Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Vũ Lăng, Tạ Minh Quân gần đây cảm thấy tâm thần không được tập trung, phòng tổ chức tỉnh ủy đã tiến vào Vũ Lăng được một tuần, đáng lý ra phải sắp rời đi nhưng đám người kia lại không có ý này, vẫn muốn ở lỳ lại.

Tạ Minh Quân cảm thấy rất khó hiểu, lão không biết trong hồ lô của phòng tổ chức tỉnh ủy có loại thuốc gì. Hơn nữa đám người phòng tổ chức tỉnh ủy không dể đắc tội, khi mở tiệc tiếp đãi những người này đến công tác thì lão cũng đã hỏi qua, cũng rất quan tâm. Đến đây chỉ là vài phó ban khảo sát viên nhưng Tạ Minh Quân đã cho bọn họ nhận được những đãi ngộ giống như lãnh đạo tỉnh ủy xuống khảo sát.

Tạ Minh Quân sắp xếp đoàn xe chuyên dùng để nghênh đón, lão và Âu Hiền Long tự mình đến thăm hỏi, sắp xếp chỗ ở cho khảo sát viên trong những khách sạn xa hoa nhất, tất cả tiêu chuẩn đều thuộc loại cực cao. Vì muốn cung cấp tiện lợi cho khảo sát viên phòng tổ chức tỉnh ủy mà Tạ Minh Quân thậm chí còn hạ lệnh cho khách sạn áp dụng lệnh quản chế tầng trệt.

Lẽ ra dưới tình huống này thì các khảo sát viên phòng tổ chức phải vừa ý mới đúng, nhưng đám người phòng tổ chức lại kín như miệng bình.

Cán bộ ban số một và ban số bốn của phòng tổ chức tỉnh ủy đều xuống, điều này chứng tỏ đối tượng khảo sát không chỉ là một người, nhưng sau nhiều ngày nói chuyện và thăm dò mà không phát hiện ra manh mối nào cũng làm cho tâm tư của Tạ Minh Quân trở nên lay động.

Tạ Minh Quân nghĩ tới nghĩ lui thì cũng nhớ đến Trương Thanh Vân, cuối cùng cũng phải dày mặt gọi điện cho Trương Thanh Vân. Nói thật ra thì lão cũng cảm thấy cuộc gọi điện thoại này có chút đường đột, vì Trương Thanh Vân công tác vài năm ở Vũ Lăng nhưng chính lão cũng không giúp đỡ gì nhiều.

Dù có một số việc không xuất phát từ bản tâm nhưng lòng dạ Tạ Minh Quân và Trương Thanh Vân đều biết rõ tất cả. Khi Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng thì chính Tạ Minh Quân lão còn sợ tiểu tử này gây ra khó khăn cho chức vụ bí thư của mình ở Vũ Lăng.

Nhưng kết quả cuối cùng chính là Trương Thanh Vân tạo ra được những thành tích khó tưởng, cuối cùng còn được đề bạt đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong phòng tổ chức tỉnh ủy.

Nếu Tạ Minh Quân biết rõ kết quả là như vậy thì trước đây đối diện với Trương Thanh Vân sẽ cố gắng ra vẻ tươi cười, nếu cùng đối phương ăn vài bữa cơm rau dưa nói vài lời khuyến khích thì sẽ có lợi ích lớn hơn rất nhiều vào lúc bây giờ. Nhưng trong chính trị không có đường cho những kẻ hối hận, Tạ Minh Quân cũng chỉ biết nghĩ biện pháp bổ sung mà thôi.

Trong điện thoại Tạ Minh Quân cố gắng hạ thấp giọng điệu, đồng thời cũng ôn hòa và cung kính giống như đang đối mặt với lãnh đạo. Nói đùa, biết đâu Trương Thanh Vân còn chưa đến ba mươi lăm tuổi đã là phó bí thư thị ủy thì sao?

Lời vừa ra khỏi miệng thì Tạ Minh Quân mới nhớ lúc này Trương Thanh Vân chưa đến ba mươi, nói ra những lời như vậy thì cũng khó thu về, lão thấy mình lại tính dở mất một đường.

Tạ Minh Quân nghĩ lại thì cũng thấy rất buồn bực, mình lăn lộn biết bao năm mới là bí thư thị ủy, lúc này Trương Thanh Vân thậm chí đã ngồi ngang hàng với chính mình. Tạ Minh Quân trước kia là một người rất dễ thỏa mãn, vì vị đội trưởng cấp trên khi lão vẫn còn trẻ đến nay vẫn chỉ là bí thư đảng ủy xã, mà lão lúc này đã là bí thư thị ủy, lão thường lấy điều này ra để cảm thấy tự hào.

Nhưng khi Tạ Minh Quân đối diện với Trương Thanh Vân thì mới cảm thấy người so sánh với người rất đáng giận. Lão thấy mình đã ngồi trên ghế bí thư thị ủy Vũ Lăng được hơn mười năm, vậy sau mười năm nữa Trương Thanh Vân sẽ ngồi lên chức vị gì? Tạ Minh Quân cũng không dám nghĩ thêm.

Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Tạ Minh Quân mà cũng có chút dự đoán trước, lúc này hắn đang ở huyện Nham Môn thành phố Vũ Đức. Bí thư huyện ủy huyện Nham Môn chính là Phùng Khải Nam, trước đó là bí thư quận Tiên Nữ của thành phố Vũ Lăng. Mục đích của chuyến đi này chính là Trương Thanh Vân muốn nghe những cách nhìn của Phùng Khải Nam về ban ngành Vũ Lăng.

Tạ Minh Quân quá khách khí nên Trương Thanh Vân cũng không che giấu, hắn hùng hồn đưa ra ám hiệu là nhiệm vụ khảo sát trước mắt chỉ vì vài ban ngành trong tỉnh muốn điều chỉnh, sau đó cũng không nói thêm lời nào.

Tạ Minh Quân rất vui mừng, lão biết rõ với thân phận của Trương Thanh Vân thì sẽ không nói dối, vì vậy lão dùng giọng kích động nói:

- Trưởng phòng Trương, lần sau tôi đến tỉnh thành nhất định sẽ mời cậu một bữa cơm, nói thật thời gian cậu làm bí thư ở Tang Chương quá nhanh, tôi củng cảm thấy xấu hổ vì ủng hộ cậu quá ít.

- Không có gì, không có gì, chẳng qua chỉ là khảo sát sơ bộ mà thôi. À, lần sau nếu anh có đến Thành Đô thì tôi sẽ mời khách.

Trương Thanh Vân cười nói.

Tạ Minh Quân vội vàng nói:

- Nhất định, nhất định rồi, đến lúc đó cậu cũng không nên nói quá tốn kém đấy nhé!

Sau khi cúp điện thoại thì Tạ Minh Quân tháo kiếng lão xuống dụi dụi mắt rồi hát vài điệu dân ca, tâm tình thoải mái nói không nên lời. Trương Thanh Vân tuy còn trẻ nhưng cách đối nhân xử thế lại rất độc đáo, lão tưởng rằng đối phương sẽ giở dọng nhưng không ngờ lại được nghe những lời rất hào sảng, đối phương cứ nói một câu lãnh đạo hai câu lãnh đạo, điều này làm người ta sinh ra cảm giác người đi mà tâm vẫn còn ở lại.

Đây đúng là một tín hiệu phấn chấn nhân tâm, nếu có một minh hữu như vậy ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì tai sẽ nghe được tất cả mọi việc lớn nhỏ, có ưu thế về mặt tin tức.

Tạ Minh Quân nghĩ đến đây thì lập tức gọi điện thoại cho ban tiếp đãi của văn phòng thị ủy, lão nhấn mạnh lại phương châm bốn chữ trong vấn đề tiếp đãi lãnh đạo tỉnh ủy chính là "coi như ở nhà!"

Nào ngờ khi Tạ Minh Quân vừa cúp điện thoại thì nhận được điện thoại của thư ký trưởng Hầu Quốc Trụ, hắn nói khảo sát viên Vương của ban số một đã hẹn bí thư đến nói chuyện, Hầu Quốc Trụ còn cố ý nhắc nhở hình như bí thư sắp được đề bạt.

Tạ Minh Quân cười ha hả nói cái gì là đề bạt, không cân phải suy đoán lung tung ý đồ của cán bộ khảo sát, chẳng qua chỉ đến nghe vài ý kiến mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại thì Tạ Minh Quân lập tức đến phòng họp thị ủy để tiếp nhận những câu hỏi của khảo sát viên, lão đã khôi phục lại trạng thái sâu xa khó dò, có vẻ như đã tính trước vấn đề.

Huyện Nham Môn đột nhiên được phòng tổ chức tỉnh ủy đại giá quang lâm mà không kịp chuẩn bị, bí thư huyện ủy Nham Môn Phùng Khải Nam lập tức kéo ngay chủ tịch Vương Cương Vân phóng thẳng đến khách sạn Lan Uyển.

Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân vội vàng chạy đến trước cửa phòng của Trương Thanh Vân, Phùng Khải Nam điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới khẽ gõ cửa. Mở cửa là một người đàn ông trên bốn mươi và rất gầy, Phùng Khải Nam vội nói:

- Chào đồng chí, tôi là bí thư huyện ủy huyện Nham Môn Phùng Khải Nam, xin hỏi lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy có phải ở đây hay không?

Người đàn ông trung niên gầy còm khẽ nở nụ cười hòa ái, hắn nói:

- Các anh cứ gọi tôi là Độ An Bình, tôi là thư ký của trưởng phòng Trương, lúc này trưởng phòng Trương đang nghỉ ngơi!

Trương Thanh Vân thật sự đúng là đang ở trong phòng, nhưng trước đó hắn không nói có muốn gặp mặt lãnh đạo huyện Nham Môn hay không, vì vậy Độ An Bình tất nhiên cũng không dám tự tiện, đành phải nói lời từ chối nhã nhặn với Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân.

Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân nhìn nhau mà vẻ mặt chợt biến đổi, trưởng phòng Trương sao? Bọn họ chỉ cần nghe thấy tên đã kinh hoàng. Nếu là khảo sát bình thường thì phòng tổ chức tỉnh ủy chỉ cần phái khảo sát viên xuống là được, trước nay chưa từng thấy phó phòng tổ chức gióng trống khua chiêng xuống tuyến huyện bao giờ.

Lúc này thì tốt rồi, phó phòng tổ chức tỉnh ủy đột nhiên đến huyện Nham Môn không một tiếng động, điều này không làm cho Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân hoảng hồn sao được? Lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy xuống cấp huyện đã làm cho bọn họ kinh ngạc, lúc này lại là lãnh đạo cấp quan trọng nên trong lòng Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân đều rất bất an.

Bọn họ là lão quan trường tất nhiên nghe rõ lời nói của thư ký Độ là không thật, nhưng người này đã nói lãnh đạo đang nghỉ ngơi thì Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân phải biết làm sao? Chỉ sợ dù là lãnh đạo thị ủy cũng chưa chắc đã dám tiến vào.

- Thư ký Độ, ai ở bên ngoài thế?

Bên trong truyền ra một giọng đàn ông rất trong.

Vẻ mặt Độ An Bình chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt khó chịu nhìn Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân rồi cung kính nói:

- Trưởng phòng Trương... ....

Khi Độ An Bình vừa mở miệng thì Vương Cương Vân và Phùng Khải Nam phải hạ giọng báo danh, vì vậy mà Độ An Bình mới nói được câu tiếp theo:

- ...Bí thư Phùng Khải Nam và chủ tịch Vương Cương Vân huyện Nham Môn đến thăm hỏi... ....

- À, chủ tịch Vương sao?

Bên trong vang lên giọng nói của Trương Thanh Vân, hắn thấy cái tên Vương Cương Vân rất quen tai, khi trước hắn còn làm ở phòng giám sát hình như đã gặp qua người này một lần ở Thành Đô.

Khi Trương Thanh Vân đi ra cửa thì quả nhiên nhìn thấy Vương Cương Vân, bên cạnh là một người hơi lùn và gầy, có lẽ là Phùng Khải Nam.

- Chủ tịch Vương còn có ấn tượng với tôi không?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói.

Vương Cương Vân chợt ngẩn ngơ, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì hắn mới lập tức phản ứng, trong lòng hắn nghĩ đến Trần Mại mà cảm thấy rất ấm áp, hắn nói:

- Chào trưởng phòng Trương!

Vương Cương Vân phải cong đầu lưỡi mới nói ra được những lời như vậy, chỉ sau vài năm từ lần gặp trước đó, không ngờ bây giờ Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo phòng tổ chức, thiếu chút nữa thì Vương Cương Vân cũng đã quên tên của Trương Thanh Vân.

Vương Cương Vân thầm kêu một tiếng hổ thẹn mà trong lòng cũng có kích động, hắn thật sự không ngờ hai người chỉ gặp mặt nhau một lần mà Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ tên, hơn nữa đối phương còn tươi cười ra đón làm Vương Cương Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.

Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay, hắn nói:

- Tôi là khách không mời mà đến, đã làm phiền các anh phải đến thăm hỏi.

Vương Cương Vân vội vàng xưng vài câu không phiền, không phiền, sau đó lại tiếp tục nói những lời khá êm tai.

Trương Thanh Vân bắt tay với Phùng Khải Nam, lúc này Phùng Khải Nam dùng giọng kích động nói:

- Trưởng phòng Trương, anh đến làm huyện Nham Môn là phúc phận của chúng tôi, nếu sớm biết thì đã chào đón từ trước, đúng là quá xấu hổ.

- Bí thư Phùng quá khách khí rồi, thư ký Độ vào châm trà mời khách. À, anh xuống nói khách sạn sắp xếp bữa tối để tôi cùng dùng cơm với hai vị quan phụ mẫu!

Trương Thanh Vân khoát tay cười nói, sau đó mời Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân vào trong phòng.

Trương Thanh Vân bình dị gần gũi như vậy làm Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân càng căng thẳng. Khi nghe thấy Trương Thanh Vân muốn mời dùng cơm thì Phùng Khải Nam nào chịu? Hắn nói:

- Trưởng phòng Trương, anh đến đây sao dám để anh mời khách, chúng tôi đã sớm sắp xếp xong, cũng mong anh chớ trách.

- Chúng ta vào trong ngồi trước, chuyện cơm nước nói sau.

Trương Thanh Vân nói, đám người cùng nhau vào phòng. Hai người Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân ngồi nửa mông trên ghế sa lông, khi Độ An Bình dâng trà thì lập tức đứng dậy nói lời cảm tạ, rất chu toàn về vấn đề cấp bậc lễ nghĩa.

- Bí thư Phùng, tôi là khách không mời mà đến, chắc đã gây ra khó khăn cho các anh phải không?

Trương Thanh Vân lập tức đi thẳng vào vấn đề.

- Đâu có, đâu có!

Phùng Khải Nam ngượng ngùng cười nói, tuy giọng của Trương Thanh Vân rất điệu khách khí nhưng rõ ràng đã nói ra những suy nghĩ trong lòng của Phùng Khải Nam.

Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói:

- Có một chuyện tôi muốn nói rõ, tôi đến huyện Nham Môn thì các anh phải tuyệt đối giữ bí mật, các anh hiểu không?

Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân cảm thấy rùng mình, cả hai đều cảm thấy lời nói của Trương Thanh Vân rất nghiêm túc, hai người đều đồng thời gật đầu. Phùng Khải Nam lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại của phòng tổ chức tỉnh ủy gọi đến văn phòng vào một giờ trước đó, bọn họ nói rõ trưởng phòng Trương đến vì nhiệm vụ đặc biệt, vì vậy mà trong lòng hắn lại càng cảm thấy căng thẳng.

- Nếu đã như vậy thì chủ tịch Vương nên đi ra sắp xếp mọi chuyện, tôi và bí thư Phùng tâm sự một lúc, cũng đừng quên bữa cơm tối đấy nhé.

Trương Thanh Vân nói rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác, kế hoạch của hắn phải được hoàn thành trước bữa cơm tối, sau đó còn phải nhanh chóng đến Vũ Lăng, còn cần phải nói chuyện với vài cán bộ bên kia để nắm rõ tình hình.

Đối với lần khảo sát này thì Trương Thanh Vân đã bố trí chu đáo và cực kỳ chặt chẽ về vấn đề gặp mặt nói chuyện với người nào mà nội dung gì. Đồng thời hắn cũng cần phải cảm ơn nhật ký của Chu Tử Hằng, bên trong có rất nhiều tin tức và đầu mối có tác dụng rất lớn. Những tin tức này làm tiền đề cho Trương Thanh Vân đến gặp mặt nói chuyện với những người khác.

Những người này có quan chức, có thương nhân, thậm chí còn có cả những người còn đang trong nhà tù. Nhưng dù sao Trương Thanh Vân cũng không phải là người của ủy ban kỷ luật, hắn xuống khảo sát chủ yếu xem xét những đơn tố cáo của quần chúng, khảo sát các cán bộ nghiêm trọng, đồng thời có báo cáo đưa lên ủy ban kỷ luật của tỉnh ủy.

Về phần xử lý thế nào thì lãnh đạo tỉnh sẽ sắp xếp, đây không phải là vấn đề mà Trương Thanh Vân có thể quan tâm được.

Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì Vương Cương Vân cũng không dám ngồi lại, hắn bỏ đi để lại hai người Phùng Khải Nam và Trương Thanh Vân ở trong phòng. Lúc này Trương Thanh Vân nói rõ ra ý đồ, vẻ mặt Phùng Khải Nam chợt biến đổi vài lượt.

- Tôi cho rằng chỉnh thể ban ngành Vũ Lăng khá đoàn kết, tôi công tác vài năm ở Vũ Lăng cũng được các lãnh đạo giúp đỡ công tác... ....

Phùng Khải Nam vừa nó được một nửa thì thấy Trương Thanh Vân híp mắt nhìn mà mặt già không khỏi đỏ lên, câu tiếp theo nghẹn trong cổ không thể phát ra ngoài.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong thành một đường, hắn nói:

- Bí thư Phùng cứ buông lỏng một chút, tôi không phải người của ủy ban kỷ luật, tôi chỉ ghi chép lại lời nói của anh rồi ghi vào báo cáo khảo sát gửi cho lãnh đạo tương ứng, anh cứ tiếp tục!

Phùng Khải Nam há mồm mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Trương Thanh Vân nói những lời chân thật nhưng rơi vào trong tai hắn thì giống như sấm sét đánh trúng đầu. Phòng tổ chức tỉnh ủy muốn khảo sát ban ngành Vũ Lăng sao lại chạy đến tận huyện Nham Môn xa xôi này?

Điều này cũng đã nói rõ vấn đề, nếu Phùng Khải Nam hắn giở trò thì sau khi có kết quả và được chứng thực sẽ có kết quả ra sao? Chính hắn có thể liên quan hay không?

Dù cho không bị liên quan thì cuối cùng những vấn đề xảy ra khi Phùng Khải Nam hắn còn ở Vũ Lăng cũng sẽ bị đưa ra ngoài sáng, nếu chính mình che dấu sẽ rất bất lợi, đây cũng chính là hy vọng cuối cùng của hắn vào lúc này.

Nhưng nếu tình hình thực tế rơi vào trong tai Trương Thanh Vân này thì hậu quả để lại sẽ là gì?

Phùng Khải Nam cảm thấy tiến thối lưỡng nan, hắn không ngừng xoa mồ hôi lạnh trên trán, khi ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân bình tĩnh như nước giếng sâu, không có ám hiệu truyền ra chút tin tức, điều này càng làm cho Phùng Khải Nam phải sợ hãi.

Phùng Khải Nam hít vào một hơi thật sâu rồi cố gắng cưỡng ép chính mình tỉnh táo trở lại, hắn nghĩ đến tình cảnh bị uy hiếp ở Vũ Lăng, phía dưới có người tạo phản, tình cảnh khốn khổ khi đó cứ hiện rõ mồm một trước mắt.

Phùng Khải Nam nhìn chằm chằm vào gương mặt tuổi trẻ của Trương Thanh Vân, nhưng trên mặt đối phương tràn đầy nghiêm túc và cao không thể với tới, hắn giống như một lực lượng siêu nhiên ngồi đó làm cho chính mình sinh ra cảm giác đường đường chính chính và khó thể thở mạnh.

Một lúc lâu sau Phùng Khải Nam mới cắn răng quyết định bất cứ giá nào cũng phải thổ lộ ra tất cả cái nhìn của mình về quan trường Vũ Lăng với Trương Thanh Vân. Trong số hai người nâng Trương Thanh Vân lên cao thì một người là Tạ Minh Quân, một người là Nhiễm Hồng Đông.

Trước kia Phùng Khải Nam là một tay do chính Tạ Minh Quân đề bạt lên, vì vậy những tin tức của hắn về Tạ Minh Quân hoàn toàn chân thật và có lực sát thương, Trương Thanh Vân nghe thấy mà cũng âm thầm kinh hãi. Phùng Khải Nam nói đến hai chuyện, một là khi nhà nước thay đổi chế độ các xí nghiệp thì Tạ Minh Quân từng là kẻ khả nghi bán tống bán tháo các tài sản quốc hữu, trong đó có một mỏ sắt ở khu Tiên Nữ được Phùng Khải Nam định giá đấu là bốn vạn, Tạ Minh Quân can thiệp và mua vào trong tay cho em vợ.

Chuyện thứ hai liên quan đến vợ Tạ Minh Quân, lúc đó chuyện mỏ sắt được Phùng Khải Nam kiên trì bỏ qua, nhưng người nhà lập tức nhận được tin tức đe dọa. Phùng Khải Nam thông qua rất nhiều tin tức mà biết được người đe dọa người nhà mình chính là vợ của Tạ Minh Quân.

Trương Thanh Vân bắt buộc mình phải nhớ thật kỹ tấm màn đen mà Phùng Khải Nam đã vạch ra, vì hắn đã biết rõ ý đồ của lãnh đạo tỉnh ủy. Lần này phòng tổ chức xuống khảo sát cán bộ chính là đòn che mắt mọi người, phòng tổ chức thông qua những tin tức quan trọng mà mình có được để cung cấp cho ủy ban kỷ luật điều chỉnh ban ngành và tiêu diệt từng bộ phận biến chất. Vì vậy những manh mối mà Phùng Khải Nam cung cấp lần này rất đáng giá.

Phùng Khải Nam rõ ràng có chút kích động khi nói về Tạ Minh Quân, những lời nói của hắn về Nhiễm Hồng Đông, Âu Hiền Long không khác gì lắm so với nhật ký của Chu Tử Hằng. Nhưng những vấn đề ghi trong nhật ký của Chu Tử Hằng chỉ một người biết mà không thể đưa ra làm báo cáo cho ủy ban kỷ luật, mà những gì Phùng Khải Nam nói ra có thể dùng làm bằng chứng đưa lên ủy ban kỷ luật bất cứ lúc nào.

Sau khi nói chuyện hơn một giờ thì Trương Thanh Vân cảm giác thu hoạch khá lớn, đến tối hắn ăn cơm cùng Phùng Khải Nam và Vương Cương Vân, đêm đó lại chạy xe về Vũ Đức.

Trương Thanh Vân đến Vũ Đức và ở lại hai ngày, sau đó đi qua Ung Bình mượn đường vào Từ Khê tiến vào trong bụng Vũ Lăng. Trương Thanh Vân vì để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn mà mỗi ngày khi hiểu rõ tình huống thì đến tối đều gọi điện báo cáo cho trưởng phòng Lưu đang tọa trấn trong tỉnh ủy.

Trương Thanh Vân biết rõ trên thế giới này không có bức tường nào chẳng có khe hở cho gió lọt qua, sớm muộn gì hành tung của mình sẽ bị người ta phát hiện ra, khi đó sẽ không còn thời gian chuẩn bị nữa rồi.

Quả nhiên khi đến Từ Khê thì Trương Thanh Vân lập tức cảm nhận được những cặp mắt khác thường luôn nhìn chăm chăm làm hắn không dám làm những hành động thiếu suy nghĩ. Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái vì mình ở đâu người ta cũng biết, cũng vì vậy mà trong lòng cảm thấy nôn nóng vì còn phải gặp mặt vài người nữa, nếu không lần khảo sát lớn lần này sẽ chẳng đạt được yêu cầu mà bí thư Lưu và trưởng phòng Lưu đã đặt ra.

Trương Thanh Vân tiến vào phòng tổ chức thì khó khăn lắm mới có cơ hội biểu hiện, nếu mình bỏ lở mất cơ hội lần này thì không biết phải đợi đến lúc nào.

Trương Thanh Vân biết rõ thời gian của mình ngày càng ít đi, đầu tiên là Vương Sấm ở Vũ Lăng thông báo bọn họ không thể tiếp tục ở lâu, vì trước nay chưa từng có cán bộ khảo sát viên nào ở lại với thời gian như vậy, sợ rằng sẽ sinh ra rối loạn. Hơn nữa bên trong rất có thể lộ ra tin đồn, dù sao Trương Thanh Vân cũng giao nhiệm vụ cho bọn họ rất rõ ràng, kẻ khác có tâm thì sẽ tìm hiểu được.

Theo kế hoạch thì phòng tổ chức sẽ khảo sát Vương Đỉnh và Liêu Vĩ, nhưng Trương Thanh Vân tạm thời thông báo cho đám người Vương Sấm thay đổi mục tiêu, chuyển sang khảo sát Tạ Minh Quân.

Về phương diện khác thì trưởng phòng Lưu cũng vì lần khảo sát này mà xếp đặt các quân cờ ở cách ban ngành khác để bọn họ không có hành động, nhưng dù không có hành động nhưng những động tĩnh lại thấy rất rõ. Căn cứ vào tin tức từ trong Vũ Lăng truyền ra thì tâm tình đám người khác sẽ sinh ra khủng hoảng, nếu để quá lâu sẽ sinh ra phiền phức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK