Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha, nói không chừng ta còn có thể làm ngư ông đắc lợi.

Trong lòng Tề Bắc không khỏi xuất hiện ác ý. Có gan để cho hắn thế thân, thì phải chuẩn bị tư tưởng trả giá.

Thời gian chậm chạp trôi qua, tàn dương cuối cùng biến mất, đã là ban đêm.

Núi Vong Linh vào ban đêm, là nơi quần ma loạn vũ.

Trong tầm mắt Tề Bắc, đã có mấy cỗ Khô Lâu Cương Thi hướng phía Yêu Nhiêu đi tới, rất nhanh chúng sẽ phát hiện nàng tồn tại.

Yêu Nhiêu hiển nhiên cảm giác được nguy hiểm, nàng duỗi lòng bàn tay trắng nõn ra, trong tay xuất hiện một ... trái tim!

Đúng vậy, là một trái tim giống như được mài thành từ lam thủy tinh.

Làm người ta bất khả tư nghị chính là, trái tim này vẫn còn đang đập.

Cho dù chỉ dựa vào thị giác, cũng có thể cảm giác được trái tim này mỗi lần đập lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại.

Yêu Nhiêu nhỏ một giọt máu tươi nhỏ vào trái tim, rồi sau đó tay phải cắm ma pháp trượng xuống đất, miệng lẩm nhẩm một loại thần chú khó hiểu.

Đột nhiên, huyết quang ma pháp trận giống như nham thạch sôi trào bắt đầu khởi động, sau đó một vòng một vòng đem U Linh tầng tầng bao lấy. Chỉ là, thân Tề Bắc ở trong đó, ngược lại không nhìn ra một điểm thương tổn.

U Linh phát ra tiếng kêu bén nhọn, thân thể hơi mờ kịch liệt bành trướng, rồi sau đó như khí cầu xì hơi, chậm rãi héo rũ.

Trận pháp phát ra, khuôn mặt Yêu Nhiêu như giấy trắng, liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi, cả người co quắp tê liệt ngồi dưới đất.

U Linh biến mất trong ma pháp trận, thay vào đó là một viên ngọc Vong Linh châu một nửa màu vàng, một nửa màu ngọc lưu ly xanh biếc.

Lưỡng cường tỉ thí, xem ra Yêu Nhiêu là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Tề Bắc vẫn thúc thủ chờ đợi. Hắn đã nhìn ra, Yêu Nhiêu sợ rằng cũng không chỉ là Cao Cấp ma pháp sư như hắn tưởng tượng, hẳn là Vương Trung ma pháp sư cường đại, thậm chí là Địa Phẩm ma pháp sư. Loại cao tầng ma pháp sư này, cho dù còn sót lại một tia ma lực, cũng có thể tiện tay miểu sát người khác.

Lúc này, cách đó không xa, hơn mười con Vong Linh đã phát hiện ra sự tồn tại của Yêu Nhiêu, hướng nàng lao vọt tới.

Đúng lúc này, trong bầu trời đêm đột nhiên xẹt qua hai ngọn lửa bàng bạc.

Ngay lúc chúng đáp xuống, Tề Bắc mới phát hiện, cái gì mà ngọn lửa màu bạc, đây rõ ràng là một con Khô Lâu, trong mắt lóe ra tia sáng bạc chói mắt.

- Ngân Giáp Khô Lâu, cao cấp Vong Linh!

Trong lòng Tề Bắc cả kinh, nếu Yêu Nhiêu chết rồi, hắn trốn cũng không thoát.

Trong mắt Yêu Nhiêu lộ ra một tia lệ mang băng lam. Trong nháy mắt, Ngân Giáp Khô Lâu lao nhanh về phía trước, giọt nước mắt lăn đến bộ ngực nàng đột nhiên bể tan tành, vạn đạo phong nhận phát ra cùng một lúc, thiên địa biến sắc.

Tề Bắc cứ như vậy trơ mắt nhìn Ngân Giáp Khô Lâu trong nháy mắt tan xương nát thịt, những nơi phong nhận đi qua tất cả đều hóa thành phấn vụn.

- Ực.

Tề Bắc gian nan nuốt từng ngụm nước bọt. Nếu vừa rồi hắn làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì, sợ rằng kết quả còn thê thảm hơn Ngân Giáp Khô Lâu.

Yêu Nhiêu nhìn thoáng ra hướng Tề Bắc, con mắt tựa hồ có một tia xin lỗi. Nhưng ngay sau đó, nàng liền ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Khi Yêu Nhiêu ngã xuống, trong nháy mắt ma pháp trận tiêu tán, Tề Bắc chầm chậm nhặt lên Vong Linh châu.

Tiểu yêu tinh này hao hết tâm tư chẳng phải muốn lấy viên Vong Linh châu này sao.

Động tĩnh vạn đạo phong nhận phát ra cùng một lúc khiến núi Vong Linh xôn xao. Chẳng bao lâu nữa, rất nhiều vong linh sẽ tràn đến đây.

Tề Bắc đem Vong Linh Châu cất vào túi, muốn xoay người rời đi, nhưng không đành nào bước tiếp được. Tia xin lỗi trong mắt Yêu Nhiêu trước khi ngất đi luôn hiện lên trước mắt hắn, mà dấu vết trong lòng bàn tay trái cũng không ngừng lóe lên.

- Ai, ta còn là quá thiện lương mà. Mặc dù yêu tinh này lấy ta làm lá chắn, nhưng chung quy cũng không cố dồn ta vào chỗ chết. Thôi, cứu ngươi một lần, ngươi trả giá cao cũng không phải đơn giản như vậy.

Trong lòng Tề Bắc thầm nhủ, đem Yêu Nhiêu vác trên lưng, cắn răng liền chạy đi.

Tế Bắc sinh tồn tại núi Vong Linh suốt tám tháng, bản lĩnh chạy trối chết của hắn thì khỏi bàn. Rất nhanh, hắn liền tìm được một hoang động nhảy xuống.

Tề Bắc đặt Yêu Nhiêu xuống, xếp chân ngồi bên cạnh nàng, mở tay trái lẳng lặng nhìn đồ án Thần Long.

Thật ra thì lúc trước hắn len lén dấu tay trái ra sau, là bởi vì Thần Long đồ án trên tay có phản ứng với thân thể cực phẩm nguyên âm.

Thân thể Yêu Nhiêu là cực phẩm nguyên âm, cho nên nàng dùng tinh thần ma pháp thôi miên hắn, hắn liền lợi dụng đùa bỡn nàng, gieo lên cơ thể nàng Thần Long ấn ký.

- Lạnh, lạnh quá.

Yêu Nhiêu đột nhiên mê sảng nói.

Tề Bắc sờ tay Yêu Nhiêu, nhưng vừa chạm vào da thịt nàng liền rùng mình một cái, làm sao lạnh băng như vậy?

Có lẽ bàn tay to lớn của Tề Bắc hết sức ấm áp. Trong hôn mê, Yêu Nhiêu theo bản năng nhích tới nơi ấm áp, đầu của nàng tựa vào đùi Tề Bắc, hai tay gắt gao ôm lấy hông của hắn.

Tề Bắc bị đông cứng chỉ trực sốt rét. Yêu tinh à, cưng so sánh với khối băng còn muốn lạnh hơn.

Nội lực đều không cần Tề Bắc thúc dục, tự động mạnh mẽ vận chuyển.

Cũng may Tề Bắc tu luyện Thần Long quyết vốn là chí dương tâm pháp. Bằng không, hắn đoán mình đã cùng yêu tinh này đông thành băng rồi.

Yêu Nhiêu cảm thấy từng làn ấm áp, tay chân càng thêm siết chặt, tựa hồ muốn hơi ấm này hoàn toàn bao bọc lấy nàng.

- Đã làm người tốt thì làm đến cùng. Ta xả thân thành Phật, thật quá vĩ đại rồi.

Tề Bắc dứt khoát nằm xuống, đem Yêu Nhiêu ôm vào trong lòng.

Ôm Yêu Nhiêu, tựa như ôm một khối hàn băng ngàn năm, Tề Bắc không hề có tâm tư xấu xa, tất cả tinh thần hắn đều nhập thần vận chuyển Thần Long quyết.

Trăng đổi sao rời, đêm tối lui đi, mặt trời lần nữa tỏa sáng khắp bầu trời.

Yêu Nhiêu mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp vậy quanh, thoải mái đến nỗi làm nàng không muốn nhúc nhích.

Nàng nhớ rõ mình dựa vào năng lượng của thiên không, đem U Linh giết hết. Khi nàng đến cực hạn, sau đó lại có một Ngân Giáp Khô Lâu đột kích, bất đắc dĩ nàng phải tế ra hộ thân lệ mang sư phụ để lại, bên trong phong ấn một thượng phẩm ma pháp.

Rồi sau đó nàng liền hôn mê, mà hàn độc trên người nàng đã mười năm không xuất hiện hôm nay liền phát tác. Theo lí mà nói, không có sư phụ ở bên, nàng hẳn phải chết, mà tiểu tử bị nàng dùng Phong Phược thuật chế trụ khẳng định cũng bị Vong Linh xé thành mảnh nhỏ.

Vừa nghĩ đến tiểu tử kia, Yêu Nhiêu đột nhiên giật mình, trong đầu mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh.

- Bang bang, bang bang...

Lồng ngực Yêu Nhiêu vang tiếng tim đập vững vàng, trong mũi đầy một cỗ hơi thở xa lạ của nam tử.

Yêu Nhiêu không có kinh hoàng, y phục của nàng vẫn ở trên người...

Không đúng, giữa hai chân nàng là đồ vậy gì? Còn trên mông nàng để đó một bàn tay lớn.

Yêu Nhiêu đột nhiên mở mắt ra, đã niệm ma pháp trong lòng định đem nam nhân hạ lưu này bầm thây vạn đoạn

Nhưng là, chú ngữ niệm ra, ma lực trong cơ thể trống trơn như chưa từng có.

Yêu Nhiêu tâm trầm xuống, hàn độc trong cơ thể kéo dài mười ngày. Trong mười ngày này, nàng không thể động dụng một tia ma lực.

Nói cách khác, mười ngày này, nàng là người trói gà không chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK