Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian một tháng là rất ngắn, trong tháng này Hoa Đông sóng yên gió lặng, ít nhất xem từ mặt ngoài thì các phương diện công tác ở Hoa Đông rất bình hòa, dưới sự lãnh đạo của các ban ngành mới ở Hoa Đông thì nhân tâm gom về một mối, hoàn thành những công tác còn dây dưa, tương lai tươi sáng.

Nhưng trong thời điểm sóng yên gió lặng này người hữu tâm vẫn có thể ngửi thấy hương vị khác thường, đặc biệt là xung quanh khu kinh tế Hoàng Hải, tiếng hô hợp tác ngày càng cao, mà tiếng hô hào này đến sớm nhất từ phía lãnh đạo thượng tầng.

Nhưng khi rơi vào trong dân thì lập tức bùng lên gió lốc, đối với toàn bộ nhân dân Hoa Đông thì hợp tác với Hoàng Hải có ý nghĩa cực kỳ to lớn. Dù là người kinh doanh, nhân tài kỹ thuật, công nhân.v.v. Đều có thể thấy được rất nhiều lợi ích.

Trong tình hình có nhiều tiền, đặc biệt là sự hợp tác chặt chẽ giữa Hoàng Hải và Hoài Dương, trước đó khi Trương Thanh Vân còn ở Cảng Thành thì đã trực tiếp quy hoạch quỹ giao thông cao tốc để đẩy mạnh liên lạc giữa Hoàng Hải và Cảng Thành, thành phố mới ở Cảng Thành có thể tạo ra điều kiện thuận lợi cho Hoàng Hải, có thể tạo lợi thế cho cả Hoa Đông.

Đáng tiếc khi đó Trương Thanh Vân vẫn còn chưa hiểu sâu về Hoa Đông, phỏng đoán quá lạc quan về hơp tác Hoàng Hải và Cảng Thành. Hai thành phố Hoàng Hải và Cảng Thành đều là thành phố lớn trong nước, hai bên đều có góc bù, góc cạnh tranh.

Hơn nữa còn có một vài cạnh tranh dữ dội, lúc đó ở địa phương Hoa Đông còn bùng lên tư tưởng bảo vệ, muốn để Cảng Thành hợp tác với Hoa Đông thì sinh ra khó khăn rất lớn.

Bây giờ khi kinh tế xã hội phát triển, cùng với sự diễn biến của thế lực khắp nơi ở Hoa Đông, dù là Hoàng Hải hay Cảng Thành cũng đều chờ mong kinh tế có đột phá. Vì vậy có thể nói cơ hội hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành đã rất thành thục, tiếng hô hợp tác càng về sau càng mạnh là điều đương nhiên.

Trương Thanh Vân tỏ ra lạnh nhạt đối với những phản ứng này, thật ra trong khoảng thời gian này có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn nhưng hắn đều mượn cớ để từ chối nhã nhặn. Dù là thế nào thì trong lòng hắn cũng hiểu, bây giờ là thời rối loạn của liên hợp khu kinh tế Hoàng Hải.

Nếu nói sau khi phái Hoa Đông tan vỡ thì toàn tỉnh Hoa Đông trở thành dĩa bánh của thế lực khắp nơi, mà trước hết thì khu kinh tế Hoàng Hải chính là một góc bánh, mà trung tâm đưa đến hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành chính là hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương có vấn đề.

Bây giờ tiếng hô trong dân gian là rất mạnh, xu thế hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành khó thể chống đỡ mà hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương vẫn còn tiếp tục phát triển và mở rộng. Vào giai đoạn quan trọng này, Trương Thanh Vân phải rời khỏi Hoa Đông đến thủ đô, trong lòng hắn mơ hồ sinh ra một cảm giác, mình có thể ở thủ đô để xem tình cảnh long tranh hổ đấu ở Hoa Đông.

Trong lúc tranh đấu, Hoài Dương có thể biến đổi thế nào, Cảng Thành đi theo con đường nào sẽ được định luận. Trương Thanh Vân lo lắng nhất về vấn đề này nhưng bây giờ tâm tình lại rất bình thản, hắn tin Mã Vị Nhiên có năng lực xử lý tất cả nan đề, còn mặt khác, hắn rời xa Hoài Dương thật ra đang tạo ra một cơ hội tốt để quay về.

Một khi Hoa Đông bị chai tay thì khó thể chắc chắn người khác không nhìn thấy, cuối cùng cả ao đầm sẽ không còn người nào sạch sẽ, đến lúc đó Trương Thanh Vân xuất hiện chẳng phải rất đúng thời sao?

Nhiều năm chìm nổi trong quan trường, cũng không phải chỉ tạo ra cho Trương Thanh Vân sự hiểu biết sâu sắc về tranh đấu quan trường, dưới cục diện đánh cờ mạnh tay, như vậy kẻ ra tay sau cùng sẽ chiếm khá nhiều ưu thế. Bây giờ Hoa Đông đang nổi gió mưa, Tần Vệ Quốc là vua Hoa Đông có tài khống chế, chỉ cần là như vậy đã có thể nhìn ra mánh khóe.

Trương Thanh Vân tất nhiên không biết hành trình về thủ đô lần này có thể sẽ là bánh bao thịt đánh chó, trong Hoa Đông hắn đã là người không được Kiều Quốc Thịnh hoan nghênh. Kiều Quốc Thịnh biết thời biết thế, hắn lợi dụng sự coi trọng Trương Thanh Vân của phái Kinh Tân để đẩy đối phương rời khỏi Hoa Đông, sau đó sẽ lợi dụng năng lực của mình để hoạt động, khả năng Trương Thanh Vân được đề bạt về thủ đô hay là một tỉnh khác là rất lớn.

Dù Trương Thanh Vân đi đâu cũng đều có thể được, nếu hắn ở lại Hoa Đông thì sẽ có rất nhiều người thích nghe ngóng. Bây giờ ít nhất cũng có Hải phái là như vậy, bọn họ tình nguyện bỏ ra cái giá lớn để hợp tác với Kiều Quốc Thịnh, điều đó chứng tỏ bọn họ không muốn làm đối thủ với Trương Thanh Vân. Mà Kiều Quốc Thịnh càng phải nghĩ như vậy, tâm tư của Tần Vệ Quốc rất khó cân nhắc, sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông thì Mã Vị Nhiên có cơ hội thay chân, ai biết cho rõ tâm tư của lão già này?

Người không hy vọng Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông chỉ còn Niên Tuấn Quốc, tuy Niên Tuấn Quốc khá bình tĩnh nhưng dù sao cũng là kẻ thế đơn lực bạc, có một Trương Thanh Vân là con rể Triệu gia ở Hoa Đông thì Niên Tuấn Quốc có thể tìm được nhiều sự trợ giúp. Nhưng ý nguyện của hắn khó thể làm chủ được trào lưu, tương lai Trương Thanh Vân từ hành trình trường đảng trung ương quay về đúng là khó bề phân biệt.

Sau khi rời khỏi Hoa Đông thì Trương Thanh Vân cũng bớt ra vài giờ trong lúc cấp bách để gặp gỡ Chu Hà Dương, dưới sự quan tâm của Triệu Hải Dân thì bây giờ Chu Hà Dương đã ở vào trạng thái nghĩ bệnh, Trương Thanh Vân gặp Chu Hà Dương trong một biệt thự gần biển.

Nơi này là sản nghiệp Ngô gia, bây giờ Chu Hà Dương có thể an tâm an dưỡng ở đây, xem ra tiểu tử này có được có mất, hắn mất đi rất nhiều nhưng cũng thu hoạch được một nửa sinh mệnh khác. Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ rõ tình cảnh Chu Hà Dương khốn khổ theo đuổi Ngô Chí Nhã, vì Ngô Chí Nhã chính là công chúa kiêu ngạo. Nhưng lần trước Trương Thanh Vân nhìn thấy Ngô Chí Nhã, lúc đó phong phạm công chúa đã không còn, chỉ còn lại sầu khổ, mà tất cả đều vì Chu Hà Dương... ....

Chu Hà Dương có vẻ gầy đi khá nhiều, hắn mặc bộ đồ ngủ trắng rộng thùng thình đi tản bộ trong sân, Trương Thanh Vân đến đây với Ngô Chí Nhã, trước đó cũng không nói trước.

Đoạn đường này cũng không kinh động lòng người, mãi đến khi còn rất gần thì Chu Hà Dương hình như cũng không cảm nhận được sau lưng có người.

Ngô Chí Nhã muốn mở miệng thì Trương Thanh Vân đã vung tay ngăn cản, hắn cứ như vậy mà đứng trầm mặc ở phía sau. Khoảng sân biệt thự là không lớn nhưng rất tinh xảo, lúc này Chu Hà Dương đang ngẩng đầu nhìn một cây sơn trà, đã vài lần hắn muốn chạm tay vào cánh hoa nhưng lại rụt về, bộ dạng có chút khờ dại, lại có chút chần chừ. Hình tượng bây giờ và trước kia khác biệt quá lớn, trước kia Chu Hà Dương rất tùy tiện, không che đậy miệng, thậm chí còn có tâm tính thích làm theo ý mình, đúng là khó tin người bây giờ chính là hắn.

Ngô Chí Nhã cuối cùng cũng là phụ nữ, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì xúc cảnh sinh tình, nước mắt lại trào ra.

Chu Hà Dương rốt cuộc cũng cảm nhận được có gì đó phía sau, hắn quay đầu lại nhìn thấy Trương Thanh Vân thì cơ thể như bị sét đánh, hắn đứng ngây một chỗ một lúc lâu, sau đó mới hít vào một hơi thật sâu nói:

- Trương...Bí thư Trương, anh đến rồi sao?

Trương Thanh Vân cau mày, lúc này có người mang đến vài chiếc ghế, có bàn, có dù che nắng. Trương Thanh Vân ngồi xuống một chiếc ghế rồi chỉ chiếc ghế bên cạnh nói:

- Ngồi xuống, đừng đứng như vậy.

Chu Hà Dương có hơi chần chừ, hắn ngồi xuống mà vẫn đờ đẫn và chết lặng, Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:

- Tôi nghe nói cậu muốn chết muốn sống, tôi vốn cũng không muốn đến thăm, cảm thấy cậu quá dọa người. Nhưng Ngô Chí Nhã đến tìm tôi, thậm chí còn dám xông vào thị ủy, náo loạn đến mức cảnh sát bảo vệ thị ủy phải bắt lại, cuối cùng không còn biện pháp nào khác, tôi chỉ còn cách đến thăm Chu công tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK