Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tuyết Phi cảm thấy rầu rĩ không vui, nàng dù thế nào cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại sắp xếp Hoàng Mẫn Hà đến giải quyết sự việc cho mình. Tuy nàng bết Hoàng Mẫn Hà sẽ không có chuyện gì với Trương Thanh Vân, nhưng đối mặt với tình huống như vậy nàng cũng không khỏi suy nghĩ miên man.

Trương Thanh Vân đang ở Nhật Bản, Lăng Tuyết Phi điện thoại cho hắn, khi đó hắn an ủi nàng không nên quá gấp, sự việc nhất định sẽ được giải quyết thuận lợi. Dù nàng có tiếc nuối vì không gặp được hắn, nhưng hắn nhiệt tình như vậy cũng làm nàng cảm thấy vui mừng.

Thực tế Trương Thanh Vân cũng không phải chỉ nói những lời như vậy, hai người hàn huyên rất nhiều. Lăng Tuyết Phi nói về công tác và chuyện thường ngày của mình, Trương Thanh Vân phần lớn chỉ hỏi han, tất nhiên nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn, trong lòng cũng rất vui sướng.

Nhưng vì sự kiện Hoàng Mẫn Hà mà Lăng Tuyết Phi cảm thấy không vui, nguyên nhân cũng chỉ có thể là Lăng Tuyết Phi tầm mắt quá cao, không để mắt đến một Hoàng Mẫn Hà với tư sắc không đủ. Dù sao nàng cũng làm trong nghành giải trí, nàng biết Hoàng Mẫn Hà chắc chắn sẽ không có quan hệ với Trương Thanh Vân.

Nếu so sánh với Lăng Tuyết Phi rầu rĩ không vui thì người đại diện là Khuông Mai lại rất vui sướng, Lăng Tuyết Phi đã nói rõ tình huống với nàng, tất nhiên nàng vừa nghe qua cái tên Hoàng Mẫn Hà thì tinh thần đã buông lỏng, tất cả phiền não tan thành mây khói, thậm chí còn khẽ hát một bài.

Lăng Tuyết Phi tâm tình không tốt, nàng cau mày nói:

- Chị Mai, sao vậy? Hoàng Mẫn Hà này rất giỏi à?

- Sao? Cô bé của tôi, cô có thể tìm được quan hệ mà không biết Hoàng Mẫn Hà này là ai sao?

Khuông Mai nói, vẻ mặt giống như không muốn mắc mưu.

Lăng Tuyết Phi thở dài một hơi:

- Không nói cũng được.

Trí óc của Lăng Tuyết Phi chợt xoay chuyển:

- Tôi cũng chỉ nhờ quan hệ của bạn bè mà thôi, cũng không quen thuộc người này, chị nói xem thế nào?

Khuông Mai lắc đầu nói:

- Em đấy, không giống như là người Giang Nam. Nói thẳng ra thì giới truyền thông và giới giải trí ai mà chẳng biết Hoàng Mẫn Hà, người này ở Giang Nam được gọi là chị Hoàng, có tài giải quyết sự việc, nghe nói là tình nhân của một vị quan lớn cấp tỉnh... ....

Lăng Tuyết Phi nhướng mày, trong lòng càng bức bối, nhưng nàng lại suy xét lại. Khuông Mai nói như vậy thì người phụ nữ kia có vẻ rất đường hoàng, chắc chắn không phải là người có quan hệ với Trương Thanh Vân, nàng hiểu rõ tính cách của Trương Thanh Vân, hắn không thích loại phụ nữ hư vinh.

- Được, tối nay chúng ta đi gặp chị Hoàng, tôi muốn xem chị ta có bao nhiêu năng lực.

Lăng Tuyết Phi nói, tâm tình tốt lên một chút, nhưng nàng vẫn không có bao nhiêu hảo cảm với Hoàng Mẫn Hà.

Cục trưởng khối tư pháp thành phố Thành Đô Hoàng Văn Quyền trước kia là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Thành Đô, hắn công tác trên chiến tuyến tư pháp, thanh danh rất tốt. Nhưng nếu nói về danh tiếng thì người này được nói là "Có thể lăn lộn", hương vị của từ ngữ có thể làm người ta xem xét, nhưng có một điểm được xác định, người này không phải là loại tốt đẹp gì, là cáo già quan trường.

Hoàng Văn Quyền cũng không phải người cùng tuyến với Chu Quốc Lập, trước đó Chu Quốc Lập cũng có tư cách ở chiến tuyến tư pháp trong tỉnh Giang Nam, nhưng Hoàng Văn Quyền cũng không dựa vào Chu Quốc Lập. Không những chỉ là như vậy, hai người có khoảng cách với nhau, thậm chí còn thường sinh ra ma xát.

Ân oán lớn nhất của hai người nằm vào thời điểm trước kia, khi cảnh sát Giang Nam đuổi bắt một tên tội phạm, Chu Quốc Lập tự mình bố trí hơn một tháng mà không thu quân. Khi đó Hoàng Văn Quyền là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Thành Đô, hắn nhảy ra chỉ trích lãnh đạo cục công an tỉnh chỉ huy mò mẫm. Chính hắn thì tìm tòi thông tin và bắt được tên tội phạm ở Giao Huyện.

Vụ án này trực tiếp quét rác trên mặt Chu Quốc Lập, mà Hoàng Văn Quyền vì như vậy lại có danh tiếng, có cơ sở thăng quan tiến chức.

Hoàng Văn Quyền là người có thể nói là xài được ở Thành Đô, làm người cũng có chút khí phách và kiêu ngạo. Nghe nói lần này Chu Quốc Lập kiêm nhiệm chức cục trưởng cục công an tỉnh thì hắn vẫn dám nói bậy, chỉ cần xét vào điểm này cũng thấy hắn công tác và quan hệ tốt, ở Thành Đô không ai không nể mặt.

Khách sạn Hương Tạ Lệ Cung ở ngay bên cạnh trụ sở khu hành chính khối tư pháp thành phố Thành Đô, đây là một khách sạn năm sau mới của Thành Đô. Hôm nay Hoàng Văn Quyền ăn mặc chỉnh tề, tự mình đứng ra mời Hoàng Mẫn Hà dùng cơm, trong ý thức của Hoàng Văn Quyền thì đối đãi Chu Quốc Lập và Hoàng Mẫn Hà hoàn toàn khác nhau.

Trong mắt Hoàng Văn Quyền thì Hoàng Mẫn Hà là phụ nữ, có dã tâm nhưng không có ý nghĩa gì. Là phụ nữ có chút tư sắc thì luôn làm cho đàn ông hứng thú, Chu Quốc Lập không phải là lão tăng khổ tu, vợ hắn chạy ra nước ngoài nhiều năm chưa về, hắn sao có thể chịu được? Vì vậy tìm phụ nữ giải quyết vấn đề tịch mịch là rất bình thường.

Nhưng nếu nói Hoàng Mẫn Hà là người đại biểu cho Chu Quốc Lập thì Hoàng Văn Quyền lại không tin, tất nhiên không loại trừ khả năng hắn tiếp xúc với nàng chính là không muốn cùng kết oán tử thù với Chu Quốc Lập. Làm quan đến một cấp độ nhất định thì mọi người đều nể mặt nhau, tránh không dùng các phương án đánh đấm qua lại, Hoàng Mẫn Hà biết đâu là đường lui cho Hoàng Văn Quyền?

Đối với một người phụ nữ như Hoàng Mẫn Hà, nàng sẽ không bao giờ quên khí chất cao ngạo là hình tượng của mình. Hôm nay Hoàng Mẫn Hà mặc một bộ váy màu đen yểu điệu thục nữ, bộ dạng trưởng thành cao quý, giày cao gót màu trắng, kính râm, túi xách...Tất cả biến Hoàng Mẫn Hà trở thành một quý phụ nhân, đi lại bùng ra hương vị khác biệt, phong tình vạn chủng.

Hoàng Văn Quyền thấy một người phụ nữ như vậy thì tâm tình cũng có hơi động, nhưng hắn biết rõ người phụ nữ này có quan hệ với Chu Quốc Lập, hắn không có cơ hội chen vào.

- Chào chị, chào chị, chị Hoàng, hôm nay chị có thể đến là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Mời, mời chị vào trong.

Hoàng Văn Quyền nhiệt tình chào hỏi, vóc dáng hắn không cao, hơn nữa lại béo, nếu đứng cùng với Hoàng Mẫn Hà một chỗ thì thật sự chẳng ra hình tượng gì.

Hoàng Mẫn Hà mỉm cười, nàng bắt tay với Hoàng Văn Quyền, trong miệng nói ra những lời khách khí nhưng trong lòng thằm mắng bộ dạng hèn mọn của đối phương. Người trên chiến tuyến tư pháp ai chẳng không là đàn ông cao to thô kệch? Nhưng Hoàng Văn Quyền lại có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, đúng là không ra gì. Điều càng làm cho Hoàng Mẫn Hà cảm thấy chán ghét chính là loại người này lại muốn Lăng Tuyết Phi, nếu hắn đạt được ý nguyện thì đúng là ông trời không có mắt.

- Thế nào? Chị Hoàng, hôm nay chỉ một mình chị đến thôi sao?

Hoàng Văn Quyền có chút giật mình, hắn nhìn quanh quẩn một chút, hắn không thấy có người đến thì trong lòng rất nghi hoặc.

Hoàng Mẫn Hà cau mày, nàng đưa tay nhìn giờ, trong lòng thầm nghĩ chẳng biết Lăng Tuyết Phi có cho mình leo cây hay không?

Hoàng Văn Quyền hôm nay đến một mình, tuy mang theo thư ký nhưng không cho tiến vào khách sạn. Đáng lý ra Hoàng Văn Quyền muốn mời tổ chuyên mục của đài truyền hình dùng cơm, vì vậy hắn chuẩn bị một bàn ăn lớn, nếu bây giờ có hai người thì cô nam quả nữ, sẽ sinh ra tình cảnh không ổn.

Hoàng Văn Quyền không cho rằng mình có lực quyến rũ kinh người, không thể để cho một người phụ nữ như Hoàng Mẫn Hà ưu ái, hắn nhạy cảm phát hiện ra hôm nay có sự việc gì khác.

- Chờ chút, còn có một vị khách chưa tới.

Hoàng Mẫn Hà nói, nàng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, tiếng tút vang lên, không ai nhấc máy. Nàng thầm thở dài một hơi, thầm phàn nàn bà cô kia khó hầu, quá kiêu ngạo.

Nhưng càng như vậy thì Hoàng Mẫn Hà càng cẩn thận, nàng không dám đắc tội với Lăng Tuyết Phi.

- Lăng tiểu thư, mời cô đi bên này.

Một giọng nói hài hòa vang lên, kèm theo đó là âm thanh giày cao gót nện lộc cộc dưới nền nhà. Nơi góc rẽ thang máy, Lăng Tuyết Phi với phong thái kinh người, nàng cầm túi xách đi về phía bên này, theo sau chính là người đại diện Khuông Mai.

- Chị Hoàng, phiền chị chờ lâu.

Lăng Tuyết Phi khẽ nói, ánh mắt không nhìn về phía Hoàng Văn Quyền.

Khoảnh khắc này tình huống rất xấu hổ, dù Hoàng Mẫn Hà là quỷ thành tinh nhưng cũng không biết nên làm sao. Lăng Tuyết Phi với bộ dạng của một công chúa kiêu ngạo, trong mắt nàng căn bản không có sự tồn tại của Hoàng Văn Quyền, rõ ràng muốn đắc tội với người.

Vẻ mặt Hoàng Văn Quyền quả nhiên biến đổi, Hoàng Mẫn Hà vội vàng nói:

- Cục trưởng Hoàng, vị Lăng Tuyết Phi tiểu thư này anh cũng không xa lạ gì, hôm nay tôi mượn hoa hiến phật, muốn mời cô ấy làm khách.

- Hì, không ngại, đây rõ ràng là chị Hoàng quan tâm đến tôi, làm tôi được sủng ái mà kinh hoàng.

Hoàng Văn Quyền nói, giọng điệu không âm không dương. Hắn cũng là người có mặt mũi, ở Thành Đô hắn là địa đầu xà, hôm nay lại bị hai người phụ nữ giẫm đạp, mất hết mặt mũi, sắc mặt có thể tốt sao?

Hoàng Mẫn Hà nhìn vẻ mặt Hoàng Văn Quyền mà trong lòng thầm kêu khổ, nàng định mắng Lăng Tuyết Phi không biết chừng mực nhưng không dám. Khoảnh khắc này nàng đâm lao phải theo lao, dù là vạch mặt thì Hoàng Mẫn Hà cũng phải liều mạng với Hoàng Văn Quyền.

Sự việc của Lăng Tuyết Phi phải được giải quyết, đây là lời nhắn của chủ tịch Trương. Nếu một chuyện nhỏ nhặt thế này mà Hoàng Mẫn Hà không làm tốt, như vậy sau này chủ tịch Trương còn tín nhiệm Chu Quốc Lập sao?

Mãi đến lúc này thì Hoàng Mẫn Hà mới hối hận vì trước đó không thương lượng với Chu Quốc Lập, vì Chu Quốc Lập là người trầm ổn lão luyện, thủ đoạn cao siêu, nếu hắn xử lý vấn đề thì sẽ không có gì phát sinh, sẽ không xuất hiện tình cảnh mất vui.

Hoàng Mẫn Hà nhìn gương mặt màu gan heo của Hoàng Văn Quyền, nàng hít vào một hơi thật sâu, trong lòng có quyết đoán.

Hoàng Mẫn Hà có quyết tâm thì tâm tình đối với Hoàng Văn Quyền lại biến đổi, nàng cảm thấy hắn quá vênh váo, ỷ vào chút mánh khóe mà làm càn, tưởng mình là vua ở Thành Đô.

Như vậy thì sao? Sau lưng Hoàng Mẫn Hà có Chu Quốc Lập chống đỡ, còn phải sợ Hoàng Văn Quyền sao? Trước kia Hoàng Mẫn Hà không dám giương cờ của Chu Quốc Lập để diễu võ dương oai, nhưng tình huống lần này thì không giống, Hoàng Văn Quyền mù mắt và có vấn đề, thậm chí còn không an phận và có tư tưởng động vào người phụ nữ không nên động, vì vậy cần có một bài học.

Hoàng Mẫn Hà nghĩ đến đây thì trong lòng cũng thông thoáng, tâm tính cầm quyền thế cưỡng ép một người đột nhiên bùng lên trong lòng nàng. Sức quyến rũ của quyền lợi nằm ở đâu? Không phải vào đúng thời điểm thì có thể giẫm người ta dưới chân sao?

Sự việc đã đến nước này thì kẻ dũng sẽ thắng, điều này đã chú định Hoàng Văn Quyền bị Hoàng Mẫn Hà giẫm dưới chân, phải biết rằng phụ nữ là người ác liệt trời sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK