Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức thời sự của đài truyền hình Hoàng Hải đưa tin phó chủ tịch Sầm Kim Nhiên tiếp kiến phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông, bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân và chủ tịch thành phố Cảng Thành. Tin tức được phát sóng, bên trong có nội dung lời nói của Trương Thanh Vân.

Sau khi câu nói của Trương Thanh Vân được đưa tin thì mọi người cho rằng đây là lần đầu tiên một quan lớn cấp phó bộ của tỉnh Hoa Đông mang theo thành ý đến Hoàng Hải, hơn nữa còn nói là bước ngoặt quan trọng trong hợp tác giữa Hoa Đông và Hoàng Hải.

Vì truyền thông điên cuồng đưa tin nên chỉ trong vòng một ngày Trương Thanh Vân đã nhận lấy sự chú ý cao độ của tất cả chính đàn Hoàng Hải và các tầng lớp xã hội, vì vậy sau khi Trương Thanh Vân tham gia hội nghị trao đổi giữa các xí nghiệp Hoàng Hải và Hoa Đông và quay về thì vừa rời khỏi hội trường đã bị phóng viên vây quanh.

Tình huống sau đó lập tức làm cho nhân viên bảo vệ khách sạn và nhân viên phụ trách tiếp đãi bên phía Hoàng Hải trở nên cực kỳ cẳng thẳng, tất cả phóng viên cầm đủ loại micro ngắn dài có cả, tất cả đều chỉa thẳng vào mặt Trương Thanh Vân, hàng loạt câu hỏi được đưa ra, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Cuối cùng dưới sự bảo vệ liều chết của nhân viên công tác thì Trương Thanh Vân mới bình an lên xe, nhưng trên đường đi Trương Thanh Vân cũng phải trả lời vài vấn đề của phóng viên. Trên phương diện hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương, hắn lại tiếp tục nhấn mạnh đến ý nguyện của nhân dân, hắn nói sự hợp tác dân gian giữa hai địa phương sẽ quyết định hợp tác vào lúc này.

Đồng thời Trương Thanh Vân cũng cường điệu hợp tác lần này phải đánh vỡ tư duy chủ nghĩa đỉnh núi, phải đứng ở góc độ có lợi cho quốc gia, phải có lợi cho dân sinh, phải đứng trên con đường phát triển lâu dài để xem xét hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương.

Trương Thanh Vân lại cường điệu hợp tác phải có hiệu quả thực tế, phải xem xét đến hiệu suất, không nên để quan viên cho rằng đây là công trình thành tích, không nên để sự hợp tác giữa hai thành phố liên quan đến công trình thể diện.v.v. Phải dùng một tinh thần đạt độ cao cụ thể để mở rông và phát triển khu kinh tế Hoàng Hải.

Những quan điểm đặc sắc này của Trương Thanh Vân đã tiến thêm một bước nhiệt tình của truyền thông. Sau khi hắn quay về khách sạn thì các phương diện truyền thông ở hoàng hải lại liên hệ với Lưu Bằng, bọn họ hy vọng có thể mở một cuộc tọa đàm với Trương Thanh Vân, nói rằng nhân dân Hoàng Hải rất thích được nghe những lời đoàn kết hợp tác và chân thành của quan viên Hoa Đông, hy vọng Trương Thanh Vân có thể nghe những tiếng lòng của dân gian Hoàng Hải. Truyền thông ở Hoàng Hải tình nguyện cung cấp địa điểm và tổ chức tọa đàm, tình nguyện vì hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương mà cống hiến chút sức lực.

Trương Thanh Vân cũng phải nhận lời với yêu cầu như vậy, mà thời gian cụ thể lại để cho Lưu Bằng phối hợp với các hãng truyền thông.

- Bí thư, điều này...Tôi thấy chúng ta nên quay về sớm hơn một chút, bây giờ anh bị người Hoàng Hải chú ý quá nhiều, phương diện an toàn của anh không được bảo đảm. Những nhân viên đi theo đều cảm nhận được áp lực quá lớn, còn chuyện tạo đàm... ....

Lưu Bằng dùng giọng nghiêm trang nói.

Lưu Bằng cúi đầu rất thấp, vẻ mặt trầm hẳn xuống, trong lòng có vẻ cực kỳ lo lắng. Lưu Bằng là người Hoa Đông, trong khung chảy dòng máu của người Hoa Đông, hắn không dám nghĩ những phần lý luận của Trương Thanh Vân sẽ bùng lên bao nhiêu con sóng ở Hoa Đông.

Không thể nghi ngờ Trương Thanh Vân là người cực kỳ cụ thể, cũng là người rất thẳng thắn và thành thật. Nhưng hắn đã không suy xét đến sự mẫn cảm của chính đàn Hoa Đông với vấn đề này, hắn đã dùng hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải để kéo Hoài Dương thành thành phố vệ tinh, coi như cung cấp tất cả khả năng để Hoàng Hải tự do phát triển.

Định vị này là quá thấp, nếu đứng trên tư duy của chính đàn Hoa Đông thì mỗi một thành phố đều có một danh tiếng và định vị riêng, giá trị của Hoài Dương chợt giảm xuống, như vậy còn quái gì là danh tiếng? Hơn nữa sự định vị hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải.

Cảng Thành là một thành phố phát triển nằm ở tốp cao của cả nước, bây giờ thành phố đang tìm một bước đột phá kinh tế, cố gắng tạo ra hình tượng. Bây giờ Hoài Dương cúi đầu quá thấp, chẳng lẽ Cảng Thành muốn được thuận lợi cũng phải học theo Hoài Dương sao?

Nếu không thì có phải quá trình hợp tác tương lai sẽ cực kỳ bị động?

Đến khi đó sinh ra những vấn đề rối loạn thì tất cả mọi thứ sẽ chụp lên đầu Trương Thanh Vân, nếu như vậy thì hắn có ngăn cản được sao? Lưu Bằng nghĩ đến những vấn đề này mà lo lắng thật sự, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã nôn nóng.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết rõ tâm tư của Lưu Bằng, trong lòng hắn biết rõ vấn đề ba thành phố chậm chạp không đẩy mạnh liên kết nằm ở chỗ nào, hắn cũng đã từng suy xét đến hậu quả khi vạch trần tất cả.

Nếu nói phải tính toán đầu tiên thì đó chính là Hoa Đông, Trương Thanh Vân khẳng định gặp phải áp lực từ khắp nơi. Kinh tế Hoa Đông phát triển rất mạnh nhưng chính đàn lại quá bảo thủ, tự đóng cửa, tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi rất nghiêm trọng. Trương Thanh Vân tự hạ thấp giá trị con người nhưng ảnh hưởng đến Cảng Thành, nếu sóng bùng lên thì rõ ràng là ngất trời.

Trương Thanh Vân biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi lên, nhưng hắn cũng đã suy xét rất lâu mới đưa ra quyết định như vậy. Đầu tiên chính là khu kinh tế Hoàng Hải được trung ương và quốc hội quy hoạch, bây giờ còn chậm chạp chưa được bắt đầu thì chắc chắn "Hải phái" với thực lực không nhỏ sẽ tạo áp lực về phía Hoa Đông.

Hơn nữa Hoa Đông luôn bị người thủ đô ghi hận trong lòng, dưới tình huống này thì áp lực của tỉnh ủy và chính quyền Hoa Đông là cực kỳ khủng bố. Nếu không thì Tần Vệ Quốc đã chẳng bắt buộc thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải trực tiếp gọi điện yêu cầu Trương Thanh Vân đến tham gia hội nghị trao đổi giữa xí nghiệp hai bên.

Nếu sự việc đã tiến triển đến mức này thì nên vạch trần tất cả, việc nhân đức Trương Thanh Vân cũng không nhường cho một ai, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì vậy mới dũng cảm ném suy nghĩ ra ngoài.

Bây giờ kinh tế Hoài Dương rất cần người ngoài trợ giúp, chỉ cần Hoài Dương và Hoàng Hải có thể mở rộng hợp tác thì Trương Thanh Vân có lòng tin kéo kinh tế Hoài Dương lên một độ cao mới ở ba hay năm năm tới. Hoài Dương là một thành phố lớn với hơn mười triệu dân, vấn đề phát triển kinh tế và nâng cao cuộc sống nhân dân có mức độ quá quan trọng. Hắn đã làm quan phụ mẫu thì khi cần có người gánh trách nhiệm, đôi khi căn bản không có cách nào lùi bước.

Huống hồ trong lòng Trương Thanh Vân đã suy xét rất sâu, nếu Hoa Đông có náo loạn ngập trời thì vĩnh viễn sẽ không thể xuất hiện tình cảnh Trương Thanh Vân không còn chỗ dựa. Nếu như xuất hiện tình huống này thì Hoa Đông sẽ rơi vào một tình huống mượn cớ chèn ép cán bộ một cách không rõ ràng, mà Hoa Đông vì sao phải chèn ép Trương Thanh Vân? Cũng vì Trương Thanh Vân cố gắng tự chủ trương và cố gắng thực hiện hợp tác với khu kinh tế Hoàng Hải sao? Nếu là như vậy thì quan trường Hoa Đông sụp đổ là đương nhiên.

Đối với những ý nghĩ và sách lược của tỉnh Hoa Đông thì trong lòng Trương Thanh Vân đã có sẵn một cây thước, dù thế nào cũng không thể theo chủ lưu ở Hoa Đông, chỉ có tranh đấu với các phe phái ở Hoa Đông chính là con đường và cách thức duy nhất để đi về phía trước. Chỉ như vậy hắn mới tìm được sự trợ giúp từ bên ngoài Hoa Đông.

Đồng thời chỉ có như vậy thì tầng lớp chính trị cấp cao ở Hoa Đông mới có sự băn khoăn. Tần Vệ Quốc nhiều lần bảo vệ cũng chỉ vì Hoa Đông cần một Trương Thanh Vân làm điển hình. Dưới tìn huống này Trương Thanh Vân ngẫu nhiên lột da, ngược lại sẽ là một hành động có lợi.

Biểu hiện của Trương Thanh Vân quá mạnh, tuy các phe phái trong Hoa Đông sẽ chẳng thích ứng nhưng trong thủ đô sẽ bùng lên tin tức, sẽ có nhiều tin đồn nói Trương Thanh Vân hành động không đúng.

Lưu Bằng nói ra lời đề nghị, khi thấy Trương Thanh Vân không nói lời nào thì hắn cũng không quá kiên trì, đành phải chậm rãi đi ra bắt đầu liên lạc với các hãng truyền thông ở Hoàng Hải. Lúc này thì điện thoại của Trương Thanh Vân cũng liên tục vang lên.

Trương Thanh Vân đã có phân phó, khi còn ở Hoàng Hải thì tất cả điện thoại đều phải gọi đến để Lưu Bằng ứng phó, điề này gây ra áp lực rất lớn cho Lưu Bằng. Người có thể gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân đều là lãnh đạo, tất nhiên bọn họ cũng là núi cao mà Lưu Bằng phải đứng yên ngước nhìn.

Trương Thanh Vân bây giờ lại muốn lợi dụng Lưu Bằng để làm hai tai được thanh tỉnh, điều này rõ ràng là một khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng với Lưu Bằng.

- Chào anh, tôi là thư ký Tiểu Lưu của bí thư Trương, xin hỏi anh là?

Lưu Bằng nhận được cuộc điện thoại thứ năm thì tự giới thiệu chính mình.

- Thư ký Lưu sao? À, là thế này, tôi là Khang Trạch Hữu của ban thư ký khối chính quyền tỉnh, chủ tịch Thi muốn trò chuyện với bí thư Trương, điều này có gì khó khăn không?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam vang dội.

Lưu Bằng nghe thấy tên chủ tịch Thi thi chợt vô thức đứng lên, hắn nói:

- Điều này...Sau này có được không?

- Ngay bây giờ, anh không ở cùng một chỗ với bí thư Trương sao?

Khang Trạch Hữu nói.

- Không...Không có, bây giờ chắc chắn là không được, bí thư Trương đang gặp mặt các vị khách ở Hoàng Hải, tôi bị yêu cầu ở lại khách sạn... ....

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Tôi là Thi Vĩnh Nhạc, bí thư Trương của anh bây giờ đang ở đâu? Gặp vị khách nào? Anh không thể liên hệ với anh ấy được sao?

Lưu Bằng chợt kinh hoàng, lần đầu tiên hắn trò chuyện với một lãnh đạo cấp cao là thường ủy tỉnh ủy, vì vậy mà cực kỳ luống cuống, hắn nói:

- Tôi...Tôi cũng không biết rõ lắm, bí thư Trương không có ở khách sạn, anh ấy yêu cầu...Yêu cầu tôi không được quấy rầy, còn...Còn... ....

- Còn cái gì? Còn bắt anh coi chừng điện thoại, không cầm theo bất kỳ điện thoại nào khác nữa sao/

Thi Vĩnh Nhạc trầm giọng nói.

Lưu Bằng lập tức câm mồm không lên tiếng, thật ra cũng là chấp nhận. Lúc này đầu dây bên kia cũng không vang lên âm thanh nào, khoảng hai ba giây sau thì một tiếng "bốp" vang lên, điện thoại bên kia đã cắt.

Lưu Bằng ngây ra như phỗng, hắn cầm điện thoại mà trái tim vẫn đập lên điên cuồng. Cách một đầu điện thoại mà hắn cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bên phía Lăng Thủy, lần này Trương Thanh Vân rõ ràng là chọc thủng trời, như vậy phải làm sao cho xong việc đây?

Lưu Bằng ngẫm nghĩ nửa ngày mà không dám không báo cáo, hắn tiến lên gõ cửa phòng của Trương Thanh Vân, bên trong không một tiếng động, hắn vặn tay cầm, cửa mở, hắn chậm rãi đi vào. Trương Thanh Vân đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông, hai mắp khép chặt, đầu chốc chốc lại gật xuống, rõ ràng là đang ngủ.

Lưu Bằng thở phào một hơi mà trong lòng vừa căng thẳng vừa khâm phục, đến khoảnh khắc này mà Trương Thanh Vân còn có thể ngủ được, rốt cuộc bí thư có cảm nhận được gì không?

Trương Thanh Vân ngủ mà ti vi trong phòng vẫn mở, trên ti vi là hình ảnh hiện trường hội nghị trao đổi ý kiến của xí nghiệp Hoàng Hải và Hoa Đông, chủ đề mọi người bàn luận chính là khu kinh tế Hoàng Hải, mà những cuộc thảo luận được kỳ vọng cao nhất chính là nội dung câu chuyện của Trương Thanh Vân.

Xí nghiệp hai bên đều cơ bản có chung nhận thức, đều cho rằng những gì bí thư Trương Thanh Vân nói ra rất cụ thể, phù hợp thực tế. Nếu có thể dựa theo đề nghị của Trương Thanh Vân để làm cho khu kinh tế Hoàng Hải được chứng thực, như vậy toàn bộ Hoa Đông sẽ nghênh đón cơ hội mới, mà khi đó xí nghiệp hai bên cũng có được một cơ hội hoàng kim.

Lưu Bằng nhìn lên hình ảnh rồi lại nhìn qua Trương Thanh Vân đang ngồi ngủ trên ghế, những cảm giác lo lắng trước đó chợt buông lỏng.

- Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi, người làm quan có mấy ai quyết đoán và có lá gan như vậy? Bí thư Trương rõ ràng là người quyết đoán, sự thật chứng minh đề nghị của lãnh đạo phù hợp với dân tâm, rõ ràng tạo ra ích lợi cho nhân dân hai bên.

Lưu Bằng đột nhiên cảm giác mình nhận được sự cổ vũ rất lớn, quan viên trong xã hội bây giờ phần lớn chỉ giữ mình bo bo, không muốn phát triển, được chăng hay chớ là chủ yếu. Trương Thanh Vân có thể làm bùng sóng mà không chút do dự, tinh thần và sự quyết đoán này có thể làm người ta bội phục, chỉ như vậy đã là quá đủ.

Còn những khó khăn ở phía sau, bí thư Trương là người thế nào? Còn cần Lưu Bằng hắn phải lo buồn vô cớ sao?

- Anh lén lút ở đây làm gì? Làm tôi sợ nhảy dựng cả lên.

Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, vừa rồi hắn khẽ mở mắt lại nhìn thấy Lưu Bằng đang đứng ngây người, đúng là cũng có chút kinh ngạc.

Lưu Bằng nói:

- Bí thư, anh muốn nghỉ ngơi thì tốt nhất nên vào phòng ngủ, ngủ thế này rất dễ bị cảm. Bây giờ là đầu xuân, là thời điểm virus sinh sôi, rất dễ ốm, nếu anh không được khỏe thì Hoài Dương chúng ta.

- Được, được rồi, đừng nói những lời nghiêm trọng như vậy, thế nào? Lúc này anh còn đứng đây sao? Tôi nghĩ rằng anh đã phải bị điện thoại quấy rầy làm cho nổi điên rồi chứ?

Trương Thanh Vân cười nói, nơi đây không có người ngoài, hắn không có gì phải lo lắng, hắn duỗi lưng mệt mỏi.

Trên màn hình ti vi vẫn thảo luận nhiệt liệt, khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường. Xí nghiệp hai bên thảo luận đã tạo ra một thời cơ rất tốt, đề nghị của hắn lập tức được mọi người hưởng ứng, nhanh chóng có thể thẩm thấu đến các giai tầng xã hội.

Xí nghiệp phần lớn hành động vì trục lợi, bây giờ thế đối nghịch đã cải thiện và toàn bộ xí nghiệp lớn ở Hoa Đông đều ngửi được cơ hội tốt, tất nhiên bọn họ sẽ phải giúp đỡ Trương Thanh Vân. Mà Trương Thanh Vân mượn cơ hội lần này để nói ra ý nghĩ của mình, mượn lực ảnh hưởng của đám người kia để làm việc, bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.

Đây rõ ràng là bước đệm rất tốt cho quá trình đàm phán tiếp theo, đồng thời là đòn phản kích nặng nề đối với những nghi vấn về Trương Thanh Vân của người Hoa Đông.

- Bí thư Trương, những lời anh nói ra đã được xí nghiệp hai bên hưởng ứng nhiệt liệt, tôi tin Hoài Dương và Hoàng Hải sẽ có hợp tác vui vẻ.

Lưu Bằng nói, trên mặt treo nụ cười.

Trương Thanh Vân khoát tay rồi cười cười, hắn nhìn lên ti vi chuẩn bị mở miệng. Đột nhiên hắn khựng lại, quả tim giống như bị bóp chặt, trong đầu sinh ra một cảm giác khó tả.

"Là nàng sao?"

Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn thấy được một hình bóng quen thuộc trên ti vi, đó là Nghê Thu Nguyệt.

Sao Nghê Thu Nguyệt lại tham gia hội nghị trao đổi giữa xí nghiệp hai thành phố Hoài Dương và Hoàng Hải? Hơn nữa còn đứng trong đám người, không muốn chường mặt ra.Nếu không phải đài truyền hình cố ý đưa màn ảnh đến gần, sợ rằng Trương Thanh Vân sẽ không phát hiện ra Nghê Thu Nguyệt.

Khoảnh khắc này đột nhiên nhìn thấy Nghê Thu Nguyệt làm Trương Thanh Vân rối loạn, hắn có thể khẳng định một điều, sáng nay trong nghi thức khai mạc hội nghị, chắc chắn Nghê Thu Nguyệt đã thấy mình rất rõ.

Trong chương trình hội nghị của xí nghiệp hai thành phố, Trương Thanh Vân xuất hiện nói vài lời cũng đã được thông báo trước. Nhưng Nghê Thu Nguyệt biết mình sẽ tham gia hội nghị lần này, nếu đã là như vậy thì sao nàng không liên lạc với mình?

Trương Thanh Vân dùng sức lắc đầu, Trương Thanh Vân cảm thấy mình có chút sai lệch. Hai năm qua hai người liên tục giữa khoảng cách chính là muốn bước ra khỏi những cảm giác hoang đường trước đó, chỉ như vậy mới có lợi cho hai bên, nếu đã như vậy thì nàng không liên lạc với mình chẳng lẽ rất bình thường sao?

Nghĩ như vậy thì rõ ràng là rất hợp lý, nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không đúng. Nghê Thu Nguyệt không phải là người phụ nữ bình thường, thân phận lại cao quý, bây giờ đã đến Hoàng Hải thì nhất định phải có mục đích.

Trong lòng Trương Thanh Vân cực kỳ do dự, không biết mình có nên liên lạc với Nghê Thu Nguyệt hay không, dù là gửi tin nhắn hay gọi điện cũng tốt. Hắn có thể hỏi rõ chút ý đồ của nàng, nhưng điện thoại cứ tùy tiện như vậy sao? Trong lòng Trương Thanh Vân đúng là không có ý kiến gì hay.

Trong lòng Trương Thanh Vân rất do dự, mà Nghê Thu Nguyệt cũng không biết điều này, nàng đang thảnh thơi ngồi ở một góc rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn các xí nghiệp tinh anh của Hoài Dương và Hoàng Hải trao đổi ý kiến rất nhiệt liệt.

Lúc này chủ lưu của hội nghị đã không còn là trao đổi ý kiến và kinh nghiệm, rõ ràng đã biến thành một cuộc học tập vài nói chuyện trên tinh thần của Trương Thanh Vân. Thật ra buổi khai mạc hôm nay Trương Thanh Vân cũng không phát biểu với nội dung gì đặc sắc, mọi người thảo luận về nội dung nói chuyện giữa Trương Thanh Vân và phó chủ tịch Sầm vào hôm qua.

Lúc này hội nghị đã không còn được truyền hình trực tiếp, dù là như vậy tình hình vẫn rất hào hứng, cảm xúc rất cao giống như có thể tìm được hướng giải quyết vào tương lai.

- Đúng là tên khốn!

Nghê Thu Nguyệt thầm mắng một tiếng, nàng cắn chặt răng nhưng trong lòng có những toan tính ngọt ngào.

Trong khoảng thời gian này nàng đi khắp Hoa Đông như u linh, cũng có chút hiểu biết về phong thổ và quan trường ở đây, nàng cũng biết Trương Thanh Vân nói những lời trước đó sẽ sắp phải tiếp nhận bao nhiêu áp lực. Nhưng đối phương đã nhiều năm không gặp, không ngờ vẫn không sợ trời không sợ đất, dám nghĩ dám làm.

Không thể nghi ngờ dũng khí này của Trương Thanh Vân khó thể dùng năm xưa ở Giang Nam để so sánh, tuy Trương Thanh Vân gặp phải cục diện phức tạp ở Giang Nam nhưng thế lực khắp nơi rơi vào cục diện rối rắm, hắn vẫn còn đường quay về.

Mà Hoa Đông thì không giống, người Hoa Đông trước nay luôn bảo thủ, Trương Thanh Vân là người bên ngoài đến mà muốn phát triển cũng không dễ dàng. Bây giờ hắn chính thức tấn công vào sự cổ hủ của Hoa Đông, dũng khí và quyết đoán như vậy đủ để người ta tán thưởng.

Nghê Thu Nguyệt cảm thấy một người đàn ông như vậy có quan hệ với mình, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác ngọt ngào, thủ đô không phải đã nói Hoa Đông bị yêu ma hóa sao? Nhưng trong mắt Trương Thanh Vân thì Hoa Đông là thứ gì?

Trong lòng Nghê Thu Nguyệt rất kích động, trong đầu có một ý nghĩ bùng lên, mà ý nghĩ này phóng lên lại làm tâm tình nàng trầm xuống:

- Tên khốn kiếp này, hai năm rồi không liên lạc với mình, hắn còn nhớ mình sao? Hắn còn nhớ quan hệ với mình sao?

Nghê Thu Nguyệt thở dài một hơi mà hai gò má đỏ ửng, lúc này nàng cũng không còn giống như một người phụ nữ mạnh mẽ cầm quyền cao, tâm tình giống như thiếu nữ vừa yêu. Con người nhiều khi có biến đổi phức tạp như vậy, khi thì ngọt ngào ấm áp khi thì trăm mối lo, tất cả cũng vì nổi khổ tương tư... ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK