Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như Tề Bắc lâm vào một cảnh giới kỳ lạ, chưa gặp qua bao giờ. Ơ đây, hắn dường như mất cảm giác, đối với những chuyện xảy ra trên cơ thể mình cũng không cảm nhận được. Mãi cho đến lúc hoàng hôn hắn mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, lúc đó đã trôi qua một ngày. Tề Bắc gãi gãi đầu, hắn cố nhớ nhưng lại phát hiện trong đầu mình trống rỗng, khi đó hắn nhắm mắt lại tưởng chừng như một lát, không giờ là đã qua một ngày.

- Mẫu thân, con phải đi rồi, con sẽ quay lại thăm người sau.

Tề Bắc nhẹ giọng hướng về bức họa trên bia mộ, bức họa giợi cho hắn cảm giác thân thiết. Dường như linh hồn kiếp trước và kiếp này đã hòa với nhau, nhập lại làm một. Tề Bắc cất bước rời khỏi nghĩa trang, ánh tà dương buổi chiều thê lương chiếu trên mặt đất, đem cái bóng của hắn kéo dài ra, đượm màu thê lương.

Hoàn cảnh ngoại ô hoàng đô không tệ, núi xanh mây trắng, hoa nở, chim hót khắp nơi. Khung cảnh quả thực mang mấy phần nên thơ, lãng mạn.

Vào lúc trời chiều buông xuống tấm màn hoàng hôn, có rất nhiều con cháu gia đình quý tộc ra ngoài đạp thanh du ngoạn (1). Một mình Tề Bắc lững thững đi trên đường, một kẻ cô độc đi giữa đám người đều có đôi có cặp quả thật rất chói mắt.

- Ngũ thiếu.

- Ngũ thiếu, vẫn khỏe chứ?

...

....

Một vài công tử, tiểu thư con nhà quý tộc tầng trung hướng Tề Bắc rối rít chào hỏi. Dù sao ở hoàng đô, trong giới quý tộc, người không nhận ra Tề Bắc quả thật cũng không nhiều lắm. Tề Bắc thản nhiên gật đầu coi như là đáp lại, không quá để ý đến những lời chào hỏi của đám con cháu quý tộc này. Hắn cũng không có ý định sẽ trở lại với loại sinh hoạt quý tộc thối nát ngày trước. Lúc đó, hắn luôn sống trong mơ màng nhưng hiện tại hắn đã có mục tiêu rõ ràng, đã có thứ để theo đuổi, điều này làm cho giúp hắn chỗ đứng, địa vị ở thế giới này.

- Tề Bắc, ở đây!

Đúng lúc này thì một âm thanh dễ nghe lọt vào tai Tề Bắc. Tề Bắc nhìn qua, thấy cách đó không xa, bên bờ con sông nhỏ nhỏ, một đám thanh niên nam nữ quý tộc ăn mặc hoa mỹ như là chúng tinh ủng nguyệt (2) đứng đó, đứng kế bên là Minh Nguyệt công chúa và tỷ muội Phong Nhược Vân, Phong Nhược Vũ. Người gọi hắn chính là Phong Nhược Vũ, đang hưng phấn dùng bàn tay nhỏ nhắn hướng ngoắc ngoắc hắn. Tề Bắc vốn định giơ tay chào lại rồi rời đi, nhưng hắn thấy đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt công chúa khẽ chau lại, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy hắn.Việc đó khiến Tề Bắc đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn khẽ mỉm cười, hướng bên này đi tới.

- Tiểu nha đầu, thật là không biết lớn nhỏ. Ngày hôm qua còn nói hảo ca ca, hôm nay đã gọi thẳng tục danh của đại ca rồi?

Tề Bắc đi tới trước mặt Phong Nhược Vũ, nhéo vào mũi nàng

- Đáng ghét.

Phong Nhược Vũ gạt tay Tề Bắc ra, hỡn dỗi xoa xoa hai má. Hai người thân mật, làm cho vẻ lạnh lùng trong mắt Minh Nguyệt công chúa càng thêm nồng đậm. Mà trong lòng Phong Nhược Vân lại hiện lên một tia bất an.

- Đại tẩu, hôm nay tỷ thật xinh đẹp nha.

Tề Bắc cười nói với Phong Nhược Vân.

- Cảm ơn.

Phong Nhược Vân ở trước mặt mọi người thản nhiên nhận lời khen của Tề Bắc làm cho sắc mặt đám thanh niên quý tộc đang ôm lấy một phần vạn hy vọng đột nhiên trở nên khó coi. Ở trong vòng tròn thượng tầng của Kim Diệp hoàng triều, danh khí của Phong Nhược Vân sánh ngang với Minh Nguyệt công chúa. Nghe nói Phong gia ở phía Nam, ngăn được tộc người Gothic tấn công, Phong Nhược Vân chính là một trong những người lâ[pj kế hoạch. Tự nhiên, rất nhiều người ái mộ nàng.

Lúc này, ánh mắt Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa giao nhau, không dễ dàng phát hiện ý xâm lược trong cái nhìn của hắn. Mà Minh Nguyệt công chúa thì hờ hững từ đầu tới cuối, giống như đối đãi với một người xa lạ. Nhưng mà, trong lòng Minh Nguyệt công chúa hiện lên một tia kỳ dị. Trước kia, Tề Bắc nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy si mê, say đắm và với dục vọng không hề che giấu làm người ta chán ghét. Nhưng hiện tại, ánh mắt của Tề Bắc mang đầy trấn tĩnh, thanh minh thấu triệt (3), làm nàng có chút cảm giác không thoải mái.

- Minh Nguyệt, đã lâu không gặp.

Tề Bắc mở miệng cười, nụ cười đầy rạng rỡ, làm cho vài thiếu nữ quý tộc xung quanh hiện lên tia sáng kỳ dị trong mắt.

- Đúng vậy , ta còn nợ ngươi một câu cảm ơn.

Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói, lời nói ẩn ý tứ rõ rang. Lúc Tề Bắc từ Vong Linh Sơn trở lại, cứu nàng một mạng, hiển nhiên phải tới gặp người ta mà cám ơn. Nếu không tình cờ gặp ở chỗ này, thì nàng cũng không chủ động đi gặp hắn.

- Chúng ta hai người như một, vui buồn có nhau, cần gì phải nói ra những lời khách sáo như thế này để làm gì.

Tề Bắc cười rồi tiến lên hai bước, cách Minh Nguyệt công chúa vẻn vẹn một bước, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thơm như lan, tỏa ra nhàn nhạt trên người nàng. Minh Nguyệt công chúa khẽ nhíu đôi mi thanh tú lại, cũng không có lui về phía sau. Đôi mắt đẹp cứ nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm Tề Bắc.

- Ô..

Đúng lúc này, bên cạnh chợt tán loạn, một con chó trắng đột nhiên giận dữ, kêu lên một tiếng rồi lao như chớp về phía Tề Bắc. Tề Bắc nhướng mày lên, nhảy về phía trước một bước, ôm lấy thân thể của Minh Nguyệt công chúa, uyển chuyển né sáng một bên, tránh khỏi con chó. Cùng lúc đó, bàn tay to của hắn không kiêng kị gì mà ôm lên eo nhỏ của nàng, nhất thời khiến tư thế hai người trở nên mập mờ. Minh Nguyệt công chúa vốn là Ma Pháp Sư, khoảng cách ngắn như thế, nàng căn bản không theo kịp động tác của Tề Bắc. Mặc dù trên người nàng có chứa vật phòng ngự ma pháp nhưng chẳng qua Tề Bắc chỉ ôm eo của nàng, căn bẳn không thể coi là công kích.

- Buông tay!

Minh Nguyệt công chúa quát khẽ, trên gương mặt của nàng mang theo vẻ tức giận, làm khí tức lạnh lẽo trên người nàng nồng đậm hơn mấy phần. Tề Bắc lập tức chuyển mình, sau đó buông tay rồi lùi về phía sau một bước, nhưng trong lòng thầm than tiếc nuối. Mới vừa rồi Thần Long ấn ký ở lòng bàn tay không có phản ứng, nói cách khác Minh Nguyệt công chúa không phải thân thể cực phẩm nguyên âm. Bất quá vòng eo mềm mại của nàng sờ cảm giác vô cung sướng.

Lúc này, con chó nhỏ là loại ấu thú Độc giác thú (thú một sừng) có chút hung ác xông lại. Tề Bắc liền hướng hai mắt về ấu thú một sừng này trừn mốt cái. Chẳng biết tại sao, ấu thú một sừng này lại đột ngột giảm tốc độ, có chút hoảng sợ nhảy vào lòng Minh Nguyệt công chúa, ô ô kêu nhỏ một tiếng. Trong lòng Minh Nguyệt công chúa chợi hoảng sợ. Độc Giác Thú là ma thú cấp bảy mặc dù Tiểu Bạch chỉ là ấu sinh kỳ (sơ sinh) nhưng cho dù đối mặt với ma thú trưởng thành cấp bốn, cấp năm, nó tuyệt đối không sợ. Làm sao chỉ bị Tề Bắc trừng mắt đã sợ thành như vậy chứ? Nhất định là hắn thầm động tay động chân.

- Đệ tử Nặc Đức gia tộc đại danh đỉnh đỉnh bất quá cũng chỉ là một tên lưu manh tầm thường. Cái gì mà thế gia ngàn năm, chỉ là hữu danh vô thực.

Đúng lúc ấy thì có một thanh niên anh tuấn mặc áo bào Thuỷ hệ màu làm nhạt đi ra, mặt đầy vẻ giễu cợt. Tề Bắc liếc thanh niên này một cái. Từ hình thức của ma pháp bào cùng với hoa văn công hội trên đó, có thể xác định thanh niên này là người trong liên minh Thánh Á Na ( thánh Annas). Tề Bắc nở nụ cười hỏi:

- Vị ma pháp sư tôn kính này họ gì?

- Ta là …

Bốp!

Thanh niên này đang ngạo nghễ định giới thiệu thân phận cao quý của chính mình, nhưng không ngờ vừa mở miệng là đã bị Tề Bắc dùng tốc độ như tia sét tát một cái trên mặt hắn khiến hắn không kịp chống đỡ. Năm dấu tay đỏ chói ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn, tuấn tú của gã thanh niên, kết hợp với vẻ ngẩn ngơ, quả là ất vô cùng.

- Suy nghĩ một chút đi, bổn thiếu gia không có hứng thú biết ngươi là ai. Ngươi sỉ nhục gia tộc Nặc Đức chúng ta, chỉ cho ngươi một cái tát coi như là tiện nghi cho ngươi. Lần sau chuẩn bị lên mặt thì đừng quên đang đứng trên địa bàn của ai.

Tề Bắc thản nhiên nói xong xoay người đi. Gã thanh niên vừa lấy lại tinh thần, gương mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng. Sự tức giận lấn át mất lý trí của hắn. Hắn giương ma pháp trượng lên không trung, thuỷ nguyên tố nồng đậm ngưng tụ trong không gian.

- Đại vương tử, ngươi hiểu rõ ràng nha. Đại ca của hắn cũng chính là tỷ phu của ta. Ngươi ta thường là Nặc Đức Mãnh Hổ. Mà tính tình của tỷ phu ta còn nóng nảy gấp trăm lần huynh ấy, động một cái phế tứ chi đó.

Lúc này, tiểu nha đầu Phong Nhược Vũ mở con ngươi xanh nhạt thật to, ra vẻ hảo tâm khuyến cáo nói. Ma pháp chú ngữ trong miệng thanh niên đã ngừng lại, hoàn toàn không dám đọc. Danh tiếng của Nặc Đức Mãnh Hổ hắn cũng từng nghe qua, đó chính là một trong ba thống lĩnh của Hắc Giáp quân nổi tiếng thiên hạ. Nghe nói trong liên minh Thánh Á Na, ở nước Mặc Ngọc (Moyu), vị quốc chủ mới lên ngôi có chân trái bị què chính là do hắn làm ra.

- Tề Bắc, tốt nhất ngươi nên nói lời xin lỗi.

Vào thời điểm mọi người đang nghĩ chuyện khó giải quyết thì Minh Nguyệt công chúa đột nhiên mở miệng nói.

**************************************************

(1) Đạp thanh: Diễn tả hành đông đi dạo chơi trên cỏ non mới mọc vào mùa xuân - tiết thanh minh tháng ba. Đại khái là đi dạo chơi vào mùa xuân, cổ đại của VN và TQ còn có hẳn cái lễ hội Đạp thanh.

(2) Đại khái là làm nền cho nhân vật chính, diễn viên quần chúng.

(3) Thanh minh thấu triệt: Trong sáng, thông suốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK