Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt đầu hội nghị thảo luận về những phương diện công tác đảng trong giai đoạn vừa qua, có rất nhiều vấn đề Trương Thanh Vân không biết rõ ràng, vì vậy cơ bản là không xen vào.

Thông qua bầu không khí hội nghị thì Trương Thanh Vân thấy ảnh hưởng của Nhuận Uyên trong ban ngành là rất lớn, hễ lão có ý kiến gì thì hầu như đều được hội nghị thống nhất.

Mà những gì được tranh luận phần lớn đều là những vấn đề Nhuận Uyên không ó ý kiến, hôm nay tranh luận lớn nhất chính là vấn đề nhân tuyển cho chức vụ phó phòng thương mại.

Bên phía chính quyền có nhân tuyển, đồng thời phòng tổ chức cũng có nhân tuyển, tổng cộng có ba người được đề cử, hội trường chia làm hai phái tranh luận không ngớt. Trương Thanh Vân cũng nhìn ra chút manh mối, Trần Thành khá sinh động trong ban ngành, người theo hắn tương đối nhiều.

Mà người khác biệt với Trần Thành chính là Xa Vĩ, chủ tịch có thêm Hàn Khắc Cùng đứng cùng chiến tuyến, hai bên rõ ràng không chịu nhượng bộ lẫn nhau, đều có được lý do để tranh cãi, tranh luận rất nóng.

- Phó chủ tịch Hàn, đây là những gì đúng đắn anh nói sao? À, chính quyền muốn dùng người thì nhất định phải do chính quyền đề cử, như vậy còn cần đến tổ chức làm gì? Anh có biết tác dụng của tổ chức là gì không? Việc bổ nhiệm và chọn lựa cán bộ đều phải bảo trì sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng, đây là quy tắc bất di bất dịch, tư tưởng của anh rõ ràng là rất nguy hiểm.

Người nói chuyện là trưởng phòng tuyên truyền Hồng Sơn Trà.

Người phụ nữ này mở miệng thì lập tức nói như súng máy, quả nhiên khá đủ mạnh mẽ, đơn giản níu lấy lỗ hổng do Hàn Khắc Cùng tạo ra, ném người này lên đầu quyền lợi của đảng, rõ ràng cho thấy đang tranh thủ giúp đỡ bí thư Nhuận.

- Khụ, khụ!

Xa Vĩ ho khan hai tiếng, hắn đặt ly trà trên tay xuống bàn rồi nói:

- Trưởng phòng Hồng nói như vậy là có ý gì? Bây giờ chúng ta đang mở hội ý thường ủy đảng ủy, cô nói những lời như vậy chẳng phải là càn quấy sao?

- Đồng chí chủ tịch, sao lại nó là càn quấy? Ý của tôi là phương diện công tác bên phía chính quyền phải được đảng triển khai, như vậy sao lại nó là càn quấy? Thực tế như vấn đề nhân sự, chính quyền có thể đề cử nhân tuyển, nhưng có phù hợp hay không phải do bộ phận tổ chức nhân sự quyết định, chúng ta không thể vì điều này mà tạo ra bầu không khí chẳng tốt. Cái gì là chính quyền đề cử thì đều phải được tổ chức khảo sát mới thông qua.

Trương Thanh Vân ở bên cạnh chợt cau mày, người phụ nữ này đúng là quá càn quấy, đây đúng là phụ nữ mạnh mẽ sao? Chỉ là một việc nhỏ như hạt đậu xanh mà nói đến tính kỷ luật cao độ, nghe thì có vẻ khá đúng nhưng xem xét thì toàn là nói nhảm. Chẳng qua người phụ nữ này đang giận dữ và thắng thế, thắng thế trên vấn đề mạnh miệng, hơn nữa phối hợp với vẻ mặt kích động mà có lực sát thương khá lớn.

Xa Vĩ nghiêm mặt không nói gì, rõ ràng hắn cũng có kiêng kỵ với một người phụ nữ lắm mồm như thế, nếu cứ tiếp tục thì rõ ràng mất đi tính uy nghiêm.

- Được rồi, vấn đề này các anh chị phải tiến thêm một bước trong công tác, hôm nay không đạt thành nhận thức thì gác lại. Chúng ta nói về vấn đề khác, về vấn đề đầu tư của tập đoàn Berg.

Nhuận Uyên đột nhiên nói chen lời, lão vừa mở miệng thì hai bên rõ ràng còn có chút không cam lòng nhưng phải ngậm miệng không nói, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Trương Thanh Vân.

- Chủ tịch Trương, lần trước tôi đã sắp xếp nhiệm vụ cho anh, anh đã chuẩn bị tất cả tư liệu chưa?

Xa Vĩ nói, sau khi trải qua đợt khẩu chiến vừa rồi thì vẻ mặt hắn vẫn rất khó coi, gương mặt mập mạp rất nghiêm túc, không còn chút cảm giác gần gũi như lúc đầu vào cửa chào hỏi Trương Thanh Vân.

-Điều này...Tôi còn đang trong lúc chuẩn bị, tạm thời còn chưa thỏa đáng.

Trương Thanh Vân nói, hắn nói ra rất bình tĩnh, nhưng khi lọt vào trong tai thì vẻ mặt mọi người chợt biến đổi.

- Đây là câu trả lời sao? Không phải nói thẳng là chẳng làm nhiệm vụ mà lãnh đạo đã nhắn nhủ à?

Cơ thịt trên mặt Nhuận Uyên chợt co rút, những người còn lại thì đưa mắt nhìn nhau, hội nghị thường ủy gặp phải tình huống này là rất ít.

Mỗi khi mở hội nghị thường ủy thì trước đó đều phải cho nhân viên biết về đề tài thảo luận, như vậy quyết sách đưa ra mới không dễ dàng, bình thường mọi người phải bỏ tâm sức chuẩn bị. Dù không chuẩn bị đầy đủ thì cũng phải nói ra những lời rất uyển chuyển, có người nào nói như Trương Thanh Vân hay không?

- Chủ tịch Thanh Vân tuy là người mới đến nhưng đã được phân công quản lý phòng quy hoạch xây dựng đô thị, phòng tài nguyên và phòng xây dựng, vì vậy anh phải có tránh nhiệm trên khối công tác này, tài liệu không chuẩn bị đầy đủ, có phải anh chưa có sắp xếp gì cả không?

Xa Vĩ nói.

Lời này nói ra làm vẻ mặt người khác như phát bỏng, làm người đứng đầu chính quyền tất nhiên sẽ không có chút hào quang. Nhiệm vụ của Trương Thanh Vân do chính bí thư và Xa Vĩ hạ lệnh, cuối cùng đã qua một thời gian khá lâu mà hỏi đến thì đối phương lại bảo không biết.

- Khụ, điều này...Chủ tịch Xa, phó chủ tịch Trương, theo tôi được biết thì không phải lần trước đã đến bàn bạc với phó tổng giám đốc của tập đoàn Berg rồi sao? Lúc đó chắc đã nói đến vấn đề bồi thường và giải tỏa rồi chứ?

Trần Thành đột nhiên chen lời nói.

Trương Thanh Vân vốn định trả lời câu hỏi của Xa Vĩ, nhưng khi thấy Trần Thành đặt câu hỏi thì hắn dứt khoát không nói gì mà nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Xa Vĩ hừ một tiếng không trả lời, tình cảnh chợt trở nên quạnh quẻ.

- Phó chủ tịch Trương, có một câu không biết tôi có nên nói hay không, vấn đề thảo luận với tập đoàn Berg về tổng bộ đã được thực hiện bốn năm lần, mỗi lần đều không có kết quả, chính quyền của các anh liệu có thể đột phá được cửa ải này hay không? Sao trước nay không thể giải quyết được? Hôm nay mọi người đều có mặt, anh có thể giới thiệu chút tình huống được không?

Hồng Sơn Trà mở miệng nói.

Trương Thanh Vân cau mày rồi cười lạnh một tiếng mà không mở lời. Nhuận Uyên cuối cùng lại mở miệng:

- Đồng chí Thanh Vân vừa mới đến, chưa quen thuộc cũng có thể hiểu và chẳng đáng ngạc nhiên.

Nhuận Uyên nói đến đây thì cười nói với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, cậu đã đến không lâu, hôm nay coi như là lần đầu tiên anh tham gia hội nghị thường ủy, anh nói đi, muốn nói gì cũng được.

Trương Thanh Vân chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống, lúc này lửa giận trong lòng hắn đã bốc lên đến cực điểm. Vừa rồi hắn cố ý nói như vậy để xem xét phản ứng của mọi người, bây giờ tình cảnh không khác những gì hắn phán đoán, đám người này muốn dùng chyện liên quan đến tập đoàn Berg để hạ uy thế của mình.

Nhưng vấn đề này vẫn còn chưa đáng để tức giận, điều làm người ta tức giận chính là quan điểm cấp trên và cấp dưới trong hội nghị thường ủy quá mỏng. Mình là phó bí thư thị ủy, nếu xét từ phương diện nào thì cũng là lãnh đạo của Trần Thành và Hồng Sơn Trà, nhưng lời nói của bọn họ đâu có cảm giác được điểm này? Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nhuận Uyên, hắn thấy đây là trưởng giả, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tư đi xem xét bí thư có phải là trong ngoài như một hay không. Vì vậy Trương Thanh Vân dùng tay đẩy micro ra trước mặt rồi hắng giọng nói:

- Các vị, hôm nay là hội nghị thường ủy đầu tiên kể từ khi tôi đến nhận chức ở Cảng Thành, tôi muốn mượn cơ hội này để nói vài câu.

Trương Thanh Vân mở miệng với âm thanh rất lớn, khí chất lúc này và vừa rồi là hoàn toàn khác biệt. Nếu như vừa rồi hắn còn có chút xấu hổ vì những câu hỏi nghi ngờ của đối phương thì bây giờ đã khác, vẻ mặt hắn rất chăm chú và nghiêm túc, tràn đầy tự tin, là bộ dạng của lãnh đạo.

Sau đó Trương Thanh Vân nói về những phương diện tình huống hắn làm quen trong thời gian này, trong đó cũng không thiếu những lời khen với Cảng Thành. Hắn dùng lời nói tuy là phiên bản của diễn thuyết, bên trong có những lời khách sáo, nhưng những lời nói thật cũng không thiếu, cơ bản nói ra những quả quyết và biểu hiện của chính mình.

Nhưng Trương Thanh Vân mở miệng thì rõ ràng đã chú định đây là những lời mở đầu, khi tất cả mọi người cho rằng sẽ chấm dứt câu chuyện thì hắn lại di chuyển chủ đề:

- Vừa rồi mọi người thảo luận về vấn đề tập đoàn Berg đến xây dựng tổng hội ở thành phố chúng ta, đây là vấn đề không đơn giản, theo tôi biết thì đã kéo dài hơn một năm, nguyên nhân bên trong là thế nào thì tôi không cần nhiều lời.

- Bây giờ tôi là người phụ trách khối công tác này, tất nhiên tôi sẽ xử lý sao cho thật sự thỏa đáng, điều này cũng cần phải có thời gian. Con người của tôi làm việc không muốn quá đùa giỡn, tôi chỉ nói một câu, tôi cần hai tháng, hai tháng sau sẽ xử lý tất cả thỏa mãn.

- Không những phải thỏa mãn tất cả các mặt, đồng thời còn phải nắm bắt những điển hình xung đột trong xây dựng kinh tế và cuộc sống nhân dân thành phố, có thể thấy được sau này chúng ta nhất định sẽ gặp phải nhiều tình cảnh tương đồng, vì vậy vấn đề tích lũy kinh nghiệm là thật sự, mọi người nghĩ thế nào?

Phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh hầu như có thể nghe rõ tiếng kim rơi, tất cả đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thanh Vân. Trước hội nghị lần này thì mọi người không hiểu nhiều về Trương Thanh Vân, bây giờ biểu hiện của đối phương đã làm cho hình tượng phó chủ tịch bây giờ và trước kia chênh lệch quá lớn.

Trần Thành có chút xấu hổ sờ lên mũi, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì từ sâu trong lòng không quá coi trọng đối phương. Dù sao thì Trương Thanh Vân cũng còn trẻ, người như vậy có bao nhiêu sức nặng? Nhưng bây giờ đột nhiên Trần Thành phát hiện ra mình có thành kiến trong phán đoán.

Trên chính trị có rất ít người dám vỗ ngực đánh cược, đây là thứ cực kỳ kiêng kỵ. Nhưng Trương Thanh Vân hôm nay đã biết rõ điều này là không thể không làm, rõ ràng hăn ý thức được vấn đề. Đây hoàn toàn là phương pháp đưa mình lên một con thuyền hư hỏng, dù trước đó trong lòng Trương Thanh Vân có nắm chắc, nhưng chỉ xét những biểu hiện quyết đoán và quả quyết, lại cộng thêm phong thái và khí thế lãnh đạo thì không giống như một người mới đến, không giống như cán bộ trẻ tuổi.

- Tốt!

Nhuận Uyên là người nói đầu tiên, lão vỗ tay rồi cười tiếp tục nói:

- Đồng chí Thanh Vân không hổ danh là cán bộ vĩ đại được tổ chức phái đến, quả nhiên là quả quyết và quyết đoán. Nếu anh đã có lòng tin như vậy thì tôi rất yên tâm. Đồng thời tôi cũng cam đoan với anh, đảng ủy chúng tôi hoàn toàn giúp đỡ công tác của anh, có yêu cầu gì thì anh cứ nói.

Trương Thanh Vân híp mắt đảo qua tất cả gương mặt, hắn đang cần chính là lời nói này của Nhuận Uyên. Khoảng thời gian trước hắn liên tục châm chước, trong lòng đã có một ý nghĩ đại khái về cách giải quyết vấn đề công viên Bắc Cực, nhưng hắn mới đến và thế lực không có, vì vậy muốn quán triệt ý chí là điều khó khăn.

Vì vậy đối với Trương Thanh Vân bây giờ thì lấy được thượng phương bảo kiếm của bí thư mới là quan trọng nhất. Bây giờ Nhuận Uyên đã mở miệng hứa hẹn, trong lòng Trương Thanh Vân cũng thầm thở phào một hơi.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không tính toán sẽ buông ra như thế, kéo da hổ làm cờ là một môn học vấn, hiểu da lông bên ngoài chỉ có tác dụng dọa người mà thôi. Nếu biết sâu về phương pháp này, hiểu rõ đạo lý thì có thể lợi dụng cơ hội mà làm lớn mạnh uy thế của mình. Trương Thanh Vân không có chỗ dựa ở tỉnh Hoa Đông, hắn hoàn toàn là lính hàng không, cơ hội tốt như vậy hắn sẽ bỏ qua sao?

Nhưng nắm chắc cơ hội cũng phải cực kỳ chú ý, đợi đến khi Nhuận Uyên nói xong thì Trương Thanh Vân nhân tiện nói:

- Cảm ơn bí thư đã giúp đỡ, tôi cũng đang muốn điểm này.

- Chúng ta muốn tạo dựng sự nghiệp thì đảng ủy và chính quyền phải đoàn kết một lòng, mọi người cùng dồn sức, điều này sẽ là cực kỳ quan trọng. Ví dụ như vấn đề công viên Bắc Cực, chúng ta cần phải cố gắng làm tốt công tác.

- Nhưng tình hình thực tế lại không như người ta tính toán, trong này tôi đặc biệt phê bình phòng tuyên truyền, đài truyền hình đưa tin thế nào? Tai sao không xem xét đến ý kiến của người khác, không thông qua hội nghị thường ủy mà quyết định đưa tin sai lệch về vấn đề tôi đến gặp phó tổng giám đốc Smith để thương lượng đền bù và giải tỏa?

- Ầm!

Trương Thanh Vân nói đến đây thì vỗ bàn đứng lên nói:

- Đây là làm việc bừa bãi, thuộc về tính chất không có tính kỷ luật tổ chức. Trưởng phòng Hồng là người phụ trách khối công tác này, bây giờ chị nói xem có vấn đề gì xảy ra?

Hồng Sơn Trà không ngờ Trương Thanh Vân lại đột nhiên nổi nóng, đầu mũi dùi chỉa thẳng vào mình, hơn nữa khí thế lại quá hùng hổ, vì vậy mà nàng không kịp phản ứng. Trước nay nàng chuyên làm loạn chuyện của người khác, đã bao giờ gặp phải tình huống người ta điểm danh mắng chửi như thế này?

Hồng Sơn Trà có chút do dự rồi nói:

- Chủ tịch Trương, đài truyền hình của thành phố Cảng Thành chúng ta không giống với trong nội địa, tin tức thường không quản chế, đây là định luật của các vùng duyên hải. Chúng tôi cũng không thể ngăn cản đài truyền hình đưa tin khách quan, đây là dân chủ.

- Khụ khụ!

Hồng Sơn Trà vừa nói được một nửa thì Nhuận Uyên đã ho khan hai tiếng và cắt ngang lời, lão nói:

- Phòng tuyên truyền phải làm kiểm tra, đồng thời người tương quan trách nhiệm ở đài truyền hình phải nghiêm túc xem xét. Sao vậy? Trưởng phòng Hồng còn gì cần nói sao?

Hồng Sơn Trà chợt sững sờ, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Nhuận Uyên rồi nói:

- Bí thư... ....

Hồng Sơn Trà vừa mới mở miệng thì đón tiếp ánh mắt lạnh lùng của Nhuận Uyên, vì vậy mà câu nói phải nuốt vào trong bụng.

Bầu không khí hội trường chợt trở nên cực kỳ quỷ dị, Trương Thanh Vân đột nhiên bốc hỏa ngoài dự đoán của mọi người, tất cả đều không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Mà càng kỳ quái là Nhuận Uyên lại ra mặt giúp đỡ, cũng không rõ vì sao bí thư lại chống lưng Trương Thanh Vân.

Xa Vĩ dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Thanh Vân, hôm nay xem như Trương Thanh Vân kết thúc thời gian làm xử nử ở Cảng Thành, nhưng không ngờ lại trang điểm đẹp đẽ như vậy.

Mỗi hành động của Trương Thanh Vân đều cực kỳ nhuần nhuyễn, phải nói là đạt đến mức độ hòa hợp viên mãn.

Rõ ràng chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì Trương Thanh Vân đã nhìn thấu tính cách của Hồng Sơn Trà, hơn nữa còn tìm được nhược điểm của nàng. Hồng Sơn Trà mạnh miệng và càn quấy, đó là pháp bảo sinh tồn của nàng, đồng thời cũng là nhược điểm chí mạng.

Trương Thanh Vân trước mặt nhiều người mà chụp mũ Hồng Sơn Trà, hắn chĩa đầu mâu vào người nàng, với tính cách của nàng thì sẽ chống chế, nhưng là vấn đề liên quan đến sự khống chế của đảng về truyền thông, nàng có thể chống chế được sao?

Truyền thông là tiếng nói của đảng, mà tổ chức đáng kiêu ngạo của đảng chính là tuyên truyền, Hồng Sơn Trà lại nói Cảng Thành không giống với nội địa, đây là có ý gì? Trương Thanh Vân nếu thích sẽ chụp mũ hàng lên con đường trung ương, sợ rằng đây là chiếc mũ vá trời.

Gần đây quốc hội luôn cố gắng quải quyết những vấn đề thuộc phạm trù chấp hành chính sách, tất nhiên sẽ nhìn rất chặt về những khu kinh tế. Nếu có địa phương nào có lá gan không nhất trí với trung ương, vì vậy đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc đảng, sẽ bị xử phạt thật nặng. Hoa Đông là tỉnh được khắp các tỉnh khác lên án, bây giờ những bí thư được đưa lên ở Hoa Đông phải được cường điệu bảo trì sự nhất trí cao độ với trung ương. Trong hoàn cảnh này mà Hồng Sơn Trà chống chế thì chẳng phải đưa toàn bộ ban ngành vào cõi chết sao?

Cũng chính vì vậy mà Nhuận Uyên mới tức giận, mới cắt đứt lời nói của Hồng Sơn Trà. Kết quả là Trương Thanh Vân thành công dùng da hổ làm cờ để ép Hồng Sơn Trà xuống, xem như hắn lập uy lần thứ nhất, cũng cho tất cả đồng chí trong thường ủy Cảng Thành biết hắn là phó bí thư.

Tuy trong vấn đề lần này có hiềm nghi đầu cơ trục lợi nhưng Xa Vĩ không thể không công nhận Trương Thanh Vân ra tay kỳ diệu, động tác cực nhanh và hầu như khó người đạt đến. Điều làm cho người ta cảm thấy khó tin là trước khi mở hội nghị thường ủy Trương Thanh Vân không chuẩn bị trước tình huống mà có được phán đoán nhanh chóng như thế, tìm được mục tiêu, đồng thời cũng nhanh chóng ra tay hạ gục đối phương. Hơn nữa kết quả lại rất tuyệt, điều này làm cho Xa Vĩ xấu hổ, hắn nghĩ rằng nếu mình ở cùng điều kiện sẽ không làm tốt như vậy.

Sau khi hội trường trải qua những phút giây nặng nề thì Trương Thanh Vân lại bắt đầu nói chuyện, sau đó hắn cũng không nhằm vào ai, cuối cùng thì vững vàng kết thúc. Kết quả ngày hôm nay Trương Thanh Vân xong việc trong thế vững chãi đã bắt buộc người ta phải lau mắt nhìn, là một lính hàng không nhưng trong hội nghị thường ủy đầu tiên mà đạt được kết quả như vậy thì đáng để hài lòng.

Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì Nhuận Uyên giữ Hồng Sơn Trà ở lại, vẻ mặt Hồng Sơn Trà cực kỳ khó coi, cuối cùng nàng không nhịn được phải nói:

- Bí thư Nhuận, anh xem...Điều này...Trương Thanh Vân rõ ràng là không tôn trọng chúng ta, anh ấy vừa đến sao dám khoa tay múa chân với công tác của tôi.

- Hì!

Nhuận Uyên cười lạnh một tiếng, lão duỗi ngón tay chỉ thẳng mặt Hồng Sơn Trà nói:

- Đồng chí Trương Thanh Vân là phó bí thư thành phố chúng ta, cô nằm dưới sự lãnh đạo của anh ấy, anh ấy không được đề xuất sửa đổi công tác của cô sao? Cô nghe cho rõ đây, không cần tự cho mình là thông minh, thu hồi lòng dạ hẹp hòi kia lại cho tôi, thành thật đi làm kiểm điểm, thái độ phải thành khẩn.

Nhuận Uyên nói đến đây thì phất tay áo bỏ đi, một lần nữa không cho Hồng Sơn Trà cơ hội nói chuyện. Hôm nay lão đứng quan sát để Trương Thanh Vân dựng kịch, tuy lão đứng trên cao và không đến mức có cái nhìn với Trương Thanh Vân nhưng từ sâu trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu.

Dù sao Trương Thanh Vân ép Hồng Sơn Trà cũng là ép người của Nhuận Uyên, người của mình xấu hổ thì mình cũng không có hào quang trên mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK