Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chồng à, anh thấy thế nào? Nơi đây tấc đất tấc vàng đấy nhé, em có được một văn phòng thế này thì rõ ràng đã rất tốt rồi.

Sau khi tiến vào phòng thì Cảnh Sương dùng giọng nũng nịu nói, sau đó rót cho Trương Thanh Vân một ly nước.

Trương Thanh Vân nắm lấy tay Cảnh Sương rồi kéo nàng vào lồng ngực, khoảnh khắc này hắn đã hiểu những khó khăn trong vài năm vừa qua của nàng. Một người phụ nữ tiến vào Hoàng Hải còn khó khăn thế này, huống hồ chi ở Frankfurt?

- A Sương, hãy tin anh, không đến vài năm nữa em sẽ trở thành người thành công nhất trong các quỹ đầu tư ở Hoàng Hải.

Trương Thanh Vân khẽ nói bên tai Cảnh Sương, giọng điệu rất thật, có vẻ chém đinh chặt sắt.

Điều kiện của văn phòng làm việc Cảnh Sương như thế này rõ ràng nếu đặt ở Ung Bình cũng có vẻ khó coi huống hồ là Hoàng Hải, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó chịu, hắn thầm hận Biện Huy Hoàng bên kia còn cần phải nhận tiền. Lúc này tài chính của Cảnh Sương rõ ràng không mấy dư dả.

Cảnh Sương cảm nhận được tâm tư của Trương Thanh Vân, nàng dùng hai tay ôm eo hắn rồi dùng giọng rù rì nói:

- Chỉ cần có anh là em sẽ có lòng tin, thật sự!

Trương Thanh Vân sờ đầu Cảnh Sương rồi nói;

- Hôm nay là thứ bảy, nhân viên của em cũng phải đi làm sao?

Cảnh Sương gật đầu nói:

- Công ty vừa thành lập, em cũng chưa quen thuộc thị trường đầu tư và sản phẩm trong nước, bọn họ đi làm coi như cũng có thể giúp em thêm vài phần kiến thức.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn vung tay nói:

- Bọn họ và em bổ sung thêm tin tức sao? Anh thấy cần phải để bọn họ tản ra, để anh cho em biết thế nào là đầu tư tổ hợp.

Cảnh Sương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hắn cũng gật đầu cỗ vũ với nàng rồi nói:

- Hoàn toàn là thật, anh có thể nói rõ chi tiết vấn đề cho em bất cứ lúc nào, mục tiêu là trong vòng nửa năm danh tiếng của em sẽ vang vọng Hoàng Hải.

Cảnh Sương mở máy tính, bộ dạng rất chuyên chú, Trương Thanh Vân cũng không muốn quấy rầy nàng, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi kéo cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân mở nghiệp vụ ngón tay vàng, thứ này cũng rất đơn giản, chỉ là phân tích một lần về thị trường chứng khoán trong nước và quốc tế, đồng thời cũng xem xét hướng phát triển của thị trường và hướng đi của chính mình. Thật ra Trương Thanh Vân đã biết rất rõ về xu thế, biết kết quả để phân tích báo cáo, tất nhiên những gì hắn nói ra sẽ rất có lý và chứng cứ xác thực, Cảnh Sương lắng nghe rất chuyên chú.

- Sao?

Cảnh Sương đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân:

- Sao anh biết giá dầu thô sang năm sẽ tăng vọt?

Trương Thanh Vân sững sờ, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ đến chuyện chiến tranh, lúc này nước Mỹ còn chưa rục rịch, sao mình lại sơ sót điểm này?

- Khụ, khụ! Tình hình Trung Đông không ổn định, dầu thô thành phẩm sẽ được kéo giá trên diện rộng, giá cả tăng cao là điều đương nhiên.

Trương Thanh Vân nói, hắn sờ mũi và thầm cảm thấy may mắn, vấn đề khai thác dầu thô chỉ là bịa chuyện, rõ ràng hắn đang ức hiếp tri thức nhỏ bé của Cảnh Sương về vấn đề dầu mỏ.

Quả nhiên Cảnh Sương không tiếp tục nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính, một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu nói:

- Chồng à, sao anh biết những điều này? Em thấy báo cáo phân tích của anh rất chuyên nghiệp, rất nhiều...Rất nhiều thứ em không hiểu.

Trương Thanh Vân chợt cười thành tiếng:

- Xem không hiểu mà là chuyên nghiệp sao?

Lúc này trong lòng Trương Thanh Vân cũng khẽ động, cứ nói giỡn, kết quả gì mà chồng đây chẳng biết, sau này có Gia Cát Lượng ở bên cạnh chẳng lẽ không phát triển được?

- Yên tâm đi, chồng em hiểu rất nhiều thứ, lúc này anh ra tay giúp thì em phải biết nắm chắc cơ hội. Sang năm anh không muốn tiếp tục nhìn thấy em ở trong văn phòng này.

Cảnh Sương nở nụ cười xấu hổ, hơn nữa cũng rất nghi ngờ, nhưng vẻ mặt Trương Thanh Vân rất bình tĩnh, nàng tất nhiên sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm không hiểu nguyên nhân.

Cảnh Sương còn nhớ rất rõ tình cảnh đầu tiên khi gặp Trương Thanh Vân trong Hiểu Nhĩ Sơn Trang, lúc đó chỉ nhìn lướt qua nàng đã thấy Trương Thanh Vân không phải tầm thường. Nhưng sự thật đúng là như vậy, chỉ sau thời gian hai năm thì một nhân viên nhà nước bình thường đã trở thành nhân vật chói sáng trong chính trường huyện Ung Bình.

Hơn nữa sau này Trương Thanh Vân lại thuận lợi tiến vào tỉnh ủy, hắn tiến lên đều tự dựa vào bản thân và phần lớn đều là kỳ tích. Một người đàn ông kỳ tích như vậy hiểu rõ chuyện đầu tư thì có gì là lạ?

Cảnh Sương nghĩ đến đây thì cảm thấy chính mình rất hạnh phúc, dù cả đời không gã cho Trương Thanh Vân cũng hạnh phúc. Dù thế nào thì nàng cũng là người phụ nữ đầu tiên của hắn, như vậy là quá đủ. Hai người thật tình yêu nhau, há phải sợ vấn đề cùng chung sớm tối? Nếu quá xem xét vấn đề thì rõ ràng sẽ rơi vào tình cảnh phàm tục.

- Em sẽ lập tức thông báo tan việc, chúng ta về nhà!

Cảnh Sương nói, nàng nở nụ cười yêu kiều với Trương Thanh Vân, điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân chợt rung động.

Cảnh Sương là người nói được làm được, nàng lập tức gọi điện thoại cho nhân viên tan tầm, chính mình thì cùng Trương Thanh Vân xuống lầu lái xe phóng về một khu dân cư trong Hoàng Hải.

Sáng sớm ngày hôm sau, tối qua Trương Thanh Vân liên tục hoạt động tay chân miệng nên vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên, hắn bấm nút nghe, giọng nói của Hoàng Diêu vang lên bên tai:

- Chủ nhiệm Trương, anh đang ở đâu?

- Sao?

Trương Thanh Vân chợt hô lên một tiếng rồi dựng thẳng người dụi dụi mắt nói:

- Hoàng Diêu à? Có chuyện gì vậy?

- Chuyện em đi đến trường đảng học tập anh có biết không? Là lãnh đạo mà không căn dặn cấp dưới vài câu, người ta cảm thấy rất thất vọng và khổ sở.

Hoàng Diêu cười hì hì nói.

- Đúng là nha đầu quỷ, chỉ biết gây rối.

Trương Thanh Vân tức giận mắng một câu:

- Cố gắng nắm chắc cơ hội học tập ở trường đảng, tiếp nhận giáo dục của tổ chức, sau này sẽ có tương lai rộng mở.

Hoàng Diêu cười duyên một tiếng rồi nói:

- Có một lời thật muốn nói với anh, muốn mời anh một bữa cơm, anh có rãnh không?

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cảm thấy khá sợ hãi với lời mời của Hoàng Diêu. Lần trước mời đi uống rượu không phải đã sắp xếp cho hắn gặp mặt Quách Tuyết Phương à? Lần này mời cơm thì làm sao có gì tốt? Hắn nghĩ đến đây thì nhân tiện nói:

- Chịu thôi, anh không ở Thành Đô, bây giờ anh đang ở bên ngoài.

- Hừ!

Hoàng Diêu hừ một tiếng rất mất hứng, Trương Thanh Vân vộ vàng nói vài câu xin lỗi, vì vậy mà tâm tình của nha đầu này cũng khá hơn một chút. Khi Trương Thanh Vân chuẩn bị cúp điện thoại thì Hoàng Diêu lại đột nhiên nói:

- Đúng rồi, tiết lộ cho anh một tin tức, một tin tức rất chính xác. Phòng tổ chức sẽ phái người xuống phòng giám sát để tiến hành khảo sát, anh nghĩ thế nào?

Trương Thanh Vân đột nhiên nhảy dựng người, trong đầu chợt bùng nổ rất nhiều tin tức, kẻ nào trong phòng giám sát đã động? Trương Thanh Vân biết rõ những cán bộ để phòng tổ chức xuống khảo sát cũng không có nhiều lắm, ít nhất thì từ phó phòng trở lên mới có cơ hội, nhưng nếu là phó phòng thì phòng nhân sự hoàn toàn có thể khảo sát được rồi.

Tổ chức khảo sát cán bộ, điều này chứng tỏ có kẻ sắp được điều động, tin tức mà Hoàng Diêu nói ra cũng nhấn mạnh điều này. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức tỉnh ngủ, trong lòng nhịn không được phải kích động, mình có cơ hội không?)

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân ngồi ngây ngẩn bên cạnh giường. Một tiếng két vang lên, Cảnh Sương mỉm cười đi vào, bộ dạng và cách ăn mặc giống hệt như một người vợ nhỏ, Trương Thanh Vân lập tức được kéo về thực tế.

- Sao vậy? Vừa rồi ai gọi điện thế?

Cảnh Sương nói.

- Một người đẹp, thế nào? Vợ đại nhân ghen sao?

Trương Thanh Vân đứng dậy, hắn véo mũi ngọc của Cảnh Sương rồi ranh mãnh cười nói.

- Anh đúng là đáng chết!

Cảnh Sương dùng giọng thẹn thùng nói;

- Nhanh rời giường xuống dùng cơm, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

- Theo anh đến Thành Đô nhé, anh sẽ cho em thấy nhiều hạng mục và nhiều người.

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Cảnh Sương chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút ảm đạm, sau một lúc lâu mới nói:

- Lúc này không được rồi, đợi một thời gian nữa có được không?

Trương Thanh Vân cau mày, hắn hiểu rõ ý của Cảnh Sương, nàng đang cố ý giữ khoảng cách với mình. Hắn nghĩ đến đây thì lập tức bĩu môi rồi khoác quần áo đi ra phòng ngủ, trong lòng ảm đạm đến cực điểm.

Cảnh Sương cẩn thận đi theo sau lưng Trương Thanh Vân, trong hốc mắt đầy nước, Trương Thanh Vân đột nhiên xoay người ôm nàng vào lòng, Cảnh Sương không thể nhịn mà khóc nức nở. Lúc này nàng đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Thanh Vân, không cần phải quá nhớ nhung đến em, anh là người biết đại cục, cũng không cần em phải khuyên, dù sao đời này em cũng là người phụ nữ của anh, cần gì phải quan tâm đến một danh phận.

Trương Thanh Vân trìu mến vuốt ve gương mặt Cảnh Sương rồi nói:

- Em bớt chút thời gian quan tâm đến Bưu Tử nhé, nó đã bị Triệu đại ca đưa đến thủ đô, em cũng cần phải đến thăm hỏi động viên.

Cảnh Sương gật đầu, Trương Thanh Vân xoay người trực tiếp ngồi xuống bàn cơm. Khi dùng bữa sáng thì hai người đều trầm mặc, trong phòng là bầu không khí biệt ly, dùng xong bữa cơm này thì Trương Thanh Vân sẽ phải lên đường quay về Thành Đô.

Trong sân bay Hoàng Hải, Cảnh Sương không muốn bỏ đi ngay, nàng một mực đứng đợi máy bay của Trương Thanh Vân cất cánh, chỉ như vậy thì nàng mới cảm thấy yên tâm. Trương Thanh Vân và nàng rất hiểu nhau, ông trời đã định hai người không thể nên duyên vợ chồng, Cảnh Sương cũng hiểu rất rõ điều này.

Nhưng cũng vì như vậy mà Cảnh Sương vừa hạnh phúc vừa đau khổ, một người phụ nữ mà cả đời có thể sóng vai cùng người đàn ông mình ngưỡng mộ, như vậy còn đòi hỏi gì nữa? Cảnh Sương cũng chỉ hy vọng Trương Thanh Vân có thể bay xa trên con đường chính trị, như vậy nàng cũng có thể kiêu ngạo.

Khi ngồi trên máy bay thì Trương Thanh Vân đang đánh giá ba hai phó phòng và ba tên phó chủ nhiệm trong phòng giám sát.

Cán bộ có khả năng được điều động có thể bài trừ Nguyên Tuấn, trong đó còn lại bốn người, Đường Quốc Huy sao? Hay là Đỗ Dũng? Vương Bá Chu? Hoặc chính mình?

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không thể nắm chắc, trong số bốn người thì thì tỉ lệ thấp nhất chính là Vương Bá Chu, vì tuổi tác đã lớn.

Sau đó chính là Trương Thanh Vân hắn, dù sao tuổi còn quá trẻ mà muốn được điều động cũng khó. Đứng đầu trong số này chính là Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy, Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà nhịn không được phải lắc đầu, xem ra hai người này cũng cần phải biểu hiện.

Khi máy bay đến Thành Đô thì đã là bốn giờ chiều, Trương Thanh Vân đi ra khỏi con đường trong phi trường thì mở nguồn điện thoại, âm thanh tin nhắn vang lên.

"Chúng ta cùng ngồi trên một chuyến bay", người nhắn "Yêu trong đơn phương", Lăng Tuyết Phi.

Trương Thanh Vân kinh ngạc nhìn thoáng qua chung quanh, quả nhiên thấy bên đường dành cho khách Vip loang loáng anh đèn camera của phóng viên, đúng là Lăng Tuyết Phi không thể nghi ngờ.

Trương Thanh Vân không nhịn được phải mỉm cười, người phụ nữ này đúng là quỷ quái tinh linh, sao nàng biết mình và nàng ngồi cùng chuyến bay? Chẳng lẽ nhìn thấy mình sao?

- Người đưa anh ra sân bay Hoàng Hải là bạn gái sao?

Một tin nhắn nữa lại đến, xem thời gian thì biết được trước mấy phút khi Trương Thanh Vân mở nguồn điện thoại.

Trương Thanh Vân bĩu môi, hắn nhắn lại vài chữ: "Sau này rồi nói!". Sau đó hắn đến bãi giữ xe, khoảnh khắc sau đã phóng đi.

Trên đường đi thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Ngải Gia, tiểu nha đầu này dùng giọng vui sướng nói tất cả mọi thứ sắp xếp cho cả nhà lên Thành Đô đã hoàn thành. Ngải Gia, Biện Hoa, Biện Huy Hoàng và vợ đều sẽ ở trong khu dân cư Thư Hương Nhã Uyển gần đại học Giang Nam.

Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ hứa ngày mai đến nhà ga đón cả nhà đi dùng bữa cơm đón gió tẩy trần. Sau khi cúp điện thoại thì sau xe Trương Thanh Vân chợt xuất hiện còi cảnh sát, hắn lập tức lách xe sang bên cạnh.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn cảm thấy mình đâu có vi phạm luật giao thông? Nhưng lúc này hắn cũng đành phải ngừng xe theo hiệu lệnh của cảnh sát.

- Vừa rồi anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại sao? Anh có biết như vậy sẽ rất nguy hiểm không?

Một gã cảnh sát khá lớn tuổi lập tức xuống xe nói.

Trương Thanh Vân trở nên ngẩn ngơ rồi thầm kêu một tiếng không may, vì sao lái xe gọi điện mà cũng bị cảnh sát gọi lại?

- Xin lỗi đồng chí, tôi gọi điện thoại khi đang lái xe là không đúng, sau này sẽ không tái phạm.

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.

- Ha ha, Thanh Vân ơi là Thanh Vân, cũng có lúc cậu chịu thiệt thòi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu là ông trời con?

Một tiếng cười vang lên, cửa sổ sau xe cảnh sát hạ xuông, đây không phải tên khốn Vi Cường sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Vi Cường lại cười hì hì bước xuống xe rồi mở cửa tiến vào ngồi vào ghế lái phụ trong xe Trương Thanh Vân, hắn phất tay với người cảnh sát:

- Anh Thạch về trước đi, tôi ngồi xe của Thanh Vân là được.

- Vâng!

- Tiểu tử cậu sao lại chuyển vào đội ngũ cảnh sát giao thông?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

- Cảnh sát giao thông sao? Ai nói chúng tôi là cảnh sát giao thông? Anh không nhìn kỹ xe sao?

Vi Cường cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân nhíu mắt lại nhìn chiếc xe cảnh sát mà vẻ mặt không khỏi đỏ rực lên, thì ra đây không phải là xe cảnh sát giao thông, tên Vi Cường này đúng là muốn trêu chọc mình.

- Sao vậy? BMW của cậu đâu? Sao lại ngồi trên loại xe kia?

Trương Thanh Vân vội vàng chuyển chủ đề.

- Loại xe này tính cơ động cao, đây là xe dành cho cục trưởng đấy nhé. BMW đã bỏ đi từ lâu rồi, cậu cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.

Vi Cường dùng giọng hùng hồn nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên trì trệ, tiểu tử này cũng nghĩ rằng một cục trưởng cục công an Kim Thủy chạy BMW đi khắp nơi rêu rao cũng không hay, rõ ràng đã tiến bộ.

- Thất thần làm gì? Lái xe đi!

Vi Cường nói.

- Tôi sẽ đưa cậu quay về, tối nay tôi rất mệt, không cùng chơi đùa với cậu được.

Trương Thanh Vân nói.

- Hừ, Cậu dám dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi à, sống về đêm cho người khác tra sao?

Vi Cường lập tức thay đổi giọng điệu nói.

- Lái xe đi, đi đến nhà tôi. Lần trước cậu chuyển quà cho cha tôi mà chưa đến thăm hỏi, hơn nữa gần đây ai cũng bận rộn, lúc này vừa may cha tôi có ở nhà, thế nào? Có đến không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Vi Cường đã làm hắn trở tay không kịp, cứ như thế này gặp chủ tịch tỉnh sao? Có vẻ không ổn.

- Không có gì đâu, chỉ cần nhìn bộ dạng lề mề của cậu là biết, cảm thấy run sợ khi gặp cha tôi sao? Thế nào? Đức hạnh trước đây biến đi đâu hết rồi? Hì hì.

Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:

- Ngồi cho vững vào.

Trương Thanh Vân đã sớm giẫm chân ga, lúc này hắn buông thắng, xe phóng đi như tên bắn.

Vi Cường lập tức đập gáy ra phía sau, thân thể cũng bắn lên. Trương Thanh Vân cười ha hả, Vi Cường cũng vừa tức vừa buồn cười, vì vậy mà bầu không khí trong xe rất rộn rã.

Trương Thanh Vân phóng xe về phía khu nhà số một của tỉnh ủy, cảnh sát đứng trước cổng biết mặt Vi Cường nên lập tức chào theo nghi thức quân đội. Sau khi vào cổng thì vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên nghiêm túc, không còn cợt nhả với Vi Cường. Trước đây Trương Thanh Vân đã một lần gặp mặt chủ tịch tỉnh Vi Trung Quốc, ngày đó người này vẫn còn là bí thư đảng ủy Thành Đô.

Những cán bộ có thể được đề bạt đều chứng minh chính mình có thế lực riêng, chắc chắn Vi Trung Quốc cũng không thoát khỏi quy luật tất yếu này, nhưng Trương Thanh Vân cũng xác định chính mình không biết Vi Trung Quốc thuộc về thế lực nào.

Trương Thanh Vân trợn mắt nhìn Vi Cường tiến lên nhấn chuông cửa, một lúc sau thì một bà cụ chợt xuất hiện bên trong.

- Bà nội, cho cháu hôn một cái nào!

Vi Cường cười cười rồi ôm chầm lấy bà cụ.

Bà cụ dùng ánh mắt hiền hòa nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Tên này là đồng nghiệp hay là bạn khốn kiếp của cháu vậy?

Trương Thanh Vân có chút mất tự nhiên tiến lên chào hỏi và gọi một tiếng bà nội, tròng mắt bà cụ khẽ híp lại:

- Không giống như đám bạn khốn kiếp của Vi Cường, bộ dạng rất tốt.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không ngờ một bà cụ mà tính tình lại giống hệt như Vi Cường, không kiêng kỵ và tràn đầy cảm giác ẩn giấu. Trương Thanh Vân thấy tình cảm giữa Vi Cường và bà nội là rất sâu sắc, hắn cũng không ngờ cả nhà Vi Trung Quốc ở cùng một chỗ với mẹ già, xem ra cũng rất hiếu thảo.

Có một đạo lý là kẻ hiếu không nhất định sẽ gian trá, nhưng rõ ràng điều này cũng chưa hẳn đã đúng. Nhưng người biết giữ chữ hiếu thường có nguyên tắc của mình, đây là ấn tượng đầu tiên của Trương Thanh Vân về Vi Trung Quốc.

Vi Cường dẫn Trương Thanh Vân vào phòng khách, căn nhà này có chút kết cấu cổ xưa và hơi cũ, bố cục cũng rất lạ, làm người ta sinh ra cảm giác quái dị.

- Cha, mẹ, hôm nay nhà chúng ta có khách!

Vi Cường tiến vào phòng khách rồi rống lên.

Trương Thanh Vân tiến vào rồi cởi giày trước cửa theo phong tục của người Trung Quốc, sau đó hắn đi vào thì thấy bên cạnh Vi Trung Quốc là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi, người này ăn mặc rất mộc mạc, trước ngực còn có một tạp dề. Vợ chủ tịch tỉnh phải xuống bếp nấu nướng sao? Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi.

- Chào chủ tịch Vi!

Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.

Vi Trung Quốc giương mày đánh giá Trương Thanh Vân từ đầu đến chân, sau đó trên mặt mới xuất hiện nụ cười và nói:

- Cậu ngồi đi!

Trương Thanh Vân lập tức nói một tiếng cảm ơn sau đó mới ngồi xuống. Bà nội của Vi Cường lại đưa đến cho hắn một ly trà, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, hắn vội vàng đứng dậy mà không dám vươn tay ra tiếp nhận.

- Tiểu tử cậu không cần phải khách khí với tôi, tôi vừa là một trưởng bối mà cũng là một người giúp việc, trong nhà này chỉ có một mình tôi hầu hạ cho những thiếu gia lão gia.

Bà nội Vi Cường híp mắt cười nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, lúc này hắn mới nhận lấy ly trà nhưng trong lòng thầm cảm thán, cũng không biết Vi Trung Quốc nghĩ sao mà gia đình giống hệt như một nhà nông.

Bà nội Vi Cường cũng rời khỏi phòng, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Vi Trung Quốc, Vi Cường và Trương Thanh Vân.

- Chúng tôi biết rõ cậu là bạn cùng phòng với A Cường ở trường đảng, ảnh hưởng của cậu với Vi Cường là rất lớn, điều này làm tôi cảm thấy rất vui.

Vi Trung Quốc mở miệng dùng giọng tùy ý nói, chỉ là một câu nói nhưng hình như có cả ý khen ngợi và khuyến khích, không thể không tán thưởng cách dùng từ và âm điệu lời nói.

Trương Thanh Vân vội vàng xưng không dám, tiểu tử Vi Cường ngồi trên ghế sa lông lại tỏ ra đứng đắn đến mức người ta nổi da gà, giống như một đứa trẻ đang ngồi trước mặt các vị trưởng bối quá gia giáo và nghiêm khắc. Xem ra chủ tịch tỉnh mà tức giận thì không khác gì lão hổ.

- Tôi đã xem qua tư liệu về cậu, năng lực và lý lịch của cậu rất tốt, nhưng thói quen quà cáp phải bỏ ngay. Sau này muốn đưa thứ gì đến cũng phải tự mình mang đi, nếu để người khác mang về cũng không hay.

Vi Trung Quốc nói.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Đó cũng không coi là quà biếu, trước nay cháu và Vi công tử rất thân thiết, ngày tết biếu mọi người vài món lót dạ cũng coi như một phần tâm ý mà thôi.

Vi Trung Quốc khẽ híp mắt, lần đầu tiên gặp Trương Thanh Vân thì đã thấy tiểu tử này không đơn giản, bộ dạng không kiêu ngạo và xiểm nịnh, cũng không bị ảnh hưởng vì khí thế của mình. Người này còn đưa vấn đề quà cáp lên mặt mũi Vi Cường, rõ ràng đối phó khá linh hoạt, cũng không có tư thái hèn mọn.

Thật ra Vi Trung Quốc cảm thấy Trương Thanh Vân này khá tốt chính là sau khi tiểu tử Vi Cường rời khỏi trường đảng thì giống như thay đổi là một người khác, cũng biết giảm bớt ăn chơi và bắt đầu hiểu chuyện.

Bình thường Vi Cường ở nhà cũng thường hay đề cập đến Trương Thanh Vân trước mặt bà nội và mẹ, vì vậy mà Trương Thanh Vân cũng hầu như được cả gia đình biết đến. Vi Cường hay nói đến những chuyện Trương Thanh Vân hay làm, giống như người này có thể thay đổi hoàn toàn tâm tính của mình. Vi Trung Quốc cảm thấy có chút hiếu kỳ, kẻ nào đã trở thành mực thước cho đứa con của mình noi theo như vậy?

Vì vậy Vi Trung Quốc muốn Vi Cường đưa Trương Thanh Vân đến nhà để mọi người cùng quan sát.

Hôm nay khi Vi Trung Quốc nhìn thấy Trương Thanh Vân thì ấn tượng rõ ràng là không tệ, khi nhìn lại Vi Cường thì lão đột nhiên nhíu mày. Bình thường thì gây náo loạn đến mức gà bay chó chạy nhưng khi đến trước mặt mình thì nghiêm chỉnh như không, đúng là kém người khác vài phần hỏa hầu.

Vi Trung Quốc bắt đầu nói chuyện với Trương Thanh Vân về gia đình, khi nghe nói cha mẹ Trương Thanh Vân là giáo viên thì lão dùng giọng tràn đầy thâm ý nói:

- Có lẽ cha mẹ cậu là những bậc thầy giáo cô giáo vĩ đại.

Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ, Vi Trung Quốc rõ ràng đang tâng bốc quá lộ liễu, lãnh đạo tỉnh ủy làm việc rất không bình thường.

- Thật ra cán bộ đi ra từ một gia đình bình thường thì hoàn toàn không tệ, nhưng cũng cần phải nhớ cho kỹ, mọi chuyện không thể coi nhẹ chính mình mà quá dựa dẫm vào đảng và tổ chức, cậu hiểu chứ?

Vi Trung Quốc nói.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ về những lời của Vi Trung Quốc, rõ ràng đang nói toạc những thế yếu của chính mình, đồng thời còn chỉ rõ phương hướng để tiến về phía trước.

Trương Thanh Vân cũng phải thừa nhận nhiều lần tiếp xúc với đám người Triệu Giai Ngọc làm trong lòng sinh ra cảm giác không công bằng và có chút tự ti, đôi khi cũng hâm mộ điều kiện của bọn họ.

Vi Trung Quốc thấy được điều này nhưng lời nói lại rất có thâm ý. Thật ra lời nói của lão đã hoàn toàn phác thảo đầy đủ, bình thường con nhà quan nếu có năng lực và được đề bạt cũng phải cẩn thận miệng lưỡi người đời, đồng thời khi tiến lên vị trí cao thì cũng chính thức bị lý lịch cản trở.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy trong lòng rộng mở và trong sáng, hắn cảm thấy chuyến đi làm khách ngày hôm nay quả nhiên không tệ, Vi Trung Quốc quả thật khá lợi hại.

- Thanh Vân, sau này tôi sẽ gọi cậu như vậy. Thật ra cha tôi cũng là nông dân, dù là bây giờ thì nhà tôi cũng giống như một nhà nông. Không phải tôi cố ý như vậy, nhưng đây chính là thói quen cuộc sống của bà nội Vi Cường.

- Điểm bắt đầu của cậu còn mạnh hơn tôi rất nhiều, hì hì, trước kia sau khi tốt nghiệp trung học thì phần lớn đều phải tự học, trước mười năm khi tham gia công tác đều phải đi dạy thêm ở bên ngoài, vì vậy tôi rất coi trọng các bậc thầy cô giáo.

Vi Trung Quốc chậm rãi nói.

Trương Thanh Vân quả thật khó thể tin vào tai mình, điều này sao có thể? Lúc này Vi Trung Quốc chính là lãnh đạo tỉnh ủy, hơn nữa còn là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, nếu không có căn cơ thì kẻ nào tin?

Vi Trung Quốc cười nói:

- Lúc này thanh niên thường muốn không làm mà hưởng, đồng thời lại hay thích cân nhắc đắn đo, xem trọng bối cảnh của con người. Cậu cũng không cần phải học tập thói quen này.

- Quản lý một huyện thì có thể xem xét điều này nhưng quản lý một tỉnh thì sao? Mỗi ngày đều cân nhắc xem xét thì sao có thể công tác?

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy máu nóng bành trướng, lần đầu tiên một lãnh đạo tỉnh ủy nói ra nhiều lời với hắn như vậy, hơn nữa mỗi câu mỗi chữ đều ẩn giấu rất sâu sắc. Lãnh đạo đề cập đến vấn đề vĩ mô, đây là bài học rất đáng quý.

Thật ra những lời nói của Vi Trung Quốc cũng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy cộng minh.

Những vụ án phức tạp của phòng giám sát thường liên quan đến rất nhiều mối quan hệ chồng chéo, nhưng cuối cùng Trương Thanh Vân vẫn vững vàng đi đến lúc này, không phải vì thích cân nhắc và xem xét sao?

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy mình đã hiểu ra khá nhiều điều, câu nói "nan đắc hồ đồ" của Vũ Đức Chi lại càng bùng ra nhiều hương vị.

"Nan đắc hồ đồ" thật ra cũng không phải là một mặt tiêu cực, phải trầm ổn, an tâm, tiến lên từng bước, coi trọng nguyên tắc của tổ chức, những hàm nghĩa bên trong có thể nói là khó diễn đạt được bằng lời.

- Được rồi, ăn cơm thôi!

Trong nhà bếp chợt vang lên tiếng kêu của mẹ Vi Cường.

Trương Thanh Vân vỗ vai Vi Cường làm tiểu tử này giật mình, rõ ràng vừa rồi Vi Cường nghe những lời mơ hồ của Vi Trung Quốc mà rơi vào cõi thần tiên, giống như lọt vào trong sương mù vô tận, không rút ra được chút tinh hoa nào thì sao có thể hiểu rõ đạo lý bên trong?

Hơn nữa thân phận của Vi Cường và Trương Thanh Vân lúc này là hoàn toàn khác biệt, vì vậy mà cũng chưa chắc hiểu được ẩn ý trong lời nói của Vi Trung Quốc, cũng chưa chắc lời nói vừa rồi có tác dụng. Nhưng dù sao trăm sông cũng đổ về một biển, chắc chắn sau này Vi Cường sẽ hiểu rõ, chỉ là bây giờ còn quá sớm mà thôi.

Trương Thanh Vân giương mắt nhìn Vi Trung Quốc mà trong lòng chợt có thêm chút áp lực, hắn chưa từng có quan hệ với lão nhưng biết rõ đây là tuyệt thế yêu nghiệt, có thể so sánh với Tằng Văn Chính.

Thử nghĩ lại mà xem, một người con nông dân, khi học trung học xong phải ra ngoài làm thêm mà bây giờ đã bò lên chức vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh, trong chuyện này có bao nhiêu phong ba, Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi phong ba qua đi thì cái nhìn bình thản của Vi Trung Quốc lại rất tự nhiên, tự tin và tiêu sái, trên người lại ẩn giấu phong độ của người trí thức cầm quyền một phương. Phó chủ tịch thường vụ tỉnh sẽ là thư sinh sao?

Không phải thư sinh nhưng chính là yêu nghiệt, Trương Thanh Vân đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, nếu đời này kiếp này có thể đối địch với một người như thế này thì hoàn toàn có thể là ước nguyện.

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng bị ý nghĩ vừa rồi làm cho sợ hãi, hắn đột nhiên nhớ ra mình mới chỉ là cán bộ cấp sở, càng lên cao thì sẽ biết được nhiều người dát vàng. Dù muốn tiến lên một bước lên tỉnh ủy cũng rất khó khăn, huống hồ là chức vị trên cấp bộ?

Khi Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man thì cũng đi theo Vi Cường vào phòng bếp, quả nhiên cơm nước trong nhà Vi Cường rất đơn giản nhưng Trương Thanh Vân vẫn bị những ý niệm hoang đường vừa rồi làm cho mê muội. Bộ dạng của Trương Thanh Vân lúc này cũng chẳng khác gì Vi Cường lúc nãy khi còn ngồi trong phòng khách.

- Thanh Vân, sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị à?

Vi Trung Quốc đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn lập tức vứt bỏ tất cả những suy nghĩ viễn vông mà nhìn vẻ mặt như cười như không của Vi Trung Quốc. Đúng lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến lời khuyên của Vi Trung Quốc, đồng thời cũng là lời cảnh báo: "Không nên xem nhẹ chính mình!"

Khoảnh khắc này giống như có một thùng dầu dội vào ngọn lửa làm sự kích động bành trướng trong lòng Trương Thanh Vân, bộ dạng của hắn giống như một võ sư vừa hiểu ra một chiêu thức mới. Vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở lại như thường, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Cơm rất ngon, đã lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm nào như thế này.

Một lúc sau Trương Thanh Vân mới chăm chú nói.

Vi Trung Quốc khẽ híp mắt, trong lòng lão thầm gật đầu, đúng là một mầm mống tốt. Điểm khởi đầu của Trương Thanh Vân cao hơn lão rất nhiều, nhưng người này lại được thế lực họ Triệu giúp đỡ, có thể nói là đầy đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa, có lẽ chỉ sau một khoảng thời gian nữa thì tiểu tử này sẽ tiền đồ vô lượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK