Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Tuấn cảm thấy sự kiêu ngạo của Phương Tiểu Nam rất đáng bực bội, vì Trương Thanh Vân mà mọi người phải hợp tác nhưng đả kích quá rộng thì cũng không nhất định thu được hiệu quả gì. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với Trương Thanh Vân.

- Anh Hà Tuấn, Phương Tiểu Nam có tính tình nóng nảy như vậy, đối với Trương Thanh Vân...Hì hì... ....

Khâu Hâm nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

Hà Tuấn nhướng mày mà trong mắt lóe lên cái nhìn lo lắng, hắn nhìn Khâu công tử, tiểu tử này vài năm không gặp mà cứng cáp hẳn lên. Không ngờ kế sách một đá ném hai chim cũng sử dụng thành thạo như vậy, kiếm một chén canh ở hạng mục du lịch, đồng thời còn đưa người ở Tang Chương lên đầu súng, rõ ràng há miệng quá rộng.

- A Hâm, cậu kinh doanh nhiều năm ở Vũ Lăng nên có quan hệ từ trên xuống dưới, lần này chúng ta hợp tác với nhau cũng chỉ vì một người.

- Tôi không quan tâm Phương tiểu thư, tôi và cậu nên nhớ kỹ thân phận là được. Chúng ta dù sao cũng không phải người trong quan trường, người ta cho chúng ta mặt mũi cũng vì nể mặt các tiền bối, vì vậy chúng ta cũng phải hành động có chừng mực.

Hà Tuấn cười ha hả nói, khi nói được một nửa lại khoát tay:

- Không nói, không nói nữa! Cậu và Trương Thanh Vân có quan hệ, Phương Tiểu Nam chỉ là loại phụ nữ tầm thường không biết tiến thối, người ta có thùng nước, dưới thùng nước có bài tẩy, không giống như tôi và cậu.

Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, hắn tất nhiên hiểu rõ lời nói của Hà Tuấn. Ông cụ nhà mình không còn ở Giang Nam, điều này làm cho mình thua Hà Tuấn một bậc. Nhưng Phương Tiểu Nam thì lại có một thân thể lả lơi và bản lĩnh hút hồn đàn ông xuất chúng, mình rõ ràng cũng không so sánh được. Hơn nữa Phương Tiểu Nam còn là địa đầu xà, thỏ khôn có ba hang, lại hoàn toàn núp trong bóng tối. Mục tiêu của Phương Tiểu Nam cũng không lớn như mình, nếu có xảy ra điều gì thì người ta sẽ chạy ra một đầu hang khác.

- Ha ha, anh Hà Tuấn, những gì anh nói em đều hiểu, em và anh từ nhỏ đến lớn đều là anh em, tất nhiên mọi thứ em phải nghe lời anh!

Một lúc lâu sau Khâu Hâm mới cười nói.

- Cậu khách khí rồi, anh em cũng không nên nói lời khách khí như vậy. Vừa rồi Phương tiểu thư đã nói, anh em đồng tâm, nếu có lợi thì vung kim đao. Người đời đều hâm mộ điều kiện tốt của chúng ta, ai biết rõ chúng ta cũng có điều kiêng kỵ? Uống rượu, uống rượu thôi!

Hà Tuấn đột nhiên cười nói.

Hai người cụng ly rồi uống cạn một hơi.

... ....

Trong vườn dược liệu mênh mông, dù là đầu xuân nhưng giống đã được gieo từ lâu, những chiếc lá non đang từ trong mặt đất chui ra, tình cảnh rõ ràng sinh cơ bừng bừng.

Bốn phía khu đất này chính là những con đường, hơn mười ngàn mẫu đất được kết hợp thành một khu dược liệu, lúc này khoảng vườn này nối liền khoảng vườn kia.

Dựa theo quy hoạch thì xây dựng khu dược liệu chỉ là bước đầu tiên, sau này khi dược liệu Tang Chương vững bước và phát triển thì phải sản nghiệp hóa, quy mô hóa.

Chính Tang Chương phải có thế lực về khoa học kỹ thuật, có vườn ươm, đồng thời phải có xí nghiệp chế biến dược phẩm, đây chính là những kết cấu khổng lồ.

Khu vườn dược liệu đã tiến được bước đầu tiên, trên đường huyện ủy, tất cả các thôn xóm, thậm chí ngay cả nhà dân cũng treo biểu ngữ quảng cáo sản nghiệp dược liệu. Trương Thanh Vân yêu cầu tất cả các cán bộ tuyến dưới phải đến từng nhà cổ vũ nhân dân trồng dược liệu.

Vì khích lệ tính tích cực của dân chúng mà Trương Thanh Vân ra chỉ thị cho phòng tuyên truyền phải đưa ra những biện pháp tuyên truyền đẩy mạnh chất và lượng. Nào là văn nghệ xuống nông thôn, nào là hội nghị về dược liệu, phòng nông nghiệp tổ chức những lớp học bồi dưỡng chuyên môn dược liệu...Tất cả đều được triển khai hoạt động có hiệu quả. Lần trước Trương Thanh Vân đã xuất ra kinh phí cho tất cả hoạt động, mục đích của hắn chính là thống nhất tư tưởng toàn huyện Tang Chương.

- Bí thư, phía trước chính là khu vực trồng Bạch Sơn Thất!

Trần Khang Tiến nói, hắn chỉ chỉ về một vùng đất trống được xây tường bao quanh. Trong quá trình Trương Thanh Vân xuống kiểm tra lần này thì Trần Khang Tiến là người đi theo suốt cuộc hành trình.

- Đỗ xe, chúng ta vào xem thế nào.

Trương Thanh Vân dùng giọng có chút hăng hái nói.

Xe hơi chậm rãi tiến vào một khoảng sân nhỏ, khu vực trồng Bạch Sơn Thất này có diện tích vài mẫu, phía trước là những vườn dược liệu rất chỉnh tề, có nhiều nơi dựng rạp, có nhiều chỗ dựng mái che. Trương Thanh Vân đứng bên ngoài nên không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy có chút giống vườn ươm.

Khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân mới thấy rõ trên những luống dược liệu có rất nhiều người đang bận rộn. Sau khi nghe Trần Khang Tiến giới thiệu thì mới biết rõ trong đám người này ngoài nông dân thì hầu như tất cả đều là cán bộ nòng cốt của phòng nông nghiệp.

Khi còn cách rất xa thì đã có người tiến lên nghênh đón, đi đến gần Trương Thanh Vân mới nhìn rõ hai người đi đầu chính là Hạ Triêu Tùng bí thư xã Hoàng Liên Kiều và Ngũ Học Chương bí thư đảng ủy xã Trường Thê Ải.

- Chào bí thư!

Trần Khang Tiến tiến lên phía trước chỉ chỉ những người phía sau hai vị lãnh đạo rồi nói:

- Bí thư, đây là nghiên cứu viên Vương Tiếu và Lưu Dương!

Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên ngênh đón, hắn vươn tay nói:

- Chào hai vị chuyên gia, trước nay vẫn muốn gặp mặt hai vị nhưng quá bận rộn, hôm nay mới có cơ hội, tôi cũng cảm thấy rất sốt sắng.

Hai nghiên cứu viên vẫn còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi, khi thấy Trương Thanh Vân nhiệt tình như vậy thì có hơi sững sờ. Trần Khang Tiến cười nói:

- Anh Vương, anh Lưu, đây chính là bí thư huyện ủy Tang Chương, đồng chí Trương Thanh Vân!

Hai người này chợt ngẩn ngơ, cả hai đều liếc Trương Thanh Vân, sau đó cùng nắm chặt tay nhau nhưng trong lòng thầm nghĩ bí thư huyện ủy trẻ như vậy sao? Thiếu chút nữa thì vừa rồi đã thất lễ.

Trương Thanh Vân không quan tâm đến vẻ mặt của hai người này biến đổi thế nào, sau khi chào hỏi thì cười nói:

- Trước đây cũng có gặp qua sở trưởng Bao, bây giờ chú ấy còn uống rượu như trước không?

Hai người lập tức kinh ngạc, ngay sau đó Vương Tiếu nói:

- Chúng tôi là nghiên cứu sinh của giáo sư Bao, thầy năm ngoái xét nghiệm bị bệnh tiểu đường, vì vậy đã bỏ rượu.

Trương Thanh Vân gật đầu có chút tiếc nuối, hắn biết sở trưởng Bao cũng vì nguyên nhân cây trà Ung Bình dính dịch rầy nâu. Bao Nghi là người đại nhân đại nghĩa và rất hào sảng, nổi danh là vò rượu, Trương Thanh Vân và Bao Nghi dùng cơm và uống rượu rồi tìm được tiếng nói chung, vì vậy cũng kéo gần khoảng cách.

Bên trái khu vườn dược liệu có một căn nhà tạm, Trần Khang Tiến sắp xếp mọi người tiến vào nghỉ chân.

Khi đi vào trong nhà mới thấy không gian rất lớn, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Tôi chẳng qua chỉ là người ngoài đối với dược liệu, nhưng có lẽ căn nhà này không dùng để ở phải không?

Vương Tiếu và Lưu Dương đều cười, cũng có thêm nhiều cảm tình với Trương Thanh Vân. Những cán bộ xuống đây tiếp xúc phần lớn đều không hiểu gì về dược liệu, nhưng cán bộ thẳng thắn giống như Trương Thanh Vân là rất ít, hơn nữa lại còn trẻ, vì vậy mà mọi người nói chuyện rất hòa hợp.

Vương Tiếu nghĩ đến đây thì vội vàng giới thiệu chức năng của căn nhà cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân mới biết được ăn nhà này dùng để thúc đẩy quá trình sinh trưởng, bên dưới là một hầm đất có thể đốt lửa, bên trong còn có quạt thông gió.

Vì trong nhà không có chỗ ngồi nên Trương Thanh Vân đi dạo một vòng, sau đó hắn đề nghị đi vườn ươm xem xét. Nhóm người này rất được chú ý, đi đến đây cũng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Vương Tiếu và Trần Khang Tiến thì nhân cơ hội báo cáo cho Trương Thanh Vân biết tình hình trước mắt của khu vườn dược liệu, giống câu Bạch Sơn Thất đã có hơn mười ngàn giống, hơn nữa sau này sẽ còn hơn mười ngàn nữa sẽ được xuất ra cho nông dân.

Trương Thanh Vân nghe vậy mà âm thầm gật đầu, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Đột nhiên hắn nghe thấy bên trong rạp mái che phía trước vang lên tiếng cãi nhau, hắn chợt dừng chân.

Hạ Triêu Tùng từ phía sau đi lên nói:

- Bí thư, để tôi vào xem thử thế nào.

- Có chuyện gì? Chúng ta cùng vào xem!

Trương Thanh Vân khoát tay nói, chính hắn lại cất bước về phía trước, Hạ Triêu Tùng và Ngũ Học Chương tiến lên giúp Trương Thanh Vân kéo tấm lưới bên ngoài lên, sau đó cũng theo nhau đi vào.

- Nghiên cứu viên Dư, xin cô bỏ qua cho, chia bớt cho chúng tôi một phần giống này được không?

Một người đàn ông nói, đối tượng của hắn là một cô gái.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, Dư Phương sao?

- Không được, số giống này chưa thể được xuất ra, chúng tôi phải khổ sở lắm mới cho chúng nảy mầm, còn chưa kịp báo cáo thì anh đã muốn lấy đi, nếu như vậy thì sao có tài liệu khoa học đây.

Dư Phương cứng miệng nói, giọng như súng máy.

Dư Phương nhìn thấy có người đi vào, nàng liếc mắt thấy Hạ Triêu Tùng thì trợn mắt nói:

- Bí thư Hạ, có phải xã Hoàng Liên Kiều các anh muốn nhân dân đến đây đoạt giống hay không? Mỗi xã đều đã có hạn ngạch rồi mà!

Vẻ mặt Hạ Triêu Tùng chợt đỏ lên, Ngũ Học Chương ở bên cạnh thì cười ha hả, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Dư Phương đã liếc mắt sang nói:

- Bí thư Ngũ cũng giống như vậy, bí thư tự đến cướp giống, như vậy phải tính công chúng tôi thế nào đây?

Trương Thanh Vân nhướng mày mà cảm thấy khó hiểu, Trần Khang Tiến bên cạnh vội mở lời giải thích. Thì ra mở vườn ươm đã tạo ra lỗ hổng về giống, tất cả các thôn xóm đều tranh thủ đến đây lấy giống, vì vậy mà xuất hiện tình cảnh lúc này.

Trương Thanh Vân bật cười kinh ngạc, Dư Phương thấy Hạ Triêu Tùng và Ngũ Học Chương không lên tiếng, lúc này quay đầu lại nhìn thì thấy nơi đây đã đầy người, vì vậy mà trở nên ngây ngốc. Trần Khang Tiến tiến lên nói:

- Tiểu Dư phụ trách công tác phân phát giống, quyền lực trên tay cô cũng làm tôi yên tâm.

Dư Phương đỏ mặt rồi ồ lên một tiếng, khi thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt có chút nghi hoặc, Trương Thanh Vân lại cười nói:

- Không ngờ nghiên cứu viên Dư ngoài lá trà thì còn nghiên cứu cả dược liệu.

Dư Phương trợn trừng mắt quay đầu lại nhìn, đám người cười lên ha hả. Trần Khang Tiến nói:

- Cô Dư, có uất ức gì cứ nói với bí thư Trương để anh ấy giải quyết, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không còn ai đến đoạt giống nữa!

Dư Phương chợt ngẩn ngơ, sau đó xoay người mới nhìn rõ đám người vây quanh Trương Thanh Vân vào trung tâm, vì vậy mà trong lòng nổ ầm một tiếng. Nàng nhớ lời mẹ nói bí thư huyện ủy mới đến nhận chức còn rất trẻ mà mặt không khỏi tái xám rồi trở nên lắp bắp. Nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt cũng lập tức chuyển sang nơi khác, nhớ đến chuyện lần trước ở trường đảng mà mặt đỏ bừng bừng.

- Dược rồi, nghiên cứu viên Dư, tôi chỉ tùy tiện đến thăm quan mà thôi. Đúng rồi, lần trước chúng ta đánh cuộc còn chưa phân thắng bại, sao lúc đó cô đã bỏ đi rồi?

Trương Thanh Vân lại cười nói.

Vẻ mặt Dư Phương càng đỏ ửng, Trương Thanh Vân vội vàng tranh thủ thời gian nói cho đám người Trần Khang Tiến biết chuyện xảy ra ở trường đảng lần trước, tất cả đều cười ha hả. Lúc này chỉ có duy nhất một mình Dư Phương cảm thấy khó chịu, nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Thầm nghĩ Trương Thanh Vân kia cũng thật là, trước mặt nhiều người mà làm mình xấu mặt, đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn làm bí thư huyện ủy gì nữa?

Trương Thanh Vân tất nhiên không biết rõ tâm tư của Dư Phương, hắn chỉ cười cười nói nói rồi đi sang nơi khác thăm quan.

Tối đến, Trương Thanh Vân mở hội nghị lấy ý kiến ở Hoàng Liên Kiều, có lãnh đạo của Hoàng Liên Kiều, Trường Thê Ải, Trần Khang Tiến phòng nông nghiệp, còn có cả hai vị nghiên cứu viên sở nông nghiệp tỉnh và những kỹ thuật viên nòng cốt của phòng nông nghiệp.

Khi hội nghị được bắt đầu thì phó chủ tịch Khương Vĩ chủ quản khu dược liệu cũng chạy đến nơi tham gia.

Bầu không khí hội nghị ngay từ đầu đã trở nên căng thẳng, chủ yếu là các vấn đề liên quan đến tài chính. Vườn ươm và khu dược liệu đều cần tài chính, dân chúng không thể nào gánh trọn trách nhiệm nông sản phẩm, cần có sự giúp đỡ từ chính quyền. Khi toàn bộ cầu đường xung quanh khu dược liệu được hoàn thành thì vẫn còn thiếu đơn vị thi công hơn một triệu. Ngay sau đó là rạp che lớn nhất cho khu căn cứ cây giống sẽ được xây dựng, chưa tính đến vấn đề phòng thí nghiệm và các hạng mục liên quan sẽ được phát động, tài chính cần bỏ ra là khá nhiều.

- Bí thư, số tiền này chúng ta cũng có thể tạm thời hòa hoãn lại, nhưng công trình thủy lợi thì không thể.

Khương Vĩ thả bút trong tay xuống nói.

Trương Thanh Vân nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng họp mà không nói câu nào, những lời mà Khương Vĩ đã nói ra hắn đã nghe không ít hơn mười lần vào ngày hôm nay.

- Chuyện công trình thủy lợi sẽ bị mắc cạn là kẻ nào nói huyên thuyên ra ngoài, vì sao tất cả mọi người đều biết?

Trương Thanh Vân nói.

Phòng họp trở nên yên tĩnh, cũng không ai dám thở mạnh. Dư Phương khẽ đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng bàn tay cũng vã mồ hôi. Không ngờ người này lại uy nghiêm như vậy làm người ta cảm thấy căng thẳng không hiểu nguyên nhân, rõ ràng khác biệt quá xa so với những biểu hiện bình thường.

- Sao không ai nói? Một đồng tiền chẳng lẽ là anh hùng hảo hán sao?

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói:

- Dân chúng vừa mới có được tính tích cực, bây giờ lại thấy mưa gió sao?

- Chiều nay tôi vẫn còn cảm thấy rất vui, khi thấy bí thư Hạ và bí thư Ngũ tranh giành giống cây thì tôi nghĩ rằng tính tích cực của các anh là rất cao, ai ngờ tình hình vốn không phải như vậy. Các anh cần phải xem xét lai, binh cần tinh mà không cần nhiều, các anh phải lĩnh ngộ sâu sắc vào cho tôi.

Đúng lúc này Trương Thanh Vân tiếp tục cao giọng nói:

- Còn các anh thì sao? Các anh còn không vững vàng, sợ này sợ nọ, thiếu tự tin, lo đầu sợ đuôi, nhân dân thấy bộ dạng của các anh như vậy thì tin vào ai?

Mọi người đều rùng mình, đều ngẩng đầu lên, Trương Thanh Vân nói:

- Là cán bộ đảng viên thì phải không sợ mưa gió, phải có dũng khí chiến thắng tất cả khó khăn, đặc biệt là phải có lòng tiểu ngãi

- Tang Chương chúng ta đã có lịch sử lâu đời, nếu muốn thay đổi thế cục trước mặt thì tất cả phải vươn vai khỏi mặt nước, phải ổn định.

- Toàn bộ huyện Tang Chương từ cao xuống thấp phải đồng tâm hiệp lực, phải tạo ra sức mạnh như thành đồng, như vậy còn có thứ khó khăn gì không nắm bắt được? Chúng ta phải đánh văng nghèo khó ra phía sau, đầu tiên muốn xây dựng và phát triển Tang Chương thì trước hết phải biết tự lực cánh sinh.

Trương Thanh Vân càng nói càng kích động, giọng điệu lưu loát, không dừng lại ở chỗ nào. Những câu chém đinh chặt sắt của hắn đã được mọi người bên dưới tiếp nhận, sĩ khí tất cả đều chấn động.

Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người, thân thể của hắn giống như đã cao lớn lên rất nhiều, giống như một vị tướng đang điều khiển quân sĩ:

- Lúc này tôi chính thức tuyên bố bắt đầu hạng mục công trình thủy lợi, bổ nhiệm phó chủ tịch Khương làm chủ nhiệm, phó chủ tịch Trần làm phó chủ nhiệm, những nhân viên công trình khác gồm có... ....

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn đảo mắt về phía đám người Hạ Triêu Tùng rồi báo danh từng người.

Tất cả mọi người vừa run sợ vừa kinh ngạc, tất cả đều không tự chủ được phải đứng lên. Trương Thanh Vân tiếp tục nói lớn:

- Tất cả tài chính cần thiết để khởi động công trình thủy lợi sẽ được tôi chỉ thị trưởng phòng tài chính Trần Tập Khoa thỏa mãn cho các anh. Nhưng vấn đề nhân công lao động thì tất cả các thôn xã phải tự mình giải quyết.

- Tan họp!

Không đợi mọi người đáp lại, Trương Thanh Vân đã tuyên bố tan họp, sau đó hắn lập tức bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Trương Thanh Vân lên xe, Cảnh Chiến thấy vẻ mặt hắn không được tốt thì lái xe rất chậm. Vương Chiêm Dân ngồi ở ghế lái phụ, hắn liên tục đảo mắt nhìn ra phía sau, muốn nói lại thôi.

Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, hắn hít mùi hương bùn đất ở bên ngoài rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói:

- Thư ký Vương, có chuyện gì cứ nói.

Vương Chiêm Dân hơi giật mình, hắn nói:

- Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lương Bân đã truyền tin đến, phó chủ tịch thành phố Nhiễm(phó chủ tịch thường vụ kiêm cục trưởng cục du lịch) tự mình gọi điện thoại tới, anh ấy dùng những từ rất nghiêm khắc hỏi vì sao anh không tự mình lên tham gia hội nghị thị ủy.

- Ừ!

Trương Thanh Vân khẽ ừ một tiếng, hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, một lúc lâu sau mới nói:

- Còn gì nữa không?

Vương Chiêm Dân chợt ngẩn ngơ, tuy hắn mới ở cùng Trương Thanh Vân được hai ngày nhưng đã biết được sự lợi hại của người này. Nhưng Nhiễm Hồng Đông tự gọi điện thoại đến mở lời mà Trương Thanh Vân vẫn làm ngơ như không, trong toàn thành phố Vũ Lăng sợ rằng có rất ít bí thư huyện ủy nào trâu bò thế này.

Nhiễm Hồng Đông tuyệt đối là nhân vật có thực quyền ở Vũ Lăng, hắn tự mình là thường ủy, đồng thời cũng là lãnh đạo cục du lịch. Tuyến dưới có rất nhiều cán bộ xem phó chủ tịch Nhiễm ngang bằng với bí thư Tạ và chủ tịch Âu, một nhân vật như vậy mà Trương Thanh Vân không thèm quan tâm sao?

Dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì điều này cũng khiến kẻ khác phải khâm phục từ tận đáy lòng. Vương Chiêm Dân lại không nhịn được phải quay đầu nhìn, một gương mặt trẻ tuổi, quả nhiên khó lường.

Lúc này tình hình Tang Chương thiếu tài chính người ngoài không hiểu rõ cho lắm, Vương Chiêm Dân thì biết rất rõ. Hiện nay có thể nói là thù trong giặc ngoài, bên trên kéo đầu, bên trong lại bùng lên sóng ngầm mãnh liệt, phía dưới lại là vạc dầu nóng, phòng tài chính rỗng tuếch.

Có thể thấy được áp lực của một bí thư huyện ủy như Trương Thanh Vân là thế nào, nhưng người này thật sự đang phải chịu áp lực sao? Chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ sự tự tin và khí thế vô cùng.

- Vâng, anh nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ báo cáo công tác.

Trương Thanh Vân mở mắt nói:

- Sao vậy? Anh sợ tôi thần kinh yếu không chịu được à?

Trên mặt Vương Chiêm Dân chợt trở nên mất tự nhiên, hắn nói:

- Trưởng phòng Tiếu phòng giáo dục, phòng giao thông công chánh... ....

Trương Thanh Vân khoát tay ngăn lời Vương Chiêm Dân, hắn cười nói:

- Cũng là vấn đề tài chính, người ta có thể ép tài chính từ công trình thủy lợi của chúng ta, hơn nữa những khoản ngân sách khác cũng ép rất mạnh, tất cả đều trong vòng dự đoán.

Vẻ mặt Vương Chiêm Dân chợt có chút quái dị, hắn không lên tiếng. Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn chỉ tay ra vườn dược liệu mênh mông bên ngoài nói:

- Anh thấy không? Đây là hơn mười ngàn héc ta dược liệu, chúng ta có khu vực này thì sẽ không làm thui chột sản nghiệp dược liệu.

- Anh đừng quên Tang Chương có hơn trăm ngàn dân, chỉ cần mọi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ thành sông. Vì vậy kết quả thành bại của vấn đề lúc này không nằm trên ngân sách mà nằm ở vấn đề cán bộ huyện Tang Chương chúng ta có đoàn kết hay không, nếu không có thêm ngân sách thì thế nào?

Ánh mắt Vương Chiêm Dân chợt lóe lên, hắn quay đầu. Những lời nói của Trương Thanh Vân có vẻ rất bình thản nhưng lại làm trong lòng Vương Chiêm Dân cực kỳ kích động. Hắn là người sinh trưởng ở huyện Tang Chương, đã nhiều năm nhìn quan trường anh lừa tôi gạt, hục hặc với nhau nhưng chưa từng thấy một lãnh đạo nào như Trương Thanh Vân.

Chỉ cần xem xét thủ đoạn Trương Thanh Vân đối phó với Lưu Tài Đức và Chu Tử Hằng thì thấy được người này cay nghiệt thế nào, hơn nữa những từ vì dân vì nước được người này nói ra cũng có chút không thích hợp, bởi vì theo ý nghĩ của Vương Chiêm Dân thì nó không phù hợp với Trương Thanh Vân. Hơn nữa trong quan trường thường không có kẻ nào hô hào to mồm, những kẻ âm mưu quỷ kế mới chính là cao thủ.

Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng đã hoàn toàn vứt bỏ những điều không nên làm, hắn là một vị quan làm người ta sinh ra cảm giác có trách nhiệm, có gì nên làm không nên làm, cùng người đấu trí, cùng thiên đấu mưu. Mục đích chiến đấu của Trương Thanh Vân chính là vì sự giàu có của Tang Chương, điều này làm người ta sinh ra cảm giác rất khác biệt.

… ….

Trong phòng khách sạn Vũ Lăng, Lưu Thần và Hà Tuấn ngồi đối diện nhau, hai người đều không nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng.

Vẻ mặt Lưu Thần trở nên rất khó coi, hôm nay hắn đi vào hội nghị thị ủy thì thấy được biểu hiện của đám lãnh đạo cho mình rất đáng sợ. Hầu như mỗi lãnh đạo thấy hắn đều nhíu mày, kế tiếp chính là một câu:

- Rốt cuộc Trương Thanh Vân có ý gì? Còn có xem trọng chính quyền và thị ủy nữa hay không?

Những vị lãnh đạo kia rõ ràng muốn nói với Trương Thanh Vân nhưng Lưu Thần lại cảm thấy còn khó chịu hơn bị bạt tai. Trong lòng hắn hiểu rõ đám lãnh đạo thành phố không xem hắn là người đại biểu cho huyện Tang Chương, đây là một loại coi thường, giống như hắn đường đường là một chủ tịch huyện nhưng lại bị người ta coi là kẻ chạy cờ của huyện Tang Chương.

Càng bực bội chính là trong lòng phải cố gắng nhẫn nhịn để nói cười giải thích với lãnh đạo, loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.

- Cốc, cốc, cốc!

Có người gõ cửa, vẻ mặt Hà Tuấn khẽ động nói:

- Vào đi!

Một tiếng két vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Khâu Hâm với vẻ mặt tràn đầy nụ cười tiến vào. Khi Khâu Hâm thấy Lưu Thần thì chợt ngẩn ngơ, Hà Tuấn lại cười nói:

- Khâu công tử, đây là chủ tịch huyện Tang Chương Lưu Thần, là đại biểu của huyện Tang Chương đến tham gia hội nghị thị ủy.

Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, Lưu Thần vội vàng đứng dây vươn tay, sau khi hai người bắt tay nhẹ nhàng thì Khâu Hâm rụt tay về như sợ bị lây dịch, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Tuấn.

- Chủ tịch Lưu, đây chính là Khâu công tử, là một cổ đông mở công ty du lịch. Hôm nay chúng ta cùng dùng cơm, mục đích là để anh làm quen với người này, sau này mọi người hợp tác vui vẻ.

Hà Tuấn nói.

Lưu Thần liên tục gật đầu, Khâu Hâm thì nhăn mày nói:

- Phương tiểu thư có chuyện gì xảy ra? Luôn bắt người khác phải chờ đợi là sao?

Khâu Hâm vừa mở miệng thì Lưu Thần cũng có điều muốn nói nhưng nuốt ngay xuống bụng, bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị.

Tâm tình của Phương Tiểu Nam hôm nay rất tốt, cục du lịch bên kia bắn tin nói hạng mục du lịch ở Tang Chương đã được duyệt, không còn vấn đề gì. Trong hạng mục này thì thị ủy làm chủ đạo, Tang Chương phối hợp, người quản lý chính là cục du lịch Vũ Lăng.

Vừa nghe thấy tin tức này thì Phương Tiểu Nam chợt sung sướng điên cuồng, thị ủy chủ đạo hạng mục, công ty do mình mở, vấn đề Tang Chương chính mình hoàn toàn có thể chọn ra thiêu thân, Trương Thanh Vân còn đắc ý được sao? Nếu mình muốn hắn chết thì chỉ cần có chút thủ đoạn mà thôi.

Chưa nói đến những thứ khác, khi xây dựng cầu đường chỉ cần tìm cớ để giao thông bế tắc một hai ngày đã đủ cho Trương Thanh Vân uống rượu độc. Phương Tiểu Nam muốn giẫm mạnh lên mặt tên tiểu tử Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng, muốn hắn phải liếm chân mình.

Phương Tiểu Nam càng nghĩ càng cảm thấy sướng, càng nghĩ càng thái quá. Nàng giống như thấy Trương Thanh Vân trở thành một con chó, mất đi lý trí, tận tình liếm láp khắp thân thể chính mình để ý dâm bùng lên cuồn cuộn. Chỉ cần nghĩ là biết Trương Thanh Vân sẽ khốn khổ cở nào, chính nàng thì "sướng" ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK