Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thanh Vân không quan tâm trên đầu có bao nhiêu chuyện khó khăn, lúc này cục tổ chức trung ương gọi đến và hắn bỏ qua tất cả. Hắn nhận được điện thoại lúc giữa trưa, sau khi cúp điện thoại thì lập tức đặt vé máy bay, chiều đã bay về thủ đô.

Sở dĩ Trương Thanh Vân phải gấp gáp như vậy vì lúc này Chiêm Giang Huy cũng đang họp ở thủ đô, đây là lãnh đạo cũ, Trương Thanh Vân cũng lâu rồi chưa gặp, vì vậy cũng muốn lợi dụng cơ hội mà nói chuyện với lãnh đạo.

Thời điểm Trương Thanh Vân về thủ đô chính là lúc mà ba thành phố trực thuộc trung ương về báo cáo công tác cho lãnh đạo nhà nước, ngoài Chiêm Giang Huy thì có Triệu Mai Nam và bí thư thành phố Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng. Ba vị quan chư hầu về thủ đô bùng lên những ảnh hưởng khủng bố, những ngày qua người thủ đô phần lớn bàn luận về vấn đề này.

Trong nước có hơn ba mươi tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, khu tự trị, mà những bí thư có quyền lực và vị trí cao cấp chỉ có vài người. Vì vậy mà ba vị bí thư đảng ủy này đều là quan viên cấp bậc cao, cho nên mỗi một hành động đều được người khác quan tâm, tất nhiên trung ương cũng đặt hy vọng rất cao vào ba vị lãnh đạo này.

Lấy Hoàng Hải là ví dụ, sự phát triển của Hoàng Hải có ảnh hưởng rất lớn trong quá trình lôi kéo các tỉnh ở xung quanh. Trước nay trong nước thường dùng những điểm kinh tế để thúc đẩy các địa phương khác, vì vậy mà ba thành phố trực thuộc trung ương ở thành những điển hình, những chính sách của ba thành phố này đều có tác dụng đo chiều gió, được cả nước quan tâm.

Trương Thanh Vân vì có kinh nghiệm của kiếp trước và kiếp này nên những gì hắn tổng kết ra là tương đối nhiều, cũng hiểu biết rất sâu. Nếu nói theo tình cảnh trước mắt thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất hứng thú với ba khu kinh tế Cảng Thành, Hoài Dương, Hoàng Hải. Lúc này Hoàng Hải đang mở rộng phát triển thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ có những sản nghiệp liên kết với các thành phố khác, mà lựa chọn tốt nhất cho Hoàng Hải chính là Cảng Thành và Hoài Dương.

Cảng Thành và Hoài Dương hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế tốt về địa lý để cùng đẩy mạnh liên lạc với Hoàng Hải, các bên tạo thành nhiều góc bù, đây là hình thể phát triển kinh tế liên hợp, có thể nói cả ba thành phố đều có lợi. Thật ra đã sớm có người nói ra quan điểm này, nhưng sau nhiều năm mà chưa thật sự được đặt lên vị trí quan trọng. Trước hết là vì Hoa Đông phát triển kinh tế quá mạnh, thu hút rất nhiều đầu tư bên ngoài, kinh tế luôn bảo trì mức tăng trưởng cao. Mà bây giờ kinh tế gặp phải cửa ải khó khăn, điều cần làm chính là điều chỉnh kết cấu và mở rộng liên hệ.

Thứ hai chính là ba thành phố cũng không thuộc về một vùng, Cảng Thành và Hoài Dương thuộc về Hoa Đông, hơn nữa cấp bậc hành chính lại cách biệt quá lớn, mà Hoàng Hải là thành phố trực thuộc trung ương có địa vị quá cao, điều này làm cho ba thành phố liên hợp rất bất tiện. Hơn nữa liên vấn đề lợi ích thì bên nào cũng có tư tưởng bảo vệ cho mình, ảnh hưởng quá nặng, vì thế cho đến nay ba thành phố vẫn chưa mở rộng liên kết kinh tế, mà mở rộng cũng không quá lý tưởng.

Thành phố Kinh Tân cũng giống như Hoàng Hải, cũng gặp phải vấn đề khó khăn. Những năm gần đây kinh tế cả nước gặp phải chuyển biến xấu, những khu kinh tế trong nước đều gặp phải tình cảnh khó khăn. Dưới tình huống như vậy thì phải năng động, phải tối ưu hóa kết cấu kinh tế, hơn nữa vấn đề liên hợp kinh tế cũng được hô hào. Vì vậy lần này ba thành phố cùng nhau tụ tập về thủ đô làm cho tất cả tin tức ngoài lề trở nên sống động.

Chiêm Giang Huy là người có căn cơ ở thủ đô, nhưng lần này lão về thủ đô cũng vào ở trong khách sạn thủ đô. Bây giờ cấp bậc của lão đã không giống như trước đó, ở tầng trệt khách sạn được canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu không có nhân viên công tác đưa đến thì muốn gặp mặt là chuyện hoang đường.

Khi Trương Thanh Vân lái xe đến khách sạn thủ đô thì thư ký Tiểu Khương của Chiêm Giang Huy đã sớm đứng đợi dưới bãi đậu xe dành cho khách quý. Tiểu Khương tên là Khương Vũ Văn, trước kia hắn cũng chưa từng được gặp mặt Trương Thanh Vân, chỉ biết hôm nay bí thư sẽ gặp mặt một nhân vật quan trọng. Nếu không với thân phận của bí thư Chiêm căn bản không cần hủy bỏ những cuộc hẹn khác để tiếp xúc với người này.

Khương Vũ Văn là cán bộ địa phương ở Kinh Tân, hắn không quen thuộc tình cảnh ở thủ đô. Đây cũng là đặc điểm của Chiêm Giang Huy, trước nay lão dùng thư ký và lái xe thì chưa từng đặc thù hóa vấn đề. Không giống như những lãnh đạo khác luôn thích sử dụng những cán bộ tri kỷ ở bên cạnh, lãnh đạo đến đâu thì thư ký và lái xe cũ đều đi đến đó.

Vì không biết rõ về đối phương nên Khương Vũ Văn cũng tương đối biết rất ít về Trương Thanh Vân, hắn chỉ biết Trương Thanh Vân có quan hệ khăng khít với Chiêm Giang Huy, biết rõ đối phương không lớn tuổi, ngoài ra thì chẳng biết gì khác.

Sau khi về thủ đô thì Trương Thanh Vân chạy xe của Triệu Giai Ngọc, biển số bình thường, mà đến khách sạn cũng chỉ đi một mình. Khi dừng xe thì Trương Thanh Vân mới dùng điện thoại gọi cho Khương Vũ Văn, hai người còn chưa nói câu nào qua điện thoại thì hai bên mới phát hiện ra mình đứng cách đối phương chỉ vài mét.

- Anh là thư ký Khương phải không? Tôi là Trương Thanh Vân!

Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi cười nói, hắn vươn tay ra. Sau khi đến thủ đô thì hắn ăn mặc tương đối tùy tiện, một bộ đồ thoải mái, nhìn qua thấy rất trẻ.

- À, chào anh, chào anh!

Khương Vũ Văn chợt có chút sững sốt, sau đó mới hồi phục tinh thần trở lại. Trước khi đến hắn còn nhớ rõ hôm nay bí thư gặp một quan viên cấp sở, dù có trẻ tuổi cũng phải hơn bốn mươi. Nhưng bây giờ nhìn cách ăn mặc thì thấy đây chỉ là một tiểu tử nhỏ tuổi, Khương Vũ Văn thấy đối phương còn trẻ hơn cả mình, loại tương phản này làm hắn cảm thấy không thích ứng.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau thì Khương Vũ Văn và Trương Thanh Vân một trước một sau đi vào khách sạn, đoạn đường này có rất nhiều trạm gác nhưng lại rất thông suốt, cuối cùng hai người mới đi vào một căn phòng khoảng một trăm mét vuông.

Một khoảng thời gian không gặp mà bây giờ thấy Chiêm Giang Huy cũng không có vẻ già, ngược lại lão lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, tóc nhuộm đen nhánh, nhìn lại càng trẻ. Hôm nay lão có vẻ rất hào hứng, khi Trương Thanh Vân đến thì lão đang đang trải giấy viết chữ.

Thư pháp của Chiêm Giang Huy không quá cao minh nhưng lại có ưu thế ở phương diện mạnh mẽ và có lực, một mảnh giấy lớn chỉ ghi bốn chữ "Hải nguyệt tân khu", phía sau là lạc khoản "Chiêm Giang Huy". Tuy số chữ cũng không quá nhiều nhưng lại tốn thời gian.

Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân và Khương Vĩ đều ở bên cạnh xem xét, không dám quấy rầy. Sau khi viết xong thì Chiêm Giang Huy đặt cây bút trong tay xuống, lão xem xét một lúc lâu, sau đó lại xoay trước chuyển sau để xem xét giống như còn chưa thỏa mãn.

Không biết trải qua bao lâu thì Chiêm Giang Huy mới ngẩng đầu lên, lão nhìn thấy Trương Thanh Vân, cặp mắt híp lại, có thể thấy được những nếp nhăn nơi khóe mắt. Nhưng sau đó vẻ mặt dần mở ra, trở nên vui vẻ làm người ta sinh ra cảm giác giống như tắm gió xuân. Trương Thanh Vân nhân cơ hội mà chào một tiếng, lão phủi tay nói:

- Quá hẹp, đã lâu không viết chữ, bây giờ viết xong lại cảm thấy không hài lòng, ôi. Nhưng cũng không có gì, nào có ai dùng những thứ này để mua danh chuộc tiếng?

Trương Thanh Vân hé miệng cười nói:

- Không hài lòng cũng không phải vì chữ mà vì tâm, tôi nghe nói bốn chữ "hải nguyệt tân khu" có ý nghĩa mở một đặc khu kinh tế, có lẽ vì bí thư quá quân tâm nên mới loạn, nhìn bề ngoài tất nhiên sẽ không cảm giác được sự hoàn mỹ.

- Ha ha!

Chiêm Giang Huy cười ha hả, lão phất tay để Khương Vũ Văn lấy chữ đi, sau đó nói:

- Tiểu Khương, đi lấy trà tới, lần trước bí thư Phúc Kiến tặng cho trà "Phật Thủ" nổi tiếng Vũ Di Sơn, nhưng cậu pha trà lại làm cho mãnh hổ biến thành mèo.

- Hôm nay cậu nhìn Trương Thanh Vân mà thấy sự chênh lệch, lần sau còn học hỏi kinh nghiệm.

Trương Thanh Vân vội vàng xưng không dám, Chiêm Giang Huy cũng không nhắc lại vấn đề này, lão chỉ xuống ghế sa lông tỏ ý bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống rồi nói:

- Đã lâu không gặp cậu, thấy cậu hòa đồng và có thành tích ở Hoa Đông mà làm cho lòng người vui sướng, có rất nhiều người nhắc về cậu. Hôm qua tan họp bí thư Lăng thành phố Hoàng Hải đã nói về cậu, nói cậu là người tư duy khoáng đạt, giỏi xem xét thời thế, là nhân tài khó kiếm, cậu biết bí thư Lăng không?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn không biết vì sao bí thư Lăng lại nhắc đến mình, vì vậy có chút trầm ngâm rồi nói:

- Tôi đã nhiều lần được gặp bí thư Lăng, lần trước phó thủ tướng Liên đến thị sát Cảng Thành thì anh ấy cũng là nhân viên theo đoàn.

Chiêm Giang Huy gật gật đầu, lúc đó Khương Vũ Văn đã cầm trà đến rồi cung kính đặt trước mặt Trương Thanh Vân, cũng không dám ngồi xuống. Chiêm Giang Huy chỉ xuống ghế sa lông rồi nói:

- Ngồi xuống, dùng tâm mà nhìn.

Khương Vũ Văn cười cười mất tự nhiên, có chút thận trọng. Khi Trương Thanh Vân vừa vào cửa thì Khương Vũ Văn đã biết người này có quan hệ không tầm thường với bí thư Chiêm. Trước đó Chiêm Giang Huy đã bắt hắn học hỏi cách pha trà của Trương Thanh Vân, nhưng khi nghe vào trong tai lại có những cảm nhận khác.

Khương Vũ Văn phải học theo Trương Thanh Vân, như vậy chứng tỏ thân phận có sự khác biệt.

Nếu Trương Thanh Vân không phải là người cùng tuyến thì Chiêm Giang Huy cần gì phải bắt Khương Vũ Văn hắn học theo? Nhưng sao chỉ học pha trà? Các mặt công tác đều phải học, đây không phải bắt Khương Vũ Văn phải nhận rõ mặt người sao?

Những lời như vậy rõ ràng trước đây Khương Vũ Văn chưa từng nghe qua, bây giờ Chiêm Giang Huy nói như vậy thì hắn sao có thể không coi trọng cho được? Vì vậy mà lúc này ánh mắt Khương Vũ Văn nhìn Trương Thanh Vân có sự biến đổi.

Đường đường là đệ nhất thư ký thành phố Kinh Tân, đây là một mãnh hổ mà chỉ cần giậm chân có thể làm chấn động một phương, trong lòng Khương Vũ Văn thì một cán bộ như Trương Thanh Vân cũng không quá coi trọng. Nhưng bây giờ trong lòng hắn đã không còn ý nghĩ như trước, hắn cũng biết độ nặng của Trương Thanh Vân trong lòng bí thư hơn mình không biết bao nhiêu lần.

Trà Vũ Di Sơn tương đối nhiều, mà trong đó loại "Phật Thủ" là tinh phẩm, đây là một loại nổi tiếng vì sản lượng quá ít, nhưng nói về hương vị thì tuyệt đối là hạng nhất.

Trà nổi tiếng nhất là Đại Hồng Bào, hương vị rất thuần, đây là loại trà có một không hai. Nhưng nếu nói về khí phách thì Đại Hồng Bào lại kém xa Phật Thủ, nhưng là người hiểu trà thật sự mới có thể bình phẩm hương vị bên trong. Khí phách từ Phật Thủ không bừa bãi như Đại Hồng Bào, tới rất mềm lại kéo dài không tan. Người thường xuyên uống Phật Thủ sẽ phẩm đến chân lý của hương vị, tất nhiên là chân lý nhân sinh. Mà bây giờ đối với Chiêm Giang Huy thì uống trà "Phật Thủ" rất thích hợp.

Trước nay tuyệt kỹ pha trà của Trương Thanh Vân chưa từng xuống dốc, tất cả động tác đều nhanh gọn, trà ngon, nước tốt, người tốt, hoàn cảnh tốt. Thêm vào đó là ấm trà tử sa, mở nắp lên thì mùi hương bùng lên bốn phía, không gian rộng rãi được bao phủ trong hương trà như si như say, cảm thấy thiên địa trở nên hữu tình có lực hơn.

Gương mặt Chiêm Giang Huy ẩn giấu nụ cười, lão cẩn thận thưởng thức trà thơm giống như cực kỳ hưởng thụ. Một lúc lâu sau lão mới thở phào một hơi nói:

- Thanh Vân, cậu nhìn vấn đề rất chính xác, quận Hải Nguyệt ở Kinh Tân chúng tôi cũng có hoàn cảnh như quận Hoàng Lăng ở Cảng Thành, nhưng vấn đề ở quận Hải Nguyệt lại khác biệt với quận Hoàng Lăng. Vấn đề ở quận Hoàng Lăng liên quan đến xây dựng thành phố mới, còn quận Hải Nguyệt lại liên quan đến vấn đề phát triển của toàn bộ đặc khu kinh tế Hoa Bắc.

- Lần này ba vị lãnh đạo ba thành phố chạm trán chính là vì chính phủ muốn chúng tôi ra mặt, muốn dùng kinh tế thành phố để kéo những khu vực khác phát triển theo. Muốn dùng thành phố trực thuộc trung ương làm trung tâm để kéo những tỉnh xung quanh phát triển theo, muốn dùng những địa phương kinh tế đã phát triển làm điển hình để kéo các tỉnh chưa phát triển.

- Đối với thành phố Kinh Tân thì Hải Nguyệt là một mục tiêu, mục đích chính là chỉnh hợp tài nguyên, hình thành sự liên kết sản nghiệp, hình thành góc bù cho ưu thế tài nguyên.

Chiêm Giang Huy dùng giọng lưu loát nói rất nhiều vấn đề, Trương Thanh Vân cơ bản nghe rõ nội dung mà đối phương đang phát biểu, vì vậy mà trong lòng bành trướng cảm giác rung động. Hắn có một loại cảm giác như thấy được người cùng chí hướng, cảm thấy hôm nay đến gặp Chiêm Giang Huy là không tệ.

- Tôi nghe nói ban ngành Cảng Thành sắp điều chỉnh, cậu có tính toán gì không?

Chiêm Giang Huy đột nhiên nói.

Chiêm Giang Huy vừa nói ra những lời này thì giống như đổ xuống một gáo nước lạnh, Trương Thanh Vân không còn hào hứng, một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu nói:

- Phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, còn có thể làm sao được nữa?

- Hì!

Chiêm Giang Huy khẽ cười, lão nói:

- Nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn bộ dạng của cậu là biết không muốn về thủ đô. Có phải là xa trời xa hoàng đế, xuống tuyến dưới đã quen tiêu dao tự tại, bây giờ cảm thấy không muốn về thủ đô hay không?

- Không, không!

Trương Thanh Vân liên tục khoát tay nói:

- Bí thư, chú nói vậy thì quá oan uổng, cháu trước nay chưa từng vì vấn đề của mình mà đề cập đến với tổ chức. Những năm gần đây công tác ở Hoa Đông là không dễ dàng gì, có đánh chết cũng không dám có cách suy nghĩ như dĩ vãng.

Chiêm Giang Huy khẽ cười, lão không lên tiếng, trong lòng rất thỏa mãn với Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân lúc này trưởng thành hơn sự tưởng tượng của lão rất nhiều, hắn xuống Hoa Đông rèn luyện đã lâu, trong lòng vẫn còn cảm giác kính sợ, khi tổ chức đến khảo sát thì thái độ kiên quyết, không có khuynh hướng ở lại Hoa Đông, như vậy mới thật sự có lợi.

Nếu Trương Thanh Vân thật sự nói rằng muốn ở lại Hoa Đông thì ở thủ đô sẽ có đủ loại tin đồn, cán bộ được cục tổ chức trung ương đưa từ thủ đô xuống tuyến duói mà bây giờ nhận được lời chỉ huy lại bất động, người khác không mở lời nói huyên thuyên mới lạ.

- Kinh Tân chúng tôi đang cần người, nếu hỏi tôi nhân tuyển lý tưởng nhất là ai, tôi sẽ cho rằng cậu là người thích hợp nhất để xuống quận Hải Nguyệt!

Chiêm Giang Huy nói, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động.

Trương Thanh Vân đột nhiên kinh ngạc, mà Khương Vũ Văn bên kia cũng kinh hoàng thiếu chút nữa đã lên tiếng. Không ai hiểu ý nghĩa của quận Hải Nguyệt hơn so với hắn, đây là hạng mục được nhét vào trong công tác trọng điểm của chính phủ, lãnh đạo trung ương cực kỳ coi trọng hạng mục này. Mà một hạng mục như vậy lại để Trương Thanh Vân đến nắm thế chủ đạo sao?

Khương Vũ Văn nhìn sang Trương Thanh Vân, trong lòng kinh ngạc khó nói nên lời. Dù trước đó đã có bước đệm nhưng hắn vẫn không ngờ bí thư lại coi trọng người này đến mức độ như vậy, biết đâu không hẳn là coi trọng mà chính là tín nhiệm. Quận mới Hải Nguyệt là một hạng mục rất lớn, có thể nói là đầu mối của ngàn vạn đầu tư trong nước, nếu không có lãnh đạo năng lực và tài hoa thì khó thể đảm nhiệm chức vụ.

Nhưng Khương Vũ Văn không thể nào tin nổi một cán bộ trẻ tuổi ngồi trước mắt lại có năng lực và tài hoa để đảm nhiệm chức vụ kia. Nhưng nếu nói từ cấp bậc, Trương Thanh Vân bây giờ mới chỉ là cấp sở mà được phân công quận mới Hải Nguyệt, chức vụ này thậm chí còn cao hơn nhiều so với các lãnh đạo thành phố trực thuộc tỉnh khác. Trương Thanh Vân được đề bạt nhận trách nhiệm lớn như vậy, điều này có thể phục chúng sao?

Trương Thanh Vân nghe thấy Chiêm Giang Huy nói như vậy thì cũng cảm thấy đầu óc hẹp lại, nhưng hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi cười cười nói:

- Bí thư, nguyện vọng tốt, nếu tôi có thể đến quận Hải Nguyệt thì sẽ làm nó nổi tiếng thiên hạ. Đáng tiếc, người trong giang hồ có một số việc không thể tự quyết định được.

Chiêm Giang Huy cau mày, lão hừ một tiếng nói:

- Cậu đúng là có tự tin cao độ, xem ra làm được thành tích ở Hoa Đông thì lá gan càng lúc càng lớn.

Trương Thanh Vân đỏ mặt mà không dám mở miệng, một câu nói của Chiêm Giang Huy đã chính thức uy hiếp hắn. Trương Thanh Vân không muốn rời khỏi Hoa Đông cũng vì thành tích quá ít, vừa mới biểu hiện tài hoa, còn chưa hái được quả ngọt thành tích thì ban ngành đã bị điều chỉnh, lúc này hắn lại phải tiến về thủ đô, những vướng mắc ở trong lòng là cực kỳ khó chịu.

- Được rồi, được rồi! Không cần phải ra vẻ ta đây, chuyện của cậu phải tin tưởng vào tổ chức, sẽ có thời điểm cho cậu biểu hiện tài hoa. Nhưng, hì... ....

Chiêm Giang Huy khoát tay nói, khi đến câu sau thì lão có chút thở gấp tiếc nuối giống như vì chuyện gì đó chưa hoàn thành mà trong lòng không được thoải mái.

- Thế nào, Tiểu Khương, trà của bí thư Trương pha thế nào?

Chiêm Giang Huy đột nhiên quay đầu hỏi Khương Vũ Văn.

- Vâng, hương vị nồng đậm hơn nhiều, uống vào làm người ta cực kỳ thoải mái.

Khương Vũ Văn cười nói, vẻ mặt rất cung kính. Trương Thanh Vân lại liên tục dùng giọng khách khí nói:

- Pha trà chỉ là con đường hẹp, cũng là một quá trình hoạt động tay chân mà thôi, quan trọng là phải nắm chắc hai chữ "hỏa hầu", ngoài ra cũng không còn gì khác.

Khương Vũ Văn liên tục gật đầu ra vẻ tiếp nhận lời chỉ bảo, Chiêm Giang Huy tiếp tục nói:

- Nên nắm chắc hỏa hầu, không được đi đường tắt, phải biết dùng nhiều tâm tư, phải nếm thử. Nhưng đây là trà tốt, cuối cùng cũng không có nhiều cơ hội để nếm trải nhiều, vì vậy xét đến cùng vẫn là ngộ tính. Kẻ ngộ tính cao thì một suy ra ba, tất nhiên làm ít mà công to, người ngộ tính thấp thì mắc thêm nhiều lỗi lầm, con đường ngày càng gian nan.

Chiêm Giang Huy nói ra những lời này với vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là mượn lời nói chuyện. Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào Khương Vũ Văn. Người này hơn bốn mươi, bộ dạng nhã nhặn nhưng hơi gầy, nhìn qua có vẻ yếu đuối.

Trương Thanh Vân đã thấy Chiêm Giang Huy đối với người này có vài phần kính trọng, ân cần dạy bảo khắp nơi, nhưng cán bộ đã hơn bốn mươi mà còn phải ân cần dạy bảo như vậy, đúng là rất quái dị.

Nếu không phải là lãnh đạo với thuộc hạ thì những lời vừa rồi như của diều hâu dạy chim con cách săn mồi.

- Ngày mai cậu phải đến cục tổ chức trung ương à?

Chiêm Giang Huy quay đầu lại hỏi Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân gật đầu, Chiêm Giang Huy lại dùng ánh mắt cẩn thận xem xét Trương Thanh Vân một lúc lâu rồi nói:

- Vậy thì cậu nên chuẩn bị nghỉ ngơi cho sớm.

Sau đó Chiêm Giang Huy di chuyển chủ đề, giọng nói có hơi chua:

- Bây giờ cậu rất có danh tiếng, người ta tranh giành cũng ác liệt. Tôi cũng định chuyển cậu về bên cạnh, nhưng khi có ý nghĩ này thì tin đồn sẽ bùng ra làm người ta khó ngẩng đầu lên. Vẫn là câu nói vừa rồi, tôi cho rằng cậu đến công tác ở quận Hải Nguyệt là lựa chọn thích hợp nhất.

- Tôi đã từng nói ra ý nghĩ này với lãnh đạo, nhưng kết quả giống như những gì cậu đã phán đoán, ý nghĩ thì tốt nhưng sự thật lại không thể. Bây giờ trong mắt mọi người thì tôi và cậu có quan hệ quá thân thiết, vì vậy tôi không thể nào kéo cậu sang Kinh Tân, người ta sẽ coi đó là uốn con thành thẳng.

Trương Thanh Vân đứng dậy, hắn chưa nói một câu nào nhưng trong lòng thầm cảm động. Chiêm Giang Huy nói những câu vừa rồi đã xem như rất tâm huyết, trước đó lão cũng nói rõ ý nghĩ thật sự là muốn kéo mình về nắm quận Hải Nguyệt, trong lòng lão cho rằng mình là người thích hợp nhất.

Điều này làm cho Trương Thanh Vân rất cảm động, mình có đức gì mà được như vậy? Vì sao Chiêm Giang Huy tín nhiệm mình như thế? Nếu mình được phân công quản lý quận Hải Nguyệt thì mười phần sẽ được tiến vào thường ủy Kinh Tân, cán bộ cấp sở mà tiến lên thường ủy một thành phố trực thuộc trung ương, rõ ràng là một bước lớn trong chính trị.

Dù biết là không tốt nhưng Chiêm Giang Huy cũng đã thử mở lời, như vậy đã chứng tỏ sự thừa nhận đối với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân nói chuyện với Chiêm Giang Huy đến hơn mười giờ tối mới quay về nhà, ngày hôm sau hắn phải đến cục tổ chức trung ương. Hôm nay là lần thứ hai hắn đến đây, nhưng mỗi lần tới thì đều kích động.

Đối với cán bộ trong nước thì tòa nhà cục tổ chức trung ương có ý nghĩa quá lớn, quá thần thánh, những cán bộ quan trọng được đề bạt, lên chức, thăng quan đều là từ tòa nhà này đi ra và trở thành những nhân vật vạn dặm giang sơn, hùng bá một phương.

Trương Thanh Vân có hẹn với cục trưởng Chiêm, dưới dẫn dắt của nhân viên thì Trương Thanh Vân được đưa vào phòng làm việc của Chiêm Trường Sinh. Lúc này Chiêm Trường Sinh mỉm cười đứng lên đi ra ngênh đón, hắn nói:

- Đã đến ngay từ hôm qua rồi à? Đã lâu chưa về thủ đô, về rồi thấy cảm giác ra sao?

- Rất tốt!

Trương Thanh Vân nói, trong lòng thầm trở nên nghiêm nghị. Chiêm Trường Sinh chỉ nói một câu mà bày tỏ khả năng biết rõ hành tung của mình, có lẽ cũng biết ngày hôm qua mình đến gặp Chiêm Giang Huy.

- Cậu ngồi đi, có lẽ phải chờ một lát. Hôm nay phó bộ trưởng Uông sẽ đại diện tổ chức nói chuyện với anh, trước tiên tôi là người tiếp đón, bây giờ anh ấy đang bận, mười giờ rưỡi chúng ta sẽ đi sang.

Chiêm Trường Sinh nói.

Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng cảm giác trái tim mình xiết chặt, dù hắn đã gặp qua nhiều tình cảnh, nhưng phó bộ trưởng của cục tổ chức trung ương muốn thay mặt tổ chức gặp nói chuyện làm tâm tình hắn căng thẳng cực độ. Việc này đối với Trương Thanh Vân thì giống hệt như tình cảnh đại cô nương lên kiệu.

Chiêm Trường Sinh cũng rất bận rộn, sau khi sắp xếp cho Trương Thanh Vân thì lại bắt đầu công tác. Trương Thanh Vân ngồi giữa phòng khách như tượng đất, trước mặt chỉ có một ly trà, trong phòng yên tĩnh và mát lạnh nhưng hắn thấy mình phát sốt, trán liên tục vã mồ hôi.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ, hắn sẽ rất nhanh thấy được con đường của mình, sẽ biết mình đi về phía nào. Dù bên ngoài có quá nhiều tin đồn nhưng bây giờ hắn vẫn chưa nắm chắc, không biết tổ chức đang suy xét thế nào.

Hơn nữa hôm nay gặp mặt Trương Thanh Vân chính là phó bộ trưởng Uông, điều này mà so sánh với lần trước Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện thì cấp bậc cao hơn nhiều. Điều này cũng làm hắn suy nghĩ, chắc chắn tiến thêm một cấp là không có vấn đề. Trương Thanh Vân đã mất vài năm ngồi trên một địa vị, bây giờ đã có điều kiện phù hợp, cơ hội đã đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK