Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xa Vĩ trước kia rất ít khi được tiếp xúc lãnh đạo tỉnh ủy, với thân phận của hắn, là chủ tịch thành phố, là ủy viên tỉnh ủy nhưng nếu muốn được lãnh đạo coi trọng thì vẫn còn kém Nhuận Uyên về độ nặng.

Trong Cảng Thành thì mọi người đều biết người đứng đầu và có quyền lực cao nhất là bí thư sau đó là chủ tịch, đặc biệt là sau khi lực ảnh hưởng của Nhuận Uyên giảm xuống thì danh vọng Xa Vĩ tăng lên rất nhanh. Nhưng nếu xét về cả Hoa Đông thì độ nặng của Xa Vĩ không là gì, vì vậy khi hắn biết lãnh đạo tỉnh ủy muốn gặp mình thì trong lòng rất kích động và lo lắng, mơ hồ còn có chút kỳ vọng.

Bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc trước nay nổi tiếng là người ôn hòa và nho nhã, tuy Hoa Đông nổi danh bài ngoại nhưng thanh danh của bí thư Tần là rất cao. Đây là người nhìn vào đại cục, giỏi phối hợp và liên hệ, dù là nhìn ra cả nước thì cũng là người nổi bật trong các vị lãnh đạo tỉnh và thành phố trực thuộc trung ương, là một lãnh đạo được trung ương coi trọng.

Xa Vĩ khi gặp Tần Vệ Quốc thì cũng cố gắng nắm chắc đặc điểm này, cố gắng làm cho mình có phong độ, nho nhã, cử chỉ cố gắng làm sao không kiêu ngạo và xu nịnh.

Tần Vệ Quốc quả nhiên rất hòa ái, trước kia lão cũng là cán bộ Cảng Thành, hơn nữa cũng từng là chủ tịch thành phố Cảng Thành.

Tần Vệ Quốc rất hăng hái bàn luận những kinh nghiệm tâm đắc trong lúc đảm nhiệm chức vụ chủ tịch Cảng Thành với Xa Vĩ, trong đó nhắc đến những bố cục khó khăn đã từng gặp phải, giống như muốn làm cho Xa Vĩ có sự cộng minh.

Lúc ban đầu Xa Vĩ còn thấy cảm động, nhưng lời nói của bí thư dần làm hắn khó chống đỡ. Sau đó bí thư Tần bắt đầu nắm tóc Xa Vĩ, nói rằng tâm tư quá táo bạo, quá khát vọng đề bạt, chỉ vì cái lợi trước mắt...Phân tích rất triệt để.

Tuy Tần Vệ Quốc nói lời rất uyển chuyển, có rất nhiều vấn đề dùng chính kinh nghiệm của mình để kết hợp làm sáng tỏ. Nhưng Xa Vĩ nghe mà mặt đỏ tía tai, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

- Chủ tịch Xa, tôi chỉ kết hợp kinh nghiệm bản thân để đàm luận, thật ra làm chủ tịch Cảng Thành, hơn nữa những năm gần đây Cảng Thành luôn phát triển hàng đầu, nếu đã bị chú ý thì áp lực cũng là cực mạnh. Tổ chức đã phái anh đảm nhiệm chức trách, nhân dân Cảng Thành đã lựa chọn anh làm lãnh đạo, điều này đã chứng tỏ anh có năng lực đảm nhiệm. Sự thật cũng chứng minh biểu hiện của anh trong những năm qua là tốt đẹp.

Tần Vệ Quốc dùng giọng êm tai nói, giọng điệu dần chậm lại.

Tần Vệ Quốc nói đến đây thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lão di chuyển chủ đề:

- Nhưng sống vào lúc yên ổn phải nghĩ đến thời khó khăn, tình cảnh càng tốt thì chúng ta càng phải thận trọng, con người dễ tạo ra sai lầm vào lúc thuận buồm xuôi gió.

- Ai cũng có khát vọng cầu tiến, nhưng điều kiện tiên quyết trong vấn đề này chính là nhất định phải làm tốt công tác, nếu không làm tốt công tác thì cầu tiến thế nào? Bây giờ trong Cảng Thành đang chậm rãi bùng lên phong trào mất đoàn kết, đây có phù hợp với truyền thống của chúng ta sao?

- Từ sau khi mở cửa cải cách và cho đến bây giờ, Cảng Thành chúng ta, thậm chí là cả Hoa Đông có thể lấy được thành tích hôm nay là dựa vào cái gì? Đây chính là tất cả cán bộ trên mọi ban ngành đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng. Không có cơ sở này thì chúng ta có được thành quả ngày hôm nay sao?

Vẻ mặt Xa Vĩ chợt biến đổi, những lời Tần Vệ Quốc nói ra cực kỳ có tính giác ngộ, điều này làm hắn khó thể bảo toàn sự trấn tĩnh, vì vậy mà cúi đầu mất tự nhiên không dám đối mặt với Tần Vệ Quốc. Trong đầu hắn xuất hiện hàng loạt ý niệm, không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, vì sao bí thư Tần lại nổi giận với mình?

Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn Xa Vĩ rồi nhíu mày, hắn cảm thấy vị cán bộ này có tâm niệm quá nặng. Đối mặt với phê bình mà trước tiên chỉ nghĩ về bản thân, không có lá gan của lãnh đạo đứng trên lập trường của Cảng Thành.

- Chủ tịch Xa, anh buông lỏng một chút, anh cũng là cán bộ cao cấp, chúng ta hôm nay không phải nói chuyện chính thức, anh không cần phải căng thẳng như vậy.

Tần Vệ Quốc nói.

- Vâng!

Xa Vĩ gật đầu, hắn cố gắng nặn ra nụ cười nhưng lại cười quá khó coi, trán nhăn lại mà không mở.

Sau đó Tần Vệ Quốc cũng không tiếp tục tìm từ quá nghiêm khắc, chỉ cẩn thận hỏi thăm tất cả tình huống trên các phương diện công tác trước mắt, tâm tình kinh hoàng của Xa Vĩ dần bình tĩnh trở lại.

Bí thư đã hỏi thì Xa Vĩ không dám giấu diếm, hắn báo cáo tất cả công tác trước mắt của Cảng Thành và thành tích đạt được. Tất nhiên hắn không nhắc đến phương diện quy hoạch và xây dựng, thật ra hắn cũng không có quá nhiều tin tức về khối công tác này, vì hắn rất khó chen tay vào.

Sau khi rời khỏi phòng tiếp khách của bí thư thì Xa Vĩ cảm thấy toàn thân sinh ra cảm giác như mất nước, hắn giống như bị bệnh, bước chân lệch lạc.

Hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, vốn dĩ Xa Vĩ rất kỳ vọng vào cuộc tiếp kiến hôm nay, nhưng không ngờ tất cả hy vọng đã là bọt nước, hắn mơ hồ sinh ra cảm giác không ổn.

Bởi vì những lời của bí thư Tần không đơn giản chỉ là gõ đầu mình, trong đó bao hàm ý kiến phê bình về thái độ công tác và cá nhân của Xa Vĩ. Bí thư phê bình Xa Vĩ không làm tốt công tác đoàn kết, phê bình hắn chỉ vì cái trước mắt, đây đều là những lời cực kỳ nghiêm khắc. Đột nhiên trong lòng Xa Vĩ sinh ra cảm giác không phục, công tác chỉ vì cái trước mắt, không làm tốt đoàn kết ban ngành, những trách nhiệm này đều quy kết lên người hắn sao? Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nếu xem xét vẻ mặt Nhuận Uyên sau khi gặp mặt bí thư thì rõ ràng cũng không bị phê bình quá mức, trong đó rốt cuộc có gì kỳ quặc, Xa Vĩ cảm thấy không thể hiểu nổi.

Lại nói đến Trương Thanh Vân, hắn vội vàng chạy đến tham gia hội nghị, khi đến dưới lầu đã thấy Tôn Học Toàn đang lo lắng cất bước, vì vậy hắn tiến lên nghênh đón nói:

- Thư ký trưởng Tôn, có chuyện gì xảy ra? Không phải bí thư Tần muốn chủ trì hội nghị sao? Anh không làm công tác trù bị, sao lại ra đây dạo chơi?

Tôn Học Toàn chợt sững sờ, khi thấy Trương Thanh Vân nói mình nhàn nhã dạo chơi thì chợt dở khóc dở cười, hắn nói:

- Chủ tịch Trương, anh cũng đừng cười tôi, tôi đứng đây không phải đợi anh sao? Bây giờ bí thư đang gặp mặt chủ tịch Xa, sau đó sẽ gặp mặt anh.

- Sao?

Trương Thanh Vân cau mày nói:

- Không phải bí thư Tần tiếp kiến tất cả ban ngành thường ủy à? Thế nào lại đổi thành hội kiến?

Tôn Học Toàn khoát tay nói:

- Đúng vậy, đây là sắp xếp tạm thời, tiếp kiến tập thể cũng làm, mà tiếp kiến một mình cũng phải làm. Bí thư Tần cũng chỉ tiếp kiến bí thư, chủ tịch và anh, mà bây giờ tôi đứng đây để đợi và thông báo cho anh.

Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, mình tiếp kiến bí thư tỉnh ủy mà không có sự chuẩn bị, không biết sẽ nói về nội dung gì. Hắn há miệng muốn hỏi Tôn Học Toàn, nhưng có lẽ đối phương cũng không thể biết rõ, vì vậy nhân tiện nói:

- Bí thư Nhuận đã gặp mặt bí thư Tần rồi sao? Tâm tình của anh ấy là thế nào?

Tôn Học Toàn cười cười, hắn hiểu ý Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Điều này khó nói, nhưng nếu xét theo ý kiến của tôi.

Tôn Học Toàn vừa nói được một nửa thì chợt nhìn giờ rồi vỗ đầu nói:

- Đến giờ rồi, chủ tịch Trương, chúng ta lên lầu trước. Buổi hội kiến hôm nay đều làm cho tất cả mọi người bất ngờ, cũng không riêng gì anh không có chuẩn bị, vì thế tôi nghĩ không có chuyện gì lớn.

Hai người lên thang máy chuyên dụng tiến lên phòng khách quý ở lầu bốn, nơi đó chính là địa phương bí thư Tần dùng để tiếp kiến lãnh đạo Cảng Thành. Khi rời khỏi thang máy thì Trương Thanh Vân cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, có nhân viên công tác của thị ủy ở nơi đây, nhưng nhìn qua thì thấy kẻ nào cũng câm như hến, không được linh hoạt như ngày thường.

Trương Thanh Vân có thể cảm thấy sự quái dị, tất nhiên người làm quản gia thị ủy như Tôn Học Toàn lại càng nhạy bén hơn. Bầu không khí vừa rồi không phải là như vậy, bây giờ lại thành thế này, chỉ có một cách giải thích, chính là vừa rồi bí thư Tần tiếp kiến chủ tịch Xa và tình cảnh không tốt, cảm xúc của mọi người đều bị lây nhiễm bởi Xa Vĩ.

Toàn bộ lầu bốn rất yên tĩnh, cộp, cộp, những tiếng bước chân của Trương Thanh Vân và Tôn Học Toàn vang lên rất rõ ràng, vừa vang vọng hàng lang vừa làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng. Hai người cứ như vậy mà đi đến cửa phòng khách, trước cửa là một người đàn ông trung niên mặc tây trang. Người này đảo mắt nhìn Tôn Học Toàn, sau đó nhìn Trương Thanh Vân rồi hỏi:

- Xin hỏi anh là phó chủ tịch Trương phải không?

- Đúng vậy!

Trương Thanh Vân nói, hắn dừng bước.

- Chào anh, tôi là Niếp Vân là thư ký của bí thư Tần!

Người đàn ông trung niên vươn tay nói.

Trương Thanh Vân vội vàng bắt tay với Niếp Vân, hắn nói:

- Chào anh!

Trương Thanh Vân vừa mở miệng thì Niếp Vân đã liếc ngang, vì vậy đành phải ngậm miệng lại, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đối phương. Niếp Vân nói:

- Phó chủ tịch Trương, vừa rồi bí thư gặp chủ tịch Xa, có lẽ bàn luận không tốt cho lắm, tôi thấy chủ tịch Xa đi ra với vẻ mặt rất khó coi.

- Lúc này cảm xúc của bí thư chưa chắc đã tốt, vì vậy lát nữa anh vào phải chú ý, cố gắng nói chuyện với bí thư. Dù sao bí thư cũng đã lớn tuổi, trái tim cũng không còn tốt, anh hiểu ý tôi chứ?

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bóp chặt, hắn gật đầu, tâm tình trở nên bình tĩnh. Xa Vĩ quả nhiên vừa rời khỏi đây không lâu, hơn nữa sau khi được tiếp kiến thì vẻ mặt chủ tịch Xa là không tốt, tất nhiên đã bị mắng.

Chuyện gì để bí thư phải mắng người, chỉ có thể là giai đoạn công tác của khối chính quyền trong thời gian gần đây làm bí thư không hài lòng, hơn nữa cũng có thể là vấn đề mất đoàn kết ban ngành bị bí thư nắm giữ. Trương Thanh Vân lại nghĩ đến lần gặp mặt đầu tiên giữa mình và Niếp Vân này, đối phương cho mình một tin tức, như vậy chắc chắn biết rõ nội dung nói chuyện giữa bí thư và Xa Vĩ.

Bí thư Tần chỉ gặp mặt ba người, hơn nữa bí thư mắng Xa Vĩ cũng là điều dễ hiểu. Cuộc hội kiến này làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, nếu đã là bất ngờ thì mâu thuẫn giữa hắn và Xa Vĩ đã không còn gì là bí mật.

Nếu Xa Vĩ đã bị phê bình thì Trương Thanh Vân biết mình cũng khó tránh được, vì vậy hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng ném những ý nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, vẻ mặ dần bình tĩnh. Hắn nói với Niếp Vân:

- Thư ký Nhiếp, cám ơn anh, tôi sẽ chú ý, anh có thể đi vào thông báo tôi đã đến, đừng để bí thư đợi lâu.

Niếp Vân nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt hắn lóe lên cái nhìn kỳ quái, sau đó xoay người chậm rãi đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK