì tinh thần của nàng đều rất tốt.
Tay vẫy một cái, khối băng tan thành hơi nước trôi đi theo gió.
Nàng lấy một chiếc áo bào đắp lên thân thể trần truồng của Tề Bắc, sau đó ngồi xổm cạnh hắn (DG: tưởng tượng một người con gái không mặc gì ngồi xổm xem nào ) (Biên: cũng thường thôi ). Tề Bắc còn ngủ rất say, khóe miệng còn chảy nước cả miếng như một tiểu hài tử.
Yêu Nhiêu mỉm cười, ngọc thủ vỗ nhẹ vào mặt hắn, sau đó rụt lại như bị điện giật.
- Tiểu nam nhân của ta, chờ ngươi lớn lên nhé!
Yêu Nhiêu nhẹ giọng nói, nàng nói lớn không phải là tuổi mà là thực lực, nàng đường đường Địa Phẩm Ma pháp sư thì nam nhân của nàng không thể yếu đuối được, cho dù là nàng không cần thì sư môn của nàng cũng không đồng ý.
Yêu Nhiêu đứng dậy, lưu lại hàng chữ trên vách động, sau đó rời đi.