Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Vọng Sơn Tân Quán, Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam đang lẳng lặng ngồi trong phòng, cửa được đẩy ra, Trương Thanh Vân mỉm cười tiến vào, khi nhìn thấy Phương Tiểu Nam thì có hơi sửng sốt.

Khâu Hâm vội vàng đứng dậy, hắn chào hỏi Trương Thanh Vân với gương mặt tràn đầy nụ cười.

- Khâu công tử, không ngờ anh cũng đến xó núi Tang Chương này, đi đến cũng không phải dễ dàng!

Trương Thanh Vân cười nói, hắn cố ý đến ngồi bên cạnh Phương Tiểu Nam, hơn nữa còn dịch người ra hơi xa.

Vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt biến đổi, nàng cắn răng không nói nhưng thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này sợ bà cô đè chết à? Muốn còn chưa được ấy chứ?

Khâu Hâm thì cười ha hả nói:

- Chúng tôi là người kinh doanh, ở đâu cũng là nơi tốt lành, cũng rất muốn lưu luyến sơn thủy như Thanh Vân mà không được ấy chứ!

Khâu Hâm nói xong thì hai người nhìn nhau cười, nhìn qua có vẻ khá hòa hợp. Lần này Khâu Hâm đến Tang Chương tất nhiên không ngoài mục đích kéo gần quan hệ, đồng thời cũng muốn quyên góp cho Tang Chương vài phần tiền. Nghe nói Tang Chương đang tổ chức lễ hội ca hát dân tộc, hắn nghĩ mình có thể tài trợ, mục đích tất nhiên là kéo gần quan điểm với đảng ủy và chính quyền Tang Chương.

Dù sao tiếp theo quốc gia sẽ rót xuống một lượng tài chính khổng lồ cho Tang Chương, đây là một miếng thịt béo mà ai cũng thèm chảy dãi. Lúc này quan hệ trên thị ủy không có vấn đề, quan trọng nhất chính là Tang Chương, nghiêm khắc mà nói thì Tang Chương là vật chướng ngại, đây cũng là nguyên nhân hắn tự mình đến đây.

Sau khi món ăn được đưa lên đầy đủ thì Khâu Hâm liên tục mời rượu Trương Thanh Vân, ý tứ lôi kéo làm quen đã quá rõ ràng. Đôi khi Phương Tiểu Nam cũng nâng chén nhưng không thể kéo thêm thể diện, thậm chí muốn cười cũng không dám, toàn thân bùng lên một cảm giác rất mất tự nhiên.

Trong lúc vô tình thì những gì Phương Tiểu Nam nàng biết về Trương Thanh Vân đã dựng đứng lên như cột chống trời, trước đó mình xem thường hắn, hận thấu xương, đã liều chết dùng biết bao tế bào não và thân thể để đối phó hắn. Nhưng người này như cột không ngã, mỗi lần như vậy hắn đều quất ngựa truy phong ra ngoài, trong khi đó để mình nàng nằm lại ê chề.

Điều này nhìn qua có chút không tưởng tượng nổi, trước nay nàng để Âu Hiền Long leo lên người có được nhiều lợi ích, hơn nữa cũng chưa từng uất ức như lúc này.

Lúc này tình cảnh uất ức đã đến mức Phương Tiểu Nam nàng phải buông lỏng để nở nụ cười khó khăn với một bí thư huyện ủy, mọi chuyện sao mà kỳ quái, dù nàng có tình nguyện hay không thì cũng phải làm như vậy.

- Thanh Vân, Tang Chương đang phát triển từng ngày, có cơ hội rất lớn trên các phương diện, nói thật là chúng tôi cũng rất quý trọng cơ hội lần này. Là một cổ đông chủ yếu của công ty du lịch Vũ Lăng, tôi rất hiểu rõ tình huống của công ty, tôi tin anh cũng biết thực lực của công ty, trên cơ bản thì hơn phân nửa hạng mục ở Vũ Lăng đều được công tay gánh vác.

- Chúng tôi cũng mong muốn có được kết quả này ở cánh cửa cơ hội Tang Chương, dù sao chúng tôi cũng là xí nghiệp địa phương, hơn nữa công ty cũng vừa trải qua đợt thay đổi chế độ không lâu trước đó. Ai sâu ai cạn thì trong lòng mọi người cũng biết rõ.

Khi uống được vài vòng rượu thì Khâu Hâm cười nói.

Trương Thanh Vân khẽ hì một tiếng mà không nói lời nào, trong lòng lại thầm cười lạnh, khoảng thời gian trước sao các người không nhiệt tình thế này? Trước đó ngáng chân mình khắp nơi, dù cả chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ, lúc này quay đầu lại thì bàn với mình về chuyện tình cảm, Khâu Hâm rõ ràng khá hay.

Tuy Trương Thanh Vân nghĩ vậy nhưng sẽ không nói ra như vậy, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Những gì Khâu công tử nói tôi đều hiểu, chúng ta cũng đều là người một nhà, dưới điều kiện ngang nhau thì ai cũng muốn giao cho các công ty bản địa thực hiện hạng mục. Nhưng hôm nay anh mời khách đề bàn bạc về vấn đề này cũng có chút không thỏa đáng.

- Dù sao vấn đề đấu thầu công trình cũng đều được chủ tịch Lưu lèo lái, các ban ngành tương quan nắm thế chủ đạo, dù tôi là bí thư cũng không thể nào quyết định được, anh thấy có phải không?

Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, hắn nghe ra ý nghĩ từ chối trong lời nói của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân lại cười nói:

- Khâu công tử, anh cũng biết đấy, gần đây có người tố cáo tôi không cho mặc cả ở Tang Chương, thích làm chuyện độc đoán. Hôm nay anh mời một mình tôi thì chẳng khác nào đã nói ra suy nghĩ của mình.

Trong lòng Khâu Hâm khẽ động, hắn biết Trương Thanh Vân đang nghi ngờ mình làm trò quỷ, vì vậy hắn vội hỏi:

- Thanh Vân, những tin đồn bậy bạ kia sao có thể đáng tin? Sở Cảnh là người xảo quyệt, không phân biệt tốt xấu, anh gần đây hào phóng tiêu sái, sao có thể bị những lời đồn đại này ảnh hưởng được?

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn cũng không khỏi tán thưởng tài ăn nói của Khâu Hâm. Hắn cũng liếc mắt nhìn Phương Tiểu Nam, lúc này Phương Tiểu Nam ngồi thẳng lên có chút mất tự nhiên, hắn nói:

- Trương...Bí thư Trương Thanh Vân, trước kia tôi và anh cũng có nhiều hiểu lầm, tôi cũng nhiều lần tố cáo anh, lúc đó không phải anh cũng có toan tính sao? Chẳng phải tôi cũng không phân biệt tốt xấu sao?

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, Phương Tiểu Nam chen vào mà còn phun ra một chiếc răng ngà sao? Hơn nữa còn yên lặng không một tiếng động mà rộng lượng tâng bốc Trương Thanh Vân, hôm nay đúng là mặt trời mọc hướng tây, xem ra trong mắt Phương Tiểu Nam thì tiền lúc nào cũng nặng hơn tình. Tất nhiên tiền phải nặng hơn tất cả những thứ trên người nàng, cũng không biết những người này nghĩ như thế nào, Khâu Hâm hay là Phương Tiểu Nam cũng đều là như vậy, bọn họ còn thiếu tiền sao?

Sau bao năm kinh doanh được khối tiền, như vậy còn chưa đủ sao? Tham lam, người quá tham lam cũng không có kết quả tốt.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy đáng tiếc thay cho Âu Hiền Long, trước kia Âu Hiền Long là người được bí thư Khâu xách lên, Trương Thanh Vân xem qua lý lịch thì thấy người này là kẻ tài hoa, năng lực công tác hay bất kỳ phương diện nào cũng rất tốt.

Nhưng khi càng làm quan lớn thì cuối cùng cũng không chống đỡ được sức mạnh của viên đạn bọc đường, chơi gái, vơ vét tiền bạc. Âu Hiền Long đi quá gần với con nhà quan như Khâu Hâm, những việc dĩ vãng tuy đã kín miệng nhưng giấy bao bọc được lửa sao? Nếu khi nào tỉnh ủy động thì Âu Hiền Long sẽ chết.

Nếu so sánh với Âu Hiền Long thì Tạ Minh Quân tinh thâm hơn rất nhiều, mội con trai và một con gái đều ở nước ngoài. Tất nhiên lão cáo già này cũng không phải loại tốt đẹp gì, một người cổ đông chủ yếu của tổng công ty du lịch chính là em vợ của lão. Tất cả những tin tức này đều được Trương Thanh Vân thu nhận trong nhật ký của Chu Tử Hằng.

Tạ Minh Quân là người rất cẩn thận, Ngô Chí Hướng là người rất an phận, quan trọng là Tạ Minh Quân là người có chừng mực, mò cua bắt ốc vài năm thì cuối cùng cũng biết thu vòi lại. Ngô Chí Hướng vốn đã cổ phần hóa tổng công ty du lịch và đã sớm chạy ra nước ngoài.

Trương Thanh Vân suy nghĩ nhiều như vậy thì trong lòng cũng biết thêm một chút, đi quá gần bên Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam cũng không phải dấu hiệu tốt.

Nhưng ở vào cảnh tượng này, bọn họ đã hạ thấp chính giá trị con người của mình xuống, nếu Trương Thanh Vân hắn còn tiếp tục không nể mặt thì chẳng biết tiến thối.

Quan trọng là phía sau bọn họ chính là Âu Hiền Long, mình tuy không quan hệ với nhóm người này nhưng nếu không nể mặt nhau cũng là kiêng kỵ trong quan trường. Vì vậy Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

- Được, Khâu công tử, nếu anh đã nói rõ ràng như vậy thì tôi có thể đảm bảo, nếu dưới điều kiện ngang nhau chúng tôi nhất định sẽ ném hạng mục cho công ty du lịch Vũ Lăng, không có vấn đề gì chứ?

Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam đưa mắt nhìn nhau, hai đầu chân mày bùng lên cảm giác vui mừng, mời Trương Thanh Vân đến dùng một bữa cơm mà có kết quả này làm bọn họ trở nên sung sướng. Lúc này ba công ty cạnh tranh nhau trong đấu thầu thì bọn họ có căn cơ sâu nhất ở Vũ Lăng, đây là tình thế hiển nhiên và khó thể dịch chuyển.

Bọn họ là kẻ có tài nguyên, ít nhất cũng có thêm hàng trăm biện pháp để ngáng chân hai công ty kia. Chỉ cần Trương Thanh Vân cho chút mặt mũi thì Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam có lòng tin sẽ đá đít hai công ty kia, nếu như vậy thì tài nguyên cuồn cuộn chảy vào túi bọn họ.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam, những biến đổi trên vẻ mặt của bọn họ đều được hắn thu vào mắt. Hắn âm thầm lắc đầu, vì tài mà chết, bọn họ là ví dụ sinh động nhất. Công ty cầu đường Thiên Hà không phải là như vậy sao? Sau lưng có bóng dáng của Triệu gia, dù ở Vũ Lăng thì sau lưng công ty du lịch Vũ Lăng cũng có bóng dáng của Hà Tuấn.

Lần này nếu thật sự Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam có những hành động quá phận thì không đến mức bị người ta ăn hết xương cốt, nhưng chắc chắn sẽ bị cắn vài miếng, sẽ chảy máu, sẽ nhận lấy tai họa.

Trương Thanh Vân rời khỏi Vọng Sơn Tân Quán, Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam muốn tiễn chân ra cửa nhưng bị hắn từ chối. Nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân đi xa mà trong ánh mắt Phương Tiểu Nam có chút cảm xúc kỳ lạ.

- Sao vậy? Phương tiểu thư, vẻ mặt của cô có chút không đúng, không phải có ý gì đó với bí thư Thanh Vân đấy chứ?

Khâu Hâm cười rồi dùng giọng trêu đùa nói.

Phương Tiểu Nam hít vào một hơi, vẻ mặt nàng lần đầu tiên đỏ ửng, một lúc lâu mới nói:

- Nói có thì cũng có, nhưng thật sự rất bội phục người này, đồng thời còn rất hâm mộ. Người này có thể nói là tiêu không hết tiền, người ta có một người vợ rất lợi hại.

- Cũng bội phục vì tư thế làm việc của hắn, những năm gần đây có rất ít người nguyên tắc như vậy. Lúc này tất cả cao thấp ở Vũ Lăng, thậm chí ngay cả chúng ta, ai không sợ hắn? Người nào cũng biết hắn là một địa chủ hung ác, hắn có được sự ủng hộ tuyệt đối ở Tang Chương, hắn bao quanh Tang Chương mà không kẻ nào có thể chen chân vào, không giội nước vào được. Làm quan đến mức độ này đúng là làm cho kẻ khác hâm mộ.

Khâu Hâm chợt ngẩn ngơ, khóe miệng lộ ra nụ cười mà trong lòng chua xót và đố kỵ. Làn một người đàn ông mà nghe một người đàn bà dù mình không thích khen tên đàn ông khác, hơn nữa vẻ mặt lại rất sùng bái, trong lòng không đố kỵ cũng khó.

Nhưng Khâu Hâm cũng không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân quả thật là một người kỳ lạ, càng liên hệ với người này thì càng cảm thấy thâm sâu khó dò. Hơn nữa trên người kẻ này lại tràn đầy khí thế đường đường chính chính, khí thế tà không thắng chính, điều này làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Một lần hai lần thì không sao, nếu liên hệ nhiều thì chưa nói đến vấn đề có tự nhiên hay không, mở miệng là phải cúi người, không dám nói năng lỗ mãng.

Khâu Hâm miên man suy nghĩ nửa ngày thì thầm lắc đầu, hắn thầm mắng mình một câu:

- Cứ xem xét quá mức làm gì? Sao càng ngày càng thấy tên này giống cha như vậy, đúng là mình đã đề cao hắn quá mức.

... ....

Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của phòng tổ chức tỉnh ủy mà cảm thấy bất ngờ, hôm nay vừa đúng lúc ở Tang Chương có một trận tuyết đầu tiên. Khi Trương Thanh Vân mạo hiểm đi thị sát vào lúc tan tầm trong tuyết rơi thì nhận được điện thoại của huyện ủy.

Người gọi điện tự xưng là cán bộ phòng tổ chức tên là Vương Thắng, giọng điệu rất khách khí, đại khái là muốn biết những tình huống công tác gần đây của Trương Thanh Vân. Cuối cùng cũng nói Trương Thanh Vân cuối tháng giêng đến phòng tổ chức tỉnh ủy, lãnh đạo muốn nói chuyện.

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, phòng tổ chức tỉnh ủy muốn khảo sát mình sao? Khoảnh khắc này hán cảm thấy có chút mơ mộng, hắn cầm điện thoại mà há miệng lớn không nói chuyện, hắn tỏ vẻ không có vấn đề gì, đối phương cúp điện thoại.

Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy bất ổn, trước đó mình đã qua một lần khảo sát, đó là lần mình xuống nhận chức ở Tang Chương. Chẳng lẽ thị ủy muốn cho mình làm phó chủ tịch thành phố sao? Chẳng lẽ thị ủy đã chính thức thông qua và báo cáo cho phòng tổ chức tỉnh ủy.

Một ngày vui vẻ bị một cuộc điện thoại phá tan, Trương Thanh Vân chấm dứt khảo sát, hắn muốn quay về gọi điện cho Hoàng Tân Quyền, nhưng lúc này không biết nên mở miệng thế nào, vì vậy đành phải vứt ý nghĩ này qua đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn lịch, đã đến đầu đông, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy tuyết trắng giăng đầy trời. Tháng giêng hắn phải đến phòng tổ chức tỉnh ủy, bây giờ là đầu đông, đúng là khởi hành còn quá sớm.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân xoay người lại nói:

- Vào đi!

- Anh yêu em, tình yêu của anh, hơ hơ!

Trần Mại xách theo một túi lớn, hắn hừ hừ một giai điệu tình yêu rồi tiến vào cửa. Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn đang định mở miệng mắng thì đã thấy một người phía sau, chính là Ôn Hiểu Lan.

Trương Thanh Vân vội nhếch miệng cười nói:

- Tôi nói tiểu tử cậu sao mà vui vẻ yêu đời như thế, thì ra vợ đến.

- Điều này là đương nhiên, vợ đến mà đã lập tức nói muốn đến chào cậu, hừ, làm tôi có chút ghen tị.

Trần Mại tùy tiện cười nói, hắn nói làm gương mặt Ôn Hiểu Lan đỏ bừng, sau khi nhéo hắn vài cái thì nàng mới nói:

- Chào anh, bí thư Thanh Vân, đến thăm hỏi anh, hoan nghênh chứ?

- Tất nhiên sẽ cực kỳ hoan nghênh, nhưng sao lúc này lại rảnh rỗi đến vùng khỉ ho cò gáy này?

Trương Thanh Vân cười nói.

Ôn Hiểu Lan cười ha ha, nàng di chuyển chủ đề nói:

- Xem ra chúng tôi kết hôn còn anh vẫn cô đơn, có chút quà tặng nhân ngày lễ.

Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn chợt nói:

- Lễ gì?

- Lễ giáng sinh!

Trần Mại nói một câu, hắn đặt túi xuống, lại lấy từ bên trong ra một túi thực phẩm nói:

- Biết cậu chưa dùng cơm nên Tiểu Lan mới mang từ Vũ Lăng đến, đây là cơm KFC gia đình, vẫn còn nóng. Chỉ cần hâm lại là có thể ăn được, cậu không có vợ, thôi thì hôm nay chúng tôi sẽ ra tay.

Trần Mại nói xong thì bắt đầu bận việc, Ôn Hiểu Lan vội vàng gọi hắn lại nói:

- Để em làm, anh cùng nói chuyện với Thanh Vân là được.

Trần Mại cười hì hì nói:

- Ừ, biểu hiện cũng không tệ lắm, bí thư Thanh Vân rõ ràng rất vui, ngày nào đó sẽ cho em giấy chứng nhận "người vợ đảm đang"!

- Ngồi, ngồi đi, anh xem lại mình kìa, bí thư tư pháp à? Bộ dạng này mà truyền ra cũng đủ dọa người.

Ôn Hiểu Lan nói, lúc này Trần Mại mới thu lại nụ cười rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh Vân.

Ôn Hiểu Lan rất nhanh tay nhanh chân, thu xếp cũng gọn gàng. KFC gia đình, chút đặc sản Ung Bình, có thêm món thịt bò, bữa tối đơn giản mà phong phú đã hoàn thành.

Trương Thanh Vân lấy ra một chai Mao Đài cùng Trần Mại nâng ly.

Cảm giác này đã lâu rồi chưa xuất hiện, điều này rất dễ làm người ta liên tưởng đến lúc còn ngồi trên ghế giảng đường. Nếu tính thời gian thì cũng là sáu bảy năm rồi, thế sự cũng đã đổi dời.

Tất nhiên đây cũng chỉ là nói về Trần Mại, Trương Thanh Vân đã làm việc nặng nhọc trong khoảng sáu năm nay, đây là những kinh nghiệm khó mà có được làm người ta nhớ lại đủ cay đắng ngọt bùi.

- Thanh Vân, tết năm nay về nhà chứ? Đã hai năm rồi tôi chưa về nhà đón năm mới!

Trần Mại nói, mỗi năm cứ đến tết là cục công an cực kỳ bận rộn, hắn cũng có chút bất đắc dĩ.

Trương Thanh Vân hơi mở miệng, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện Triệu Giai Ngọc muốn đi đến Lĩnh Nam, vì vậy lắc đầu nói:

- Năm nay chắc không về được, sao lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này?

Trần Mại cười, hắn khoát tay nói:

- Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi. Tôi thấy chính mình và cậu là người Ung Bình nhưng phải gánh trách nhiệm ở Tang Chương. Cậu nói xem nếu chúng ta cùng nhau quay về thì oai phong cỡ nào?

- Phụt!

Thiếu chút nữa Trương Thanh Vân đã phun cơm ra ngoài, tiểu tử này đúng là, không có tư tưởng gì mà lại có tư tưởng phong kiến áo gấm về làng. Ôn Hiểu Lan ở bên cạnh cũng không nhịn được, nàng lập tức dùng giọng hung hăng phê bình chồng có tính giai cấp quá kém.

Đám người cười cười nói nói, Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩn ngơ, hắn nhìn Trần Mại rồi nói:

- Mạnh Tử, nói cho cậu biết một tin, sang năm có lẽ tôi sẽ chính thức được điều động, đến đâu thì không rõ ràng lắm nhưng rời khỏi Tang Chương thì có thể xác định!

- Sao?

Trần Mại chợt kinh ngạc, hắn đứng dậy nói:

- Là ai muốn cậu đi? Đi đến đây?

Trương Thanh Vân trợn mắt, Trần Mại cũng biết mình quá trách động, hắn nở nụ cười ngượng ngùng. Trương Thanh Vân đợi Trần Mại ngồi xuống rồi mới nói:

- Tôi cũng không biết cụ thể, nhưng khả năng làm phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng là rất lớn.

- Phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng sao?

Trần Mại và Ôn Hiểu Lan hầu như cùng nói một lúc, trong mắt là cái nhìn kinh ngạc khó hiểu. Trương Thanh Vân còn rất trẻ, nhưng lúc này đã được làm phó chủ tịch thành phố rồi sao? Đúng là quá điên cuồng, lúc này làm bí thư huyện ủy cũng làm kẻ khác hãi hùng, nếu tiến thêm một bước lên thành phố Vũ Lăng thì rõ ràng thành quan lớn.

- Tốt, quá tốt!

Trần Mại gật đầu nói, miệng hắn há ra có hơi lớn, đầu vẫn còn chưa thanh tỉnh hẳn. Hắn chỉ cảm thấy Trương Thanh Vân càng ngày càng xa mình, trước kia hắn cũng không dám liếc mắt nhìn chủ tịch thành phố, cho đến bây giờ còn chưa được tiếp xúc vài lần. Bây giờ bạn thân của mình lại tiến thêm một bước, hắn nghĩ lại mà giật mình giống như đang trong giấc mộng.

Trương Thanh Vân há mồm rồi ngậm lại, bầu không khí đang tốt đẹp lại bị phá hoại. Phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng mà tốt cái quái gì, nếu nói trắng ra thì bị người ta chém một đao, như vậy còn tốt gì nữa? Xem ra Trần Mại vẫn nhìn quá hẹp, mình nâng hắn lên quá cao rõ ràng cũng không quá tốt.

Như vậy cũng được, Trương Thanh Vân hắn và Trần Mại tách ra để đối phương có thêm nhiều kinh nghiệm sương gió. Lúc này Trương Thanh Vân làm ông chủ ở Tang Chương, tất nhiên sẽ rất bất lợi cho Trần Mại.

Lúc này có bữa tối phong phú, vì Trương Thanh Vân ném ra tin tức này mà Trần Mại và Ôn Hiểu Lan phải liên tục nâng ly chúc mừng. Trương Thanh Vân có thể thấy được niềm vui từ trong tận đáy lòng của bọn họ.

Trương Thanh Vân và Trần Mại đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thuộc về diện anh em. Trương Thanh Vân thăng chức, chưa nói đến chuyện hắn không cất nhắc Trần Mại theo, chỉ cần được thăng chức thì Trần Mại cũng đủ tự hào.

"Nếu tin tức Trương Thanh Vân được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng truyền về Ung Bình thì chấn động thế nào đây?"

Trần Mại ngồi ngây người thầm nghĩ, hắn lại nghĩ đến một ngày nào đó mình được như vậy. Khi đó hắn về quê sẽ làm cho Ung Bình náo động, sẽ rất oai phong, hắn giống như thấy được nụ cười tự hào của cha mẹ.

- Mạnh Tử, tôi cảnh cáo cậu, phải chú ý kỷ luật tổ chức, nếu chưa có kết quả chính thức thì không được to mồm. Không được phép nó hươu nói vượn, nghe rõ chưa?

Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm túc nói, hắn kéo Trần Mại ra khỏi giấc mộng.

- Biết rồi!

Trần Mại nói, hắn vô tình cảm thấy tin tức khá tốt, hắn đang định nghĩ đến tình cảnh mình vung tay lên thì nhân dân Ung Bình hoan hô nhiệt liệt. Đây là một cảnh tượng mà bao người chờ mong, không ngờ lại bị giọng nói lạnh lùng của Trương Thanh Vân kéo về thực tế.

"Đúng là tiểu tử không hiểu tư tưởng"

Trần Mại thầm mắng một câu, hắn ngẩng đầu thấy Trương Thanh Vân thì gương mặt phụng phịu trở nên tươi cười, hắn cười khan hai tiếng nói;

- Không, không có gì, tôi tiếp tục uống, hôm nay không say không về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK