Mục lục
[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh mặt trời, thành Tây Linh như một viên minh châu tỏa ra ánh hào quang chiếu sáng cả thế giới băng tuyết lạnh giá. Ngoài trời, gió vẫn lạnh lùng gào thét. Ở một mảnh đất trống lớn trước một tòa thành nhỏ gần thành Tây Linh, nơi đó từng thuộc về Hỏa Lang Vương, tại đây binh kỳ phấp phới, từng hàng binh sĩ khải giáp đứng chỉnh tề sừng sững dưới từng cơn gió lạnh. Đội quân này vừa nhìn lại khiến cho người ta giật mình, bởi vì không ngờ trong đội quân này Thú Nhân lại chiếm đa số. Tại vị trí trước mặt đội quân này có một lá cờ Kim Long cực lớn đang phất phơ lay động trong gió, hình ảnh Kim Long tựa hồ đang bay thẳng lên đến thẳng bầu trời xanh thẳm. Nhưng không một ai nhận biết được đấy là loại rồng gì. Bên trong các sách cổ có lưu trữ hình ảnh về Chân Long nhất tộc cao cao tại thương vậy mà lại không hề có một tí thông tin gì về hình tượng của loại rồng này. Bất quá Tề Bắc, chủ nhân của thành Tây Linh lại gọi đây là Thần Long. Ở trên khải giáp của hai trăm Hắc Giáp quân, biểu tượng hoa kiếm lan tượng trưng cho quyền năng của gia tộc Nặc Đức đã bị xóa bỏ, thay vào đó là biểu tượng của Thần Long. Khải giáp của tất cả các binh lính còn lại cũng giống như vậy, bất kể có hay không có biểu tượng đều bị xóa bỏ và khắc lên biểu tượng Thần Long.

Hôm nay, Tề Bắc chỉnh trang lại quân đội ở trong thành Tây Linh, bằng uy tín tuyệt đối của mình, mặc dù cách làm của hắn khiến cho nhiều người nghi hoặc nhưng không có kẻ nào dám đứng ra phản đối. Thân ảnh Tề Bắc xuất hiện trên tường thành, Kim Cương và Độc Nhãn theo sát phía sau một tấc cũng không rời. Ánh mắt Tề Bắc như thiểm điện quét qua đội quân năm vạn tám ngàn người này, đây là đội quân chỉ thuộc riêng về một mình hắn. Những mối nguy hiểm trong quá khứ chẳng những không khuất phục được hắn mà ngược lại càng làm cho thế lực của hắn giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, đội quân gần sáu vạn người này cũng đã vượt qua một chút về số lượng so với một Tiểu Vương Quốc. Ánh mắt Tề Bắc nhìn qua mọi người, các binh sĩ dưới ánh mắt của hắn đều cố gắng ưỡn ngực đứng thẳng cho hắn kiểm duyệt.

- Ta, Tề Bắc Nặc Đức, thành chủ thành Tây Linh, hiện tại tuyên bố, Thần Long Quân chính thức thành lập.

Vẻ mặt Tề Bắc chuyên chú, vận nội lực Thần Long quyết pha vào thanh âm, nhất thời một cỗ thanh âm hùng hậu, như xuyên không phá tan bầu trời, một thanh âm vang dội nổ ra tựa như tiếng Long ngâm truyền khắp thành Tây Linh.

- Thần Long Quân! Thần Long Quân! Thần Long Quân!

Năm vạn tám ngàn binh sĩ giơ cao vũ khí trong tay hét lớn, âm thanh điên cuồng của gần sáu vạn người làm cho cây cối xào xạc, lá rơi lả tả, chim chóc sợ bay bay đi như lúc cơn bão tràn về.

- Từ nay về sau, vinh quang của Thần Long Quân đều phụ thuộc vào các ngươi, vinh quang của Tề Bắc ta cũng tức là vinh quang của Thần Long Quân, vinh quang của Thần Long Quân cũng là vinh quang của Tề Bắc ta, các dũng sĩ của ta, các ngươi có nguyện sinh cùng sinh, tử cùng tử, cùng rong ruổi tứ phương lập nên cơ nghiệp với ta không?

Tề Bắc giơ cao nắm tay thét lớn, nội lực màu hoàng kim tản ra ngoài, phía sau lưng hắn hình thành một hư ảnh của Ngũ Trảo Kim Long, dưới ánh nắng vàng rực của vầng thái dương, hình ảnh Tề Bắc lúc này giống hệt hình tượng Thần Long giáng thế, bay lượn trên bầu trời.

- Thuộc hạ nguyện ý!

- Thuộc hạ nguyện ý!

Binh sĩ Thần Long Quân điên cuồng hét lớn, giờ khắc này hình ảnh Thần Long lượn quanh người Tề Bắc nghiễm nhiên trở thành thần trong lòng mỗi binh sĩ. Trong lòng Tề Bắc lúc này cũng kích động không ngừng, khí thế hào hùng ngất trời. Vào giờ phút này, hắn phảng phất có cảm giác như giẫm đạp cả thiên địa xuống dưới chân. Bên dưới, Hỏa Liệt và Thiết Đầu kích động nhìn về phía Tề Bắc, mặc dù danh tiếng Hắc giáp Quân từ giờ đã trở thành quá khứ, nhưng cũng chính tử giờ phút này bọn hắn đã có một tín ngưỡng xác định, mà trong thâm tâm bọn họ cũng rất tin tưởng mình có thể làm cho tên tuổi của Thần Long Quân khuếch trương ra toàn thế giới. Tề Bắc bước xuống đài, thân thể có chút hư thoát, với cảnh giới tầng thứ hai của Thần Long quyết thì hắn vẫn không thể nào vận dụng nội lực để ngưng tụ thành hình ảnh Kim Long, cho nên hắn phải mượn nhờ vào cuồng long đấu khí. Một khắc ngắn ngủi, việc ngưng tụ hình ảnh Thần Long cơ hồ đã làm hắn tiêu hao hết toàn bộ nội lực và đấu khí. Nhưng việc này cũng đáng giá, hắn muốn hình tượng rực rỡ của mình cắm thật sâu vào tâm linh của mỗi binh sĩ Thần Long Quân, đây là đội quân của hắn, hắn phải là linh hồn của bọn họ, phải là tín ngưỡng của bọn họ. Tề Bắc muốn tạo ra một đội quân bất khả chiến bại trên thế giới này. Về sau, từ trong Thần Long Quân, hắn sẽ chọn ra một ngàn người xuất sắc mọi mặt để thành lập Thần Long vệ, một đội hộ vệ cận thân của hắn.

Ở bên trong thành nhỏ đó, các tấm cửa sổ màu đen đều đã được dỡ bỏ, bầu không khí âm u liền biến mất, thay vào đó là một không gian rộng rãi sáng sủa. Còn các đồ cũ để ở trong phòng đều đã bị Tề Bắc ra lệnh vứt bỏ thay vào đó là những đồ dùng mới tỏa ra một không khí mới mẻ rực rỡ khác hẳn so với khi xưa. Tề Bắc thích thú ngồi trên cái ghế làm việc mềm mại, vắt chéo chân. Trong tay cầm một tách trà hai mắt hơi híp lại ngửa đầu hưởng thụ từng ánh mặt trời đang chiếu rọi xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt, một bộ dáng hết sức nhàn nhã hưởng thụ. Đúng lúc này thì thân ảnh xinh đẹp Yên Linh mặc Tinh Linh chiến bào của đi tới.

- Yên Linh, ngươi tới rồi à, mau ngồi.

Tề Bắc mở mắt nhìn qua, tươi cười nói. Đối với bộ mặt nhiệt tình đột nhiên của Tề Bắc, Yên Linh lộ vẻ đề phòng, đánh giá Tề Bắc từ trên xuống dưới một lần rồi nói:

- Vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo(1), ngươi gọi ta đến có chuyện gì?

- Nhìn ta bộ giống loại người xấu xa như vậy sao? Nào, ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói.

Tề Bắc đứng dậy kéo Yên Linh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn

- Uống trà.

Tề Bắc đem chén trà trong tay chuyển qua cho Yên Linh. Yên Linh theo bản năng đưa chén trà lên nhấp một ngụm, nhất thời mới có phản ứng lập tức đặt lại xuống bàn trà bên cạnh nhìn Tề Bắc chằm chằm nói:

- Đây là chén trà ngươi đã uống qua, ngươi muốn ta uống nước miếng của ngươi à?

- Không sao, đây là trà mới rót, ta tuyệt đối chưa có uống qua, không phải còn chờ người đến mới uống sao?

- Mặc kệ ngươi có ý gì, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?

Yên Linh sẳng giọng nói.

- À…Cũng không có việc gì lớn, chỉ là ta muốn hỏi Tinh Chủ của ngươi đang ở đâu? Vừa rồi trong nghi thức thành lập Thần Long Quân ta cũng không có thấy nàng xuất hiện qua.

Tề Bắc hỏi. Yên Linh do dự một chút nói:

- Tinh chủ không cho chúng ta nói, nàng nói nàng muốn yên tĩnh một chút.

“Chỉ muốn yên tĩnh một chút, vậy thì hoàn hảo rồi.” Tề Bắc thở phào nhẹ nhõm, hắn biết trong lòng Mộ Dung Tinh Thần có một nút thắt, nàng muốn yên tĩnh một chút cũng bởi vì trong tâm trí nàng mình có một vị trí nhất định chứ không phải là cái kiểu có cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ là nếu hắn muốn can thiệp vào đó thì nhất định phải biết nút thắt của nàng là gì, chỉ cần có thể gỡ được nút thắt trong lòng nàng, hắn mới có thể chân chính bước vào trái tim nàng.

- Yên Linh à, chúng ta có phải là những bằng hữu không?

Tề Bắc cười nói.

- Ai là bằng hữu của ngươi, ngươi vừa gặp đã khi dễ chúng ta rồi.

Yên Linh hừ hừ nói, ánh mắt nhìn về Tề Bắc càng trở nên nghi hoặc. Tề Bắc nhún nhún vai, dứt khoát gọn gàng nói:

- Ngươi có biết lời độc thể của tinh chủ là do đâu không? Còn cả chuyện nàng mang theo các ngươi đến thành Tây Linh thành lập Tinh Thần nhằm mục đích gì?

- Ngươi muốn biết?

Yên Linh hỏi.

- Dĩ nhiên.

Tề Bắc gật đầu.

- Không nói cho ngươi biết.

Yên Linh nhăn nhăn cái mũi nhỏ nói.

- Ngươi muốn đùa giỡn bổn thiếu gia? Có tin ta đánh ngươi không?

Tề Bắc gầm mặt hủ dọa.

- Ngươi đánh đi, ta liền đi nói với tinh chủ, nói ngươi khi dễ ta.

Yên Linh le lưỡi trả đũa Tề Bắc.

- Haha tinh chủ của ngươi ta còn khi dễ được huống hồ là ngươi.

Tề Bắc lắc mình một cái liền xuất hiện trước người Yên Linh, hai tay nắm hai bên má nàng kéo ra.

- Ngươi…ta liều mạng với ngươi.

Yên Linh nói, hai tay nắm lấy tai Tề Bắc. Hai người đùa giỡn như hai đứa trẻ, cũng không biết rốt cục Tề Bắc đụng chạm bộ phận nào của Yên Linh mà nàng hét lên :

- Tên sắc lang chết tiệt, ta cắn chết ngươi (DG: 99% là chỗ tròn tròn mà ai cũng hỉu )(Biên: ta biết mấy hỗ tròn cơ :131

Sau đó, Tề Bắc liền sửng sốt, Yên Linh cũng sửng sốt không kém, mắt lớn trừng mắt bé, hai hàm răng của Yên Linh đang cắn lấy môi của Tề Bắc (DG: ta dám cá là một em lại nằm trong tầm ngắm)

**************

(1) Không có chuyện gì mà tự nhiên lại ân cần thì không phải ăn trộm cũng là lừa đảo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK