Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã lâu rồi không gặp mặt đám bạn cũ ở Thành Đô, Trương Thanh Vân thừa dịp nhàn hạ họp mặt mọi người. Triệu tiểu thư cô độc cần được an ủi, cần đến báo cáo vượt cấp cho bí thư Hoàng, tiểu cô nương Ngải Gia.

Còn nữa, còn có Cảnh Sương, Trương Thanh Vân phải dùng thân phận gì để gặp mặt nàng? Nghĩ đến điều này mà hắn cảm thấy đau đầu.

Sau khi lái xe đến khách sạn Vienna thì Trương Thanh Vân xuống xe nói với Cảnh Chiến:

- Lúc này chúng ta chia nhau hành động, cậu đi đến chỗ chị, tôi đi làm chút chuyện, à, đúng rồi, cậu nói A Sương ở chỗ nào?

- Tòa nhà số tám khu Thanh Giang!

Cảnh Chiến cười nói.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt nói:

- A Sương mua nhà ở đó sao?

- Chị nói đã mua nhà đầu tư!

Cảnh Chiến lắp bắp nói.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt cong lên, mua nhà đầu tư ở Hoàng Hải mới là địa phương tuyệt vời, chạy đến Thành Đô mua nhà đầu tư, đúng là thiệt thòi. Nha đầu kia rõ ràng không biết tìm cớ cho thích hợp.

- Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi đi!

Trương Thanh Vân khoát tay với Cảnh Chiến.

- À, anh chờ chút!

Trương Thanh Vân xoay người, Cảnh Chiến nói:

- Đêm nay em sẽ ở khách sạn.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn người, hắn đang định mở miệng mắng thì trong lòng khẽ động và hiểu rõ ý nghĩ của tiểu tử này, vì vậy mà gương mặt khẽ hồng, hắn mắng:

- Tiểu tử cậu đúng là, khi quay về sẽ nói chị cho cậu biết tay, xem cậu còn khéo tưởng tượng nữa không.

Cảnh Chiến lập tức nghẹn lời, hắn vội vàng xuống xe, hắn cũng không lấy chìa khóa mà vừa chạy về phía trước vừa nói:

- Xe để lại cho anh để thuận tiện đi lại.

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, tiểu tử Cảnh Chiến này đúng là, đúng là mầm mống khá tốt.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nghĩ ngay đến lời Triệu tướng quân, Cảnh Chiến bây giờ còn chưa quay về vị trí cũ, hăn đang chờ tiền đồ của chính mình. Đại nhân vật đúng là đại nhân vật, khéo léo có biện pháp gây áp lực cho người ta rất tự nhiên. Trương Thanh Vân miên man suy nghĩ trong chốc lát rồi lái xe chạy đi như chớp.

Tầng mười tám tòa nhà Hải Thiên, Trương Thanh Vân tiến vào công ty Khánh Kỵ và thấy nơi đây bắt đầu náo nhiệt lên khá nhiều. Văn phòng đầy người, xem ra trước kia không bằng bây giờ, Triệu Giai Ngọc quả nhiên đã có thành tích.

Phòng tiếp tân không có người nào, Trương Thanh Vân cũng không muốn tùy tiện đi vào, hắn tiến lên bàn tiếp đón ngồi xuống rồi tùy tiện đọc báo.

Trương Thanh Vân mở ra một phần mà cau mày "Báo phụ nữ", quỹ Khánh Kỵ đặt loại báo này mà các nhân viên nam không có ý kiến gì sao?

Trương Thanh Vân mỉm cười lắc đầu, hắn mở báo ra, một tiêu đề đập ngay vào mắt: "Xây dựng sự nghiệp tràn đầy lòng nhân ái, phụ nữ danh dự nữ sĩ Cảnh Sương, điển hình tiên tiến của phụ nữ Hải Đông".

Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, hắn đọc lướt qua như gió. Không xem thì không biết, xem qua mới giật mình, thì ra chỉ sau một năm ngắn ngủi thì Cảnh Sương đã có hơn vài trăm triệu như kỳ tích, đã trở thành một nhân vật mới nổi trong giới đầu tư ở Hoàng Hải.

Lúc này danh hiệu của Cảnh Sương có rất nhiều, "Thành viên danh dự của tổ chức thương nhân Hoàng Hải đã đóng góp rất nhiều cho các tổ chức nhân đạo."

Trương Thanh Vân mỉm cười, nha đầu Cảnh Sương này có tương lai thì tham gia hoạt động từ thiện, hào sảng ném ra hơn chục triệu, khó trách người ta nói đầy lòng nhân ái.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới rút một tờ báo khác rồi vẻ mặt chợt biến đổi, lại là báo phụ nữ, một chồng báo đều là báo phụ nữ.

- À, chào anh, anh là Trương tiên sinh phải không?

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, cô gái ngọt ngào này không phải nhân viên tiếp tân của công ty Khánh Kỵ sao? Dù là mùa đông nhưng cô gái này vẫn ăn mặc rất đúng quy cách, một bộ trang phục công sở rất xinh đẹp, gương mặt đỏ hồng, bừng lên sức sống thanh xuân.

- Cô còn nhận ra tôi sao? Xem ra trí nhớ rất tốt!

Trương Thanh Vân cười nói.

- Chủ tịch vừa mới đi sang trường đại học Giang Nam tham gia buổi tọa đàm tài chính, trước đó anh không thông báo qua điện thoại sao?

Cô gái tiếp tân dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, không ngờ mình đến không trùng hợp. Cô gái lại nói:

- Nếu không thì anh cứ chờ chút, em sẽ giúp anh gọi điện cho chủ tịch.

Cô gái vừa nói vừa liếc qua tờ báo trên tay Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân khoát tay tỏ ý không cần, đột nhiên hắn thấy ánh mắt của cô gái có chút không đúng, lúc này hắn mới phát hiện ra mình là một người đàn ông mà cầm báo phụ nữ thì có chút khó coi, vì vậy nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Công ty của các cô đặt báo phụ nữ, không quan tâm đến những người khác sao?

Cô gái cười ngọt ngào, có vẻ rất vui. Nàng biết rất rõ thân phận của Trương Thanh Vân, có tám phần là bạn trai của chủ tịch, không ngờ lại dễ gần như vậy, không giống như chủ tịch chút nào.

- Vừa rồi anh đã xem báo, anh có thấy giới thiệu về chủ tịch của chúng tôi không?

Cô gái nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, Triệu Giai Ngọc sao? Nàng cũng trở thành nữ sĩ như Cảnh Sương sao? Sẽ không phải là một điển hình tiên tiến nào đó chứ? Chẳng lẽ những người phụ nữ mình biết, trong đó có cả Quách Tuyết Phương đã trở thành điển hình tiên tiến sạch sẽ?

- Phải không đấy? Chủ tịch của các cô cũng được lên báo à? Tôi có thấy ở đâu đâu?

Trương Thanh Vân nói.

- Chỗ này!

Cô gái nhiệt tình giúp Trương Thanh Vân tìm, rất nhanh đã tìm ra một tờ báo, Trương Thanh Vân thấy đây cũng là báo phụ nữ, thậm chí có hơn phân nửa chuyên mục giới thiệu về những người nổi tiếng. Lần này tiêu đề là "Người phụ nữ nắm trong tay nửa bầu trời Giang Nam, nữ sĩ Triệu Giai Ngọc."

Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, khá tốt, không phải điển hình tiên tiến. Khi nhìn lướt qua nội dung thì trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, sao mà con đường đầu tư của Triệu Giai Ngọc không chút khác biệt so với Cảnh Sương như vậy?

"Hai người này thường xuyên liên lạc với nhau"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, Cảnh Sương đúng là vô tâm, không biết tìm lợi nhuận cho chính mình mà còn chia xẻ cho Triệu Giai Ngọc, Triệu tiểu thư cũng cảm thấy hứng thú với tiền tài sao?

Sau khi đi xuống tòa nhà Hải Thiên thì Trương Thanh Vân vội vàng gọi điện cho Ngải Gia, lúc này Ngải Gia nghe thấy Trương Thanh Vân đến Thành Đô thì vội vàng nói:

- Thật tốt quá, anh nói vị trí đi, em và Biện Hoa sẽ đến đón anh, em đang ở đại học Giang Nam.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến động, thầm nghĩ sao hôm nay trùng hợp như vậy. Triệu Giai Ngọc ở đại học Giang Nam mà Ngải Gia và Biện Hoa cũng đang học ở đấy, vừa nghĩ đến đây thì hắn vội nói:

- Không được trốn học, em sợ anh lạc đường sao? Thế này đi, anh lo xong vài việc thì sẽ đến tiếp các em, thế nào?

Ngải Gia lập tức lầm bầm, có vẻ rất mất hứng.

Trương Thanh Vân lập tức cúp điện thoại, hắn đến bãi đậu xe thì nhìn giờ, hai giờ chiều. Lúc này hắn cũng không biết đi đâu, Vi Cường và các đồng nghiệp phòng giám sát cũng đang làm việc.

Bí thư Hoàng bên kia thì không thích hợp, Quách Tuyết Phương sáng ngày mai mới đến Thành Đô, Cảnh Sương lại đang nói chuyện với Cảnh Chiến, hai chị em lâu ngày gặp lại sẽ có nhiều chuyện không thể nói hết, chính Trương Thanh Vân hắn cũng không nên chen ngang.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới thở dài một hơi, hắn quyết định đi đến trường đại học Giang Nam, phải được nhìn thấy điển hình tiên tiến, không đúng, người phụ nữ kiệt xuất của Giang Nam. Mình vì đảng vì dân làm thân trâu ngựa nhiều năm mà chưa có bất kỳ danh hiệu điển hình tiên tiến nào, Triệu Giai Ngọc thì tốt rồi, xếp vào trong nhóm mười người trẻ tuổi tiên tiến ở Giang Nam, đúng là ông trời không có mắt.

Đại học Giang Nam rất lớn nhưng buổi tọa đàm có thể mời được Triệu Giai Ngọc cũng không phải khó tìm, chỉ cần hỏi thăm thì Trương Thanh Vân mới ý thức được cô gái tiếp tân của quỹ Khánh Kỵ đã nói sai, hôm nay không phải tọa đàm mà đại học Giang Nam tổ chức đầu tư tài chính.

Trương Thanh Vân dừng xe trước cổng, hắn nhìn thấy xung quanh đầy các loại cờ đủ màu sắc để làm đẹp, xem ra quy mô cũng lớn.

Khi đi vào thì Trương Thanh Vân thấy người ra vào nườm nượp, khi vào cửa hội trường thì thấy phía trước đông nghịt người, một hội trường rộng lớn không còn chỗ trống.

Một sinh viên tiến lên dùng giọng khách khí chào đón:

- Tiên sinh, bên kia còn ghế trống, mời anh!

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nở nụ cười thiện ý. Lúc này hắn mới phát hiện ra tình hình không còn đủ chỗ nên bên cạnh được đặt thêm rất nhiều ghế, quả nhiên còn ghế trống.

Trương Thanh Vân rón ra rón rén đi đến chỗ ngồi, lúc này ở đài chủ tịch hình như có tranh luận, hắn ngẩng đầu, hắn thấy Triệu Giai Ngọc đang ở nơi đó.

Vài tháng không gặp Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc đã gầy đi một ít nhưng trưởng thành lên khá nhiều, hôm nay nàn mặc một bộ áo khoác dày màu đen, mái tóc uốn lượn sóng thả bồng bềnh trên vai, quyến rũ mê người.

Nhưng nàng vẫn trầm mặc như trước, dù mọi người đang thảo luận rất sôi nổi nhưng nàng vẫn không nói lời nào.

- Hì hì, cậu đã gặp qua người phụ nữ kia chưa? Là chủ tịch quỹ đầu tư Khánh Kỵ, con bà nó, quá đẹp.

Sau lưng Trương Thanh Vân chợt vang lên một âm thanh rất nhỏ.

Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy hai sinh viên đang xì xào bàn tán.

- Hừ, đừng nói nhảm, tất cả sinh viên ký túc xá chúng ta đến đây đều để được nhìn cô ấy, nếu không ai thèm đến chỗ này.

Một tên sinh viên khẽ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đài chủ tịch.

- À!

Một tên khác lại nói khẽ:

- Cậu biết không, cô ấy còn là nghiên cứu sinh của trường chúng ta, thầy Chu Giáo Đầu đúng là có phúc, ngày nào cũng được nhìn mỹ nhân.

- Này, ngươi nói nhỏ lại một chút.

Tên sinh viên vừa rồi lại lầm bầm:

- Đám ngu ngốc trên đài cứ ồn ào làm người ta không còn bao nhiêu hứng thú nhìn người đẹp, đúng là đám khốn kiếp.

Trương Thanh Vân phì một tiếng, thiếu chút nữa hắn đã cười thành tiếng, sau đó đảo mắt nhìn khắp chung quanh, rõ ràng những sinh viên dở hơi thế này có không ít. Tất cả sinh viên đứng bên trên và bên dưới đều ồn ào, chốc chốc còn có người chỉ trỏ, tất nhiên phương hướng đều là Triệu Giai Ngọc.

Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến thời gian mình học đại học, khi đó rõ ràng cũng giống hệt như những người này. Khi nghe thấy có người đẹp thì ánh mắt chợt sáng rực, tất nhiên ngành được các anh em quan tâm nhất lúc nào cũng là "quan hệ quốc tế", "du lịch khách sạn", "ngoại ngữ"...Nhưng chính hắn có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, đã bỏ lở rất nhiều cơ hội ngon ăn. Không phải rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp mình thường âm thầm hối tiếc sao?

Trong bãi đỗ xe trường đại học Giang Nam có một chiếc màu trắng bạc, Trương Thanh Vân đổ xe bên cạnh chiếc xe này, buổi tọa đàm đầu tư đã kết thúc, sao Triệu Giai Ngọc còn chưa đi ra lấy xe?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nghe thấy những tiếng ồn ào ầm ĩ, những tốp sinh viên tụ tập bên ngoài, chắc có đại nhân vật chuẩn bị đi ra. Quả nhiên một lát sau Triệu Giai Ngọc và một đám khách quý được bảo vệ đưa ra khỏi cửa.

Tình cảnh này làm Trương Thanh Vân nhớ đến những lúc Lăng Tuyết Phi xuất hiện, hắn có một loại xúc động muốn bỏ trốn. Đây là buổi tọa đàm đầu tư, không ngờ có tình cảnh này, nếu biết như vậy thì hắn đến đây tham gia làm gì?

- Bốp, bốp!

Có người gõ cửa xe, Trương Thanh Vân nhấn nút hạ cửa sổ, đập vào mắt là một người phụ nữ mặc trang phục công sở khá xinh đẹp. Người này cũng đã có chút tuổi, nhìn qua có vẻ rất khéo và giỏi giang, gương mặt trang điểm nhẹ, cũng có vẻ quyến rũ.

- Chào tiên sinh, bãi đổ xe quá đông, phiền anh có thể đi ra trước được không?

Người phụ nữ nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không phải tình cảnh lúc này rất khó chen chân sao?

- Xin lỗi, tôi cũng đang đợi người, tạm thời chưa thể đi ngay được.

Trương Thanh Vân nói.

Người phụ nữ khẽ nhíu mày, nàng dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh chờ giám đốc Triệu của chúng tôi sao?

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn gật đầu nói:

- Có chuyện gì sao?

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mình đậu xe bên cạnh xe Triệu Giai Ngọc để đợi nàng sao? Người phụ nữ này đúng là hảo ngọt, xem ra từ khi mình lái xe đến thì đã bị người ta quan sát.

Vẻ mặt người phụ nữ lộ ra cảm giác chán ghét, hơn nữa cũng có chút lo lắng. Vì sao giám đốc Triệu lại có nhiều kẻ theo đuổi như vậy? Không phải ở bãi đậu xe cũng là ở thang máy, mỗi lần như vậy mình đều phải đuổi đi sạch sẽ, tất nhiên sẽ bị người ta nói này nói nọ, đáng thương chính là những người này phần lớn đều có thân phận, mình cũng rơi vào tình cảnh khó xử.

Lúc này Triệu Giai Ngọc càng ngày càng đến gần, người phụ nữ cắn răng đi lên, tình cảnh ầm ĩ chen chúc. Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, lúc này hắn muốn ra trước cũng rất khó khăn. Hắn trơ mắt nhìn Triệu Giai Ngọc kéo cửa xe, sau đó người phụ nữ vừa rồi khởi động xe, một lúc sau Trương Thanh Vân mới đi theo.

Sau khi ra khỏi cổng đại học Giang Nam thì xe Triệu Giai Ngọc chợt tăng tốc, xe lướt đi rất nhanh, xe của Trương Thanh Vân căn bản không phải một cấp bậc với xe của Triệu Giai Ngọc, vì vậy chỉ sau khoảnh khắc đã bị cắt đuôi.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn bấm số, bên kia lập tức truyền đến âm thanh của Triệu Giai Ngọc:

- Anh...Anh đang ở đâu?

- Lái xe của em sao chạy nhanh như vậy? Chạy nhanh làm gì, định đi đâu đấy?

Trương Thanh Vân nói.

- Á!

Trong điện thoại vang lên tiếng hét kinh hoàng của Triệu Giai Ngọc, nàng vội nói:

- Anh...Anh dừng xe lại đi.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, đột nhiên hắn thấy một bóng trắng từ trong đường rẽ phóng ra. Hắn há hốc mồm, rõ ràng mình vừa rồi đã chạy theo cao thủ theo dõi, vừa rồi còn nhìn thấy xe chạy ở phía trước, sao bây giờ lại từ trong đường hẻm chui ra?

Trương Thanh Vân mở cửa xuống xe, lúc này xe của Triệu Giai Ngọc cũng chậm rãi dừng ngay bên cạnh. Trương Thanh Vân nhìn lướt qua ghế tài xế, vẻ mặt người phụ nữ lái xe có chút cổ quái, Trương Thanh Vân cười cười, hắn chờ xe dừng lại ổn định rồi nói:

- Tôi đã nói là chờ giám đốc Triệu nhưng chị thì chạy xe quá tốt, còn chơi trò mèo vờn chuột, rõ ràng giữ chức trợ lý rất thích hợp.

Người phụ nữ đỏ mặt nhưng có lẽ bình thường đều được rèn luyện, nàng dùng giọng cung kính nói:

- Tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không biết anh quen biết giám đốc Triệu.

- Anh về từ lúc nào?

Triệu Giai Ngọc xuống xe rồi khẽ nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, trở về sao? Thành Đô là nhà mình à? Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại cười nói:

- Mới đến lúc giữa trưa, em hình như có vẻ gầy đi. Sao? Điều hành một công ty xuất sắc mệt lắm phải không?

Triệu Giai Ngọc nheo mắt, sau đó mặt lại đỏ lên, nàng vội vàng vung tay với người phụ nữ trợ lý:

- A San, chị lái xe về trước, sáng ngày mai đến đón tôi đi làm đúng giờ.

- Vâng, vâng, giám đốc Triệu.

Người phụ nữ vội vàng nói, ánh mắt cũng không nhìn lên người Trương Thanh Vân. Nàng rất kinh ngạc, rất hiếu kỳ, thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi. Nàng nhìn thấy người đàn ông có vẻ mộc mạc trước mặt có quan hệ không tầm thường với giám đốc Triệu, rất có thể là quan hệ tình yêu. Trời ạ, đây là đạo lý gì? Hơn nữa người đàn ông này là thế nào? Cũng không có bộ dạng như công tử nhà giàu, toàn thân không có một kiện hàng hiệu, xe của những lão già, như vậy mà cũng là bạn trai của giám đốc Triệu sao?

- Sao vậy? Sợ tôi bắt cóc giám đốc Triệu của các người à?

Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.

Vẻ mặt người phụ nữ chợt biến đổi, nàng nói:

- Chào tiên sinh, chào giám đốc Triệu, tôi đi trước!

Nói xong người phụ nữ lập tức hạ cửa xe, sau khi khởi động xe còn liếc mắt về phía Trương Thanh Vân, sau đó mới chạy đi.

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn mở cửa xe, Triệu Giai Ngọc rất tự nhiên ngồi lên ghế lái phụ, nàng nói:

- Chúng ta đi đâu? Về nhà à?

- Về nhà sao?

Trương Thanh Vân nói:

- Về nhà của em hay của tôi?

Triệu Giai Ngọc chợt cau mày, vẻ mặt đỏ ửng, nàng nói:

- Em ở trong nhà anh ở khu Ung Cảnh, Gia Gia đưa chìa khóa cho em!

- Sao?

Trương Thanh Vân chợt cau mày, trong lòng xuất hiện cảm giác cổ quái, hắn cảm thấy mình và Triệu Giai Ngọc càng ngày càng giống người yêu, không biết trời xui đất khiến thế nào mà ở cùng nhau. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, tất cả những gì xuất hiện trên người nàng đều rất đẹp, lần đầu tiên hắn thấy nàng có chút thận trọng, trong lòng hắn không khỏi rung động. Đột nhiên hắn nhớ đến Cảnh Sương, bàn tay chợt run, nếu cùng ở một nhà với Triệu Giai Ngọc thì tối đến còn có thể chuồn sang với Cảnh Sương được sao?

- Chúng ta đi ăn trước đã, em gọi điện thoại cho Tiểu Ngãi đi, nói cho nó biết chỗ, chúng ta đi khách sạn quốc tế, cùng vợ chồng Biện Hoa dùng cơm một bữa.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói.

Triệu Giai Ngọc gật đầu, nàng lập tức gọi điện, Trương Thanh Vân thì lái xe phóng thẳng về phía khách sạn quốc tế.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc ngồi đối diện nhau trong một gian phòng ở khách sạn quốc tế, bầu không khí cổ quái mà có chút mập mờ, hai người uống cà phê, không ai mở miệng trước.

- Anh ở tuyến dưới có áp lực rất lớn phải không? Lần này anh về Thành Đô được bao lâu?

Triệu Giai Ngọc là người mở miệng đầu tiên.

Trương Thanh Vân nở nụ cười sảng khoái nói:

- Nói chuyện không được vòng vo, áp lực sao? Em nghĩ rằng thế lực nhà họ Triệu liên hợp với Cao gia đối phó mà tôi không được phản kháng à? Em yên tâm, thế gian đều có công đạo, bọn họ không làm gì được tôi.

- Nhưng hình như anh cũng gầy đi một chút!

Triệu Giai Ngọc nói:

- Cũng đen hơn một chút.

- Sao?

Trương Thanh Vân mở lớn mắt:

- Phải không? Anh không cảm nhận được, tất nhiên tuyến dưới phải kham khổ hơn cơ quan tỉnh ủy, hơn nữa vì là chức vụ chính nên rất bận rộn! Có chút đen, có hơi gầy cũng tốt, khỏe mạnh chứ sao? Ngược lại thì em lại có vẻ gầy, định trở thành người đẹp lòi xương sao?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ lên, trong mắt lóe lên chút ưu thương. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nhớ ra nàng là người cô độc ở Giang Nam, tên là Triệu tiểu thư nhưng không ở trong Triệu gia, những gì bàng hoàng có thể nghĩ ra được.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức hỏi:

- Không cần tạo ra cho mình áp lực quá lớn, lúc này em làm việc rất tốt. Tôi cũng ngày càng tốt, người xưa có nói cần phải nằm gai nếm mật, hai người chúng ta là chó nhà tang của Triệu gia cũng cần phải làm sao cho ra dáng. Để cho bọn họ biết mọi chuyện trên thế gian này không có gì là tuyệt đối, không có ai mãi mãi nghèo hèn.

Ánh mắt Triệu Giai Ngọc chợt lóe lên, cặp lông mày giãn ra rất nhiều nhưng vẫn không nhịn được nói:

- Anh thật sự không có vấn đề gì sao? Tình hình Vũ Lăng rất rối loạn, anh lẻ loi một mình khó tránh khỏi thời điểm mắc sai lầm... ....

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Tôi có thể quy kết những lời này để chứng tỏ mối quan hệ giữa hai ta không?

Trương Thanh Vân vừa nói được một nữa thì dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn, hắn giật bắn người rồi sẳng giọng:

- Lại giẫm chân, không được giẫm chân.

Triệu Giai Ngọc bĩu môi rồi nhanh chóng rút chân về, vẻ mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười giống như hoa bách hợp, khí chất và cơ thể đều có biến đổi. Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng run lên, lần đầu tiên hắn được thấy trò đùa của Triệu Giai Ngọc, hơn nữa nàng lại cười tinh khiết như vậy, khờ dại như vậy, nội tâm như vậy. Tình cảnh lúc này rất khác biệt, thế gian giống như không được bôi son, không còn xuất hiện vẻ bề ngoài dối trá.

- Cốc, cốc!

Những tiếng gõ cửa vang lên, Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh, hắn vội vàng quay đầu lại nói:

- Vào đi!

Cửa bị người ta đẩy ra, Ngải Gia là người đầu tiên tiến vào, nàng cười hi hi ha ha nhưng khi nhìn thấy Triệu Giai Ngọc thì vẻ mặt cũng chợt có chút ẩn giấu, nàng nói:

- Chào chị Giai Ngọc, biết ngay là anh chị ở cùng một chỗ.

Triệu Giai Ngọc chợt đỏ mặt, sau đó Biện Hoa tiến vào chào hỏi Trương Thanh Vân.

- Anh, sang bên kia ngồi đi, để em và Biện Hoa ngồi bên này!

Ngải Gia đẩy Trương Thanh Vân rồi ngồi xuống, nàng nháy mắt ra hiệu, trên mặt là nụ cười cực kỳ mập mờ.

Triệu Giai Ngọc đỏ mặt dịch người chừa ra một vị trí, Trương Thanh Vân lập tức ngồi xuống không chút do dự. Khi ngồi xuống hắn lập tức cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt như có như không nhưng lại rất kéo dài thấm đẫm ruột gan, trong lòng hắn chợt rối loạn không hiểu nguyên nhân, hành động cũng trở nên cứng nhắc hơn rất nhiều.

Khi chủ khách đến đông đủ thì Trương Thanh Vân lập tức thu xếp gọi món ăn, tất cả đều là thức ăn Trung Quốc, lợi dụng cơ hội họp mặt cũng uống vài ly với Biện Hoa. Ngải Gia và Triệu Giai Ngọc cũng thường nói chuyện với nhau, tất nhiên căn bản chỉ là Ngải Gia nói nhiều, chốc chốc Triệu Giai Ngọc mới chen vào vài câu nhưng vẻ mặt cũng không quá mức nghiêm túc và lạnh lùng như xưa, vì vậy mà người nào cũng buông lỏng, bầu không khí cũng ngày càng hòa hợp.

Sau khi dùng xong bữa tối thịnh soạn thì Ngải Gia ồn ào muốn đến nhà Trương Thanh Vân ngồi chơi, ý nghĩ không cần nói cũng hiểu, chính là không cho Trương Thanh Vân chuồn đi, bắt buộc phải để hắn và Triệu Giai Ngọc ở cùng nhà. Nha đầu này rất khôn khéo, khi thấy hai người có ý thì cố gắng tác hợp, hai người ở chung một nhà, cô nam quả nữ, không cần nói cũng biết có gì sẽ xảy ra. Nếu anh trai mà cưới một người phụ nữ đẹp như tiên này làm vợ thì bác trai và bác gái không vui như điên mới là lạ.

- Đừng làm loạn, đến tối anh còn phải đi thăm hỏi bí thư Hoàng, các người cứ về trước, đưa Triệu tiểu thư về nhà trước đi nhé!

Ngải Gia lập tức ỉu xìu, nàng thầm mắng Trương Thanh Vân quá xảo quyệt, dù sao cũng tìm được cái cớ phù hợp, vì vậy cũng đành phải đồng ý mà thôi. Từ đầu đến cuối Triệu Giai Ngọc đều không nói lời nào, nhưng trước khi Trương Thanh Vân bỏ đi nàng lại nói:

- Điều này...À, anh có chìa khóa phòng chưa?

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đột nhiên ngẩn ngơ, trong lòng rung động, câu hỏi của Triệu Giai Ngọc có quá nhiều ý tứ hàm súc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK