Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhẫn nại và chờ đợi là một cảm giác dày vò khó chịu, lúc này Chung Gia Hoa đang phải chịu đựng cục diện như vậy. Vài ngày trước hắn đã có quyết đoán sẽ đến báo cáo tình huống với bí thư Trương, sẽ làm kiểm điểm, hoặc tự hắn sẽ ra tay xử lý cục diện trước mắt, tiến thêm một bước củng cố địa vị của mình ở khối chính quyền.

Nhưng Chung Gia Hoa không làm gì, hắn bắt buộc mình phải chờ, phải nhìn rõ tình huống. Cuộc sống thế này rất khó chịu, tai phải gióng lên nghe ngóng khắp tám hướng, tất cả các động tĩnh ở Hoài Dương không được lọt khỏi tai. Nhưng tâm tình của hắn khó thể bình tĩnh được như trước, trong lòng luôn sinh ra cảm giác xúc động và dày vò.

Hơn nữa điều làm Chung Gia Hoa nóng lòng nhất chính là bây giờ phải báo cáo cho Trương Thanh Vân biết về tình hình hợp tác với Hoàng Hải, nếu không báo cáo thì rõ ràng không xem bí thư ra gì.

Tin đồn bí thư Trương sẽ được điều động đã lan truyền hơn một tháng nhưng đến bây giờ vẫn chưa có chút động tĩnh nào khác, điều này không khỏi làm cho Chung Gia Hoa bực bội vì tuyến trên xử lý quá chậm. Bây giờ tình hình Cảng Thành đang ở vào thế nước sôi lửa bỏng, nếu thông báo bổ nhiệm cứ kéo dài thì không biết tình huống tiếp theo sẽ là thế nào.

Khi Chung Gia Hoa cảm thấy rất khó xử, cảm thấy một ngày dài như năm ngày, đến lúc xế chiều hắn lại nhận được một tin nhắn, chỉ có bốn chữ: "Dừng cương trước bờ vực!"

Tin nhắn nằm trong điện thoại tư nhân, số người biết được là rất ít, người có thể nhắn tin đến cho Chung Gia Hoa chắc chắn phải có quanh hệ rất gần, vì vậy mà trong lòng hắn chợt trầm xuống.

Chung Gia Hoa muốn gọi lại để xem đối phương là ai nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được. Hắn biết rõ người ta có ý che giấu tung tích tất nhiên sẽ có cách né tránh, nhưng bốn chữ này rõ ràng là một cảnh báo với hắn.

Chung Gia Hoa suy xét khoảng năm phút đồng hồ thì điện thoại cho Phùng Thấm Chương, khi điện thoại được nối thông thì hắn nói:

- Chủ nhiệm Phùng, tôi là Chung Gia Hoa, bây giờ trò chuyện có thuận tiện không?

- Được, suốt ngày tôi đều rãnh rổi, không bận rộn ngày chạy ngàn dặm như anh.

Phùng Thấm Chương cười đùa nói.

- Lãnh đạo cũ cứ khách khí, tôi vẫn luôn muốn mời anh dùng bữa cơm, anh xem có thời gian rãnh nào trong hai ngày gần đây hay không.

Chung Gia Hoa nói.

- Anh Chung, anh khách khí muốn mời cơm thì lúc nào cũng có thể được. Mà cần gì xem xét vài ngày gần đây, hôm nay tôi vừa nhận được thiệp mời của bí thư Trương, hôm nay tôi còn phải đi dự tiệc. Thế nào? Anh cũng là khách chứ?

Phùng Thấm Chương nói.

Chung Gia Hoa chợt sững sờ, bàn tay cầm điện thoại chợt run lên. bí thư Trương phát thiệp mời à? Vì sao mình không có? Thiệp mời thường dùng trong những bữa tiệc long trọng mới đúng, chẳng lẽ là... ....

Chung Gia Hoa đột nhiên nghĩ đến bốn chữ "Dừng cương trước bờ vực!', hắn cảm thấy không ổn, vì vậy nói:

- À, thế này...Hôm khác tôi sẽ điện thoại cho anh, khi đó sẽ sắp xếp thời gian sau.

- Được rồi, cứ như vậy.

Phùng Thấm Chương nói, trong lời nói có chút thất lạc. Lão tưởng rằng Chung Gia Hoa thật lòng tỏ lời mời, bây giờ xem ra chỉ là vẻ bề ngoài, chính mình thận trọng thì đối phương lập tức trở nên biết thời thế.

Chung Gia Hoa cúp điện thoại mà không có thời gian xem xét Phùng Thấm Chương đang nghĩ gì, trong đầu đều là những y nghĩ nên đối mặt với cục diện trước mắt như thế nào. Tối nay bí thư Trương sẽ mời khách, mà mời ở đâu? Trong lòng Chung Gia Hoa biết rõ mình nhất định phải đến gặp Trương Thanh Vân ngay lập tức, như vậy mới có chút chủ động, càng kéo dài sẽ càng bị động. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ đã là năm giờ chiều, lúc này đi sang còn kịp sao? Trong lòng hắn càng do dự thiếu quyết đoán... ....

Khu tiếp giáp giữa hai quận Lão Sơn và Đông Sơn của thành phố Hoài Dương có một công viên rất đẹp, địa phương tiếp giáp công viên có một câu lạc bộ, đây chính là nơi Trương Thanh Vân mời khách.

Phùng Thấm Chương đến thì được Lưu Bằng đưa vào bên trong, lão chợt phát hiện bầu không khí bên trong vẫn còn rất lạnh, vì vậy mà trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, lão nói:

- Thư ký Lưu, có phải tôi đến sớm không, vì sao bầu không khí còn lạnh thế này?

- Anh đến rất đúng giờ, hôm nay bí thư Trương chỉ gặp anh và chủ tịch Ân mà thôi.

Lưu Bằng khách khí nói.

- Chỉ mời hai người chúng tôi thôi sao?

Phùng Thấm Chương ngạc nhiên nói, Lưu Bằng chỉ cười cười mà không nói gì, hắn chìa tay mời:

- Anh lên cầu thang sẽ gặp một phòng khách, bí thư đã đợi từ lâu, chủ tịch Ân cũng đã đến, tôi sẽ ra đón.

Phùng Thấm Chương dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn lên lầu, trong lòng không biết Trương Thanh Vân đang muốn làm gì, vì vậy mà bước chân cũng rất chậm.

Lên lầu quả nhiên là một phòng khách, phong cách truyền thống làm người ta sinh ra cảm giác cổ kính. Nhưng điều làm người ta phải chú ý nhất chính là một bàn trà được chạm khắc công phu, Trương Thanh Vân đang ngồi bên cạnh bàn, bên cạnh là máy nước nóng, hình như nước đang sôi, những âm thanh réo rắt vang lên.

- Chủ nhiệm Phùng, anh quả nhiên rất đúng giờ. Mời anh ngồi, trước tiên chúng ta uống trà nói chuyện, thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đến sẽ bắt đầu.

Trương Thanh Vân dùng giọng nhiệt tình nói.

Phùng Thấm Chương lúc này mới khôi phục lại như thường, lão cảm thấy chân tay có chút thừa thãi, lão nói:

- Bí thư Trương cứ khách khí, anh chọn một địa phương mời khách rất đẹp, nhìn bầu không khí yên tĩnh này mà tôi cảm thấy người nhẹ đi vài ký.

Trên tay Phùng Thấm Chương có mang theo một túi gì đó, lão lơ đãng đặt vào một góc bàn. Trương Thanh Vân cũng không nói gì, hắn nhìn ra cửa, thì ra Ân Tô Đàm cũng đã đến.

Mọi người lại chào hỏi nhau, cuối cùng ba người ngồi xuống bên cạnh bàn trà, Trương Thanh Vân biểu hiện bản lĩnh pha trà của mình. Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có những dụng cụ pha trà chốc chốc lại chạm vào nhau và những luồng hơi nước bốc lên.

Trương Thanh Vân giống như chìm đắm vào thế giới trà, cơ thể bình tĩnh và lạnh nhạt làm người ta sinh ra cảm giác sâu xa khó hiểu, không biết hôm nay bí thư muốn làm gì. Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm chốc chốc lại nhìn nhau, người nào cũng thấy trong mắt đối phương tràn đầy nghi hoặc.

- Hai vị, mời dùng trà, đây là "Thiết La Hán" của Vũ Di Sơn vào năm nay, tôi có chút giao tình với mọt đại sư chế trà ở bên đó, mỗi năm tôi đều đặt loại cực phẩm, tôi dám nói đây là danh trà tốt nhất năm nay.

Trương Thanh Vân nói.

- Tốt, tốt!

Hai người đồng thanh nói, Ân Tô Đàm nâng ly uống một ngụm, lão mở miệng khen:

- Quả nhiên là trà ngon, sớm nghe nói bí thư Trương là người thích trà, hôm nay tôi và anh Phùng xem như mở rộng tầm mắt. Được uống trà anh tự tay pha chế thì rõ ràng là phúc phần của chúng tôi.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười niềm nở, hắn khoát tay nói:

- Anh Ân cứ khách khí, tôi cũng chỉ có chút sở thích mà thôi, chê cười rồi. À, hai vị, cái này... ....

Trương Thanh Vân dùng tay chỉ hai hộp quà trên mặt bàn, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Ân Tô Đàm nhíu mày nhìn Phùng Thấm Chương, lúc này Phùng Thấm Chương cũng mở lời:

- Đây là chút ý tứ của tôi và anh Ân, nghe nói bí thư Trương sắp được đề bạt, tôi và anh Ân hôm nay đến tham dự tiệc tiễn chân, tất nhiên phải có chút quà cho bí thư làm kỷ niệm.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nở nụ cười nói:

- Thật là xấu hổ, hôm nay tôi có thể nói chắc chắn cho hai vị biết, tôi sẽ tiếp tục đảm nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương, thời gian tới sẽ không có khả năng được điều động.

Biểu cảm của Phòng tổ chức và Ân Tô Đàm đều giống nhau, rõ ràng hai người đều bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho kinh ngạc. Một lúc lâu sau Ân Tô Đàm mới nói:

- Tốt, tốt, như vậy thì quá tốt, cả Hoài Dương chúng tôi đều không muốn anh đi, bây giờ anh có thể ở lại thì tôi tin tất cả mọi người sẽ cực kỳ phấn chấn.

- Phải không đấy?

Trương Thanh Vân nở nụ cười sâu xa khó hiểu:

- Tôi thấy chưa hẳn là như vậy, tôi nghe nói gần đây đại biểu quốc hội và ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị đều đặc biệt sinh động, cuối cùng là vì nguyên nhân gì? Là vui vẽ tiễn chân hay muốn giữ người ở lại?

- Điều này... ....

Phùng Thấm Chương đột nhiên cảm thấy hôm nay mình có lẽ đang tham gia hồng môn yến, nhưng hắn không quá kinh hoàng. Lão thật sự không tin Trương Thanh Vân có thể khởi binh hỏi tội, lão đã đến tuổi về hưu, đã lăn lộn cả đời trong quan trường, có trường hợp nào chưa gặp qua.

Rõ ràng tâm tư của Phùng Thấm Chương cũng giống như Ân Tô Đàm, hai người chợt trở nên do dự, cuối cùng Phùng Thấm Chương mở miệng nói:

- Bí thư đã nghe được tin tức này thì quá tốt, bây giờ Hoàng Hải đang mở rộng hợp tác, khí thế hừng hực, toàn bộ các giới trong xã hội đều rất quan tâm. Lúc này các đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị quan tâm nhiều hơn đến vấn đề thi hành biện pháp chính trị cũng là hợp tình hợp lý.

- Tất nhiên trong vấn đề này cũng không loại trừ nguyên nhân vì bí thư sẽ được điều động mà mọi người lo lắng cho tương lai của Hoài Dương, vì vậy... ....

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn hai vị trước mặt, trên mặt vẫn treo nụ cười. Hắn sớm biết hai lão già này khó đối phó, bây giờ tiếp xúc quả nhiên danh bất hư truyền. Rõ ràng là bao che khuyết điểm mà Phùng Thấm Chương lại nói đàng hoàng như vậy, không lộ ra chút sơ hở, quả nhiên lợi hại.

Nhưng sự chuẩn bị của Trương Thanh Vân rõ ràng đầy đủ hơn hai lão già này rất nhiều, khi Phùng Thấm Chương nói xong thì hắn cười nói:

- Được rồi, được rồi, những lời giải thích này tôi thừa nhận. Hôm nay tôi gặp mặt hai vị là có chuyện khác, cũng là sự việc trước đó, tôi có vài vấn đề cần hỏi hai vị.

- Các anh có biết rõ vì sao tỉnh ủy cuối cùng lại chậm chạp trong vấn đề điều động tôi đi Cảng Thành? Còn nữa, vì sao vấn đề đi hay ở của tôi lại không được trung ương đưa ra quyết đoán, cứ buông lỏng như vậy làm gì? Cuối cùng là một tháng trước tôi cũng ngồi ở vị trí này chiêu đãi tư lệnh hạm đội Hoài Dương, mà vào lúc xế chiều hôm qua, chính ủy quân khu tỉnh Hoa Đông bí mật đến Hoài Dương tuyên bố bổ nhiệm tôi lầm chính ủy phân khu Hoài Dương. Tôi muốn hỏi, các anh có biết những động tác này để làm gì không?

Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm đưa mắt nhìn nhau, cả hai không tự chủ được phải đứng lên, vẻ chấn động trên mặt biểu hiện rất rõ. Phùng Thấm Chương còn đang nâng ly trà, tay chợt run, trà tràn ra, quần áo bị ướt mà lão không hề phát giác.

Trương Thanh Vân ép tay với hai người, hắn gật đầu mà trên mặt vẫn là nụ cười. Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương lúc này mới biết mình thất thố, vì vậy mà mặt già đỏ bừng. Ân Tô Đàm nói:

- Những lời của bí thư Trương hôm nay chúng tôi mới được biết, cũng không biết rõ ý nghĩa bên trong, hy vọng bí thư có thể nói rõ ràng, những chuyện này có gì liên quan đến chúng tôi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK