Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng làm việc của bí thư thị ủy nằm ở phía đông trên lầu ba, đây cũng không phải là khu vực tốt nhất trong tòa nhà thị ủy, nhưng Nhuận Uyên rất thích chỗ này, theo lời của lão thì chỗ này là nơi gần nhất và tiện lợi di chuyển.

Nhưng tất nhiên những lời này của Nhuận Uyên cũng bị đàm tiếu, chỉ có một số ít người biết được nguyên nhân. Tuy Nhuận Uyên là quan lớn cấp phó bộ nhưng trong khung xương lại có hứng thú với thuật phong thủy. Mà vị trí văn phòng của Nhuận Uyên bây giờ nghe nói là "mắt rồng" trong khu nhà thị ủy, lão là bí thư, tất nhiên có tư cách chọn chỗ này làm phòng làm việc cho mình.

Tất nhiên những lời này cũng không được lưu truyền ra phạm vi lớn, nhưng có một vài lời mà tất cả mọi người đều biết. Phòng làm việc của bí thư có khoảng cách rất xa so với các thường ủy khác, vì khoảng cách này nên lòng người sẽ sinh ra cảm giác kính sợ. Người trong nước thường là như vậy, thường sinh ra cảm giác kính sợ mà không biết.

Hôm nay khí trời rất tốt, luồng sáng đầu tiên vào buổi sáng chiếu qua cửa kính vào bên trong phòng làm việc của bí thư Nhuận Uyên, đây cũng là một xếp đặt đã suy xét hứng ánh sáng, hơn nữa ánh sáng sẽ chiếu lên hai chậu hoa lớn trong văn phòng. Trên hai chậu hoa trồng loại hoa phú quý, từ chỗ ngồi của Nhuận Uyên mà nhìn về phía hai chậu cảnh sẽ thấy sức sống dào dạt.

Mỗi sáng sớm Nhuận Uyên đi làm đều được nhìn thấy không gian như vậy làm cho tâm tình bảo trì cảm giác vui sướng, lão là bí thư thành phố Cảng Thành, công việc hằng ngày có thể nói là chạy ngàn dặm, chương trình sắp xếp dày đặc, mỗi sáng sớm có vài phút buông lỏng và rất có tác dụng với lão.

- Cốc, cốc!

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi!

Nhuận Uyên nói, người tiến vào là thư ký của lão, là Vương Hạ. Đây là một người đàn ông trung niên khá hào hoa phong nhã, trước kia dạy học ở trường đảng, sau này Nhuận Uyên nhìn trúng, vì vậy mà làm thư ký cho lão từ trước đến nay.

- Bí thư, theo lịch sắp xếp chương trình ngày hôm nay thì anh không cần phải ra ngoài công tác, nửa giờ sau chủ tịch Trương sẽ đến báo cáo công tác... ....

Vương Hạ nói, dựa theo quy luật trước nay thì mỗi buổi sáng hắn đều phải đến báo cáo lịch trình công tác trong ngày cho Nhuận Uyên, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, hắn vừa mở miệng thì Nhuận Uyên đã đưa tay ngăn lại, lão nói:

- Hạ Tử, khi cậu bằng tuổi chủ tịch Trương thì đang công tác ở đâu?

Vương Hạ đỏ mặt, hắn nói:

- Chủ tịch Trương là cán bộ trẻ tuổi tài cao, khi tôi bằng tuổi anh ấy thì vẫn còn đang là giáo viên trường đảng, còn chưa chính thức là giáo sư.

Nhuận Uyên ngẩng đầu nhìn Vương Hạ, một lúc lâu sau lão mới nói:

- Chỉ vậy thôi à? Gần đây chủ tịch Trương có hành động gì, cậu có thể nói rõ ràng cho tôi biết được không?

Vương Hạ hắng giọng, hắn một mạch nói ra những hành động gần đây của Trương Thanh Vân, thậm chí còn nói ra buổi họp hội ý của đối phương vào chiều ngày hôm qua ở bên trụ sở chính quyền. Trong một địa phương như Cảng Thành thì có quá ít bí mật đối với Vương Hạ.

Khi Trương Thanh Vân vừa mới đến Cảng Thành thì Vương Hạ đã chú ý tất cả hành động, hắn thực hiện theo thói quen của bí thư. Chỉ cần là cán bộ có độ nặng ở Cảng Thành, đến lúc bí thư hỏi thì Vương Hạ đều phải đối đáp trôi chảy.

Vì vậy mà bất kỳ hành động nào thuộc thị ủy và chính quyền đều được Vương Hạ chú ý rất sát, công tác nhìn qua có vẻ khó khăn, nhưng Vương Hạ tất nhiên có biện pháp của mình, hơn nữa còn có sự trợ giúp hết mình của thư ký trưởng, vì vậy những năm vừa qua hắn rất ít khi phạm sai lầm.

Nhuận Uyên nghe xong báo cáo của Vương Hạ thì cười cười, lão dựa lưng lên ghế sa lông có vẻ rất hưởng thụ. Trong lòng Vương Hạ thầm thở dài một hơi, hắn có thể nhìn thấy sự thỏa mãn trên vẻ mặt bí thư với công tác của mình, chỉ khi thỏa mãn thì bí thư mới buông lỏng thân thể.

- Hạ Tử, tôi cho rằng chủ tịch Trương còn quá trẻ, cậu thấy thế nào?

Nhuận Uyên đột nhiên mở miệng nói.

Trái tim Vương Hạ đột nhiên đập mạnh lên, hắn không biết phải trả lời thế nào. Trước đó khi vừa vào cửa thì hắn đã thấy bí thư không giống như ngày thường, hơn nữa còn liên tiếp hỏi hai vấn đề, Vương Hạ cũng không biết ý đồ của bí thư.

Bí thư so sánh Vương Hạ hắn và chủ tịch Trương sao? Vương Hạ cười cười, đây căn bản cũng không tính là so sánh, chủ tịch Trương tuyệt đối là người nắm chìa khóa vàng, mình có xuất thân bình dân, vẫn là dân đen, sao có thể so sánh với người ta?

Vấn đề thứ hai lại càng có ý, bí thư cũng nói đối phương là cán bộ trẻ so với mình, như vậy còn trưng cầu ý kiến của mình sao?

Vương Hạ không lên tiếng ngay, trong lòng hắn cũng không có cái nhìn gì đặc biệt với Trương Thanh Vân. Vương Hạ có thể được Nhuận Uyên nhìn trúng, hơn nữa những năm gần đây liên tục đưởng sủng ái mà không suy tàn, tất nhiên hắn cũng không phải người thường.

Không những không phải là người thường, những kẻ thường xuyên qua lại trong thị ủy cũng biết thư ký Vương Hạ tuyệt đối không phải là người có thể đắc tội. Vì hắn là thư ký và có độ nặng của riêng mình, có người nói Vương Hạ tuy chỉ là thư ký nhưng thực chất lại là phụ tá của Nhuận Uyên.

Bây giờ trong quan trường cũng không còn dùng hai chữ phụ tá, thân phận này thường chỉ tồn tại trong thời xa xưa, nhưng bây giờ không dùng cũng không nói rõ không còn loại người này. Thực tế quan trường có rất nhiều người thích dùng chữ phụ tá, Hoa Đông là một địa phương ẩn giấu sâu hơn các tỉnh nội địa, vì vậy có rất nhiều quan chức có phụ tá.

Cũng vì nguyên nhân như vậy mà trên người Vương Hạ ngoài chức danh thư ký của bí thư thì vẫn còn nhiều hơn một tầng hào quang. Người biết rõ Vương Hạ thì hiểu với bộ dạng hào hoa phong nhã nhưng đây là loại người ẩn nhẫn, trong khung xương là kẻ kiêu ngạo, trong Cảng Thành hắn chỉ phục mệnh của một mình Nhuận Uyên.

- Hạ Tử, người có thể tự tin nhưng không thể tự phụ, một người tư phụ thường phải ngồi sánh ngang với trời, những lời này cậu phải nhớ cho kỹ.

Nhuận Uyên nói.

Vẻ mặt Vương Hạ khẽ động, hắn giống như hiểu rõ ý nghĩ lời nói của bí thư, Nhuận Uyên nói mình tự phụ sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, Vương Hạ cũng không thừa nhận mình là người như vậy.

Nhưng có một điều xác định chính là Vương Hạ không xem trọng vị chủ tịch Trương mới đến Cảng Thành này, hắn thấy những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành là rất vụng về, trong hội nghị thường ủy đầu tiên đã đắc tội với một Hồng Sơn Trà như rắn độc, mục đích chính là chứng minh hắn không phải là người dễ đối phó.

Dưới tình hình bị phía chính quyền xa lánh thì Trương Thanh Vân có thể nghĩ ra ý kiến hạ hội nghị thu thập ý kiến, điều này cũng làm hai mắt người ta phải tỏa sáng. Nhưng sau đó Trương Thanh Vân lại khiêu chiến với Xa Vĩ trong hội ý chính quyền, đây đúng là điều làm cho người khác khó thể tưởng. Người này đắc tội với phòng tuyên truyền thuộc đảng ủy, quay đầu lại đắc tội với lãnh đạo trực tiếp thuộc khối chính quyền, lòng dạ như vậy sao có thể làm người khác coi trọng cho được?

- Chủ tịch Trương là người có xuất thân từ một gia đình có tiền lương bình thường, cha mẹ đều là giáo viên tiểu học, ngay từ đầu tiên cậu ấy chỉ là một cán bộ thôn ở xã, cậu ta từ tầng thấp nhất trong quan trường mà tiến từng bậc thang đến vị trí hiện tại, trước nay chưa từng bị kéo xuống. Người Hoa Đông chúng ta biết về cậu ấy là rất ít, nhưng ở Giang Nam thì lại là truyền kỳ, mà danh tiếng ở thủ đô lại sóng vai với các cán bộ thuộc bộ và ủy ban trung ương.

Nhuận Uyên nói, lão nói rất chậm, mỗi chữ với âm thanh rất nhỏ, nhưng tất cả đều như sấm bên tai với Vương Hạ.

Sao có thể như vậy được? Xét theo hồ sơ thì Trương Thanh Vân mới ba mươi ba, là một cán bộ tầng dưới cùng mà leo đến vị trí hiện tại chỉ mất một khoảng thời gian như thế thôi sao? Trong lòng Vương Hạ chợt sinh ra cảm giác khiếp sợ, hắn biết rõ trước nay Nhuận Uyên chưa từng nói ngoa, hắn cũng biết vì sao trước đó Nhuận Uyên lại nói mình tự phụ, đây rõ ràng là lời phê bình nghiêm trọng đối với hắn.

- Bí thư...Tôi đã sai lầm!

Vương Hạ đỏ mặt nói, trong lòng hắn đang cực kỳ rung động vì những thông tin vừa rồi. Hắn nhìn lại những gì Trương Thanh Vân đã làm ra mà tâm tình biến đổi, một khi đã không còn sự tự phụ thì hắn tổng kết rất tinh tế, vì vậy mà tìm ra một con đường mới.

Nhuận Uyên đứng lên khỏi ghế, lão nói:

- Thật ra có vài vấn đề rất đơn giản, đồng chí Thanh Vân đều biểu hiện ra thiên phú kinh người trên cả hai phương diện, các anh chỉ nhìn thấy được mặt ngoài nhưng không nhìn thấy những quyết đoán và quả quyết khi cậu ấy đưa ra quyết định.

- Cậu có thể thấy Trương Thanh Vân vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, nhưng không nhìn thấy khả năng thật sự của cậu ấy, phương pháp đối phó với Hồng Sơn Trà và Xa Vĩ đều là rất tuyệt.

Nhuận Uyên nói xong thì vươn người đứng dậy cười ha hả, vẻ mặt Vương Hạ ở bên cạnh biến đổi vài lần. Sau khi Nhuận Uyên chỉ điểm thì hắn càng hiểu rõ những huyền diệu bên trong, Trương Thanh Vân quả nhiên rất hiểu người, Hồng Sơn Trà ẩn nhẫn âm hiểm, Xa Vĩ lòng dạ hẹp hòi và cay nghiệt.

Trương Thanh Vân chọn cách đối đầu với hai người này nhìn qua thì có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất lại là ít nguy cơ nhất. Vì Hồng Sơn Trà hay là Xa Vĩ đều là những người tương đối cô lập trong ban ngành, tất nhiên khó thể nói rõ nhưng nếu không thấy thì Trương Thanh Vân sẽ chẳng làm như vậy.

Nguyên nhân Trương Thanh Vân hành động là vì căn cứ vào phán đoán với tình hình quan trường Cảng Thành, trong đây chỉ có một người quan trọng đó là Nhuận Uyên. Trương Thanh Vân thấy rõ điều này, mà quan trọng chính là hắn biết phải làm sao để đối phó với Nhuận Uyên.

Nếu dựa vào Nhuận Uyên là không hợp lý, Nhuận Uyên là người có quyền uy tuyệt đối ở Cảng Thành, căn bản không cần quan tâm Trương Thanh Vân có dựa vào hay không? Mặt khác Trương Thanh Vân cũng thấy Nhuận Uyên không cần quan tâm đến sự xa lánh của người khác, bí thư cũng không có quá nhiều lý do để giúp đỡ Trương Thanh Vân.

Dưới tình huống này thì Trương Thanh Vân lựa chọn động không bằng tĩnh, hoàn toàn uy hiếp Nhuận Uyên. Làm bí thư thị ủy Cảng Thành, Nhuận Uyên có nhiệm vụ bảo trì sự đoàn kết ban ngành, ổn định chức trách, mà ngôn ngữ của Trương Thanh Vân cũng đã rất rõ ràng.

Trương Thanh Vân đến Cảng Thành tất nhiên là muốn dứng vững gót chân, nếu ban ngành Cảng Thành ép người quá đáng thì Trương Thanh Vân sẽ bộc lộ năng lực cao tay. Nếu Nhuận Uyên không muốn quan tâm cũng không thể, đến lúc đó đúng là mọi người không còn đường sống, kết cục cá chết lưới rách có thể là khó tránh khỏi.

Lá gan của Trương Thanh Vân rất lớn, đủ quyết đoán và cay nghiệt, có sự hùng dũng mạnh mẽ của cán bộ trẻ, đồng thời cũng có tâm tính của cáo già. Hắn cần Nhuận Uyên giúp sức để đứng vững gót chân, đồng thời cũng giải trừ những buồn bực của Nhuận Uyên, hắn đắc tội với hai kẻ khó chơi, Nhuận Uyên còn sơ ý với hắn sao?

Từ điểm này có thể thấy Trương Thanh Vân suy xét cực kỳ chu đáo, không những đã làm rõ ràng sự việc, hơn nữa cũng bắt buộc Nhuận Uyên phải vứt bỏ những lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK