Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực Thi Trùng ăn thịt thối trên người Cương Thi mà sống, nhưng lại không cách nào ăn da thịt Ngân Thi trừ phi …

Tề Bắc không suy nghĩ nhiều xoay người nhảy đến gần ổ Thực Thi Trùng, ngay lúc đó Ngân Thi đã công kích tới.

Động tác của Tề Bắc chậm lại một chút, sau đó hắn né tránh công kích làm thân thể mất thăng bằng ngã trên mặt đất. Ổ Thực Thi Trùng bị Ngân Thi đánh trúng nát bấy.

Ngân Thi nhanh như chớp nhào lên người Tề Bắc, mở ra cái miệng hôi thối hướng cổ họng hắn lao tới.

Tề Bắc lúc này tay phải cầm mũi nhọn của cốt mâu mạo hiểm đâm vào miệng nó. Khi Cương Thi công kích ở khoảng cách gần, đầu tiên không phải là dùng móng vuốt mà là dùng răng nanh.

Một cỗ huyết tinh hôi thối từ trong miệng Cương Thi chảy ra rơi đầy trên mặt và người hắn, nhưng lúc này hắn không bận tâm.

Cương Thi trừ phi bị chặt rớt đầu, bằng không là giết không chết. Tề Bắc không cách nào giết chết nó.

Tề Bắc giết không chết nhưng Thực Thi Trùng thì có thể.

Một mảnh Thực Thi Trùng theo đó chui vào miệng Ngân Thi. Miệng của nó bị cốt mâu giữ lại, căn bản không có cách nào ngậm lại.

Ngân Thi ngoại trừ bên ngoài cứng rắn như thép nhưng bên trong lại giống như những Cương Thi khác.

Trong phút chốc Ngân Thi cùng Tề Bắc bị Thực Thi Trùng bao phủ.

Vừa mới bắt đầu, Ngân Thi còn vùng vẫy một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền nằm im. Ngoại trừ da và xương cốt của nó, còn lại đều bị Thực Thi Trùng gặm sạch.

Sau đó Thực Thi Trùng bắt đầu rút lui về xây lại tổ.

Tề Bắc nhắm mắt nằm im không nhúc nhích, đột nhiên có mấy Thực Thi Trùng từ mũi và lỗ tai chui ra.

- Hô

Tề Bắc phun ra một ngụm trọc khí thật dài, miệng và thực quản bị Thực Thi Trùng bò qua lại bắt đầu ngứa ngáy. Hắn là người sống nên Thực Thi Trùng không ăn được, sau khi bò một vòng trong người hắn lại chui ra ngoài.

Tề Bắc đầy cái xác rỗng của Ngân Thi sang bên cạnh, sắc mặt của hắn lúc này tái đi. Hắn thật sự cảm tạ Thực Thi Trùng, không những đem Ngân Thi gặm rỗng mà còn chén cả mấy vết thương đang bị thối rữa trên người Tề Bắc. Nếu không thì nó còn lan ra rộng hơn.

- Hy vọng cấp bậc của thi độc này thấp hơn Vong Linh Châu một chút. Nếu không ta chính là bữa tối của Thực Thi Trùng rồi.

Tề Bắc cười khổ ngồi dậy lấy ra viên Vong Linh Châu đặt vào miệng vết thương.

Vong Linh Châu không chỉ là năng lượng châu mà nó còn có công hiệu hấp thu thi độc.

Một hồi lâu, Tề Bắc nhíu mày. Đúng như hắn đoán, độc tính của Ngân Thi quá mạnh mẽ, Vong Linh Châu không thể loại bỏ hết.

Tề Bắc nhìn xung quanh một vòng, hoàn hảo là phụ cận không có Vong Linh. Nhưng Vong Linh thuộc loại vô thức đi loạn, nói không chừng sẽ có Vong Linh đi qua.

Cuối cùng Tề Bắc tập trung vào cái xác Ngân Thi bên cạnh, một tay banh rộng cái miệng nó ra.

Một hạt Châu màu bạc từ trong miệng nó rớt ra, tản ra ánh sáng bạc.

- Ha ha , trời không phụ ta.

Tề Bắc nở nụ cười, vì hắn đã tránh được một kiếp.

…………….

…………….

Đô thành Kim Diệp Hoàng Triều, có mười tám trục đường chính bao quanh đô thành.

Trong đó đường lớn nhất là đường nối thẳng tới hoàng cung, bên trái là các bộ ngành xử lý công việc, bên phải là phủ của các trọng thần.

Hoàng cung có mười tám Chủ Điện, 180 vườn ngự uyển, Minh Nguyệt công chúa được hoàng đế sủng ái nhất ở trong Miên Nguyệt cung.

Tám tháng trước, Vong Linh ma pháp sư đại náo nơi này đã dần dần trở lại bình thường, nhưng bên ngoài vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ.

Hậu viên Miên Nguyệt cung, kỳ hoa đua nhau nở mùi thơm mê người.

“Leng keng” tiếng đàn như nước chảy tràn ngập trong Miên Nguyệt Cung làm lòng người say mê đắm đuối.

Ở trong Thính Vũ Đình là Minh Nguyệt công chúa. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng ngồi ngay ngắn trước Thất Huyền cầm, mười đầu ngón tay thon nhỏ như nhảy múa trên dây đàn.

Một con chó màu trắng theo tiếng đàn chơi đùa mang bộ dáng hết sức đáng yêu.

Một lúc lâu, Minh Nguyệt công chúa đem hai tay để xuống tiếng đàn phiêu tán, nàng ngước nhìn bầu trời bằng đôi mắt tuyệt đẹp.

Lúc đó một đạo bạch quang như thiểm điện bắn qua, chú chó đang chơi đùa trong bụi cây lao ra với tốc độ khủng bố.

- Minh Nguyệt! Trong lòng con mang tâm sự của trăm vạn hùng binh a.

Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm uy nghiêm hung hậu. Minh Nguyệt công chúa quay lại thấy Mạc Tư Đại Đế mặc bộ bách thú bào chẳng biết xuất hiện lúc nào.

Tiểu Cẩu trong lồng ngực công chúa đột nhiên xông lên hai tròng mắt lóe lên điện quang, nhất thời một đạo tử sắc điện mang bắn ra hướng Mạc Tư Đại Đế uy nghiêm đánh tới.

Mạc Tư cũng không chớp mắt, đạo tử sắc điện mang cách hắn mấy thước bị một đạo khí tường vô hình ngăn lại tiêu tán trong không khí.

- Độc giác ấu thú bảo vệ chủ, thật không hổ là ma thú cấp bảy. Khải Đế thu con làm đồ đệ coi như bỏ hết vốn liếng ra rồi.

Mạc Tư cười ha ha.

Minh Nguyệt công chúa xoay người lại vuốt ve sừng của Độc Giác Thú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn yêu kiều nói:

- Phụ hoàng có phải là ghen ghét hay không? Nghe phụ hoàng năm đó theo đuổi sư phụ bị ăn trái đắng.

"Khụ khụ "

Mạc Tư Đại Đế ho khan hai tiếng lập tức nói sang chuyện khác:

- Minh Nguyệt, Khải Đế có nói gì thêm lúc con đi Thông Thiên Sơn không?

- Sư phụ có nói còn một số chuyện phải làm, đại khái mất khoảng sáu tháng.

Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói, nhưng ngữ khí của nàng toát ra sự mong đợi.

Thông Thiên Sơn là một trong Ngũ Đại Thánh Địa, là thiên đường của Ma Pháp Sư.

- Nặc Đức gia tộc yên tĩnh cũng đã nửa năm rồi.

Mạc Tư nói.

Nói tới Nặc Đức gia tộc, đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt công chúa liền nhẹ nhàng nhíu lại, tựa hồ nghĩ tới chút chuyện không vui.

- Minh Nguyệt, có phải đang trách phụ thân hứa hẹn đem con gả cho Nặc Đức Tề Bắc làm vi thê.

Mạc Tư nói.

- Phụ Hoàng, mặc dù Tề Bắc đã cứu con một mạng, nhưng con không thích hắn.

Minh Nguyệt công chúa nhớ đến bộ dạng mê gái của Tề Bắc liền bất mãn.

- Nặc Đức Tề Bắc đã mất tích tại Vong Linh sơn mạch tám tháng rồi. Hắn mang theo một Vong Linh pháp sư căn bản là không chống đỡ được bao lâu. Một khi Vong Linh Pháp sư chết, phế vật Tề Bắc căn bản không sống nổi. Bây giờ sợ đã sớm hóa thành bụi đất rồi. Nhưng vi phụ không làm điều đó thì không cách nào trấn an Nặc Đức gia tộc. Hiện tại ta đang bố trí thế cục, nếu không cách nào một lần đem Nặc Đức gia tộc diệt trừ thì chỉ cón cách nhẫn nhịn. Dù sao chúng ta cũng đã nhẫn nhịn tám trăm năm rồi.

Hai mắt Mạc Tư bùng lên hỏa diễm, hắn không cừu hận Nặc Đức gia tộc. Kim Diệp vương triều có được ngày hôm nay phần lớn là nhờ công lao của Nặc Đức gia tộc, nhưng lại nắm giữ quyền thế quá lớn làm cho hoàng đế bất an.

- Vạn nhất hắn trở lại thì sao?

Minh Nguyệt công chúa thở dài một tiếng. Nàng biết phụ hoàng có hùng tâm tráng trí, ngày nay Kim Diệp Hoàng Triều đang ở thời kỳ ổn định. Phía tây Thú Nhân đế quốc phân liệt nội chiến kéo dài đã ba mươi năm. Phía nam liên minh Thánh Á mới thành lập không cách nào uy hiếp được Kim Diệp hoàng triều. Phía đông người Ca Đặc dã tâm bừng bừng bị ngăn lại bởi pháo đài Hoàng Kim ở biên giới được xây dựng 500 năm trước. Lúc này chính là thời cơ tốt chỉnh đốn hoàng triều nội bộ.

- Minh Nguyệt, con đề cao tên phế vật kia quá rồi. Ha ha…

Mạc Tư cười to nói. Nếu như Nặc Đức Tề Bắc có thể một mình từ trong Vong Linh sơn mạch giết đi ra ngoài khác nào tập sự Ma Pháp Sư miểu sát Vương Phẩm Pháp Sư sao.

Minh Nguyệt công chúa khẽ mỉm cười, nghĩ khả năng này khó có thể xảy ra.

- Phụ hoàng, Lão Hổ của Nặc Đức gia tộc có phải đang bị hành hạ trong Vong Linh sơn mạch.

Người Minh Nguyệt công chúa nói chính là Nặc Đức Hoài An, huynh trưởng của Nặc Đức Tề Bắc. Tám tuổi có thể giết mãnh hổ, mười tuổi trở thành sơ cấp chiến sĩ, hai mươi tuổi đã là cao cấp chiến sĩ, có thể nói đó là thiên tài chân chính. Tính khí của hắn bốc lửa nên được xưng là Nặc Đức Mãnh Hổ.

- Nặc Đức Hoài An là nhân vật nổi trội nhất trong đám thanh niên ở Đô thành. Hắn và tên phế vật kia lại là anh em có tình cảm sâu đậm. Đã suốt tám tháng rồi còn không chịu buông tha tìm kiếm. Minh Nguyệt, vô duyên vô cớ nói đến hắn, chẳng nhẽ con coi trọng hắn?

Mạc Tư cười nói. Nhắc đến Nặc Đức Hoài An, trong giọng nói mang theo chút thưởng thức cùng tiếc nuối.

Minh Nguyệt công chúa cười nhạt, nhưng trong con mắt cao ngạo của nàng đã nói rõ thái độ của nàng là không có tuấn kiệt ở trong thành được nàng coi trọng, đặc biệt là nàng sắp đi Thông Thiên Sơn.

- Phụ hoàng, bên kia nghe nói Lão Hổ cùng Đại tiểu thư Phong gia đính hôn rồi. Thụy Tuyết công chúa có vẻ buồn.

Minh Nguyệt công chúa nói, chỉ có điều Thụy Tuyết bát công chúa cảm mến Nặc Đức Hoài An.

- Haiz…

Ánh mắt của Mạc Tư thâm trầm giật mình, như đang suy nghĩ gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK