Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố Y Quan Đạo

Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

Chương 196: Hợp nhất tinh thần và nhục dục.

Nhóm dịch: Tepga

Nguồn: Sưu Tầm

Trương Thanh Vân ngồi ngây người trong văn phòng mà tâm tình không được tốt cho lắm, vừa rồi hắn định gọi điện thoại về nhà nhưng nghĩ đến những lời dặn dò tha thiết của cha mẹ mà trong lòng chợt quặn lại, hắn có chút nhớ nhà.

Tết âm lịch năm nay hắn định đi đến Frankfurt tìm Cảnh Sương, nhưng khi nghĩ đến cha mẹ một năm chưa gặp mặt thì trong lòng cảm thấy có chút hỗ thẹn. Hắn cảm thấy mình cần phải suy xét về vấn đề gia đình, một người không có vợ con rõ ràng rất cô độc.

Trương Thanh Vân tùy ý rút quyển sách Tằng Văn Chính Công Gia Thư trên giá xuống, hắn nghĩ Tằng Quốc Phiên rõ ràng là tổ sư gia tôn sùng chế độ độc tài, nếu là như vậy thì cũng khó bước đi trên con đường chính trị.

Trương Thanh Vân mở sách ra thì lập tức bị nội dung hấp dẫn, trong lòng cũng không khỏi cảm thán kinh nghiệm và học vấn đường đời của mình vẫn còn quá nhỏ bé. Đáng lý ra hắn phải đọc quyển sách này từ rất lâu mới phải, quan trường đúng là một vòng luẩn quẩn không giới hạn.

Trương Thanh Vân đọc sách đến nửa đêm, hắn đặt sách xuống rồi lẳng lặng ngồi trên ghế đốt thuốc hít vào một hơi, hắn lẳng lặng cảm nhận hương vị thưởng thức sách. Khoảng thời gian này công tác của phòng giám sát cũng quá vội vàng và bận rộn, Trương Thanh Vân cũng thừa cơ hội nhàn nhã lúc này để nạp điện cho chính mình. Hắn đã tiếp xúc qua hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, một người là bí thư Hoàng Tân Quyền, người còn lại là Hà Khôn. Thông qua những suy nghĩ trong thời gian vừa qua, Trương Thanh Vân cảm thấy mình có chút trưởng thành, ít nhất cũng không còn cảm thấy các vị lãnh đạo tỉnh ủy quá thần bí.

Trương Thanh Vân tin nếu lần này cho mình gặp mặt các vị lãnh đạo tỉnh ủy thì sẽ đối phó thoải mái hơn trước kia khá nhiều, sẽ không luống cuống và bó tay như trước. Khi lãnh đạo đến một mức độ nhất định thì quan trọng nhất chính là tâm tình ổn định, Trương Thanh Vân phát hiện ra điểm yếu của hắn nằm trên phương diện này. Dù lần đầu tiên gặp mặt Hà Khôn hay Hoàng Tân Quyền thì hắn đều cảm thấy có chút căng thẳng, lưng đổ mồ hôi lạnh, có chút mất tự nhiên và không được thoải mái.

Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến những lịch trình phát triển của kiếp này, dù sao hắn cũng có xuất thân là dân đen, có rất nhiều chỗ kính sợ. Thật ra thứ gì cũng cần thiết, cũng phải có tâm tư kính sợ, nhưng nếu quá kính sợ thì sẽ rơi xuống mức độ không tự nhiên và phóng khoáng, khó thể thành công.

Giống như Tưởng Giới Thạch đánh giá Vân Nam Vương Long Vân, lão nói Long Vân là người ngoài nóng trong lạnh, đánh giá này cũng rất cao, nhưng chính Trương Thanh Vân ở phương diện này cũng còn thiếu hỏa hầu. Khó trách Hoàng Tân Quyền nói Trương Thanh Vân hắn không phù hợp để đề bạt, nếu chưa rèn luyện đủ chín ở cơ quan mà được đề bạt sẽ tạo ra tiền lệ xấu, Trương Thanh Vân đã cảm ngộ được rất nhiều điều.

... ....

Thời gian này phòng giám sát lại khá thanh nhàn, không có nhiệm vụ phải xuống dưới kiểm tra giám sát, khoa giám sát số ba lại chủ yếu lo những án kiện thông qua đường dây nóng của chủ tịch tỉnh, vì vậy mà tương đối ít việc. Vì đã gần tiến đến cửa ải cuối năm nên tất cả các tuyến bên dưới cũng đã vào trạng thái báo động, vấn đề quan trọng nhất lúc này là ổn định chính trị và xã hội.

Lúc này văn phòng tỉnh ủy phân công quản lý phòng giám sát có chút phức tạp, chủ nhiệm phòng giám sát do phó thư ký trưởng Dương Hân đảm nhiệm, vì không có phó chủ nhiệm thường vụ nên Đường Quốc Huy và Đỗ Dũng đều thích làm theo ý mình. Mọi chuyện bền bộn hẳn lên, Đường Quốc Huy chụp lấy khoa giám sát số một, Đỗ Dũng giữ chặt khoa số hai, khoa giám sát số ba trở thành trung tâm giảm xóc, Trương Thanh Vân cũng không ngờ đến điều này.

Đường Quốc Huy và Đỗ Dũng bắt đầu liều mạng tranh giành nhiệm vụ, tất cả vụ việc đều ném cho hai phòng kia, Mã Xuân Niên và Hứa Nguy phòng số một và số hai đều bận rộn sứt đầu mẻ trán. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, cấp trên tranh quyền thì cấp dưới gặp nạn. Lúc này Đường Quốc Huy và Đỗ Dũng đều hướng về phía chức vụ phó chủ nhiệm thường vụ, tất nhiên cũng phải cố gắng biểu hiện.

Đến trưa Trương Thanh Vân đi vào văn phòng Dương Hân, bây giờ công tác của hắn đều phải báo cáo cho Dương Hân. Người toàn quyền phụ trách vấn đề đường dây nóng của chủ tịch tỉnh chính là Hoàng Diêu, vì vậy trong tay Trương Thanh Vân cũng không có chuyện gì. Hắn không được đưa xuống tuyến dưới để rèn luyện vì vậy định xin nghỉ phép vài ngày trước tết, hắn cảm thấy một năm qua đã quá mỏi mệt, trong lòng lại có bóng hình Cảnh Sương, hắn muốn được nghỉ vài ngày.

Trương Thanh Vân gõ cửa văn phòng phó thư ký trưởng, Dương Hân đang xem báo, khi thấy Trương Thanh Vân thì ngẩng đầu nói:

- Ủa, giám sát viên vĩ đại đến đấy à? Thế nào? Có phải quá buồn không?

Trương Thanh Vân vội vàng nói không dám, Dương Hân cũng đã lớn tuổi, cũng là quái thai, căn bản không có lòng dạ của những lão quan trường, cả ngày hắn cứ vui tươi hớn hở. Trương Thanh Vân quan hệ với Dương Hân một thời gian dài mà cũng thầm cảm thán vì có một người thế này trong văn phòng tỉnh ủy.

- Thư ký Dương, là thế này, tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày, anh xem thế nào.

Trương Thanh Vân nói.

Dương Hân mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, hắn lấy kính mắt xuống rồi đặt tờ báo lên bàn dùng tay vuốt vuốt:

- Sao vậy, có phải rảnh rỗi đến mức mệt mỏi rồi không? Anh nên biết rõ tổ chức muốn anh được an nhàn thì luôn có suy xét, anh cũng không nên cảm thấy buồn bực với vấn đề này.

Dương Hân nói ra rất bình thường nhưng bên trong lại có ẩn ý, nếu là trước đó thì Trương Thanh Vân sẽ kinh ngạc và cân nhắc nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian vừa rồi thì vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, không phải hắn chẳng biết bên trong có ẩn ý nhưng đã học được cách lạnh nhạt với những chuyện thế này. Đây cũng là kết quả của sự tự tin, có năng lực đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Thư ký trưởng Dương, xin nghỉ phép vài ngày và dùng đòn đá hậu khác nhau rất lớn, tôi không dám mò mẫm cân nhắc những suy xét của tổ chức, nhưng tình huống thực tế lúc này của tôi lại quá rảnh rỗi. Tôi chỉ muốn xin phép nghỉ vài ngày để tinh thần và cơ thể được hồi phục, để quay về trạng thái công tác tốt, như vậy có được không?

- Ha ha!

Hoàng Diêu cười lớn, hắn vung tay nói:

- Tiểu tử cậu rõ ràng rất láu cá, à, rõ ràng đã tiến bộ. Xem ra để cậu nguội lạnh một khoảng thời gian thì thu hoạch được rất nhiều.

- Đây đều nhờ lãnh đạo thông cảm, biết rõ tôi công tác một năm mệt mỏi, cảm tạ còn chưa kịp, đâu dám sinh ra tâm tư đoán mò.

Trương Thanh Vân dùng giọng chân thành nói.

Nụ cười trên mặt Dương Hân chợt thu lại, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, hắn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân mà ánh mắt có hơi bay bổng. Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không thay đổi, hắn vẫn dùng ánh mắt cung kính nhìn Dương Hân. Lúc này Dương Hân lại cười:

- Cho anh nghĩ một tuần, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó cũng đừng phàn nàn nghỉ ngơi quá nhiều đấy nhé.

Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng Dương Hân mà cảm thấy khá thoải mái, qua lần trao đổi lần này hắn rõ ràng cảm thấy tâm tình chính mình khá lên rất nhiều. Hắn cảm thấy tương đối hài lòng, xem ra sau này công tác của chính mình sẽ được điều chỉnh, cũng không biết lãnh đạo đang suy xét thế nào.

Trương Thanh Vân quay về văn phòng, hắn thu dọn vài thứ, khi đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Hoàng Diêu lại gõ cửa tiến vào, nàng ôm lấy một chồng hồ sơ rồi nói:

- Trưởng khoa Trương, anh phải xem qua những thứ này. Tuy những vụ án không lớn nhưng đều thuộc về khoa giám sát số ba của chúng ta, anh cũng không nên đặt hết nhiệm vụ lên chúng em được.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn liếc Hoàng Diêu, hắn thầm nghĩ tâm tư của nha đầu Hoàng Diêu khá nhẵn nhụi, nàng thấy khoảng thời gian này Trương Thanh Vân hắn bị "ghẻ lạnh" nên đến đây an ủi.

- Được rồi, Hoàng Diêu, lòng dạ hẹp hòi của cô tôi biết rất rõ, cô hãy công tác cho tốt, lúc này khoa giám sát số ba đều đặt hết lên đầu cô, tôi đã xin nghỉ phép.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt Hoàng Diêu chợt biến đổi:

- Vì sao? Đây là ý của chú Dương sao?

Trương Thanh Vân nhướng mày nói:

- Cô cũng đừng đoán mò, tôi có vài chuyện nên cần phải đi xử lý, cô đừng tưởng mình sẽ được nhận chức trưởng khoa lâu dài, mai mốt tôi về cô sẽ rớt đài ngay.

Hoàng Diêu chớp chớp mắt, tuy giọng nói của Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm nhưng nàng vẫn cười. Trương Thanh Vân có thể nói như vậy thì tâm tình rõ ràng không có vấn đề, những lo lắng của Hoàng Diêu nàng là thừa.

Sau đó Trương Thanh Vân lại nói với Hoàng Diêu vài cây rồi cầm cặp tài liệu xuống lầu. Trạm dừng chân đầu tiên của Trương Thanh Vân là ngân hàng, hắn đã mua nhà mua xe nên tiền còn lại cũng không nhiều lắm, lúc này phải tiết kiệm mới được.

Trương Thanh Vân kiểm tra vé trống trên máy bay, hắn nheo mắt rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Ngải Gia.

Trong tài khoản chợt xuất hiện thêm vài trăm ngàn, hơn nữa thẻ ngân hàng này lại do Ngải Gia mở ra, nha đầu kia đang làm gì vậy?

- Ui da, anh họ, nhận được điện thoại của anh quả nhiên rất vinh hạnh, có phải đang định chúc mừng em sinh quý tử không?

Điện thoại vừa thông thì bên trong đã vang lên tiếng cười hì hì của Ngải Gia.

- Cái gì? Em có em bé rồi à? Sao không gọi điện cho anh?

Trương Thanh Vân nói, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác hỗ thẹn. Mình chỉ có một em họ có quan hệ rất gần, khong ngờ chuyện nàng sinh em bé cũng không biết, rõ ràng mình hoàn toàn thất bại trong vai trò một người anh.

- Anh nôn nóng rồi sao? Có phải căng thẳng vì được làm bác không? Anh còn chưa xong đâu đấy nhé, đâu ra mà em bé, em đã nói với anh Biện Hoa, anh của em chưa kết hôn thì cũng đừng hòng có em bé, nhìn anh còn có thể phiêu du được thêm bao lâu.

Ngải Gia nói.

- Đúng là nha đầu chết tiệt.

Trương Thanh Vân dở khóc dở cười nói, sau đó lập tức mở lời xoay chuyển chủ đề:

- Em nói đi, sao trong tài khoản của anh lại có thêm nhiều tiền như vậy.

- À, đó là phần của anh mà, là tiền hoa hồng đấy, anh quên rồi à? Anh cũng là cổ đông trong nhà máy chế biến cam mà, mỗi năm đều có hoa hồng, anh cảm thấy chuyện này có gì khác lạ sao?

Ngải Gia tùy ý nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, lúc này hắn mới nghĩ đến chuyện công ty cổ phần. Biện Huy Hoàng này cũng thật là, chính hắn chỉ quăng vào một trăm ngàn mà lúc nhận hoa hồng là vài trăm ngàn, dù mua cổ phiếu cũng không được lời gấp đôi như thế này.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp, hắn biết rất rõ về Biện Huy Hoàng, người này tiến lui có vẻ không quá thực tế. Trương Thanh Vân hắn kiếp trước là người trong giới kinh doanh, sau này phải chỉ điểm cho Biện Huy Hoàng vài thứ mới được.

Sau khi rời khỏi ngân hàng thì Trương Thanh Vân đến đại lý vé máy bay tham quan, hắn đã sớm sắp xếp xong, vài ngày trước đã đặt một vé du lịch bảy ngày sang Châu Âu. Đây là đường đi tắt ra nước ngoài, nếu không thì phải đi làm hộ chiếu, sinh ra rất nhiều phiền phức, du lịch sẽ dễ dàng hơn.

Đến tối Trương Thanh Vân mới về đến nhà, mai sẽ nghỉ một ngày, ngày mốt sẽ sang Châu Âu. Trong lòng Trương Thanh Vân rõ ràng có chút kích động, hắn và Cảnh Sương đã bị tách ra những hai năm, trong thời gian hai năm chuyện gì cũng có thể xảy ra, Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có hơi lo lắng về chuyến đi xa lần này.

- Tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân trực tiếp nhấn nút nghe.

- Trương Thanh Vân à?

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Triệu Giai Ngọc, giọng điệu vẫn không khói không lửa.

- À, chào giám đốc Triệu!

Trương Thanh Vân vội vàng đứng thẳng dậy, trong lòng lại có chút buồn bực. Triệu Giai Ngọc lúc này gọi điện cho mình làm gì, hai người còn gì để bàn luận chứ?

- Điều này...Không quấy rầy anh xem ti vi đấy chứ?

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, Triệu Giai Ngọc nói những lời khó thể giải thích, hắn xem ti vi sao? Sao nàng lại nói một câu không có ý nghĩa gì hết vậy? Dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng hắn lại dùng giọng bình tĩnh nói:

- Cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

Đầu điện thoại bên kia chợt trở nên yên tĩnh trong chốc lát, Trương Thanh Vân cho rằng điện thoại trục trặc, hắn đang chuẩn bị gác máy thì giọng nói của Triệu Giai Ngọc lại vang lên:

- Anh cảm thấy chúng tôi đầu tư inte thì thế nào?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên trì trệ, sau đó nhịn không được phải cười lên, thì ra Triệu Giai Ngọc nói mò mẫm nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi đến chuyện đầu tư. Xem ra lần trước ngồi trên xe Trương Thanh Vân hắn nói lung tung một lượt đã làm Triệu Giai Ngọc nghe vào trong lòng, sau đó quay về đã cân nhắc, có lẽ đã cảm thấy lời nói của hắn rất có đạo lý.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì định mở miệng nói chút gì đó, đúng lúc này chuông cửa vang lên, hắn vội vàng đi ra mở cửa. Nghê Thu Nguyệt mặc một quần áo khá dài với dáng vẻ xinh đẹp tuyệt vời đang tựa người trên khung cửa.

Tâm thần Trương Thanh Vân chợt loạn, hắn tùy tiện nói với Triệu Giai Ngọc vài câu rồi những tiếng tút tút vang lên, Triệu Giai Ngọc đã tắt điện thoại. Trương Thanh Vân cau mày, hắn đang định mở lời thì Nghê Thu Nguyệt đã nói:

- Em...Em không quấy rầy anh đấy chứ?

Trương Thanh Vân khoát tay với Nghê Thu Nguyệt, hai người đi vào trong nhà. Nghê Thu Nguyệt thấy tâm tình của Trương Thanh Vân không được bình tĩnh thì dùng giọng quan tâm nói:

- Không phải anh lo lắng vì không được điều xuống rèn luyện đấy chứ?

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn nhìn thoáng qua Nghê Thu Nguyệt rồi vẫy tay cho nàng đến bên cạnh, hắn ôm nàng rồi nói:

- Ngày mai anh đi Frankfurt, bạn gái của anh ở bên đó, hai người đã hai năm chưa gặp nhau, trong lòng anh cũng vì vậy mà có chút lo lắng.

Thân thể Nghê Thu Nguyệt hơi run lên, những u buồn trong mắt cũng biến mất, nàng lập tức nói:

- Sao bạn gái của anh lại phải ở nước ngoài? Ra nước ngoài học tập sao?

Trương Thanh Vân cười khổ rồi lắc đầu, hắn trầm mặc không nói lời nào, Nghê Thu Nguyệt lại đứng lên bật ti vi:

- Hay là xem ti vi đi, phong thái của giám sát viên thời đại mới sắp được lên ảnh.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là chương trình "Khoảng cách quan viên", là hình ảnh mà trước đó hắn đã đi đến ghi hình. Trương Thanh Vân híp mắt, biểu hiện của hắn trong chương trình cũng coi là tự nhiên, bộ dạng khá tốt, cộng thêm trình độ biên tập cắt xén của nhà đài, rõ ràng có hương vị của một giám sát viên vĩ đại.

Trương Thanh Vân cười cười, Nghê Thu Nguyệt vẫn nép vào lồng ngực hắn, hai người dùng ánh mắt hăng hái nhìn lên ti vi, cùng nở nụ cười hiểu ý.

- Thanh Vân, khoảng thời gian vừa qua em suy nghĩ rất nhiều, vốn cũng không muốn tìm anh nhưng... ....

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng nỉ non nói, tinh thần đã có hơi uể oải.

Trương Thanh Vân trở nên im lặng, khoảng thời gian này Nghê Thu Nguyệt cũng không đến, thì ra nàng cũng đang suy nghĩ lại. Trương Thanh Vân cúi đầu nhìn xuống ngực, hắn thấy người ngọc đã thấm đẫm nước mắt, vẻ mặt rất ưu thương.

- Anh là một người đàn ông có tương lai, sau này em sẽ cố gắng ít đến làm phiền anh, em không muốn để lại trong lòng anh bất kỳ vị trí gì, nhưng... ....

Nghê Thu Nguyệt vừa nói được một nửa thì nước mắt rơi như mưa, nàng dùng tay ôm lấy Trương Thanh Vân, ôm rất chặt.

Trương Thanh Vân không hề chuyển động, hắn dùng tay vỗ nhẹ lên lưng Nghê Thu Nguyệt. Sua khi suy nghĩ cẩn thận lại trong khoảng thời gian vừa qua thì Trương Thanh Vân cũng xem nhẹ những vấn đề này, mình có một tình nhân cũng không phải đạo đức có vấn đề, huống hồ lúc này Cảnh Sương... ....

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến Cảnh Sương thì trong lòng lại quặn thắt, nếu có Cảnh Sương bên cạnh thì sao hắn có khả năng thế này? Trong lòng Trương Thanh Vân xuất hiện cảm giác lo lắng, hắn lập tức nghĩ đến những câu chuyện lập uy của Tưởng Giới Thạch, tâm tình cũng dần buông lỏng.

Trương Thanh Vân ôm lấy Nghê Thu Nguyệt đặt lên đùi, hắn cười cười giúp nàng lau nước mắt rồi véo véo mũi ngọc nói:

- Em cũng đừng đa sầu đa cảm như cô gái nhỏ được không? Như vậy sẽ rất nhanh già, em có biết không?

Trương Thanh Vân vừa nói vừa luồn ta vào trong áo Nghê Thu Nguyệt, bàn tay đẩy đồ lót lên trên, hai tay phải lên bộ ngực ngạo nghễ và mềm mại rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Một lúc sau hai người dùng tay kích thích lẫn nhau, thân thể đều xuất hiện cảm giác khô nóng, hai người hôn nhau, cùng hòa quyện vào nhau như nước sữa.

Hai người đều đã trưởng thành, đều đã trải qua một lần hồ đồ hoang đường, sau khi suy nghĩ lại thì cũng có chút chừng mực. Hai người đều biết rõ không nên phóng túng như trước kia, nhưng lửa nóng của cả hai vẫn còn rất bốc cháy.

Hai người đều biết rõ sau này khoảng thời gian gần nhau sẽ ngày càng ít đi, Nghê Thu Nguyệt lại càng quý trọng thời gian. Trương Thanh Vân là người đàn ông đầu tiên của nàng, cho nàng cảm nhận được điều hạnh phúc khi là một phụ nữ, thậm chí đây có thể là người đàn ông duy nhất của nàng, nàng tuyệt đối không muốn chính mình trở thành vật cản trên con đường của hắn. Nàng căn bản không quan tâm đến vấn đề danh phận, vì nếu nói theo lý thì nàng là người Cao gia.

Trương Thanh Vân cảm nhận được sự biến đổi của Nghê Thu Nguyệt trong đêm nay, nàng dịu dàng như nước, không ngừng dùng mội đào hôn lên mỗi tấc da thịt của hắn giống như muốn hòa tan hắn vào trong miệng. Trương Thanh Vân biết rõ người phụ nữ này đang động tình.

Nghê Thu Nguyệt như vậy làm Trương Thanh Vân không thể dịu dàng, hai người lại cùng nhau cảm nhận những khoái cảm đỉnh điểm, tất cả mọi thứ trong lòng đều đã bị vứt bỏ, đây rõ ràng là một cảm giác linh hồn và nhục dục cùng hòa làm một.

Nước Đức là một quốc gia xinh đẹp có nhiều loài hoa và xe hơi nổi tiếng, nhưng đối với Frankfurt thì vẫn còn có thêm một thứ, đó chính là tài chính. Frankfurt hoàn toàn có thể được xem là một trong những trung tâm tài chính của Châu Âu, nhưng xem ra vẫn yếu hơn một chút so với New York, vì vậy mà cũng không có nhiều người đến đây đãi cát tìm vàng, người Trung Quốc lại có rất ít, địa phương Cảnh Sương lựa chọn quả nhiên rất có hương vị tiêu cực.

Mọi người thường nói nước Đức rất cũ kỹ nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy điều này lại tạo ra tình cảnh lãng mạn, nhưng cũng là cảm giác lãng mạn rất ẩn giấu. Trương Thanh Vân rời khỏi phi trường Frankfurt, trên đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều loài hoa, rất nhiều loại xe xa hoa.

Không phải tất cả người Đức đều tốt đẹp nhưng có lẽ bọn họ là những kẻ yêu hoa, từng bệ cửa sổ, trên ban công đều là hoa, thậm chí ngay cả chiếc taxi Trương Thanh Vân đang đi cũng được cắm hoa ở đầu xe.

Rõ ràng vận đào hoa đang đến, Trương Thanh Vân biết rất rõ điều này.

Nước Đức còn là một quốc gia của xe hơi, trên đường đi Trương Thanh Vân thấy đủ loại xe thể thao. Trên đường có Ferrari, Porsche...Những nhãn hiệu này cũng rất đắt ở Châu Âu, những gia đình nước Đức đều cố gắng tậu một chiếc xe mình thích, chất lượng cuộc sống của người Trung Quốc muốn được thế này thì không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa.

Khu trung tâm triển lãm của thành phồ Frankfurt chính là mục đích của Trương Thanh Vân. Khi lái xe chạy theo đúng địa chỉ Trương Thanh Vân ghi ra thì đến một khu nhà trọ.

Khu nhà này được xanh hóa rất tốt, khắp nơi đều là bóng cây và những con đường nhỏ, nếu đi dạo trong đó thì quả nhiên rất tuyệt.

Trương Thanh Vân mang theo tâm tình không yên, cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu. Hắn đứng trước cửa căn nhà số hai, một lúc lâu sau mới hít vào một hơi và nhấn chuông cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK