Lúc này trên trang internet của tỉnh ủy đột nhiên xuất hiện danh sách các cán bộ được điều động, những người cẩn thận sẽ phát hiện ra những cán bộ lãnh đạo quan trọng của Vũ Lăng đều xuất hiện ở bên trong.
Nguyên bí thư thị ủy Vũ Lăng được điều sang đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Thành Đô, chủ tịch thành phố Vũ Lăng Âu Hiền Long được điều sang đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng sở giao thông tỉnh ủy, bí thư phụ trách công tác đoàn thể thành phố Vũ Lăng Liêu Vĩ được điều sang làm phó phòng thường vụ phòng tài chính tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Vương Đỉnh được điều sang làm phó bí thư thị ủy Vũ Đức.
Người đảm nhiệm chức vị bí thư thị ủy Vũ Lăng chính là chủ tịch thành phố Vũ Đức Phương Vĩnh Bình, phó chủ tịch thường vụ Vũ Đức Cao Khiêm lại tiến thêm một bước giữ chức chủ tịch thành phố Vũ Lăng.
Vấn đề điều chỉnh nhân sự quy mô lớn ở Giang Nam trở thành chủ đề được bàn luận nhiều nhất trong tỉnh, trong lúc các cán bộ công khai bày tỏ quan điểm thì phòng tổ chức phái ra chuyên gia xử lý về những phản hồi của dân chúng, dây cung lúc này đã rất căng.
Đúng lúc này đột nhiên ủy ban kỷ luật tỉnh ủy truyền ra tin tức, nguyên phó bí thư thị ủy Thành Đô Đoan Cừu Mẫn và phó chủ tịch Vạn Xướng Quốc vì vi phạm nghiêm trọng mà bị kỷ luật, bầu không khí ở Thành Đô lập tức trở nên căng thẳng.
Ngay sau đó một cán bộ quan trọng trong phòng tổ chức tỉnh ủy đã bày tỏ công khai, chủ nhiệm ban cải cách tỉnh ủy Dương Hân được điều nhiệm làm thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy. Mà bí thư thị ủy Thành Đô Nghiêm Tụng Tuấn được điều nhiệm vào làm chủ nhiệm ban cải cách tỉnh ủy, vì vậy mà bầu không khí khẩn trương có vẻ hòa hoãn trở lại.
Nhưng người sáng suốt vẫn có thể thấy rõ lần này Nghiêm Tụng Tuấn bị xuống chức, dù sao thì bí thư thị ủy Thành Đô hoàn toàn có thể trực tiếp tiến lên làm thường ủy tỉnh, tuy ủy ban cải cách tỉnh ủy là ban ngành trọng yếu nhưng rõ ràng không thể so sánh với một ghế thường ủy.
Hơn nữa vấn đề vẫn còn chưa xong, phòng tổ chức tỉnh ủy vừa bày tỏ công khai thì dân chúng đã tố cáo, vấn đề đặc biệt nghiêm trọng của bí thư Nghiêm lộ ra ngoài, chủ yếu tập trung ở sự việc sử dụng tài chính để hoàn thành và cải tạo tuyến đường cao tốc Thành Đô, đồng thời người này còn nhúng tay vào vấn đề khu quy hoạch công nghiệp ở Mục Huyện. Tỉnh ủy thấy vấn đề không thể ép xuống được nên lập tức ném tình huống xuống cho Lưu Tiến.
Lưu Tiến lập tức mở hội nghị nội bộ Phòng tổ chức, mọi người cùng nhau bàn đối sách. Trương Thanh Vân trước tiên đặt vấn đề dân chúng phải ánh lên báo cáo và ném cho ủy ban kiểm tra kỷ luật, rõ ràng phòng tổ chức không thể xử lý được.
Tất cả mọi người trong phòng tổ chức đều cho rằng đề nghị của Trương Thanh Vân rất thỏa đáng, chỉ có Lưu Tiến là từ chối cho ý kiến, ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút khác thường.
Trương Thanh Vân là người đầu tiên nói ra kế sách đề nghị tỉnh ủy động thủ từ ban ngành thị ủy Thành Đô, lúc này tin tức vừa phóng ra đã đẩy mọi người vào tư thế áp sát lên tường. Lần này ủy ban kỷ luật khai đao với vài tên cán bộ, vốn là thời cơ còn chưa tới, đáng lý phải đợi đến khi không thể ép được mới ra tay.
Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả vấn đề về bí thư Nghiêm Tụng Tuấn cũng không thể ép được, nếu đâm đao thì có hậu quả gì? Uông gia thiệt thòi lớn ở Giang Nam, khoản nợ này biết tính lên đầu ai? Lưu Tiến không thể không suy xét vấn đề này cho rõ ràng.
Sau khi tan họp thì Lưu Tiến gọi Trương Thanh Vân vào phòng làm việc của mình, hắn lập tức nói lớn:
- Thanh Vân, cậu cho rằng vấn đề bên dưới phản ánh có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả? Tôi không tin Nghiêm Tụng Tuấn thật sự có nhiều vấn đề như vậy, dù có vấn đề cũng không nên đổ hết lên đầu anh ấy, chúng ta thật sự muốn quăng lưới bắt sạch cá ở Thành Đô sao?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lưu Tiến mà trong lòng hiểu rõ đối phương đang suy xét vấn đề có chừng có mực, nhưng trưởng phòng muốn thắng mà Trương Thanh Vân lại không thể giảm phanh. Bí thư Hoàng tặng bốn chữ mà lúc này Trương Thanh Vân hắn không thể quên, công bằng, công chính, không sợ uốn cong thành thẳng.
Mặt khác trước đó vấn đề ra tay ở Thành Đô là chính Trương Thanh Vân hắn nói ra, nếu vào lúc quan trọng lại lùi bước thì chẳng phải chứng minh với tất cả mọi người rằng mình vẫn muốn dựa vào Uông gia theo đúng ước nguyện ban đầu à?
Lúc này nếu Trương Thanh Vân hắn vẫn tiếp tục kiên trì thì mọi người mới cho là không đúng, dù sao quan hệ giữa mình và Uông gia quá vi diệu, nếu xử lý không tốt trong vấn đề này thì sẽ làm người khác có không gian liên tưởng vô hạn.
Chỉ có công bằng công chính và tất cả mọi vấn đề đều làm theo kỷ luật tổ chức mới không bị kẻ khác chụp mũ, như vậy cũng dễ dàng tạo ra hình tượng thiết diện vô tư của mình ở Giang Nam.
- Trưởng phòng, chuyện liên quan đến bí thư Nghiêm thật giả thế nào phải kiểm tra mới biết được, đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi muốn gửi báo cáo cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy!
Trương Thanh Vân dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
- Cậu!
Vẻ mặt Lưu Tiến chợt phát lạnh, lúc này hắn mới biết mình gặp phải một tên cứng đầu, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự không biết rõ ý đồ của lãnh đạo tỉnh ủy? Nếu giết chết Nghiêm Tụng Tuấn trong ao cũng không có lợi cho đại cục, lãnh đạo tỉnh ủy sẽ không đồng ý với cách làm này, tiểu tử Trương Thanh Vân lại quá cứng nhắc và không sáng suốt.
Hơn nữa tố cáo của nhân dân đối với Nghiêm Tụng Tuấn rõ ràng chứng minh có kẻ đang quấy, Nghiêm Tụng Tuấn là nhân vật dựng đứng trong Uông gia, nếu dễ dàng bị người ta bóp như vậy thì sao còn đứng vững đến ngày hôm nay?
Nhưng lời nói của Trương Thanh Vân cũng quá cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều dựa vào tính kỷ luật của tổ chức, nếu cán bộ bị quần chúng tố cáo mà không báo cáo cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy thì chính Lưu Thần hắn chẳng phải sẽ bị chụp mũ sao? Nếu báo cáo được đưa lên thì người thế lực họ Uông chắc chắn sẽ cho rằng mình đang làm trò quỷ, mọi người trong phòng tổ chức cũng đều đã đồng ý, nếu mình không theo thì sau này sao còn được cấp dưới nể nang?
Lưu Tiến hận không thể tiến lên cho Trương Thanh Vân vài bạt tai, trong lòng hắn nghĩ tiểu tử này cái gì cũng tốt nhưng làm việc lại quá giảng giải tính nguyên tắc, không tiếp thu ý đồ của lãnh đạo, không biết chuyển biến, lúc này bắt Lưu Tiến hắn không xuống đài không được.
- Được rồi, ra ngoài, ra ngoài!
Lưu Tiến nhíu mày dùng giọng bực bội phất tay nói.
Trương Thanh Vân giương mắt, trong lòng thầm thở phào một hơi, hắn chậm rãi đi đến cửa rồi lại quay vào. Lưu Tiến quay đầu mà vẫn còn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì không khỏi nói:
- Sao lại đi vào? Tôi sợ cậu rồi được chưa? Để tôi một mình trong chốc lát.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng thầm buồn cười nhưng lại dùng giọng lắp bắp nói:
- Không phải...Cái kia... ....
- Không phải cái gì?
Lưu Tiến dùng giọng mất kiên nhẫn nói, giống như tính nhẫn nại của hắn đã đến mức cực hạn.
- Cái kia...À...Vấn đề phân công cán bộ rất đặc biệt, căn cứ vào "Biện pháp truy cứu trách nhiệm trong phân công cán bộ!" có thể trực tiếp chuyển lên cho bí thư, để bí thư quyết định!
Trương Thanh Vân chậm rãi nói.
Lưu Tiến lập tức dựng ngược người đứng khỏi ghế, hắn nói:
- Cậu...Cậu...Sao không nói sớm? Cậu đúng là làm người nôn nóng đến chết, cậu đúng là khốn kiếp!
Lưu Tiến có chút kích động, hắn nói năng có hơi lộn xộn, vẻ mặt lại hòa hoãn đi rất nhiều.
Cuối cùng củ khoai lang nóng Nghiêm Tụng Tuấn cũng có thể vứt bỏ, tiểu tử Trương Thanh Vân toàn cơ bắp cuối cùng cũng có hướng đi cơ bắp. Chưa nói đến vấn đề kiên trì tính nguyên tắc, người làm việc theo quy củ cũng thật là không phải không có chỗ tốt, Lưu Tiến là người thường xuyên tiếp nhận những ý nghĩ không tưởng của Trương Thanh Vân nên biết rất rõ.
Cái gì là văn kiện số mấy của trung ương, văn kiện số mấy của quốc hội mà người ta đọc thuộc làu làu, trí nhớ như vậy đúng là gấp mấy lần người phong phú kinh nghiệm như Lưu Tiến. Khoảnh khắc này Lưu Tiến cảm thấy Trương Thanh Vân cũng không đáng ghét như vừa rồi, phòng tổ chức quả thật không thể thiếu một người như vậy. Nếu không phải là Lưu Tiến hắn thì đúng là bỏ phí một nhân tài.
Trương Thanh Vân đi ra khỏi văn phòng Lưu Tiến mà trong lòng cảm thấy rất thoải mái, Uông gia tự gây nghiệt chướng và kết quả đủ một bình rượu độc cho bọn họ thưởng thức. Tâm tình của Trương Thanh Vân tốt đẹp vì có một nguyên nhân khác, đó là lần này Trương Thanh Vân không sử dụng bất kỳ tâm cơ nào, không vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến đại cục.
Mỗi đề nghị của mình, mỗi hành động đều bám chặt vào ý đồ của lãnh đạo và tinh thần văn kiện. Đặc biệt là khi khảo sát cán bộ, khi thẩm tra, khi đưa báo cáo lên trên hắn đều làm đường đường chính chính, dù có kẻ thích bắt bẻ cũng không thể nắm được chuôi dao.
Loại cảm giác này đúng là rất tốt, trong lòng Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm nhận được áp dụng phương pháp người ta biến đổi mình bất động mà từng bước đạt đến mục đích hoàn thiện như vậy. Dù là việc công hay việc tư đều có lợi, hơn nữa còn nhắn nhủ một lời đến đối phương, nên gõ nên đánh thì quyền chủ động cũng phải thuộc về mình, đây mới là lãnh đạo.
Vài ngày sau hội nghị thường ủy tỉnh ủy truyền ra tin tức bí thư Lưu lại tiếp tục điều chỉnh vấn đề phân công, bí thư Hà bắt đầu đảm nhiệm chức vụ bí thư phụ trách công tác đoàn thể, mà phó bí thư Nga lại không được phân công tư pháp mà chuyển về thương nghiệp.
Đây chính là lần điều chỉnh phân công tỉnh ủy đầu tiên của bí thư Lưu sau khi bí thư Hoàng khỏi bệnh. Sau khi điều chỉnh thì thường ủy cũng biến đổi, trước kia phó bí thư Nga xếp vị trí thứ ba mà bây giờ lại lặng lẽ rơi xuống sau phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Vi Trung Quốc và xếp ở vị trí thứ năm.
Vị trí thứ ba của bí thư Nga trước đó bị Hà Khôn thay thế, không nên xem thường biến đổi nho nhỏ này, khi đã đến tỉnh ủy thì chỉ cần hơi động sẽ đổi chiều nhanh chóng. Nga Tường Hồng lần này trượt dốc rõ ràng đại biểu cho Uông gia té đau ở Giang Nam.
Mà bí thư Hà tiến lên một bước có ý nghĩa thế lực Triệu gia ở Giang Nam đã từ mức yếu đuối trở nên mạnh mẽ, tất cả quan trường Giang Nam đều mơ hồ sinh ra cảm giác này.
Đúng lúc này thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Uông Phong, trong điện thoại đối phương cũng không muốn nói nhiều mà muốn đến Giang Nam xem xét, hỏi Trương Thanh Vân có thời gian hay không, hai người nhất định phải uống rượu.
Tối hôm sau Trương Thanh Vân dẫn theo Triệu Giai Ngọc đến khách sạn quốc tế tham gia bữa tiệc với Uông Phong. Khi Trương Thanh Vân vào bàn tiệc mới nhận ra một người, đó chính là Nghiêm Tụng Tuấn.
Uông Phong thấy Trương Thanh Vân cười rất thoải mái thì bắt tay với hắn rồi bóp thật chặt, Trương Thanh Vân hít vào một luồng khí lạnh nhưng trong lòng thầm biết đối phương đã hả giận.
Uông Phong dù lợi hại cũng không làm gì được Trương Thanh Vân, hắn bị đánh rớt răng thì cũng chỉ biết nuốt xuống bụng mà thôi. Uông Phong cũng không dám nhắc đến vấn đề quan trường Giang Nam, hắn chỉ biết dựa vào quan hệ cá nhân và một phương thức trả thù đặc biệt để hả dạ, loại cảm giác này cũng có chút sung sướng.
- Chào bí thư Nghiêm!
Trương Thanh Vân gật đầu rất khách khí với Nghiêm Tụng Tuấn, người này vóc dáng rất cao, người cũng béo, ánh mắt rất sáng, chỉ nhìn qua là biết đây cũng là người lợi hại.
Nghiêm Tụng Tuấn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, cũng biết Trương Thanh Vân tự nhận là thuộc hạ khi bắt chuyện với mình. Nếu nói về cấp bậc hành chính là đối phương thua Nghiêm Tụng Tuấn lão nửa bậc nhưng nếu nói về tuổi thì chỉ bằng tuổi con mà thôi. Nếu xét về nửa bậc hành chính thì không thể quyết định ai là lãnh đạo, vì vậy cảm giác này rất quái dị.
Nghiêm Tụng Tuấn bắt tay với Trương Thanh Vân mà không nói lời nào, vốn lão rất tức giận nhưng khi nhìn thấy đối phương là một tiểsu tử thì khó thể phát hỏa, rõ ràng có chút dọa người.