Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy đã là đầu mùa xuân nhưng thủ đô vẫn rét đậm, những ngày nay bụi cát kéo đến, trời đất rất u ám, người nào ra ngoài cũng che kín miệng mũi, khắp người cũng được che rất cẩn thận, nhưng dù là như vậy thì miệng mũi cũng đầy cát bụi, điều này làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

Sau khi Hoàng Tân Quyền về hưu thì luôn dành thời gian chăm sóc khu vườn, nhưng thời tiết thế này thì lão cũng không dám ra khỏi cửa, dù là cửa phòng hay cửa sổ cũng đều đóng chặt, buồn bực đọc sách trong nhà.

Hoàng Tân Quyền có bệnh tim, đối với những người mắc bệnh tim thì mùa đông là lúc khó khăn nhất. Cũng may mà bí thư Hoàng có tất cả điều kiện chữa bệnh, nếu là người bình thường mà ở trong thủ đô có hoàn cảnh khí hậu ác liệt thế này sẽ không biết qua được bao nhiêu mùa đông.

Hôm nay Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Hoàng Tân Quyền nhưng thật ra lại đến xin lời chỉ dạy. Tuy Hoàng Tân Quyền về hưu chỉ là phó bí thư tỉnh ủy, bây giờ cấp bậc của Trương Thanh Vân đã vượt qua lão, nhưng hắn vẫn cực kỳ tôn trọng Hoàng Tân Quyền.

Hoàng Tân Quyền hầu như biết rất rõ về các lãnh đạo chủ chốt của trung ương vào lúc này, bọn họ đều là cán bộ đồng lứa với lão, vì thế mà bí thư Hoàng rất nắm chắc đại cục trung ương, đồng thời còn chuẩn hơn rất nhiều so với Trương Thanh Vân. Lần này chuyện Liêu Đông liên quan quá rộng, trong lòng Trương Thanh Vân cũng không nắm chắc, không thể biết trước, vì vậy chỉ còn cách đến thăm hỏi bí thư Hoàng.

Đáng lý ra Trương Thanh Vân có một bụng lời nói, nhưng khi hắn đến nhà bí thư Hoàng, thấy bí thư một mình cô đơn khổ sở mà chẳng nói ra được lời nào. Bạn già của bí thư Hoàng sống bên Mỹ, dù lão có hai con trai, nhưng anh em Hoàng Tử Ca cho đến bây giờ cũng không quá quan tâm đến Hoàng Tân Quyền.

Bình thường khi sự việc tiến triển tốt đẹp thì cha con Hoàng Tân Quyền gặp mặt không dễ dàng, chỉ khi anh em Hoàng Tử Ca gặp phải trắc trở mới tìm cha cứu mạng. Hoàng Tân Quyền còn có một con gái hiếu thảo, nhưng phụ nữ gả cho người khác, dù hiếu thảo thế nào cũng khó quan tâm mọi chuyện.

Sau khi Hoàng Diêu tìm sự hỗ trợ của Trương Thanh Vân mà không có kết quả, sau đó không biết nàng tìm quan hệ gì mà được xuống Hoa Đông rèn luyện. Nhưng nàng xuống Hoa Đông thì bí thư Hoàng lại sống trong cô đơn, suốt ngày ngoài vài nhân viên công tác thì chẳng thể tiếp xúc với ai.

Khi khí trời u ám như lúc này thì lại cô độc khó thể chịu được, Trương Thanh Vân thấy quang cảnh như vậy thì tâm tình cũng rất khó chịu.

Trong phòng có khí ấm nhưng Hoàng Tân Quyền vẫn ăn mặc rất kín, vì công năng của trái tim có vấn đề nên cặp môi đen sì, cặp mắt hãm sâu xuống, hai mắt sắc bén bây giờ lại có vẻ tan rả.

Cảm giác đầu tiên của Trương Thanh Vân là Hoàng Tân Quyền đã rất gầy, hắn nắm tay bí thư Hoàng mà cảm thấy cố gắng hết sức. Ánh mắt hắn chuyển xuống bên dưới, hắn thấy bí thư đeo một đôi dép lê rất lớn, tuy đôi chân được bịt tất nhưng có thể thấy sưng rất lớn.

Trương Thanh Vân đỡ Hoàng Tân Quyền ngồi lên ghế sa lông, hắn đã cảm nhận được tay chân bí thư không còn được linh hoạt, hoàn toàn gây ra cho người khác cảm giác già nua. Bộ dạng bây giờ của Hoàng Tân Quyền thật sự không thể làm người ta liên tưởng đến một bí thư Hoàng mặt sắt năm xưa ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân nói chuyện với Hoàng Tân Quyền trong chốc lát, lúc này vẻ mặt Hoàng Tân Quyền lộ ra nụ cười khó nắm bắt, lão nói:

- Cậu nói đi, tôi biết trong lòng cậu có chuyện, cậu cũng không thể so với một người già như tôi, thời gian của cậu rất quý giá, có việc gì cứ nói thẳng.

Trong lòng Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác đau xót, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lời nói của Hầu Quốc Trụ như một thanh kiếm sắc trực tiếp đâm vào lòng hắn, khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình là một người nô lệ lạc hướng trong thế tục, cả ngày ngoài chỉ biết truy cầu danh lợi thì cơ bản đánh mất dần tình cảm.

Hoàng Tân Quyền nhíu mày, sau khó khẽ hừ một tiếng. Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt già nua của đối phương, hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình định dòng suy nghĩ trong lòng, hắn nói:

- Bí thư, thật ra cháu có chuyện cần lĩnh giáo, lần này bộ thương mại xảy ra một vấn đề làm người ta cảm thấy cực kỳ bất ngờ... ....

Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng mở miệng, hắn biết tính tình của Hoàng Tân Quyền, lão là người mạnh mẽ, sao có thể tình nguyện bày ra bộ mặt anh hùng vào lúc xế chiều? Vì vậy Trương Thanh Vân cũng không do dự, hắn dùng giọng êm tai nói ra tất cả vấn đề.

Tất nhiên trọng điểm vẫn là chuyện Trương Thanh Vân phải dẫn tổ giám sát đến Liêu Đông, mà hắn lạ không biết gì về Liêu Đông, trong lòng không có ý nghĩ gì khác. Nếu Liêu Đông là Hoa Đông, hoặc là bất kỳ một tỉnh Trung Nguyên nào khác, Trương Thanh Vân nhất định sẽ có ý nghĩ rõ ràng, nhưng trước nay hắn chưa từng giao thiệp với ba tỉnh phương bắc, hắn cũng không thể nắm chắc chuyến đi có thành công hay không.

Hoàng Tân Quyền lẳng lặng nghe tất cả những lời tự thuật của Trương Thanh Vân, sau đó lão đóng chặt môi, một lúc lâu sau mới nói:

- Chỉ vì cậu không biết về Liêu Đông mới được đưa đi, sự việc này rõ ràng là vấn đề rất phức tạp của Liêu Đông, cậu là một cán bộ của trung ương, không có gì là không được.

Hoàng Tân Quyền dừng lại trong chốc lát rồi nói:

- Vấn đề Liêu Đông phức tạp nhưng vấn đề ở thủ đô còn phức tạp hơn, cậu chưa từng biết đến Liêu Đông, nhưng dù sao Liêu Đông cũng chỉ là một góc, khó thể so sánh với thủ đô. Chẳng lẽ cậu cho rằng Liêu Đông có thể phức tạp hơn thủ đô sao?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, trong lòng chợt bùng lên nhiều ý nghĩ. Những lời nói của Hoàng Tân Quyền như ánh chớp giữa bầu trời đêm làm Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác kinh hãi, ý nghĩ của hắn thay đổi rất nhanh, trong đầu có nhiều suy tính mới.

Vấn đề Liêu Đông sao có thể là tồn tại cô lập? Hoàng Tân Quyền đã nói rất rõ, vấn đề ở Liêu Đông không chỉ liên quan đến Liêu Đông, Liêu Đông phải có liên quan đến thủ đô, như vậy tất cả bộ và ủy ban trung ương ở thủ đô, thậm chí cả các cơ quan trung ương cũng có quan hệ với Liêu Đông.

Như vậy trung ương có động tác với Liêu Đông thì Liêu Đông cũng sẽ có động tác, như vậy thủ đô cũng có động tác. Đây tuyệt đối là một hành động lớn lần thứ nhất.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì càng cảm thấy ngưng trọng, vì hắn không cách nào xác định mình có thể làm tốt mọi chuyện, nếu sự việc có liên quan đến trục quyền lợi cao tầng, hắn sẽ căn bản không thấy rõ vị trí của mình.

- Cho cậu đi Liêu Đông chính là sự tín nhiệm của trung ương với cậu, tôi tin cậu có năng lực hoàn thành nhiệm vụ mà trung ương giao phó. Cậu cần phải can đảm cẩn trọng, cần buông tay buông chân hành động.

Hoàng Tân Quyền nói, lão nói những lời này với vẻ mặt rất kích động, lão dùng sức vung tay, trong ánh mắt rất hưng phấn.

Trương Thanh Vân thầm thở ra một hơi, thật ra Hoàng Tân Quyền đang chỉ rõ phương hướng cho hắn, chẳng khác nào nói hắn đang đi trên con đường đúng đắn, hắn không cần suy xét vấn đề về phương hướng, chỉ cần làm tốt công tác là được.

- Công tác Liêu Đông vẫn phải dựa vào ban ngành Liêu Đông, Liêu Đông phát sinh vấn đề, đây không phải là vấn đề của mọi người ở Liêu Đông. Chúng ta có lý do để tin phần lớn các đồng chí đều không có vấn đề.

- Vì vậy triển khai công tác phải tin tưởng vào sự giác ngộ của cán bộ chúng ta, không được có tư tưởng cả thiên hạ đều là quạ đen, như vậy sẽ khó thể triển khai mở rộng công tác... ....

Hoàng Tân Quyền nói.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, trong lòng thầm cảm thán. Hoàng Tân Quyền quả nhiên là cựu thần mưu quốc, kinh nghiệm công tác phong phú và rất rõ ràng. Dựa theo ý của Hoàng Tân Quyền, vấn đề triển khai giám sát công tác ở Liêu Đông cần phải dựa vào ban ngành Liêu Đông.

Thực tế ý của Hoàng Tân Quyền chính là lợi dụng mâu thuẫn trong ban ngành Liêu Đông để phát hiện vấn đề. Sau đó mượn lực đẩy lực, xử lý thỏa đáng theo phương pháp nước chảy thành sông, điều này cũng mơ hồ phù hợp với một Trương Thanh Vân chưa có ý nghĩ rõ ràng.

Nhưng Hoàng Tân Quyền nói ra như vậy cũng làm lòng dạ Trương Thanh Vân thêm rộng mở, bây giờ hắn đã có ý nghĩ rõ ràng, khó thể so sánh với tình cảnh rối rắm trước đó.

Hoàng Tân Quyền híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, khóe miệng lộ ra nụ cười, lão nói:

- Bây giờ cậu là quan lớn cấp bộ, cũng coi là nhân vật số một trong nước, cũng khó để cậu phải lĩnh giáo tôi. Chỉ mong sao những lời hôm nay có chút trợ giúp cho cậu, cậu đại khái có thể lấy tinh hoa, vứt bỏ cặn bã, tôi tin cậu sẽ không phụ lòng kỳ vọng của trung ương.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn nói:

- Bí thư Hoàng quá khác khí, dù cháu ở trên địa vị gì thì chú vẫn lãnh đạo. Hơn nữa chú còn là cán bộ lão thành, kinh nghiệm công tác phong phú, những thứ này chúng cháu khó thể so sánh được. Trước kia trung ương có chủ ý riêng, bây giờ trung ương thường đưa ra những quyết sách cực kỳ đa trọng, điều này cần có sự tọa đàm của các đồng chí lão thành, tất nhiên là tham khảo kinh nghiệm phong phú của các đồng chí lão thành.

Hoàng Tân Quyền gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Trương Thanh Vân là cán bộ một tay lão đưa lên, từ khi còn ở Giang Nam thì Hoàng Tân Quyền đã kỳ vọng rất cao vào Trương Thanh Vân, trước khi lão về hưu còn kéo Trương Thanh Vân ra khỏi huyện Tang Chương và ném lên chức vụ phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam, điều đó đã từng tạo ra chấn động ở Giang Nam. Cũng vì sự kiện đó mà có thể thấy độ nặng của Trương Thanh Vân trong mắt Hoàng Tân Quyền.

Tuy hai bên tiếp xúc từ rất lâu nhưng Hoàng Tân Quyền cũng không ngờ Trương Thanh Vân lớn nhanh như vậy, bây giờ rõ ràng là trò hơn hẳn thầy, nếu xét về cấp bậc thì hơn hẳn, hơn nữa độ tuổi lại rất trẻ.

Quan trọng là Hoàng Tân Quyền có thể thấy vấn đề sử dụng cán bộ cực kỳ can đảm của trung ương với Trương Thanh Vân, thông qua điều này có thể thấy năng lực của Trương Thanh Vân được các lãnh đạo trung ương thừa nhận.

Bây giờ Trương Thanh Vân chỉ cần chăm chỉ công tác, làm vài chuyện tốt đẹp, nếu có thể vượt qua sự khảo nghiệm của tổ chức, có thể chứng minh năng lực thực tế và sự tài hoa, như vậy chuyện xuống tuyến dưới làm chư hầu cũng đã đến.

Nắm quyền một tỉnh chính là chư hầu một phương, những nhân vật như vậy có lực ảnh hưởng rất lớn ở trung ương, có thể so sánh với đại tướng ở biên cương năm xưa, mà cũng chỉ những kẻ tài đức, tài hoa tuyệt luân mới lên được vị trí cao như thế.

Đồng thời trung ương rất coi trọng hạch tâm ban ngành các tỉnh, bây giờ Trương Thanh Vân chỉ còn cách một bước ngắn. Nếu nói không khoa trương thì Trương Thanh Vân xem như nghênh đón cơ hội cực kỳ quan trọng trên con đường làm quan, hắn nắm chắc tốt xấu thì sẽ quyết định thành công cao hay thấp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK