Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiêm Hồng Quế ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, hắn nói:

- Có một số việc đúng là không có biện pháp, anh cũng đừng nghĩ Thiết Mã quá tốt, áp lực của chúng tôi là rất lớn, khó khăn càng lớn. Tôi điện thoại cho anh chính là muốn tìm sự hỗ trợ, anh nói đi có giúp chúng tôi hay không?

- Anh nó gì vậy, nôn nóng quá cũng làm sao có thể hứa hẹn ngay được.

Trương Thanh Vân nói.

- Anh xem, anh xem đi, tâm tính là ở chỗ này, lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương không giống như địa phương, tất nhiên tôi biết người đến cầu có quá nhiều. Anh yên tâm, tôi muốn anh hỗ trợ cũng không vi phạm nguyên tắc của tổ chức.

Chiêm Hồng Quế dùng giọng nửa đùa nửa thật nói, sau đó lập tức nói về sự việc chính.

Tiếng phổ thông của Chiêm Hồng Quế quả thật có vấn đề, trước tiên hắn phải nói qua một lần, sau đó Trương Thanh Vân phải hỏi lại mới hiểu đại khái.

Chiêm Hồng Quế quả thật muốn tìm chút quan hệ với cục kỹ thuật cao của ủy ban cải cách, vấn đề chính là đầu tư ở thành phố Toại Châu.

Toại Châu và Thiết Mã là hàng xóm, đều là những thành phố lớn có tài nguyên, vài năm trước ủy ban cải cách đã thành lập con đường vận chuyển tài nguyên ở Toại Châu, trong đó cục kỹ thuật cao đóng vai trò một nhân vật cực kỳ quan trọng. Lúc đó những khoa học kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài dùng để đầu nhập và nghiên cứu đều xuất phát từ cục kỹ thuật cao. Vào đầu năm trước thì phần lớn các điều kiện trên mọi phương diện đều đã xong, tuyến vận chuyển tài nguyên ở Toại Châu được đăng lên nhật báo của đảng. Tất nhiên Toại Châu và cục đường sắt chính thức xin hạng mục với ủy ban cải cách, hơn nữa phê duyệt chỉ trong vòng vài tháng.

- Thanh Vân, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn Thiết Mã của chúng tôi cũng được tiến vào trong hạng mục. Những năm vừa qua chúng tôi cũng đã cố gắng rất nhiều vì tuyến vận chuyển tài nguyên này, chúng tôi cũng đã trả giá, nhưng dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải từ bỏ?

Chiêm Hồng Quế nói.

Trương Thanh Vân cũng biết rõ tình hình của hạng mục này, bên trong hạng mục phân ra làm vài giai đoạn, trong đó tuyến đường Toại Hồ trong hạng mục do nhà nước đầu tư, mà đoạn đường sắt giữa Toại Châu và Thiết Mã thì do chính cục đường sắt và chính quyền địa phương liên hợp đầu tư, hơn nữa lại không được tiến vào trong hạng mục.

Bây giờ theo như lời nói của Chiêm Hồng Quế thì cơ bản đã trở thành Toại Châu cố ý gây khó khăn, muốn tài chính nhà nước chủ yếu rót vào Toại Châu, tất nhiên Chiêm Hồng Quế cũng vì vậy mà căm tức.

Sau khi nghe rõ nguyên nhân hậu quả thì Trương Thanh Vân có chút dở khóc dở cười, hắn nói:

- Anh Chiêm, anh tưởng chức cục trưởng như tôi là gì? Anh tưởng tôi có năng lực của một quan tòa để giúp đỡ sao? Lúc này anh phải tìm đến tỉnh ủy Tấn Đông hoặc lãnh đạo cục đường sắt để phối hợp... ....

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì chợt câm mồm, hắn cảm thấy Chiêm Hồng Quế sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện này, nhất định là biết tin đồn hoặc hướng đi gì đó. Quả nhiên khi thấy Trương Thanh Vân im lặng thì Chiêm Hồng Quế nhân tiện nói:

- Anh Trương, hạng mục bây giờ rất gấp, tôi đoán chắc chỉ trong một khoảng thời gia nữa các anh sẽ phải định ra đường đi mới. Nếu phê duyệt, nếu thông qua thì cục kỹ thuật cao các anh chắc chắn sẽ đóng vai trò nhân vật cực kỳ quan trọng, tôi chỉ hy vọng đến lúc đó anh có thể cho chúng tôi một câu trả lời đúng đắn.

- À!

Trương Thanh Vân vội vàng tiếp lời, Chiêm Hồng Quế giống như tâm tìn cũng không cao, hắn nói lời cảm ơn rồi đột nhiên nói:

- Người thủ đô rõ ràng không đáng tin cậy, có vẻ giống như bác sĩ nham hiểm.

Trương Thanh Vân sững sờ, Chiêm Hồng Quế giống như ý thức được vấn đề, hắn vội nói:

- Tôi không nói anh, hơn nữa anh đâu phải người thủ đô, anh không phải là bí thư Trương của Giang Nam sao?

Trương Thanh Vân nở nụ cười thoải mái, hắn định nói thêm vài câu thì có người gõ cửa phòng làm việc, vì vậy đành phải chấm dứt trò chuyện. Người gõ cửa chính là phó cục trưởng Văn. Trước đó Trương Thanh Vân xuống dưới thị sát và hắn là người chủ trì công tác hằng ngày ở cục kỹ thuật cao, bây giờ Trương Thanh Vân đã quay về, vì vậy hắn lập tức đến để báo cáo công tác.

Trương Thanh Vân rất khách khí với Văn Phượng Sơn, có thể nói đã đủ ném cho đối phương sự tôn trọng trong cục kỹ thuật cao. Văn Phượng Sơn cũng không dễ dàng gì, cũng có cấp bậc chính cục, hắn hoàn toàn có tư cách ngồi lên ghế cục trưởng, chính Trương Thanh Vân là "lính hàng không" xuống chiếm vị trí.

Nhưng đây chỉ là một vấn đề, Trương Thanh Vân có cảm tình với Văn Phượng Sơn vì đối phương bày ra vị trí rất chính đáng. Người này có tư cách và có tuổi nhất trong cục kỹ thuật cao nhưng không bao trùm hành động của Trương Thanh Vân, làm việc theo phương diện ôn hòa, rất ít khi đỏ mặt với người khác.

- Cục trưởng, tôi nghe Tiểu Hầu nói lần này mọi người được thưởng thức vẻ phong tình ở địa phương vùng tây bắc, thế nào? Tấn Đông kia rất tốt đấy chứ?

Văn Phượng Sơn vừa vào cửa đã cười nói.

Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy mời Văn Phượng Sơn ngồi, sau đó hắn tự mình rót trà rồi khoát tay nói:

- Anh đừng nghe lời Hầu Toản, người này sống an nhàn sung sướng đã quen, coi như đi ra ngoài du lịch cưỡi ngựa xem hoa, nào gặp qua địa phương gì quá đặc biệt? Vì vậy những gì cậu ấy nhìn thấy đều trở thành những thứ hiếm có và kỳ lạ.

- Vâng, vâng!

Văn Phượng Sơn nói hai câu khách khí, sau đó hắn lấy tài liệu trong cặp ra rồi bắt đầu báo cáo những công tác vài ngày trước cho Trương Thanh Vân. Có nội dung trích dẫn văn thư của quốc hội, có nội dung của đại hội năm mới của các khu công nghệ trong nước, tất nhiên cũng có tin tức của những hạng mục trong các tỉnh gần đây được đưa lên xét duyệt.

Văn Phượng Sơn vừa nói thì Trương Thanh Vân cũng ở bên cạnh ngoáy bút ký văn kiện, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng và ngẩng đầu lên nói:

- Đúng rồi, anh Văn, sao không thấy Hoàng Diêu? Hèn gì tôi thấy có gì đó không đúng, ban tổng hợp cũng không đến báo cáo công tác mà anh đã đến trước, khó trách hai mắt tôi tối đen.

Dựa theo những bố trí ở cục kỹ thuật cao thì ban tổng hợp tương đương với một văn phòng, tất nhiên nhiệm vụ quan trọng nhất của ban tổng hợp là cần phải thay mặt lãnh đạo làm rõ tất cả đầu mối mọi chuyện, mặt khác công tác tuyến trên truyền lệnh gì xuống hay phân phối nhiệm vụ gì cho cấp dưới cũng là nhiệm vụ của họ.

Dựa theo quy tắc thông thường thì Trương Thanh Vân trở về và Hoàng Diêu phải lập tức đến báo cáo, mà Văn Phượng Sơn đến báo cáo thì chẳng qua chỉ là trao đổi ý kiến. Bây giờ rõ ràng không phải vậy.

- Hoàng Diêu đã cùng phó cục trưởng Triệu xuống Hà Tây, tổ nghiệm thu hạng mục của trung ương do phó cục trưởng Triệu dẫn đầu, phó chủ nhiệm Tạp chỉ điểm...Hừ... ....

Văn Phượng Sơn nói, khi đến lời cuối cùng thì hắn hừ lên một tiếng. Hắn chuẩn bị người lời nhưng lại không nhịn được mà phải nói:

- Lúc ấy tôi cũng muốn gọi điện cho anh, vì sợ ảnh hưởng đến thị sát của anh ở Tấn Đông, cho nên... ....

Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc mắt nhìn Văn Phượng Sơn rồi gật đầu. Công tác quan trọng nhất ở cục kỹ thuật cao chính là phê duyệt và nghiệm thu, hai phương diện này đều đại biểu quyền lợi.

Còn những quy hoạch vĩ mô, những vấn đề nghiên cứu và thảo luận.v.v.Đều chỉ là việc nhỏ không đáng kể, không liên quan đến hạch tâm của cục kỹ thuật cao. Tổ nghiệm thu hạng mục của trung ương, đây là chuyện lớn, chẳng lẽ Văn Phượng Sơn lại mềm yếu đến mức này sao?

Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên khó coi thì Văn Phượng Sơn cũng rất xấu hổ, câu nói tiếp theo cũng không thể mở miệng. Trương Thanh Vân gọi điện cho ban tổng hợp, hai phó ban lập tức vội vàng chạy đến. Hai người có lẽ cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm, vì vậy khi tiến vào với vẻ mặt không đúng.

Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đám người này có ý thức công tác hay không, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận khi đến ủy ban cải cách, hắn trực tiếp tạm đình chỉ tất cả công tác của lãnh đạo ban tổng hợp, yêu cầu viết kiểm tra, sau đó tự mình thỉnh cầu xử phạt.

Chuyện bên này còn chưa xong thì trưởng ban Đường ban tin tức hóa đã đến gặp Trương Thanh Vân, đưa cho Trương Thanh Vân một phần văn kiện. Trương Thanh Vân cầm trong tay xem qua, sau đó vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, hắn đưa văn kiện cho Văn Phượng Sơn.

Văn kiện là của ủy ban kiểm tra đưa đến, là những phản hồi về các hạng mục đã được cục kỹ thuật cao phê duyệt. Trong những thứ trên thì có vấn đề về chất lượng của hạng mục cải tạo bến cảng Hà Tây, đây là một hạng mục thí điểm được coi trọng, từ ngữ trong văn kiện được dùng khá mạnh.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy đau đầu, mình vừa rời khỏi cục được vài ngày mà đã tạo ra nhiều sơ hở như vậy. Thực tế không thể tha thứ chính là vấn đề điều phối tổ nghiệm thu của trung ương, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cục kỹ thuật cao có tồn tại một vấn đề quá lớn thuộc phương diện năng lực, xem ra cần phải điều chỉnh hoặc tăng thêm nhân lực. Hơn nữa Triệu Thịnh Long cũng không biết trời cao đất rộng, không được cho cơ hội thì tự tạo ra thùng nhuộm, dũng cảm làm vật thí nghiệm đầu tiên của Tạp Báng Đài. Chuyện liên quan đến cảng ở Hà Tây sợ rằng đã sớm xuất hiện nhưng trước nay vẫn được bao che không lộ ra, đám người Triệu Thịnh Long có nhìn ra được manh mối không? Nếu không thì năng lực quá kém.

Khi tan tầm thì Trương Thanh Vân ở lại đến khuya mới về nhà, phàn nàn thì phàn nàn nhưng công tác bắt buộc phải nắm chặt. Hắn vừa tiến vào cục kỹ thuật cao, đoạn đường trước mặt rõ ràng vừa gánh nặng vừa xa, bây giờ nếu không dùng người đắc lực thì rõ ràng không tìm được trợ thủ.

Những năm vừa qua quốc gia thường rất chú trọng đến những ngành tin tức điện tử, cục kỹ thuật cao còn đặc biệt thành lập một ban để nắm các hạng mục tin tức hóa này. Theo dự tính thì quốc gia sẽ đầu tư bốn nghìn tỷ cho sản nghiệp tin tức, trong đó những hạng mục công trình thí điểm đã chiếm hơn ba phần tài chính. Đây là một chiếc bánh ngọt quá lớn, cầu người rõ ràng không bằng cầu mình, Trương Thanh Vân nhất định phải quen thuộc nghiệp vụ, phải hiểu rõ tình huống, nhất định phải nắm chặt và chắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK