Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Tuấn vừa mới mở miệng thì đám người Vi Cường lập tức dừng dao nĩa, chỉ có chủ nhiệm Trương là yên lặng thưởng thức rượu đỏ, hắn biết kịch hay đang chuẩn bị diễn ra.

Vừa rồi Trương Thanh Vân mới bước vào cửa thì biết rõ những trưởng phòng và phó phòng quy hoạch tuy rất khách khí nhưng cơ bản đều có chỗ dựa vững chắc, chắc chắn trên tay có chút tư liệu.

Điều này cũng không khác biệt nhiều với những tính toán của Trương Thanh Vân trước đó, nếu dưới tình huống này mà đâm đao thì hoàn toàn không phù hợp. Giám sát phải có uy nghiêm của giám sát, muốn nói thì phải có quyền uy, phải làm người ta phải kính sợ. Nghiêm Tuấn rõ ràng là lão quan trường ở trong cơ quan quá lâu nên không hiểu rõ đạo lý này, lão đã coi Thành Đô là nông thôn mất rồi.

Chưa nói đến Vi Cường, ba người kia có thể giữ được chức vị quan trọng trong thị ủy Thành Đô thì sau lưng chắc chắn phải có chỗ dựa vững chắc. Muốn mở hộp đêm ở Thành Đô cũng phải có bối cảnh, cũng phải có chỗ dựa, huống hồ đây là một quan chức có thực quyền?

- Giám sát Nghiêm, anh nói vụ việc vừa rồi rất quan trọng, quả thật kiểm tra thì ảnh hưởng rất dữ dội. Chúng tôi tin lãnh đạo phòng giám sát tỉnh ủy nhất định sẽ thấy rõ nguyên nhân, sẽ xử lý vụ án triệt để, như vậy thì sau này phòng quy hoạch chúng tôi cũng không còn vật cản.

Trưởng phòng quy hoạch Thành Đô lập tức mở lời mà vẻ mặt không biến đổi.

Nghiêm Tuấn chợt ngẩn người, lão nghĩ rằng mình là lão quan trường nhưng người ta vừa mở miệng thì mới biết câu nói vừa rồi của mình chụp trúng người ta. Nước đã hắt đi khó thể thu lại, lời đã ra khỏi miệng thì khó thể chữa, vì vậy lão đành thuận miệng nói:

- À, trưởng phòng Tôn quả nhiên là người có nguyên tắc, thật ra lần này chúng toi đến đây là muốn hiểu rõ tình hình. Những vấn đề bên trong của vụ án các anh hoàn toàn có thể nói ra, che giấu chỉ là chuyện vô bổ, không phải sao?

Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng chân mày hơi cau lại, vừa rồi tuy Tôn Bảo Kiện nhằm vào Nghiêm Tuấn nhưng nghe ra lại có ý muốn khiêu chiến với phòng giám sát. Nghiêm Tuấn rõ ràng muốn đánh áp sát nhưng là người phòng giám sát thì nếu muốn phải do chính Trương Thanh Vân ra tay, còn chưa đến lượt người ngoài phải cáng đáng.

Lời nói của Nghiêm Tuấn đã rất rõ, muốn mọi người phải tự nhiên nói ra những vấn đề bên trong, nhưng nào dễ dàng như thế? Ba người Tôn Bảo Kiện đưa mắt nhìn nhau, bí thư Trần Triết Thứ quận Kim Thủy hắng giọng muốn mở miệng thì Trương Thanh Vân đã có hành động, hắn vung tay ngăn cản rồi cười nói:

- Vừa rồi Vi công tử gọi điện mời tôi đến dùng cơm, ăn cơm thì cứ ăn cơm, cũng đừng kéo vấn đề công tác vào. Nơi bàn bạc chính là văn phòng không phải nhà hàng, mọi người thấy có đúng không?

Đám người lập tức ngẩn ngơ, những lời nói của Trương Thanh Vân nằm ngoài dự đoán của tất cả. Hai bên đang bày trận, đang muốn nói sâu vào vấn đề thì Trương Thanh Vân lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, điều này làm cho đám người Tôn Bảo Kiện cảm thấy lo lắng. Người ta còn đang dùng cơm mà chính mình đã không đợi được phải kéo chuyện công tác ra, thứ nhất là không cung kính, thứ hai cũng sinh ra hiềm nghi đi cửa sau.

Những gì bóp chặt trong lòng Nghiêm Tuấn cuối cùng cũng được cởi ra, lão không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, trong lòng biết rõ vụ án này chính lão chỉ có thân phận là người hầu mà thôi, vì vậy mà cũng thầm phát lạnh. Phòng giám sát quả nhiên là ban ngành trung tâm, tiểu tử Trương Thanh Vân nhìn thì có vẻ ít tuổi, trước đó lão còn khinh thường, nhưng lúc này xem ra suy nghĩ của chính Nghiêm Tuấn lão đã có chút ấu trĩ.

Nghiêm Tuấn nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút ảo não, vốn là một phó phòng tiến thân vào phòng giám sát cũng có chút xấu hổ, trong lòng có điều khó nói, một cây khó tạo thành rừng, cũng muốn nhanh chóng thành lập mạng lưới ở phòng giám sát. Nhưng phòng giám sát có ba phó chủ nhiệm, chỉ có một phó chủ nhiệm có ý ôn hòa với lão, vất vả lắm mới có được một Trương Thanh Vân có chút quan hệ. Nhưng lão tự cho rằng mình là kẻ thông minh, vì nóng vội biểu hiện mà gây ra nút thắt trong lòng người khác, đây rõ ràng là một tín hiệu không tốt.

Khi trong lòng mọi người đều có rất nhiều ý nghĩ thì Trương Thanh Vân nâng ly lên gật đầu với Vi Cường, hai người cụng ly uống một ngụm. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới ra vẻ phát hiện sự khác thường của mọi người, hắn nói:

- Sao vậy? các vị, bầu không khí trong nhà hàng tây không tốt sao?

- Không...Không... ...

Tôn Bảo Kiện khoát tay, hắn cũng ý thức được chính mình đã thất thố, vì vậy cố gắng nháy mắt với hai người Trần, Vương, tất cả đều nâng ly, Tôn Bảo Kiện nói:

- Ba người chúng tôi kính chủ nhiệm Trương một ly, chủ nhiệm Trương, mời!

Trương Thanh Vân cười, trước nay hắn chưa từ chối bất kỳ lời mời nào, vì vậy cũng không do dự mà nâng ly lên cụng với ba người.

Sau khi uống được vài ly thì Trương Thanh Vân phát hiện ra có người giẫm giày của mình, khi cúi đầu mới phát hiện ra đó là Vi Cường. Tiểu tử này là người cục công an, dù là thường ủy trong quận cũng rõ ràng không hiểu tình huống vụ án. Nhưng phản ứng của Trương Thanh Vân hôm nay quá khác lạ làm Vi Cường phát hiện ra bên trong có chút gì đó.

Trương Thanh Vân coi như không phát hiện ra hành động của Vi Cường, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, vừa rồi Nghiêm Tuấn đã làm phép thử làm Trương Thanh Vân phát hiện ra bên trong vụ án thâm sâu khó lường. Hắn đã quyết định rất nhanh, hôm nay không nói chuyện về vụ án, đây chính là chiêu thức mà ủy viên Tưởng thường sử dụng.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện rất kỳ quái, đôi khi không nói lời nào thì lại có quyền chủ động hơn rất nhiều so với bàn luận. Tình cảnh lúc này cũng giống như vậy, Trương Thanh Vân nhìn thấy vụ án này có hai phe, bên nào cũng có đạo lý, nguyên cáo có đạo lý của nguyên cáo, rốt cuộc kẻ nào đắc đạo? Diều này phải xem vào đạo hạnh của hai bên?

Vụ án đã giằng co đến lúc này chứng tỏ hai bên đều có lòng tin vào chính mình, Trương Thanh Vân có vẻ gióng chống khua chiêng tham gia nhưng kết quả lại là đầu voi đuôi chuột, giữ kín như bưng. Như vậy trong lòng đám người Tôn Bảo Kiện sao không lo lắng cho được?

Thứ Trương Thanh Vân muốn chính là khoảnh khắc đám người mất tập trung, coi như ra một đòn cảnh cáo để bọn họ biết rõ, để bọn họ hiểu thế gian này không phải trong tay chỉ có chút đạo lý hoặc chứng cứ rồi lật bài là có thể thắng. Trương Thanh Vân cũng tạo ra cho đám người Tôn Bảo Kiện một ảo tưởng, để bọn họ nghĩ rằng những bài tẩy trên tay đã bị kẻ khác nhìn thấu.

Trương Thanh Vân lần đầu tiên dùng trá thuật như thế này, sau khi dùng mới biết được những điều tinh diệu bên trong, rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với chỉ đọc suông. Xem ra những kiến thức quan trường trong sách cũng có chút lợi hại, quyền lực khá bao trùm.

Đám người nâng ly với nhau rất dữ dội, nhưng dù sao thì nhà hàng tây cũng không có được bầu không khí uống rượu thoải mái, hơn nữa trong lòng có chuyện nên đám người Tôn Bảo Kiện giống như đang đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than. Sau khi Trương Thanh Vân cơm nước no nê thì khoát khoát tay, hắn đề nghị bữa tiệc nên chấm dứt, tất cả mọi người đều không có ý gì khác.

Sau khi xuống lầu thì phó phòng Trác rất nhiệt tình muốn đưa Nghiêm Tuấn về nhà, Vi Cường lại quấn lấy Trương Thanh Vân muốn đưa hắn đến quán bar Mờ Ảo nghe hát. Trương Thanh Vân hỏi ý Nghiêm Tuấn, hôm nay rõ ràng Nghiêm Tuấn không được thuận lợi cho lắm, có chuyện trong lòng nên không có tâm tư dạo chơi. Lão nói người trẻ tuổi nên tham gia còn chính mình sẽ theo phó phòng Trác về nhà.

Khi đi đến Mờ Ảo thì đám người lại bắt đầu uống, Vi Cường chỉ vào Tôn Bảo Kiện và Trần Triết Thứ cười nói:

- Có lời gì thì cứ nói ở đây.

Sau đó Vi Cường lại quay sang Trương Thanh Vân:

- Lão Nghiêm vừa rồi là ai vậy? Sao mới mở miệng đã muốn báo cáo cấp trên, có phải tỉnh ủy thật sự có ý muốn động vào chúng tôi hay không?

Trương Thanh Vân trợn mắt nhìn Vi Cường rồi nói:

- Có chuyện xảy ra thì động đến cậu được sao?

Vi Cường cười ngượng ngùng nói:

- Không phải tôi cũng là một thành viên của quận Kim Thủy à?

Tôn Bảo Kiện là người nhìn mặt mà nói chuyện, khi thấy Trương Thanh Vân cũng không quá mức phản cảm thì vội vàng chen miệng:

- Chủ nhiệm Trương, không phải tôi muốn nhắc đến chuyện công tác nhưng tranh cãi quá lớn cũng có chút bực bội, trước đó khi chúng tôi đền bù gải tỏa đã theo đúng giá thị trường, đồng thời cũng xem xét tất cả tình huống, nhưng sau khi di dời thì lại xuất hiện một khu vườn cam, đây chẳng phải nói rõ đang có kẻ muốn kiếm thêm tiền à?

- Quy hoạch của chúng tôi đã được thực hiện hơn một năm, trong khoảng thời gian này sao lại đột nhiên xuất hiện một khu vườn cam? Hơn nữa chúng tôi đã từng mới giáo sư chuyên ngành của đại học Nông Nghiệp Giang Nam, bọn họ đã đến hiện trường xem xét, vườn cam trồng quá dày, căn bản không có giá trị kinh tế, rõ ràng đây là trò lừa gạt nhằm kiếm thêm tiền bồi thường.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm khác lạ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tôn Bảo Kiện thì biết rõ vụ việc này là có thật, nhưng vụ án đã đưa đến tay phòng giám sát, đám người lợi dụng sơ hở hoàn toàn có thể biết được vụ việc này. Nếu là dân chúng bình thường kiện cáo thì đâu tốn công như vậy? Có lẽ đã sớm dẹp yên từ lâu rồi.

Vụ việc rõ ràng đã hé ra tấm màn tranh đấu chính trị, hắn không ngờ chính quyền quận Kim Thủy, phòng xây dựng và phòng quy hoạch đã thật sự suy xét về vấn đề tài chính của quốc gia, đơn giản cũng muốn làm vụ việc xé ra to, để gây ra đủ lực chú ý. Sau đó bọn họ sẽ bộc phát tin tức, nghĩ rằng một mũi tên bắn trúng hai chim, vừa đả kích kẻ thù chính trị, vừa tạo ra hình tượng chấp pháp vì dân cho ban ngành chính quyền quận Kim Thủy.

Tôn Bảo Kiện nói xong thì lập tức đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn như thường thì ánh mắt trở nên lơ lửng, lòng dạ bồn chồn, không biết vị chủ nhiệm Trương này biết được bao nhiêu vấn đề bên trong.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới rút ra một điếu thuốc, Tôn Bảo Kiện lập tức dùng bật lửa châm thuốc cho Trương Thanh Vân, sau đó Trương Thanh Vân có chút trầm ngâm rồi nói:

- Trưởng phòng Tôn, bí thư Trần, chúng ta đều là cán bộ đảng, xảy ra vấn đề gì cũng cần phải nhìn vấn đề từ chính bản thân. Nếu tranh cãi quá dữ dội thì sẽ bộc lộ ra rất nhiều vấn đề liên quan đến chấp pháp của chính quyền quận Kim Thủy.

- Vụ án này vốn được chính quận Kim Thủy giải quyết, nhiều nhất cũng chỉ đưa đến phòng giám sát thị ủy Thành Đô hoặc viện kiểm sát mà thôi, nhưng kết quả thì thế nào? Đơn giản lại đưa đến tận tay phòng giám sát, đây không phải muốn xé to chuyện sao?

Tôn Bảo Kiện và Trần Triết Thứ đều đổ mồ hôi lạnh, lời nói của Trương Thanh Vân quá mức nghiêm khắc, quan trọng là hắn nhìn ra mấu chốt của vấn đề. Nếu không phải nể mặt nhau thì rõ ràng Trương Thanh Vân đã muốn đưa đám người lên trước đầu súng của phòng giám sát tỉnh ủy.

Nếu lời này thật sự được nói ra thì hậu quả có thể thấy được rất rõ, Vi Cường ngồi nghe một lúc cũng hiểu được chút manh mối, hắn hừ một tiếng rồi nói:

- Con bà nó, tên khốn nào có ý nghĩ khốn kiếp này? Chính quyền muốn vững mạnh mà giống như trồng cây ăn quả sao, đúng là điên hết rồi.

Trương Thanh Vân há miệng nở nụ cười, hai người Tôn Bảo Kiện lại không thể nào cười nổi. Bọn họ biết rõ tên khốn nào có ý nghĩ xé to chuyện thế này nhưng cũng không dám cứng nhắc muốn nghĩ thêm, không ngờ ánh mắt lãnh đạo lại tinh tường như vậy, bài tẩy của bọn họ đã sớm bị người ta nhìn thấu.

- Chủ nhiệm Trương, ha ha!

- Việc này rõ ràng chúng tôi xử lý thiếu hiệu quả, đã gây ra phiền phức không cần thiết cho cấp trên. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này thì xin anh chỉ điểm cho một chút, xin anh tạo ra cơ hội cho phòng quy hoạch và chính quyền Quận Kim Thủy.

Tôn Bảo Kiện dùng giọng lắp bắp nói, lúc này hắn cũng không còn tâm tư đùa giỡn với súng, hôm nay cũng chính thức biết được thế nào là Trương Thanh Vân. Mỗi hành động và lời nói của người trẻ tuổi này có ý nghĩ rất sâu sắc, nếu như kẻ nào chỉ biết nhìn độ tuổi và vẻ bề ngoài thì hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng.

Trương Thanh Vân híp mắt nhấp một ngụm rượu, lời nói của Tôn Bảo Kiện cũng rất có chủ ý, cho phòng quy hoạch và chính quyền quận Kim Thủy một cơ hội sao? Vấn đề này không phải là của chính bọn họ à? Nếu là người ngoài thì sao biết chính phủ sẽ mua mảnh đất kia? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười nói:

- Cũng không tính là chỉ điểm, tôi chỉ có tám chữ "dừng cương trước bờ vực, nhanh chóng xử lý", trước tết phải xử lý xong tất cả tình huống. Vi Cường không phải một thành viên của quận Kim Thủy à? Có thể hỗ trợ lẫn nhau, ít nhất cũng phải kéo truyền thông vào cuộc.

Đồng tử trong mắt Tôn Bảo Kiện và Trần Triết Thứ đều co rút lại, cả hai không dám có biểu cảm trên mặt nhưng trong lòng thầm nghĩ đến uy lực khủng bố của phương pháp Trương Thanh Vân nghĩ ra. Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn không quan tâm đám người này làm gì, ai thắng hay thua cũng vậy, quan trọng chính là không cần hy vọng phòng giám sát, đừng cố gắng để chính mình đắc tội với người khác.

Lời nói của Trương Thanh Vân đã giội cho đám người một chậu dầu, để bọn họ biết điều mà hành động.

Tất nhiên Trương Thanh Vân nói ra những lời này cũng có khuynh hướng, dù sao Tôn Bảo Kiện và Trần Triết Thứ cũng hơi gần Vi Cường, có thể nghĩ là đám người cùng một phái, chỉ điểm vài câu cũng là nể mặt Vi Cường.

... ....

Vào buổi sáng hôm nay Trương Thanh Vân nhận được vài cú điện thoại trong phòng giám sát, tất cả các ban ngành thị ủy Thành Đô đều hỏi về vấn đề vụ án trong quận Kim Thủy, phòng tài nguyên môi trường cũng điện thoại hỏi về vấn đề của quận Kim Thủy. Lúc này Trương Thanh Vân mới nhớ đến vấn đề bữa cơm lần trước không có mặt cán bộ phòng tài nguyên.

Xem ra đã có người nôn nóng, nếu không sao lại có nhiều người muốn tạo ra áp lực cho mình như vậy? Trương Thanh Vân nhận được điện thoại đều nói vụ án do chính phó phòng giám sát viên cao cấp Nghiêm Tuấn phụ trách, đồng thời cũng nói cho đám người kia biết Nghiêm Tuấn đang ở trong văn phòng.

Buổi chiều khi tan tầm thì Nghiêm Tuấn rõ ràng đã không thể chống đỡ được nữa, lão tiến vào văn phòng của Trương Thanh Vân. Không đợi Nghiêm Tuấn kịp mở miệng thì Trương Thanh Vân đã mời hắn uống trà Vũ Di Sơn.

Những lời nói chôn giấu trong miệng Nghiêm Tuấn rất khó thể nói ra, lúc trước lão quá bốc phét, bây giờ tiến vào mới biết được mặt nước bên trong phòng giám sát là sâu không thể dò. Lúc này trong lòng lão cũng không còn tâm tư muốn Trương Thanh Vân phải dựa giẫm vào chính mình, chỉ mong sao Trương Thanh Vân có thể đưa tay kéo mình, để mình vứt củ khoai nóng trong tay ra ngoài.

Nếu không Nghiêm Tuấn lão vừa đến phòng giám sát tiếp nhận vụ án đầu tiên đã lớn chuyện, lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào? Sau này cũng có cớ để người khác "ghẻ lạnh".

- Anh Nghiêm, anh cứ nếm thử trà ngon của Vũ Di Sơn đi! Tuy không phải là là trà hiếm nhưng cũng thuộc loại ngon, hơn nữa còn có khí hậu Vũ Di Sơn, uống vào cảm thấy rất ngon.

Trương Thanh Vân rót cho Nghiêm Tuấn một ly trà đặc, hắn dùng giọng nhiệt tình nói.

Nghiêm Tuấn nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, không cảm nhận được chút hương vị nào. Trong lòng lão quýnh lên, cũng bất chấp tất cả mà dùng giọng khách khí nói:

- Trương...Chủ nhiệm Trương, vụ án kia phải do chính anh phụ trách, án quá phức tạp, các lãnh đạo Thành Đô đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Vị lãnh đạo thị ủy nào gọi điện đến vậy? Bọn họ muốn can thiệp vào công tác của phòng giám sát à? Nếu bọn họ còn tiếp tục gọi đến thì anh cứ nói đây là vấn đề của phòng giám sát, cũng đừng chen ngang vào làm gì.

Vẻ mặt Nghiêm Tuấn chợt xanh tái, rõ ràng đã bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho căng thẳng. Trương Thanh Vân rõ ràng rất nhẹ nhàng linh hoạt, cũng xác thực quyền lực của phòng giám sát. Nhưng trên quan trường kẻ nào dám hồ đồ nói như vậy, nói thì rất thoải mái nhưng sau này không phải sẽ sinh ra những phiền phức không đáng có à?

Trương Thanh Vân khẽ ho khan, hắn cũng biết được đã đến lúc, vì vậy thở dài một hơi nói:

- Anh Nghiêm, lúc này anh cũng biết những chỗ khó của phòng giám sát chúng ta rồi chứ? Người ngoài thấy chúng ta rất nhàn rỗi, có thể đi hạm hại khắp mọi người.

- Trước kia anh và anh Vương còn chưa đến thì chúng tôi rất khó khăn, rõ ràng lãnh đạo tỉnh ủy đã rất anh minh phái các anh đến tăng thêm trụ cột, như vậy cũng giảm bớt được khá nhiều điều lo lắng.

Nghiêm Tuấn cười khổ, Trương Thanh Vân tâng bốc lão rất đúng lúc, một bụng tức cũng được giải thoát. Trong lòng lão có cộng minh, tất nhiên nhìn Trương Thanh Vân mà tâm cũng bình thản hơn khá nhiều, những tư tưởng trước kia cũng phai nhạt phần lớn. Nghiêm Tuấn thầm nghĩ sau này phải hoạt động cho hiệu quả, phải đứng vững gót chân mới từ từ mưu tính là con đường tốt nhất.

Khi Nghiêm Tuấn rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, tuy rất mệt nhưng cũng khá tốt. Nghiêm Tuấn trải qua vụ việc lần này thì chắc chắn sẽ không còn dị tâm, có một pho tượng bồ tát giúp đỡ thì lời nói của Trương Thanh Vân trong phòng giám sát sẽ có thêm trọng lượng.

Vài ngày sau chuyên mục xã hội của đài truyền hình Giang Nam cuối cùng cũng đưa ra động tĩnh, phóng viên xâm nhập vào quận Kim Thủy phỏng vấn, những vấn đề liên quan đến trồng cam kiếm thêm tiền đền bù được đưa ra ngoài ánh sáng. Chương trình này làm rất tốt, phỏng vấn rất sâu, nhân chứng vật chứng đều có đủ.

Tảng đá này ném xuống hồ làm bùng lên rất nhiều con sóng lớn, dư luận xã hội bắt đầu lên án vấn đề này, trên inte cũng bùng nổ tin tức. Chính quyền thị ủy Thành Đô là tổ chức không thể kìm nén được, chuyện lớn xảy ra làm vấn đề khó kiểm soát, rất nhiều đơn tố cáo được chuyển đến văn phòng thị ủy.

Thị ủy Thành Đô lập tức trở mặt, yêu cầu điều tra thật nghiêm túc và rõ ràng. Chỉ trong khoảng thời gian vài ngày đã chụp được rất nhiều quan chức có vấn đề, trong đó còn tiết lộ rất nhiều tin tức hiềm nghi về phó phòng tài nguyên môi trường, phó bí thư thị ủy, chủ tịch quận Kim Thủy Vương Tiểu Hoa, hơn nữa còn liên lạc chặt chẽ với thành phần đầu cơ. Trương Thanh Vân bắt đầu ra tay, hắn phối hợp với các ban ngành liên quan của Thành Đô để tiến hành hội ý, sau đó lập tức có được kết quả báo cáo đưa lên cấp trên.

Ngay sau đó ủy ban kỷ luật cũng được điều động, bắt đầu tiến hành điều tra toàn diện những nhân viên có liên quan, xử phạt vài người, miễn chức vài người, xuống chức vài người. Cuối cùng thì sở tuyên truyền vào cuộc để giải quyết hậu quả, loại trừ những ảnh hưởng tiêu cực, phủ một tấm màn xuống che đậy tất cả vấn đề.

Trương Thanh Vân chuyển công lao cho Nghiêm Tuấn trong phòng giám sát làm uy vọng của người này tăng lên mạnh mẽ. Nghiêm Tuấn cũng là kẻ biết có qua có lại, lão nghiêm khắc phê bình hai đồng chí trưởng khoa số một và số hai làm việc theo cảm tính, không biết rõ chân tướng đã vội vàng báo cáo lên trên, thiếu chút nữa đã tạo ra án oan. Đồng thời cũng vỗ cho Đỗ Dũng một cái tát rất đau, để hắn không còn sức nặng trên chức vụ phó chủ nhiệm thường ủy.

Cuối cùng Dương Hân cũng tổng kết lại vụ án, hắn khẳng định năng lực của Nghiêm Tuấn, khen ngợi thái độ nghiêm mật của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân là người vừa tiến lên nhận chức, hắn lợi dụng phương pháp mượn lực đẩy lực để xác định quyền lên tiếng của mình trong phòng giám sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK