Khách sạn Shangri-La thành phố Lăng Thủy, hai vợ chồng Cao Cát Tường và Liên Nhược Hàm đưa con đến ngồi chơi ở bên trong, Liên Nhược Hàm đặt con xuống ghế nói:
- Dương Dương, ngoan nào, hôm nay đừng quấy rối, ngồi đàng hoàng cho mẹ, nhớ rõ phải biết chào hỏi, phải biết lễ phép.
Cao Dương Dương ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nó gật đầu, một lúc lâu sau mới nói:
- Mẹ nói bác gái, là bác gái xinh đẹp kia sao?
Cao Dương Dương dùng giọng non nớt nói, giọng điệu không chút tạp chất, cặp mắt đen lúng liếng nhìn mẹ.
Liên Nhược Hàm hơi ngây người giống như không ngờ tiểu tử xấu xa này còn biết thưởng thức phụ nữ, nàng lại nhịn không được phải cười nói:
- Đúng là tiểu quỷ, con đã đoán đúng, đó là bác gái xinh đẹp, là bác gái lần trước từ Mỹ mang quà về cho con, con nhớ rõ chưa?
Cậu bé trai gật đầu, hắn há miệng nói:
- Nhớ, nhớ rồi, lần trước còn cho con máy bay, còn nói sẽ cho con mô hình máy bay và tàu, con thích nhất là mô hình máy bay hai cánh và tàu thuyền... ....
- Khụ khụ.
Cao Cát Tường ho khan, cậu bé không dám lên tiếng, nó giống như rất sợ cha, vì vậy thân thể xích lại gần bên Liên Nhược Hàm. Lúc này Liên Nhược Hàm nở nụ cười khẽ, nàng nói với Cao Cát Tường:
- Anh Cao, chúng ta đến sớm rồi, bác gái đâu đến nhanh như vậy.
- Chờ chút là được.
Cao Cát Tường nói, giọng điệu rất nhạt giống như không quá muốn nói chuyện. Hắn ngừng lại một lúc rồi đưa tay xem đồng hồ, sau đó nhắm mắt nói:
- Sắp đến rồi, nhiều lắm là năm phút nữa, thời gian gần đây Tam tẩu rất đúng giờ.
Cao Cát Tường vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng đập cửa, Cao Cát Tường nháy mắt cho nhân viên phục vụ, hắn và Liên Nhược Hàm đứng dậy mở cửa. Cửa mở ra, một người đẹp phong thái tuyệt vời đi vào rất chân thành, nàng ăn mặc rất đơn giản, một bộ áo khoác màu đen bó sát người, trên vai là một chiếc áo choàng màu tím nhạt, quần áo đen và làn da trắng tạo nên sự đối lập, tạo nên lực tác động vào thị giác.
Người phụ nữ này nhìn qua có vẻ rất trẻ, trên mặt không chút trang điểm, môi cũng đỏ thẫm tự nhiên, ngũ quan xinh xắn không chút thừa thãi, dáng người và dung mạo có thể nói là hoàn mỹ, khó có chút tỳ vết.
Người phụ nữ mở cửa tiến vào, trên mặt lập tức treo nụ cười, nàng nói:
- Ôi, Tiểu Dương Dương nhà mình đã lớn thế này rồi à? Còn nhớ bác gái không? Này, xem bác gái mang quà gì đây?
Người phụ nữ cười và lắc lư một vật trên tay, đứa bé nghiêng mắt nhìn và lập tức bị thu hút, nhưng nó vẫn còn rất ngại và chưa dám tiến lên.
- Tam tẩu, một năm không gặp mà chị vẫn rất xinh đẹp, ngay cả Dương Dương nhà em vừa rồi cũng nói bác gái xinh đẹp nhất.
Liên Nhược Hàm nói, nàng ra đón rồi nhận quà trong tay người phụ nữ rồi lạ nói:
- Chị cũng đừng quá chiều cháu, Dương Dương tuổi nhỏ, mô hình máy bay và tàu thuyền quá đắt, nào nên mua những thứ như vậy cho nó ngịch ngợm?
Người phụ nữ cười, nàng nhìn Liên Nhược Hàm từ đầu xuống chân, lại nói đùa vài câu, sau đó thu nạp nụ cười gật đầu với Cao Cát Tường:
- Chào chú, sau này chị ở Hoa Đông còn phải nhờ chú.
Cao Cát Tường nở nụ cười nhàn nhạt, hắn gật đầu:
- Chị cứ khách khí, chị có thể đến và đặt trọng tâm ở Hoa Đông thì em rất vui, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.
Cao Cát Tường cũng không quá chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, hắn không thể không thừa nhận, người phụ nữ này quá đẹp. Dù là hắn, mỗi lần nhìn vào nàng cũng không thể làm cho tâm tình bình tĩnh, thường xấu hổ.
Mà người phụ nữ này cũng không phải ai khác, chính là Nghê Thu Nguyệt. Vài năm trước Nghê Thu Nguyệt đã có bố trí ở Hoa Đông, nàng đã có thế lực sơ bộ ở nơi đây, lần này nàng đến chính là chuẩn bị cắm rể ở Hoa Đông, làm người kiêu ngạo ở Hoa Đông.
Nhiều năm trước nàng rời khỏi nhật báo Giang Nam chuyên tâm kinh doanh cho Cao gia, năng lực của nàng rất mạnh, chịu nghiên cứu, quan hệ rộng, vì vậy mà quy mô ở Trung Nguyên ngày càng lớn. Bây giờ Trung Nguyên đã không còn phù hợp với nàng, lần này nàng tất nhiên muốn chuyển sang Hoa Đông.
- Tiểu Hàm, gọi thức ăn lên đi, Tam tẩu chắc đã sớm đói bụng.
Cao Cát Tường phân phó, Liên Nhược Hàm vội vàng gọi nhân viên phục vụ dâng thức ăn, sau đó lại cười đùa nói chuyện với Nghê Thu Nguyệt giống như hai chị em.
Liên Nhược Hàm rất nhiệt tình, Nghê Thu Nguyệt có hơn phân nửa là mỉm cười phụ họa, có chút cẩn trọng.
Nghê Thu Nguyệt khá xem trọng Liên Nhược Hàm, nàng biết rõ năm xưa khi Liên Nhược Hàm được gả vào Cao gia, khi đó nàng ỷ lại vào bối cảnh mà quan hệ chị em rất kém.
Lúc đó Nghê Thu Nguyệt cũng là một cô con dâu trổ hết tài năng, rất có thế lực ở Giang Nam. Nhưng dù là vậy thì Liên Nhược Hàm nào đã từng gọi nàng là chị dâu? Đừng nói đến vấn đề đãi khách như hôm nay.
Nghê Thu Nguyệt là một người quỷ quái, nàng chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết bây giờ Cao Cát Tường và Liên Nhược Hàm không quá phát triển ở Hoa Đông. Hơn nữa trước đó nàng còn thu thập tin tức cho mình, htuy không dám nói hiểu rõ tình thế Hoa Đông như lòng bàn tay, nhưng lại biết đại khái tình huống.
Nghê Thu Nguyệt tự thân là cô nhi, nàng có được như ngày hôm nay thì kinh nghiệm đau thương người thường khó thể hiểu được, cũng vì có quá nhiều kinh nghiệm mà nàng mới có thể nhìn rõ bản chất của sự việc.
Nghê Thu Nguyệt đến Hoa Đông, cói thể làm cho hai vợ chồng Cao Cát Tường bị Cao gia thất sủng lại được coi trọng, nguyên nhân chỉ vì một chữ lợi. Hai vợ chồng Cao Cát Tường thế lực yếu ở Hoa Đông, bây giờ yêu cầu cấp bách là giúp đỡ, lúc này Nghê Thu Nguyệt đến, sao bọn họ không coi trọng?
Thức ăn được dâng lên, là món truyền thống phương bắc, còn chen lẫn vài món Giang Nam. Liên Nhược Hàm tự mình mời Nghê Thu Nguyệt, có vẻ rất toan tính, rõ ràng bữa cơm hôm nay không tính là xa xỉ nhưng cũng quan tâm đến khẩu vị của Nghê Thu Nguyệt, lại không mất đi sự chừng mực. Mặt khác còn tạo ra bầu không khí người nhà gặp nhau, vợ chồng Cao Cát Tường rõ ràng đều biết dùng tâm.
- Ngũ thúc, lần này chị đến có mang theo vài mối kinh doanh. Quách Gia, Triệu gia, Uông gia đều đã đến Hoa Đông, Quách Tuyết Phương đã kinh doanh nên hình, bây giờ chúng ta mới đến cũng hơi muộn.
Nghê Thu Nguyệt thản nhiên nói.
Cao Cát Tường nở nụ cười cẩn trọng, hắn không nói lời nào. Liên Nhược Hàm tiếp lời:
- Tam tẩu đừng quá khách khí, vài năm trước chị sắp xếp bố cục cở Hoa Đông, năm đó trong gia tộc có người nói huyên thuyên, nhưng em đều giúp chị nói chuyện.
- Sự thật là thế nào? Vẫn là chị nhìn xa trông rộng, với năng lực và quan hệ của Tam tẩu, chỉ cần chị ở Hoa Đông thì kinh doanh sẽ phát đạt.
Nghê Thu Nguyệt cười khanh khách nói:
- Vậy mượn lời nói may mắn của Tiểu Hàm, lần này chúng ta cùng hợp tác với tập đoàn khách sạn quốc tế, chuẩn bị mở ba khách sạn năm sao ở Hoa Đông, sơ bộ là Cảng Thành, Lăng Thủy và Hoài Dương.
- Ngũ thúc, cổ phần cũng có thể do các chú tranh thủ, dù sao đây cũng là Hoa Đông, cậu là lãnh đạo ở đây, đây là điều nên làm.
- Vậy thì cảm ơn Tam tẩu.
Cao Cát Tường nói, biểu cảm vẫn rất nhạt nhưng hai đầu chân mày lại giãn ra rất nhiều. Liên Nhược Hàm thì cảm thấy rất vui, làm con cháu đại gia tộc thì phải phát triển về kinh tế mới được, mà trong vấn đề này tất nhiên sẽ là hoa hồng trong công ty của gia tộc.
Đừng xem thường công ty cổ phần, đầu tiên là chưa chắc đã kiếm được cổ phần, gia tộc kinh doanh rất rộng nhưng chưa chắc mọi người đều có phần, thậm chí đa số con cháu đều chẳng có gì, thậm chí tay không.
Người có quyền quyết sách, có cống hiến mới được chia cổ phần, hơn nữa cổ phần trong công ty không những có lợi về tiền bạc kinh tế, hơn nữa còn chứng minh địa vị trong gia tộc. Vì vậy Nghê Thu Nguyệt nói đến chuyện cổ phần làm tâm tình Liên Nhược Hàm rất vui.
Ba người vừa nói vừa ăn uống, Liên Nhược Hàm từ đầu đến cuối đều rất sinh động, mà Cao Cát Tường thì luôn giữ thân phận, rất cẩn trọng. Đối với hắn thì chuyện cần coi trọng lúc này là vấn đề chính đàn.
Nghê Thu Nguyệt đến Hoa Đông làm tâm tình của Cao Cát Tường rất tốt, nhưng hắn cảm thấy đây chỉ là giúp đỡ trên tinh thần, chuyện của hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Gần đây có một sự việc phát sinh làm Cao Cát Tường cảm thấy hy vọng, đó chính là quan chủ Viên Thông Quan trên núi Chung Sơn đã bị đánh rơi xuống thần đàn, đây rõ ràng là một gõ lên đầu bí thư Uông Sâm. Đặc biệt là sự việc Lý Sơn mở lớp cho quan viên đã chinh thức quét rác lên đảng ủy chính quyền Lăng Thủy, Uông Sâm là người gánh chịu trách nhiệm hàng đầu.
Vì chuyện này mà lập tức dẫn đến hàng loạt chuyện khác, sản nghiệp du lịch mà trước đó Uông Sâm cố gắng phát triển đã làm người cảm thấy không ổn. Văn phòng đại biểu quốc hội, hội nghị ht chủ tịch, thậm chí những học giả ở Hoa Đông, Hoàng Hải và thủ đô đều hô hào vấn đề này.
Hơn nữa có vài đài truyền hình địa phương và kênh tin tức trên inte nói về ý nghĩ khai phá du lịch của Uông Sâm, nghe nói trên internet châm biếm khá nặng, vì vậy mà nguy cơ quan hệ xã hội bùng lên ở Lăng Thủy.
Cao Cát Tường nhìn thấy cục diện này mà không tránh khỏi hả hê, hơn nữa còn thấy cơ hội.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần Cao Cát Tường nắm chặt, như vậy hắn tuyệt đối có thể tìm được đường sống trong cái chết.
Sự kiện đạo trưởng Lý ở Viên Thông Quan chẳng qua chỉ là một mồi lửa, thông qua mồi lửa này có thể thấy được vấn đề phương hướng của Lăng Thủy. Lúc này Lăng Thủy làm du lịch một cách mù quáng, nếu vấn đề này đưa ra ngoài sáng thì phải truy cứu trách nhiệm.
Trách nhiệm này sẽ do ai gánh chịu? Trong vấn đề này sẽ bộc lộ sự độc tài của Uông Sâm, không cho ai mặc cả. Nếu tất cả đều bộc lộ ra, Uông Sâm tất nhiên sẽ phải gánh vác trách nhiệm, vì vậy mà lực ảnh hưởng của hắn ở Lăng Thủy sẽ giảm xuống.
Nếu làm một so sánh, Uông Sâm rơi xuống thì Cao Cát Tường sẽ được nổi bật, cuối cùng Cao Cát Tường sẽ có cơ hội lên tiếng ở vấn đề phát triển của Lăng Thủy, hắn có thể chủ động nắm quyền khối chính quyền.
Tất nhiên trong đây cũng có chuyện xấu, Uông Sâm đã đến Hoa Đông sớm hơn Cao Cát Tường, có được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân, hơn nữa lại là người mạnh mẽ, căn cơ rất sâu ở Hoa Đông. Mặt khác vấn đề du lịch ở Lăng Thủy, đối với người ngoài thì đây là quyết sách của khối chính quyền, mà chủ tịch lại lại là Cao Cát Tường, vì vậy cũng có khá nhiều vấn đề.
Điều làm cho Cao Cát Tường lo lắng, chính là vào hội nghị đại biểu quốc hội sắp tới, thân phận của hắn vẫn chỉ là thay mặt chủ tịch, nếu là như vậy thì rất mất vui