Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà người cảm thấy cực kỳ bất ngờ khác chính là Bộ Hiểu Bình, hắn công tác ở tỉnh ủy, hơn nữa lại là thư ký, tất nhiên rất linh thông tin tức. Khi hắn nghe nói mình chiến thắng thì lập tức nghĩ rằng mình được chủ tịch Khâu nâng lên trong hội nghị thường ủy.

Nhưng ngay sau đó Bộ Hiểu Bình đã biết tình cảnh thật sự không phải là như vậy, chủ tịch Khâu quay về chỉ cười tủm tỉm nói với Bộ Hiểu Bình một câu:

- Phó phòng Trương không hổ danh là người được bí thư Hoàng đưa lên, tính cách rất giống, có gan nói thẳng.

Lúc đó Bộ Hiểu Bình cực kỳ sửng sốt, tất nhiên hắn nghe rõ lời của chủ tịch Khâu, Trương Thanh Vân là người được phân công quản lý vấn đề lần này và đã phát huy tác dụng.

Bộ Hiểu Bình giống như không tin vào tai mình, vợ mình làm sai mà trưởng phòng Trương lại không truy cứu sao? Hắn lại nghĩ đến câu nói của Trương Thanh Vân với Đồng Tiểu Lệ:

- Đừng tưởng rằng làm vợ quan thì muốn làm gì thì làm, đừng làm ra những chuyện bắt chồng phải khó xử.

Bộ Hiểu Bình lập tức nghĩ thông, "vật cũng vì người!", tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ vợ Bộ Hiểu Bình làm gì cũng không liên quan, quan trọng là năng lực của cán bộ. Nếu trong thể chế cán bộ cao cấp thì dù muốn mua quan cũng không ai làm việc ngây thơ như vợ Bộ Hiểu Bình.

Bộ Hiểu Bình nghĩ đến đây mà cảm thấy rất cảm động, đến tối về nhà thì Đồng Tiểu Lệ đã sớm nghe thấy tin tức và thu xếp một bàn thức ăn ngon đợi sẵn. Khi Bộ Hiểu Bình vào cửa thì Đồng Tiểu Lệ đã nói:

- Chúc mừng anh, chủ tịch Bộ, em đã sớm nói chuyện lớn như vậy phải xem vào chủ tịch Khâu, cái gì mà đắc tội với trưởng phòng Trương hay không? Không có gì là không được.

Bộ Hiểu Bình vốn đang rất vui nhưng nghe thấy vợ nói như vậy thì vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Em phải nhớ kỹ cho anh, tết năm nay chúng ta phải đến chúc tết trưởng phòng Trương, cần phải có hậu lễ.

- Cái gì?

Đồng Tiểu Lệ chợt kinh ngạc, nàng nói:

- Vì sao? Các người không cùng phái, hơn nữa chức vị của hắn cũng không cao hơn anh, sao lại phải đến chúc tết?

Bộ Hiểu Bình chợt cay mày, hắn cảm thấy vợ mình buôn bán thì rất tốt nhưng rõ ràng lại dốt đặc đối với quan trường.

- Những tài liệu mà hội nghị thường ủy thảo luận lần này đều là do trưởng phòng Trương tự làm ra, tài liệu khảo sát đánh giá về tôi rất tốt, lại dùng từ rất nghiêm khắc với Quách Chu Quần, em còn nghĩ rằng chủ tịch Khâu giúp anh sao?

Bộ Hiểu Bình nói.

Đồng Tiểu Lệ chợt sững sờ, nàng nói lớn:

- Sao lại như vậy? Em phạm phải sai lầm lớn, hắn còn đánh giá anh tốt được sao?

- Biết mình phạm sai lầm rồi sao?

Bộ Hiểu Bình hừ một tiếng, Đồng Tiểu Lệ chợt cúi đầu xấu hổ. Bộ Hiểu Bình cười cười rồi tiếp tục nói:

- Người ta nhìn vấn đề rất rõ ràng, em là em, anh là anh. Anh ấy hiểu rõ chút sai lầm kia không liên quan gì đến anh, vì vậy không truy cứu.

Đồng Tiểu Lệ nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng cũng thay đổi cách nhìn về Trương Thanh Vân. Không ngờ trưởng phòng Trương còn trẻ như vậy mà đánh giá vấn đề rất khách quan, rất công bình, điều này làm cho người ta phải tâm phục khẩu phục.

- Đi, chúng ta đến cảm tạ trưởng phòng Trương, nhưng này anh Bộ, cũng ăn ngay kẻo lạnh, ăn nhanh đi. Đây đều là những món anh thích, em tự mình nấu nướng.

Đồng Tiểu Lệ nói.

Đồng Tiểu Lệ nói xong thì ngẩng đầu thấy chồng rất kinh ngạc, vì vậy mà vội hỏi:

- Anh đang nghĩ gì thế?

- À, à, không có gì!

Bộ Hiểu Bình khoát tay nói, vừa rồi cùng vợ nói chuyện thì hắn cũng xem xét lại Trương Thanh Vân thật cẩn thận, cuối cùng lại cảm thấy không đúng.

Những gì được thảo luận trong thường ủy đều phải là ý kiến của tập thể, dù là thế nào thì trưởng phòng Lưu phòng tổ chức phải nâng báo cáo lên mới được chứ?

Bộ Hiểu Bình không biết được những gì tinh diệu ở bên trong, lúc này Lưu Tiến đang ủng hộ Trương Thanh Vân ở phòng tổ chức. Với cơ hội trong thường ủy vào lúc này thì Lưu Tiến sẽ khéo léo tạo ra áp lực, mục đích của hắn chính là đẩy Trương Thanh Vân trở thành một cán bộ vĩ đại để hỗ trợ chính mình, thứ hai cũng tự tạo ra một quân bài.

Tất nhiên dù sao Bộ Hiểu Bình cũng là lão quan trường, tuy không biết chuyện bên trong nhưng mơ hồ cảm thấy quyền lực trên tay Trương Thanh Vân đã quá mạnh, hơn nữa cũng cảm nhận được uy vọng của đối phương ở phòng tổ chức.

Bộ Hiểu Bình nghĩ thông suốt những vấn đề này mà không dám xem thường, vì lần này mình xuống đảm nhiệm chức vụ chủ tịch thành phố Hành Thủy thì sau này khi khảo sát, điều động hay lên chức đều nằm trong phạm vi quản lý của Trương Thanh Vân. Vì vậy hắn cảm thấy mình phải cực kỳ cung kính với vị bồ tát này, phải kéo quan hệ lại gần mới tốt.

- Tiểu Lệ, sau này trưởng phòng Trương đến khách sạn Hán Dũng thì em nhớ cung kính một chút, không cần phải miễn phí toàn bộ, em có hiểu không?

Bộ Hiểu Bình gắp một món ăn rồi nói.

Đồng Tiểu Lệ gật đầu ra vẻ đã hiểu, thật ra nàng nào chỉ biết rõ mà thôi, bây giờ trong lòng nàng cực kỳ khiếp sợ Trương Thanh Vân, hơn nữa còn không muốn thấy mặt đối phương. Nhưng khi thấy vẻ mặt chồng rất nghiêm túc thì nàng cũng lập tức đồng ý, không tặng vật phẩm, không ưu đãi, chỉ là cung kính, khách khí. Tất nhiên nếu Đồng Tiểu Lệ muốn làm như vậy thì phải tiếp xúc nhiều, đúng là có chút mâu thuẫn.

Mà lúc này Trương Thanh Vân cũng không suy nghĩ quá nhiều, tình thế trước mắt có vẻ thấy hắn đang thỏa mãn, thái độ gần đây của Lưu Tiến với mình đã hoàn toàn đổi mới. Phòng tổ chức đồn rằng sau nhiệm kỳ mới lần này Trương Thanh Vân sẽ chính thức tiến một bước lên phó phòng thường vụ.

Trương Thanh Vân cũng rất biết cách áp chế với những tin đồn vớ vẫn này, cũng không phải hắn quá thận trọng mà chẳng qua là biết rõ chuyện bên trong. Hắn nhìn thấu cáo già Lưu Tiến, đồng thời cũng biết người này đang rất khó xử. Là người làm quan và cầm quyền thì dù sao cũng hy vọng nhiều chuyện có thể quán triệt tư tưởng của chính mình. Mà trước mắt Trương Thanh Vân cản bản không có vấn đề gì khác, nếu châm chọc thì không được, vì bây giờ quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Lưu Tiến là quá tốt đẹp.

- Trưởng phòng Trương, trưởng phòng mời anh đến phòng làm việc!

Tiểu Hạ tiến vào nói, người này gần đây cũng khá tốt, bộ dạng rõ ràng là chủ lên cao thì nô bộc cũng được kéo theo, bây giờ rất ưỡn ngực trong phòng thư ký, mỗi ngày đều đến căn tin dùng cơm, còn hút thuốc ở hành lang.

Thật ra Tiểu Hạ tham gia công tác không được vài năm, khi được lựa chọn vài điều động xuống dưới rèn luyện một năm mới được tiến vào phòng tổ chức. Cũng giống như những người mới khác, khi hắn tiến vào phòng tổ chức cũng phải kẹp đuôi làm người. Vài năm đầu thì coi như có chút thất bại, sau này được chuyển đến làm thư ký cho Trương Thanh Vân, lúc đó hắn cũng không cảm thấy có cơ hội gì.

Nhưng cơ hội cuối cùng cũng tới, thư ký chính của Trương Thanh Vân trước đó bị đẩy đi, Trương Thanh Vân lại giữ Tiểu Hạ. Vì vậy mà khi trưởng phòng Trương càng ngày càng có danh tiếng và quyền lực ở phòng tổ chức thì xã giao cũng ngày càng nhiều, một thư ký trước kia không có việc gì làm như Tiểu Hạ lập tức được sử dụng.

Không cần nói đến tác dụng của thư ký với lãnh đạo, trong những chương trình bình thường hay là văn kiện, tiếp khách...Đều do thư ký sắp xếp, nếu muốn đến với Trương Thanh Vân thì rõ ràng phải nịnh bợ thư ký là Tiểu Hạ, đây cũng chính là nguyên nhân mà Tiểu Hạ cảm thấy vui sướng.

Nhưng Tiểu Hạ cũng cực kỳ kính sợ Trương Thanh Vân như Trần Lâm, Tiểu Hạ dùng cơm với người thì không sao, nhận vài điếu thuốc tốt cũng không sao, nhưng nếu có thứ gì đó liên quan đến quà cáp là nằng nặng không thu. Hắn biết rõ nếu mình rời khỏi Trương Thanh Vân thì sợ rằng còn không phải là chó, người ta nịnh bợ hắn cũng không phải là vì hắn.

Vấn đề là Tiểu Hạ tiếp xúc lâu ngày nên biết được đại khái tính cách của Trương Thanh Vân, người này rất mẫn cảm với vấn đề quà cáp, lãnh đạo còn là như thế thì huống hồ là mình?

Lưu Tiến ngồi trong phòng làm việc, hôm nay bộ dạng hắn có chút giống như trưởng giả, Trương Thanh Vân đến thì Lưu Tiến lập tức khống chế bầu không khí rất tốt, hắn ra vẻ giống như quan tâm đến vãn bối. Trương Thanh Vân tất nhiên cũng rất biết cách đối phó với những tình cảnh thế này, vì vậy bầu không khí ngày càng hòa hợp.

- Thanh Vân, có chuyện tôi muốn nói với cậu!

Lưu Tiến nói:

- Lúc này công tác đẩy mạnh học tập và trau dồi kiến thức cho cán bộ đã ngày càng nặng, cậu cũng biết rõ trước nay các ban huấn luyện đều nằm dưới sự quản lý của văn phòng, bây giờ tôi muốn đưa ra độc lập để cậu nắm chặt, cậu thấy thế nào?

Ánh mắt Trương Thanh Vân chợt lóe lên, thật ra trước đây Trương Thanh Vân cũng quản lý các ban huấn luyện, nhưng ý của Lưu Tiến thì không muốn tự quản, hắn muốn đưa ra độc lập sao?

Ban huấn luyện cán bộ nếu nghe thì chỉ là bình thường nhưng thật ra là ban ngành rất quan trọng.

Khi thu nhận cán bộ thanh niên, lên chức, đề bạt hay vứt bỏ đều phải thông qua ban huấn luyện.

Đối với tỉnh Giang Nam thì mỗi năm tỉnh ủy đều cần rất nhiều nhân viên mới, hơn nữa nếu tất cả các cơ quan tỉnh thì sẽ cần đến số lượng cán bộ thanh niên rất khủng bố, mà rõ ràng vấn đề này đều do ban huấn luyện giữ vị trí chủ đạo.

Những cuộc thi công chức, phỏng vấn đều có điều khoản của ban huấn luyện, tuy tham dự vào ban nào thì có người ban đó xem xét nhưng nếu xét về vấn đề nhân sự thì lại nằm trong tay ban huấn luyện thanh niên. Vì vậy mà ban huấn luyện là ban ngành quan trọng trong quá trình tuyển chọn và trau dồi thế hệ cán bộ trẻ cho đảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK