Xe hơi chạy hết đường cao tốc lại rẽ sang đường khác, xe phóng ra ngoại thành, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:
- Tiểu Thiến, nhà của cháu ở đâu vậy?
- Anh của cháu ở bên này, mỗi tết cả nhà đều tập trung nơi đây!
Lưu Thiến nói.
Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì, hắn chạy theo chiếc xe phía trước tiến vào một khu dân cư có tên là Vũ Hoa. Khu dân cư này nhìn qua thì khá tốt nhưng lại là vùng ngoại thành, nhà cửa cũng không quá đắt đỏ. Trương Thanh Vân không ngờ đến tết thì cả nhà Lưu Tiến lại núp ở đây, xem ra gần đây áp lực của trưởng phòng là rất lớn.
Sau khi xuống xe thì lái xe Tiểu Chu dẫn hai người đi thang máy lên lầu mười hai, khi nhấn chuông cửa thì Trương Thanh Vân tốn bao công sức cuối cùng mới sắp thấy được Lưu Tiến.
Người mở cửa là một chàng trai còn khá trẻ, Lưu Thiến gọi người này là anh, tất nhiên đây là con trai của Lưu Tiến. Sau khi Trương Thanh Vân chào hỏi với người này thì thấy Lưu Tiến đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách mỉm cười nhìn mình.
- Trưởng phòng, may mà đã hẹn trước, nếu không năm nay sẽ thất lễ!
Trương Thanh Vân nói.
- Ngồi đi, thời buổi loạn lạc, người ta đến đi như trẩy hội, tôi không thể không trốn đi!
Lưu Tiến trầm giọng nói, Trương Thanh Vân nghe thấy giọng điệu của trưởng phòng có chút khổ sở, xem ra khoảng thời gian này cũng không tốt đẹp gì.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn lại chào hỏi Lưu phu nhân. Vợ Lưu Tiến trên bốn mươi, mặt mũi hiền hòa, nàng nói:
- À, đúng là còn rất trẻ, ông nhà lần trước nói phòng tổ chức tỉnh ủy mới có thêm một phó phòng hơn hai mươi làm tôi không tin, bây giờ đúng là ông nhà nói thật.
Trương Thanh Vân vội vàng nói vài lời khách khí, Lưu Tiến chỉ chỉ vào con của mình rồi nói:
- Đây là con tôi, Lưu Võng Hòa, làm ở phòng dân chính, Võng Hòa, đây là chú Trương, hai người làm quen đi!
Trương Thanh Vân có chút xấu hổ, xem ra Lưu Võng Hòa cũng chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, nếu gọi là chú thì có chút khó khăn, vì vậy hắn vội nói:
- Võng Hòa, tuổi tác giữa chúng ta không chênh lệch nhiều lắm, nên gọi anh em là được.
- Vậy thì không được rồi, vừa rồi cháu đã gọi là chú, lúc đó chú cũng không phản đối, bây giờ lại bảo anh cháu gọi là anh em, đây chẳng phải nói cháu nhỏ hơn một bậc nữa sao?
Lưu Thiến nói.
Lưu Tiến cười ha hả, Trương Thanh Vân lại càng xấu hổ. May mà Lưu Tiến không muốn dây dưa ở đề tài này, hắn nói với vợ:
- Tôi và Thanh Vân vào phòng làm việc, nhớ làm vài món ngon để tôi và Thanh Vân uống vài ly.
Lúc này phòng làm việc của Lưu Tiến rất nhỏ nhưng có rất nhiều sách, chỉ cần nhìn là biết chủ nhân rất thích đọc sách.
- Đây là phòng làm việc của Võng Hòa, khoảng thời gian này lại bị tôi chiếm giữ!
Lưu Tiến nói giống như đang muốn lấy thứ gì đó, đợi khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì hắn lấy ra một văn kiện nói:
- Cậu xem thứ này đi.
Trương Thanh Vân nhận lấy văn kiện, đây chính là chỉ thị của bí thư Lưu đối với những lá đơn tố cáo đến từ phòng văn thư, yêu cầu phòng tổ chức nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết tình hình bất ổn ở Vũ Lăng.
- Ủa, sao tôi không biết vấn đề này?
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không phải đang diễn trò, rõ ràng chưa từng xem qua thứ này. Hắn nghi rằng sẽ không có văn kiện, không ngờ vì chuyện Vũ Lăng mà bí thư Lưu tự mình ra chỉ thị cho phòng tổ chức, đầu thương rõ ràng chỉa vào phòng tổ chức.
Lưu Tiến hì một tiếng, hắn giảng giải những chuyện đã qua, Trương Thanh Vân nghe thấy thì chợt hiểu rõ. Nhưng sau khi nghe xong cẩn thận thì trong đầu cố gắng tìm từ.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Trương Thanh Vân cầm văn kiện trên tay mà sững sờ. Đúng lúc này thì Lưu Thiến tiến vào dâng trà, nàng đang định nói chuyện thì Lưu Tiến đã trầm giọng nói:
- Không cần quấy rối, lập tức ra ngoài.
Lưu Thiến le lưỡi, nàng chạy ra ngoài nhanh như báo đốm.
Trương Thanh Vân nâng ly trà lên uống một ngụm thì vỗ bàn nói:
- Phương Vĩnh Bình này có vấn đề gì? Không biết che chắn mà còn thả ra để lưới bị chọc thủng, điều này làm chúng ta không có sự chuẩn bị, điều này không phải làm việc bừa bãi sao?
Vẻ mặt Lưu Tiến chợt biến đổi vài lần, Trương Thanh Vân không thèm quan tâm mà tiếp tục nói:
- Lúc này cơ quan tỉnh ủy đều đã nghỉ làm, đúng rồi, trưởng phòng Đàm có ý gì?
Lưu Tiến hì một tiếng mà không nói lời nào, hai câu nói của Trương Thanh Vân đã làm lòng hắn rối loạn, vì sao đột nhiên ra tay? Hắn đã có ăn ý với ai sao? Lưu Tiến không thể không suy nghĩ như vậy, thật ra vấn đề này Trương Thanh Vân không cần nhắc thì hắn cũng đã nghĩ đến.
Nhưng Trương Thanh Vân vạch trần vết sẹo này làm hắn ngày càng chắc chắn phán đoán của mình. Lúc này bí thư Lưu còn chưa đi ra đã có người chụp vào mình, tương lai sẽ ra sao? Không thể nghi ngờ đám người này không đáng tin, Lưu Tiến hắn chỉ là một ngôi sao trơ trọi, vì vậy càng khó thể tiếp cận.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn Lưu Tiến, vấn đề Vũ Lăng đã xảy ra, Phương Vĩnh Bình không đáng tin vậy là ai đáng tin? Trong lòng hắn biết rõ Lưu Tiến sẽ ra ám hiệu cho Cao Khiêm, nhưng Trương Thanh Vân cũng đã có sẵn quân cờ.
Vấn đề quan trọng nhất của phòng tổ chức chính là quyền nhân sự, đây tuyệt đối là điều kiêng kỵ nhất của Lưu Tiến, hắn có thể nghĩ rằng sẽ tăng thêm một phó phòng nhưng người khác thì tuyệt đối không được. Nếu Cao gia chen chân vào thì Lưu Tiến sẽ cảnh giác, chuyện ở Vũ Lăng cuối cùng cũng phải tìm ra phương hướng giải quyết.
- Trưởng phòng!
Trương Thanh Vân khẽ nói, hắn quơ quơ văn kiện trong tay rồi nói:
- Đây chỉ là một vấn đề nhỏ, quan trọng là lúc này chúng ta không thể để cho vấn đề nhỏ làm ảnh hưởng đại cục Vũ Lăng. Rõ ràng cải cách sẽ có lực cản rất lớn, từ điểm này có thể nhìn ra mánh khóe, có người không muốn sửa đổi.
Đồng tử trong mắt Lưu Tiến chợt thu lại, lời nói của Trương Thanh Vân nói trong cõi lòng của hắn. Xử lý chuyện trước mắt chỉ vì bí thư Lưu muốn có được kết quả viên mãn, nhưng khi bí thư Lưu chuẩn bị được điều động phải triển khai công tác thế nào mới là mối họa trong lòng Lưu Tiến. Đây cũng là lý do hắn trốn tránh, hắn cần tỉnh táo, cần phải nhìn rõ tất cả biến động trong cục diện.
Nhưng thời gian không còn nhiều lắm, nên làm thì lại khó kéo, không có quá nhiều thời gian để châm chước quyết sách, thời điểm khảo nghiệm và quyết đoán đã đến.
- Đúng rồi, trưởng phòng, lần trước anh có nói đến vấn đề tăng thêm một phó phòng, vấn đề này thế nào? Bây giờ nhu cầu cấp bách của chúng ta chính là tăng cường năng lực cán bộ hiện có!
Trương Thanh Vân nói.
- À, ha ha, vấn đề này còn đang... ....
Lưu Tiến chợt đỏ mặt, hắn cười ha ha, rõ ràng nhắc đến vấn đề này làm hắn nhớ đến phương pháp thử trước đó của mình, dù sao cũng có chút xấu hổ. Nhưng hắn vừa nói được một nửa thì đã cảm thấy không bình thường.
Có chuyện sao? Lúc này trong đầu Lưu Tiến chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ, chẳng lẽ Trương Thanh Vân đã nghe thấy tin đồn gì ở bên ngoài?
Lưu Tiến nghĩ đến đây thì tâm tình chợt trầm xuống, chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, có người muốn múa tay múa chân ở phòng tổ chức tỉnh ủy sao? Khi bí thư Lưu đi thì Lưu Tiến sẽ bị cô lập, hơn nữa một trưởng phòng tổ chức cũng không phải được xếp phía trước trong thường ủy, hắn không tin thường ủy sẽ ngăn cản chuyện này phát sinh.
Mà lúc này điều duy nhất Lưu Tiến có thể làm chính là lập tức điều chỉnh phân công, hoàn thành công tác quan trọng. Dưới tình hình lúc này thì liên kết tất cả phòng tổ chức thành một sợi dâ thừng mới là phương pháp đối kháng thích hợp nhất.
- Hút thuốc!
Lưu Tiến nói, hắn rút thuốc trong gói ra ném cho Trương Thanh Vân một điếu, hắn tự châm cho mình một điếu rồi tiếp tục nói:
- Lần này cậu đi thủ đô có vẻ náo nhiệt phải không? Nhìn cậu rất khởi sắc.
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút buồn cười, Lưu Tiến này quả nhiên không phải hạng người dễ dàng gì, trở mặt đúng là rất nhanh. Mới đây mà đã đưa cây chuyện sang vấn đề gia đình, lãnh đạo tìm cấp dưới nói chuyện nhà sao? Đó là lung lạc, tâm tính Trương Thanh Vân đè nén đã rất lâu, cuối cùng cũng thông thoáng.
- Cũng không quá bận rộn, bí thư Hoàng gả con gái, tôi không thể không kéo dãn vài ngày!
Trương Thanh Vân nói.
- Sao? Ôi chà!
Lưu Tiến đứng dậy vỗ đầu dùng giọng nuối tiếc nói:
- Sao không gọi điện cho tôi? Như vậy sau này tôi sao có thể gặp mặt bí thư Hoàng, cậu...Cậu đúng là hồ đồ.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Tính tình của bí thư Hoàng thế nào chắc anh cũng đã biết rồi đấy, tôi cũng không dám gọi cho anh.
Lưu Tiến ngây ra một lúc rồi nở nụ cười thoải mái, hai người nắm lấy vấn đề liên quan đến bí thư Hoàng mà nói chuyện phiếm. Trương Thanh Vân nói rất khéo, hắn đặc biệt nhắc đến chuyện bí thư Hoàng sửa sang mảnh vườn ở thủ đô, Lưu Tiến nghe thấy vậy mà liên tục cười ha hả rồi vỗ đùi nói:
- Bí thư đúng là mạnh mẽ hơn người, ở thủ đô mà trồng cây Giang Nam, đúng là quá thiệt thòi.
- Cũng không phải là như vậy, mỗi ngày tôi đều đau đầu vì công việc, sau này nếu những loại cây Giang Nam kia mà không sống thì chắc chắn sẽ bị mắng lớn.
Trương Thanh Vân nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng cười ha hả, trong phòng làm việc nho nhỏ mà bầu không khí đặc biệt hòa hợp. Trong lòng Lưu Tiến cũng bình thường trở lại, Trương Thanh Vân quả nhiên là cán bộ được bí thư Hoàng đưa lên, tình cảm thậm chí còn như cha con. Bí thư Hoàng là lãnh đạo có uy tín, là người đáng tin cậy, từ đó mà suy ra Trương Thanh Vân cũng đáng tin cậy.
Tất nhiên những suy nghĩ thế này của Lưu Tiến cũng nằm dưới tình cảnh không biết làm gì khác, lúc này hắn cần dùng người, hơn nữa phải là người có năng lực mạnh. Nhưng hắn không dám dùng Đàm Ngôn Ứng, nếu sử dụng người này, trước đó tên anh họ của Đàm Ngôn Ứng đã chém mình một đao, để hai anh em nhà họ hợp lại cùng một chỗ thì sợ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Mà Tiêu Nhật Sinh thì Lưu Tiến lại càng không dám dùng, người này trưởng thành nhưng tính tình không quá đường hoàng, bây giờ phòng tổ chức cần kẻ an phận. Nếu sử dụng lão già Tiêu Nhật Sinh thì chẳng khác nào đặt bên cạnh một thùng thuốc nổ.
Khi loại trừ hai người kia thì Lưu Tiến cũng chỉ còn một mình Trương Thanh Vân, tuy tiểu tử này có bối cảnh phức tạp nhưng năng lực rất tuyệt, có thể yên tâm. Thứ hai chính là kẻ này được bí thư Hoàng dạy bảo, khi sử dụng thì chắc chắn sẽ không sinh ra vấn đề.
Còn nói về bối cảnh, đây là con dao hai lưỡi, dùng tốt thì sẽ tạo thành một tấm khiên tốt. Dù sao đối với Lưu Tiến thì có căn cơ rất thấp ở Giang Nam, ý nghĩa của vấn đề này là hắn không tùy ý ngã về phía nào, người thông minh sẽ không ép quá nhanh, không để kẻ khác cùng đường, nếu không họ sẽ quay đầu trở thành đối thủ, sau đó sẽ là sói hoang. Dù sao phòng tổ chức tỉnh ủy cũng là nền của một mái nhà, hoàn toàn có thể đánh vỡ thế cục ở Giang Nam.
- Thanh Vân, khoảng thời gian này tôi cần phải hết sức cân nhắc, đây là cải cách cán bộ, là một mũi nhọn rất nguy hiểm, trưởng phòng Đàm sẽ không phù hợp. Thứ nhất anh ấy là phó phòng thường vụ, cần phải đặt nặng vấn đề công tác hằng ngày ở phòng tổ chức. Thứ hai là anh ấy có người quen ở Vũ Lăng.
Trong lòng Trương Thanh Vân cũng không dám buông lỏng, hắn nhíu mày nói:
- Cái này...Vấn đề cải cách xí nghiệp nhà nước bên kia cũng không thể thiếu người! Tôi...Tôi, khoảng thời gian này còn phải lo lắng cho công tác bên kia.
Lưu Tiến nói nhưng vẫn chú ý biểu cảm của Trương Thanh Vân, hắn rất hài lòng vì những lời này của đối phương, vì vậy không đợi Trương Thanh Vân kịp nói xong thì Lưu Tiến đã vung tay nói:
- Này, không phải cậu đã nói rồi sao? Lúc này trọng trách của phòng tổ chức là rất nặng, không phải có thể xin tăng thêm một phó phòng à? Toàn bộ tỉnh Giang Nam chẳng lẽ không tìm được một vị phó phòng hiểu về xí nghiệp nhà nước?
Trương Thanh Vân há hốc miệng mà thầm vỗ tay trong lòng, Lưu Tiến đúng là người biết rõ thời thế, nếu điều chỉnh công tác của mình thì sẽ sợ đắc tội với bí thư Nga, vì vậy hắn dứt khoát tăng thêm một phó phòng theo lời đề nghị của bí thư Nga. Nga Tường Hồng không phải bí thư phụ trách công tác đoàn thể, lão có thể phụ trách vấn đề lãnh đạo tổ công tác cải cách xí nghiệp nhà nước được không?
Lưu Tiến đồng ý cho tổ cải cách rót vào trong máu phòng tổ chức, sau đó tăng thêm một người kiêm nhiệm phó phòng tổ chức, đây chẳng phải hòa hợp viên mãn rồi sao?
Nếu là như vậy thì Lưu Tiến cũng không tỏ ra yếu kém mà quan trọng nhất là người khác không phải đứa ngốc, bí thư Nga vừa động thì người có tâm sẽ thấy rõ mục đích, kết quả cuối cùng là thế nào thì rất khó nói.
Nhưng dù là thế nào thì Lưu Tiến cũng sẽ không thua lỗ, tiện thể có thể bày ra bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào Uông gia, để người khác sợ ném chuột vỡ bình. Mà hắn thì yên tâm khống chế phòng tổ chức vào trong tay rồi phát triển mở rộng tác phẩm, tính toán như vậy rõ ràng kín như áo trời.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Lưu Tiến mà trong lòng thầm kêu may mắn, nếu Lưu Tiến lần này không bị bóng đen bao phủ thì mình tuyệt đối không có thể vượt qua chướng ngại nhanh như vậy. Lưu Tiến là quan lớn cấp tỉnh, tất nhiên hắn sẽ chú ý đến ý đồ và thể diện của lãnh đạo tỉnh ủy, xem như điều này cũng là sơ hở cho Trương Thanh Vân sử dụng.
Nhưng dù là thế nào thì kết quả này cũng coi như hòa hợp viên mãn, Trương Thanh Vân thông qua hàng loạt động tác mà đánh gãy những chiêu thức của Nga Tường Hồng. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ mình và Nga Tường Hồng không phải cùng một loại, người ta tùy tiện nói một câu mà mình phải tốn biết cao công sức mới rời khỏi con đường chết, nếu Nga Tường Hồng thật sự nhìn chằm chằm vào mình thì coi như xong đời.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì những cảm giác vui sướng trong lòng tan thành mây khói, mình là chủ đạo cải cách ở Vũ Lăng thì tuy quyền lực cao nhưng áp lực cũng lớn. Thường thì cơ hội và khiêu chiến luôn cùng tồn tại, thế gian chính là như vậy, dù là kẻ nào cũng không thể đi đường tắt.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, sau đó Lưu Tiến nhiệt tình chiêu đãi Trương Thanh Vân, có thể nhìn thấy Lưu Tiến giáo dục con em rất nghiêm túc, không có bất kỳ người nào tỏ ra mình là con nhà quan. Trương Thanh Vân cùng hai cha con Lưu Tiến uống rượu, vợ Lưu Tiến ở bên cạnh làm công tác hậu cần, không có chút mất kiên nhẫn.
Mà nha đầu Lưu Thiến thì rất hoạt bát nhưng không thiếu cấp bậc lễ nghĩa, một câu chú Trương hai câu chú Trương rất nhiệt tình, không sinh ra cảm giác tiểu thư nhà quan được nuông chiều.
Lưu Tiến rõ ràng cũng có chút cưng chiều con gái, hắn uống được vài vòng rượu thì đã nói:
- Thanh Vân, Thiến Thiến cứ luôn phàn nàn vì hôm nay phải đi đón cậu, cũng vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội xem ca nhạc, cậu phải nghĩ biện pháp đền bù đấy nhé.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn biết Lưu Tiến hiểu rõ về mình, vì vậy vội nói:
- Này, Tiểu Thiến, sau này Lăng Tuyết Phi có bất kỳ buổi biểu diễn nào ở Giang Nam thì cứ đến tìm chú, lúc đó chú sẽ cho cháu vài vé khách quý.
Lưu Thiến chợt sững sờ, nhưng cũng lập tức nhảy dựng lên nói:
- Chú...Sao chú có vé khách quý?
- Chú...Chú biết Lăng Tuyết Phi à? Sao chú không nói sớm?
Lưu Thiến lập tức hỏi hàng loạt.
Điều này làm mọi người trong nhà cười ha hả.
Vợ Lưu Tiến vội vàng la mắng con gái không lễ phép, Trương Thanh Vân nói:
- Chị gái, cũng đừng trách Tiểu Thiến, người trẻ tuổi phải có sức sống, hơn nữa Tiểu Thiến vẫn còn là một đứa trẻ.
Lưu Tiến nở nụ cười thoải mái, trong lòng cũng có thêm vài phần yên tâm với Trương Thanh Vân. Người này không kiêng kỵ bối cảnh, nói chuyện sảng khoái, thẳng thắn thành thật, điều này nói rõ người này không có tâm tư bất lợi với mình, rõ ràng hay hơn rất nhiều những lời hứa hẹn.
Lưu Thiến dứt khoát ngồi không bên cạnh mẹ, nàng dịch ghế đến ngồi sát bên Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân híp mắt nhìn nàng rồi nói:
- Cháu cũng không nên ôm hy vọng lớn, chú không quen Lăng Tuyết Phi, chú biết bà chủ của cô ấy.
- Bà chủ của Lăng Tuyết Phi sao? Như vậy cũng đủ khủng bố rồi.
Lưu Thiến nói:
- Bà chủ của Lăng Tuyết Phi thì có rất nhiều tiền phải không?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên co quắp, vấn đề này đúng là khó thể trả lời. Đúng lúc này Lưu Tiến lại nói:
- Bà chủ của ngôi sao mà con thần tượng chính là vợ của chú Trương, cho nên con phải kéo quan hệ thật gần với chú Trương mới được.
Lưu Tiến vừa nói dứt lời thì không những chỉ có Lưu Thiến kinh ngạc không ngậm miệng lại được mà ngay cả những người còn lại cũng kinh hoàng. Trương Thanh Vân lại càng xấu hổ, hắn ngượng ngùng nói:
- Không nói đến điều này nữa, vừa nhắc đến thì tôi cảm thấy chưa đủ cố gắng. Lúc này ở bên ngoài có rất nhiều người nói rằng vợ tôi là bông hoa nhài cắm bãi *** trâu.
- Ha ha!
Mọi người trong phòng chợt cười lớn, bầu không khí rất hòa hợp. Trương Thanh Vân đã được thấy sự lợi hại của Lưu Tiến, nhân vật chăm chú không một tiếng động nào làm người ta phải bội phục.
Không cần người thì không sao, nhưng một khi có quyết đoán thì phải mở rộng lòng mình, giống như bữa cơm hòa hợp lần này, Lưu Tiến tiện tay điểm chỗ ngứa của Trương Thanh Vân, như vậy không phải đáng giá sao? Tất nhiên cũng vì mình có ý nghĩ phù hợp, hơn nữa còn có một bà vợ nổi tiếng.
Lưu Tiến nói như vậy thì bầu không khí sẽ rất hòa hợp, không những khoảng cách giữa Trương Thanh Vân và Lưu Tiến sẽ xích lại gần, ngay cả khoảnh cách giữa những người trong nhà cũng rất gần, đây cũng là thuật trị người.
Sau khi xong bữa cơm thì mọi người về phòng khách uống trà, Lưu Thiến quấn lấy bắt Trương Thanh Vân phải xin chữ ký thần tượng, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ sảng khoái đồng ý. Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng cáo từ, năm này rõ ràng có thuận lợi ngay từ đầu, hắn đã nắm chắc được vài phần.
Khi từ khu dân cư đi ra thì Trương Thanh Vân cũng không phân biệt rõ phương hướng, hắn đành phải đi theo đường cũ quay về. Sau khi đi được một đoạn thì hắn mới phát hiện ra con đường có chút quen thuộc, hắn vội vàng rẽ vào con đường mới và chuẩn bị quay về nội thành.
Nào ngờ Trương Thanh Vân lại lạc đường, hắn quẹo trái quẹo phải, càng đi càng xa. Hắn thầm nhíu mày, vừa rồi sao mình lại thấy đoạn đường quen thuộc như vậy? Hắn đột nhiên lắc đầu, thân thể chợt khựng lại.
Trương Thanh Vân cuối cùng cũng đã nghĩ ra, đây không phải còn rất gần biệt thự của Lăng Tuyết Phi sao? Hắn đã đến đây hai lần, khó trách có cảm giác quen thuộc. Hắn vừa nghĩ đến Lăng Tuyết Phi thì lại nghĩ đến vấn đề buổi biểu diễn đã kết thúc, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác kỳ quái, điện thoại đã được lấy ra nhưng do dự không muốn gọi... ....