Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng xem thường quá trình phân tổ thảo luận, Trương Thanh Vân hôm nay tham gia thảo luận mà cảm thấy rất mệt mỏi, trên đường về nhà còn cảm thấy lỗ tai ù đặc, thầm nghĩ muốn ngủ một giấc. Nhưng hắn vừa nghĩ đến công tác trong năm mới thì cảm thấy không thể ngủ ngon.

Nói như vậy cũng xem như năm nay Trương Thanh Vân chính thức tiến vào vị trí của một phó chủ tịch thường vụ phải xem vào thành tích tạo ra như thế nào.

- Chủ tịch Trương, tôi nghe nói sau đại hội lần này sẽ đề cử một phó chủ tịch, lúc này phó chủ tịch của chúng ta đã có năm sáu người rồi.

Chu Hà Dương đột nhiên quay đầu nói.

- Cậu suốt ngày chỉ biết đoán mò, năm sáu phó chủ tịch thì có liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta là quan lớn ở Cảng Thành, có nhiều gánh nặng chính quyền, nhiều phó chủ tịch thì càng tốt, có gì phải ngạc nhiên?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

Chu Hà Dương vội vàng nghiêng đầu không nói lời nào, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi lại quay đầu lại nói:

- Chủ tịch Trương, gần đây trong Cảng Thành có tin đồn, nghe nói phòng tổ chức tỉnh ủy đã có nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền, sẽ tùy ý bổ nhiệm xuống bất cứ lúc nào.

- Mặt khác còn có tin tức nói bí thư Sở ủy ban kỷ luật sẽ được đề cử làm phó bí thư chuyên trách.

- Những tin tức nhảm nhí này là cậu nghe được từ đâu?

Trương Thanh Vân cau mày nói, trong lòng đang định trách mắng Chu Hà Dương nhưng rõ ràng những lời kia hắn nghe không lọt.

Chu Hà Dương nhìn có vẻ linh tinh lang tang, có bản tính cậu ấm nhưng tin tức linh thông, biết sử dụng cái đầu, hơn nữa cũng coi như là người mẫn cảm tự nhiên với chính trị, có lẽ đây cũng là một kế thừa.

Trương Thanh Vân đã sớm biết về vấn đề một phó chủ tịch mới, vấn đề này do chính Xa Vĩ thao tác, nhưng vấn đề bổ nhiệm trưởng phòng tuyên truyền và phó bí thư chuyên trách thì hắn chưa nghe nói.

Bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, hắn cũng không biết chuyện thì rõ ràng tin tức kia chỉ là tầm phào. Nhưng không có lửa sao có khói, lời này được Chu Hà Dương nói ra, chắc chắn phải có vài phần tin tưởng. Nếu là thật, sau khi Sở Thanh Nam được đưa lên làm phó bí thư chuyên trách thì ủy ban kỷ luật sẽ lại được điều chỉnh.

Nếu tất cả là thật thì rõ ràng là ban ngành Cảng Thành được điều chỉnh, mà chức vị lại là phó bí thư, đã có dấu hiệu lật bài. Tin tức này từ đâu tiết lộ ra? Hay chỉ là tin đồn ở tỉnh ủy?

Nhuận Uyên, Xa Vĩ và Sở Thanh Nam, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân khó thể xem xét thấu suốt ba người này, nhưng đây chắc chắn là thế cờ giữa Nhuận Uyên và Xa Vĩ. Bây giờ bàn cờ đã kéo đến ban ngành, rõ ràng có xu thế lan tràn.

Đáng lý Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến những gì phát sinh giữa Xa Vĩ và Nhuận Uyên, nhưng chức vụ phó bí thư chuyên trách quá nhạy cảm. Dựa theo chế độ cán bộ vào lúc này thì số lượng phó bí thư tỉnh ủy và thị ủy đều phải được nghiêm khắc hạn chế.

Bây giờ Cảng Thành đã có hai phó bí thư, nếu thêm một phó bí thư thì đảng ủy muốn thống nhất ý kiến sẽ chẳng phải càng thêm khó khăn sao? Quan trọng là sau khi Sở Thanh Nam được đề bạt thì sẽ phân công quản lý thứ gì? Hỗ trợ Nhuận Uyên ở công tác hằng ngày của đảng ủy? Như vậy không phải là người nối nghiệp rồi sao?

- Tút, tút!

Điện thoại vang lên, Chu Hà Dương vội vàng nghe máy, chưa nói câu nào thì vẻ mặt hắn đã biến đổi, hắn nói:

- Tốt!

Sau đó Chu Hà Dương đưa điện thoại cho Trương Thanh Vân rồi nói:

- Chủ tịch Trương, bí thư Nhuận tự mình gọi đến, bí thư muốn anh nghe điện thoại.

Trương Thanh Vân vươn tay nhận điện thoại, hắn nói:

- Chào bí thư Nhuận, tôi là Trương Thanh Vân, xin hỏi anh có gì phân phó?

- Thanh Vân à, sao lại nói có gì phân phó, chỉ là cậu đã đến chúc tết tôi, đất nước lại có tập tục đáp lễ. Năm nay tôi chưa đáp lễ với cậu, nhưng trong nhà đang chuẩn bị dùng một bữa cơm rau dưa, nếu cậu rãnh rổi thì có thể đến tham gia, bây giờ nhé, thế nào?

Nhuận Uyên nói.

Trương Thanh Vân có chút sững sờ, trước nay hắn chưa gặp phải tình huống nào thế này, bí thư tự mình gọi điện mời hắn đến dùng cơm sao? Nhuận Uyên này muốn gì?

- Điều này, à...Tốt, bây giờ tôi sẽ đến.

Trương Thanh Vân không có quá nhiều do dự, quan trọng là không có thời gian do dự, hắn trầm ngâm một chút rồi sảng khoái đồng ý.

Nhuận Uyên cũng không cảm thấy bất ngờ đối với những biểu hiện của Trương Thanh Vân, lão chỉ dặn dò Trương Thanh Vân đi đường chú ý, sau đó cúp điện thoại.

- Anh Lưu, quay xe chạy về phía nhà của bí thư Nhuận. Nhà của bí Thư Nhuận có hơi xa, anh và Hà Dương tự giải quyết vấn đề cơm nước, có vấn đề gì không?

Trương Thanh Vân nói với Lưu Nham.

- Không có vấn đề!

Lưu Nham nói, hắn quay đầu xe, cũng không cần Trương Thanh Vân phải nói thêm điều gì, hắn vội vàng chạy ra ngoại thành. Trên đường đi Trương Thanh Vân cũng không nói lời dư thừa, yến không phải tiệc, hội không phải hội, Nhuận Uyên hôm nay đột kích rõ ràng rất quỷ dị, Trương Thanh Vân khó thể đoán được ý đồ.

Lưu Nham lái xe rất nhanh, nhưng bây giờ là thời điểm tan tầm, từ nội thành đến nhà Nhuận Uyên cũng mất hơn một giờ. Khi đến cửa biệt thự thì Trương Thanh Vân tự mình xách cặp tài liệu đi vào gọi cửa, khi thấy lãnh đạo vào cửa thì Lưu Nham và Hà Dương mới đi dùng cơm.

Nhà Nhuận Uyên hôm nay rất náo nhiệt, nhưng ngoài Nhuận Uyên và vợ thì Trương Thanh Vân căn bản không nhận ra những người khác. Nhuận Uyên tự mình ra cửa nghênh đón Trương Thanh Vân, cũng long trọng giới thiệu hắn cho mọi người. Sau khi được giới thiệu thì Trương Thanh Vân mới biết khách của Nhuận Uyên hôm nay chính là anh chị em, hơn nữa cũng có mặt con gái và con rể, đúng xứng danh là một bữa tiệc gia đình.

Trương Thanh Vân chào hỏi mọi người, tất cả đều rất khách khí với hắn, trong đó có một đứa cháu của Nhuận Uyên tên là Nhuận Tùng Bình. Khi hắn và Trương Thanh Vân bắt tay thì Nhuận Uyên ở bên cạnh nói:

- Chủ tịch Trương, Tùng Bình công tác khá đặc biệt, nó làm công tác xử lý nước thải, phần lớn nước thải ở Cảng Thành đều do nó nắm quyền xử lý. Bây giờ anh là người quản lý quy hoạch và xây dựng Cảng Thành, sau này nếu Tùng Bình cản trở thì không cần phải nể mặt tôi.

- Bây giờ có rất nhiều người bên ngoài nói tôi một người đắc đạo gà chó lên trời, không biết vấn đề xử lý nước thải ở tất cả thành phố trong Hoa Đông đều do Tùng Bình làm, chẳng lẽ vì nó có quan hệ với tôi mà được như vậy sao? Như vậy không phải uốn cong thành thẳng à?

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm khiếp sợ, nhìn bộ dạng Nhuận Tùng Bình thì rất bình thường, hắn có thể thu vào tay tất cả công trình xử lý nước thải ở tỉnh Hoa Đông, năng lượng của hắn thế nào thì có thể nghĩ.

Xen ra Nhuận Uyên cũng không phải chiến đấu một mình, phe phái ở Hoa Đông rõ ràng khác biệt với các địa phương khác, che giấu quan hệ rất sâu, nếu không tinh tế quan sát thì khó thể nào phát hiện ra được.

Bây giờ đã biết một Nhuận Tùng Bình vươn vòi xa và rộng như vậy, một công trình xử lý nước thải mà sau lưng cũng có nhân vật lớn, như vậy vấn đề quy hoạch thành phố thì trêu chọc vào bao nhiêu quan hệ, điều này có thể thấy được rất rõ ràng.

Trương Thanh Vân nghi ngờ thậm chí ngay cả bác gái vệ sinh môi trường cũng khó thể đụng vào, vì sau lưng công tác xử lý nước thải đã có một con cá lớn như vậy, vậy sau lưng công nhân vệ sinh môi trường sẽ không có sao? Hắn nghĩ đến đây thì trong lòng thầm cười lạnh, cũng không khỏi bội phục Nhuận Uyên có tiêu chuẩn gõ đầu người rất cao.

Chỉ là một câu nói hời hợt từ trong miệng Nhuận Uyên nói ra mà lại thầm ra ám hiệu đối với những khó khăn trong công tác của Trương Thanh Vân, nếu hắn muốn làm tốt công tác quy hoạch thành phố thì cần phải nắm giữ tư tưởng của lãnh đạo.

- Bí thư Nhuận, khách khí rồi, trước nay người ta có câu ở hiền gặp lành, công ty của anh Tùng Bình có thực lực mới là quan trọng nhất, còn chuyện người khác nói thế nào thì không là gì. Tôi tin tổ chức sẽ cảm nhận được những khó khăn của cán bộ tuyến dưới.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn lập tức bắt tay với Tùng Bình, còn lay lay vài lượt giống như bạn bè nhiều năm không gặp.

- Ha ha!

Nhuận Uyên cười ha hả, âm thanh có vẻ rất thoải mái, lão nói:

- Nếu tất cả cán bộ Cảng Thành có lòng dạ như cậu thì đã có một vài việc rất dễ làm, cũng không cần xem vào lời nói. Mời ngồi vào chỗ, chúng ta dùng cơm.

Bữa tiệc hôm nay của Nhuận Uyên rất phong phú, người đến phần lớn là người thân, tất nhiên những món ăn được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Có thể thấy được bầu không khí gia đình của Nhuận Uyên là không sai, vãn bối cũng không thận trọng trước mặt trưởng bối như ở Triệu gia. Tất cả mọi người đều cười cười nói nói, Nhuận Uyên lại liên tục mở lời vui đùa, bầu không khí bữa cơm rất hòa thuận.

Trương Thanh Vân rơi vào trong một bữa tiệc như vậy vốn là không quá phù hợp, nhưng vì tất cả mọi người đều rất hiếu khác, ngược lại cũng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi dùng cơm xong thì mọi người lục tục rời đi, Nhuận Uyên uống một chút rượu, vẻ mặt có chút đỏ ửng, lão dùng giọng đùa giỡn nói với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, cậu xem đám tiểu tử kia kìa, đúng là bỏ đi quá nhanh. Quanh năm suốt tháng mọi người cũng chỉ có một cơ hội dùng cơm là lúc này, những người già như chúng tôi thì muốn ở lại lâu hơn, đáng tiếc là đám con cháu đều bề bộn, căn bản không ý thức được vấn đề.

Trương Thanh Vân cười cười, đề tài này đúng là khó nói. Lúc này nhân viên phục vụ tiến lên dâng hai ly trà rồi chậm rãi lui ra, Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ ra gian phòng lớn chỉ còn lại hai người là mình và Nhuận Uyên.

- Thanh Vân, tuy cậu đến Cảng Thành cũng chỉ là vài tháng nhưng đây cũng là lần thứ hai cậu đến nhà tôi. Bây giờ trọng trách trên vai cậu là khá nặng, đặc biệt là công tác bên chính quyền cũng khó làm tốt, cậu cảm giác thế nào?

Nhuận Uyên nói.

- Tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ không phụ lòng quan tâm của lãnh đạo.

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu khá có lực.

Nhuận Uyên híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, những nếp nhăn trên khóe mắt có thể thấy rõ ràng. Lão giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, sau đó gật đầu nói:

- Cậu là cán bộ có năng lực, cậu nói cố gắng làm tốt thì nhất định sẽ tốt. Cậu nên cố gắng công tác, làm theo những gì mình nghĩ, bỏ đi chút băn khoăn mà thêm vào những suy xét cụ thể. Chỉ cần bỏ qua một chút những suy nghĩ của mình, lo lắng nhiều hơn cho dân chúng là được.

- Bí thư nói rất đúng, tôi sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy!

Trương Thanh Vân nói.

Nhuận Uyên khoát tay, lão cười một chút rồi nói:

- Chính quyền bên kia cậu phải nắm bắt công tác, hơn nữa cũng không được buông lỏng công tác bên đảng ủy. Hơn nữa, có một vài thứ tôi phải nói với cậu, vì thấy tình hình ban ngành có chút vấn đề, tôi đã hướng về phía tỉnh ủy xin được tiến hành vài điều chỉnh nhỏ.

- Ý kiến của tôi là bây giờ công tác đảng ủy khá nặng, chúng ta đều bạt thêm một phó bí thư. Mặt khác thì phương diện bí thư trương sẽ do cậu phụ trách, cậu bây giờ là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, cậu có thể đề cử một nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng tuyên truyền.

Nhuận Uyên nói đến đây thì ngưng lại, lão nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau khi súc súc quanh vòm miệng mới nuốt vào. Sau đó lão nghiêng đầu nói:

- Cậu vừa đến đã quên thuộc tình huống, tỉnh ủy trước nay đều tôn trọng ý kiến của chúng ta với vấn đề nhân sự, vì vậy cậu đề cử một nhân tuyển trưởng phòng cũng khá đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK