Mục lục
[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bữa tiệc lớn đã được bày ra dưới tiền sảnh, những món ăn được dọn ra đang bốc khói ngun ngút, chén bát muỗng đũa cũng đã sẵn sàng. Bàn tiệc lấy món Tứ Xuyên làm chính, bên trong cũng xen lẫn một vài món bình thường.

Đúng tám giờ thì tất cả mọi người trong Tiêu gia đều tập trung dưới tiền sảnh, cũng không ai ngồi xuống, cặp mắt đều nhìn về phía cầu thang.

- Cộp, cộp!

Những âm thanh gậy gỗ vang lên, tiết tất rất thong thả nhưng rõ ràng giống như đang nên vào đầu vào tim người ta. Trong lòng đám người Tiêu gia chợt sinh ra cảm giác kích động không hiểu nguyên nhân, ông cụ đang xuống lầu.

Hai anh em Triệu Tiến và Triệu Mai Nam đi phía sau đỡ cho ông cụ, sau lưng hai người là vài bác sĩ có nhiệm vụ chăm sóc và những nhân viên cầm theo chiếc ghế đặc chế. Khi Triệu tướng quân xuất hiện thì đám người bên dưới trở nên ầm ĩ, rất nhiều người kêu lên "ông nội, ông nội."

Ông cụ hình như có chút cứng nhắc, ông không nói chuyện mà quay đầu sang trái sang phải giống như đang tìm vật gì đó, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

- Tiến Nhi, bây giờ là mấy giờ rồi?

Tất cả mọi người đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại, ai ai cũng có chút nghi hoặc, thầm nghĩ ông cụ không phải đã hồ đồ rồi chứ? Sao lại có thể nói ra một câu như vậy được?

Triệu Tiến không dám lỗ mảng, hắn cúi đầu nói:

- Cha, lúc này vừa đúng tám giờ.

Ông cụ mấp máy môi, một lúc lâu sau mới dùng giọng mờ mịt nói:

- Tám giờ mà dùng cơm rồi sao? Không phải đã bảo đợi thêm một giờ nữa à?

Triệu Truyền và Triệu Mai Nam chợt ngẩn ngơ, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng đều cảm thấy mờ mịt. Cha nói hoãn lại một giờ từ khi nào? Vì vậy mà tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Tinh thần của Triệu tướng quân hình như có hơi hốt hoảng, lão chống trượng xuống nền đất rồi nói:

- Tất cả đến đây ngồi một chút, mọi người ngồi xuống, cũng đừng đứng làm gì.

Hai anh em Triệu Tiến lúc này mới chợt hiểu ra, cả hai bận rộn đỡ ông cụ đi lên phía trước. Đám người tản ra hai bên, khi ông cụ ngồi lên vị trí chính giữa thì tất cả mới ngồi xuống theo thứ tự.

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ còn lại những âm thanh nước lẩu sôi trào. Đám người trong nhà dùng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, rượu và thức ăn đều đã được dâng lên, vì sao ông cụ lại nói thời gian không đúng, sao lại như vậy được?

Có rất nhiều người thầm oán giận nhưng không ai dám lỗ mãng, trong Triệu gia thì ông cụ chính là trời.

Sau khi Triệu tướng quân ngồi xuống thì tâm tình có vẻ tốt hơn, ngoài hai anh em Triệu Tiến và Triệu Mai Nam cùng ngồi xuống thì còn có cả ba anh Triệu gia gồm Triệu Truyền, Triệu Sơn Đông, Triệu Văn Phong. Đám cháu dâu không có ai được đi lên, vì vậy một bàn vừa đủ tám người.

- Cha, nhất định phải chờ đến chín giờ sao?

Triệu Mai Nam nói, khi nhìn thấy cả nhà có rất nhiều người thì lão lập tức muốn dùng vài lời an ủi ông cụ. Hơn nữa trước nay bữa cơm đoàn viên của Triệu gia đều là đúng tám giờ, sao hôm nay cha lại muốn hoãn lại một giờ?

Triệu tướng quân không trực tiếp trả lời Triệu Mai Nam, ông cụ khẽ nói:

- Nói người ra mở cửa lớn, Ngọc Ngọc sắp đến, tôi hẹn nó lúc chín giờ.

Vẻ mặt đám người trong nhà chợt biến đổi, hai anh em Triệu Tiến và Triệu Mai Nam đều không dám nói gì. Vẻ mặt đám con cháu chắt thì trở nên rất cổ quái, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có kinh ngạc, có đố kỵ, có hâm mộ, tất cả làm cho tình cảnh trở nên mỗi người một vẻ.

Đám cháu chắt có tuổi thì chợt nghĩ ngày nào đó tốt nghiệp sẽ bỏ nhà trốn đi, nói không chừng sẽ làm ông cụ chú ý, đúng là rất phong cách.

Triệu Truyền thì kinh hãi, hắn đứng dậy đi ra sắp xếp. Đúng là đáng cười, ông cụ cũng chỉ biết chỉ huy Tứ thúc, nhưng Tứ thúc có thể tự mình đi sắp xếp chỗ ngồi cho hai người sắp đến được sao?

Lúc này đám lính cần vụ lại bận rộn, lại chuẩn bị hai chiếc ghế khác. Triệu Truyền không dám lỗ mãng, hắn đoán ra ý của ông cụ muốn đặt một chiếc ở bàn số một, là ghế của Triệu Giai Ngọc. Ông cụ trước nay rất thiên vị Ngọc Ngọc, tất nhiên sẽ muốn ngồi cùng cháu gái.

Một chiếc ghế còn lại thì được đặt ở bàn số ba, như vậy cũng không khác biệt gì so với độ tuổi và thân phận của Trương Thanh Vân, là đời thứ ba của Triệu gia. Ông cụ cũng không bày tỏ ý kiến với cách sắp xếp của Triệu Truyền, điều này làm Triệu Truyền thầm thở phào một hơi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong sân chợt vang lên tiếng xe, hai người Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đã đến. Khi hai người xuống xe đều thấy bầu không khí lạnh tang, cả hai đều cảm thấy rất nghi ngờ.

Sáng sớm Triệu tướng quân đã phái người đến khách sạn thủ đô đón người, nhưng vì bận rộn thu xếp, hơn nữa khoảng cách từ khách sạn thủ đô đến đây cũng hơi xa, vì vậy cũng giằng co đến tận chín giờ.

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ rồi gật đầu với Triệu Giai Ngọc, trong lòng hắn thầm buông lỏng một hơi, may mà không đến muộn. Trước mặt lúc này có lính cần vụ dẫn đường, hai người đi thẳng vào trong nhà.

Khi tiến vào cửa thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc chợt khựng người, vài chục ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, Trương Thanh Vân sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm. Hắn không biết bất kỳ người nào ở trong phòng, bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, cảm giác rõ ràng có thể nghĩ ra được.

Triệu Giai Ngọc thì khẽ nhíu mày, có hơi mất hứng. Triệu Truyền vội vàng đứng lên nói:

- Giai Ngọc, còn không mau đi vào, cả nhà đang chờ em đấy!

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa mắt nhìn nhau, Trương Thanh Vân được lính cần vụ và mọi người mời đến bàn thứ ba, vì vậy hắn đành phải theo vào. Khi đến bàn thứ ba thì hắn thấy Triệu Cương Kiện, hắn chào Tứ ca, Triệu Cương Kiện gật gật đầu rồi chỉ xuống ghế còn trống nói:

- Thanh Vân, ngồi đi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết mặt mọi người.

Trên bàn số ba ngoài Triệu Cương Kiện thì còn có vợ là Quách Ái Bình, những người còn lại là con cháu đời thứ ba của Triệu gia và con rể. Sau khi chào hỏi Triệu Cương Kiện thì Trương Thanh Vân cũng mỉm cười chào từng người còn lại.

Tất cả đều dùng ánh mắt xem xét nhìn Trương Thanh Vân, Quách Ái Bình thì mở lời đầu tiên, nàng cười nói:

- Ha ha, đây là chàng trai của Giai Ngọc đấy! Ngưỡng mộ đã lâu, Tuyết Phương ở nhà cũng đã nhắc qua về cậu.

Trương Thanh Vân đột nhiên cười cười, hắn chào một tiếng Tứ tẩu, sau đó bắt tay với những người đàn ông trên bàn. Ba người con gái đời thứ ba của Triệu gia là cái gì Triệu Giai Hoa, Triệu Giai Bình...Trương Thanh Vân không nhớ hết được.

Nhưng những người con rể vì có tên tuổi đặc biệt nên Trương Thanh Vân nhớ rất rõ. Trong đó có một người tên là Mã Binh Cầu, một người tên là Chung Mộng Phi, nhìn qua có vẻ là người trên quan trường, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ cảm thấy bọn họ có chú quen thuộc.

Trương Thanh Vân hào phóng, không chút luống cuống cũng làm người ta phải lau mắt nhìn. Sau đó lại liên tưởng đến vấn đề người ta là phó phòng tổ chức, những người anh em đồng hao ở đây cũng cảm thấy có hơi xấu hổ. Mã Binh Cầu làm ở phòng điện lực, lúc này là trưởng phòng, vợ của hắn là Triệu Giai Hoa cũng cảm thấy rất thỏa mãn, chưa đến bốn mươi mà như vậy thì cũng coi như có tương lai.

Nhưng nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì lập tức thua kém, phòng tổ chức tỉnh ủy có uy danh quá hiển hách, hơn nữa người ta lại quan hệ với những nhân vật tai to mặt lớn, nếu so sánh với một trưởng phòng điện lực thì thật sự là lãnh đạo.

Nếu đây không phải là bữa tiệc trong nhà Triệu gia thì Trương Thanh Vân sẽ được ngồi ghế đầu, lúc này tất cả mọi người đều vây lấy hắn mà nói chuyện, mà biểu hiện của Trương Thanh Vân cũng rất phong độ. Đặc biệt là những khuê nữ Triệu gia, trước kia bọn họ còn mỉa mai Triệu Giai Ngọc trốn đi theo người ngoài, bây giờ người ta đã có chồng, hơn nữa còn mạnh hơn chồng mình một ngàn tám trăm lần, đúng là nên đố kỵ.

Nhưng đố kỵ thì có biện pháp nào sao? Ông cụ trong nhà lại thiên về phía Triệu Giai Ngọc, bắt cả Triệu gia phải đợi Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân, mình có địa vị như vậy ở gia tộc sao?

Bữa cơm đoàn viên đã chính thức bắt đầu, trong nhà chợt yên tĩnh. Dựa theo phong tục của người Tứ Xuyên thì ăn cơm đoàn viên không được nói lời nào, chỉ được yên lặng mà ăn, hơn nữa cũng không được ăn hết, mỗi năm đều phải có thừa, có dư mới viên mãn.

Sau khi cơm nước xong thì mọi người chờ ông cụ rời đi, sau đó tình cảnh mới trở nên sinh động. Triệu Mai Nam và Triệu Tiến là trưởng bối cao nhất, hai lão phát tiền lì xì cho đám con cháu. Trên tay vợ chồng Triệu Tiến và Triệu Mai Nam đều có một xấp bao lì xì rất dày, cứ đi đến mỗi bàn là phát cho mỗi người một bao. Trương Thanh Vân cảm thấy có chút quái dị, hắn thấy ngay cả Triệu Truyền cũng có phần. Năm mươi tuổi rồi mà còn được mừng tuổi, đúng là quái dị.

Chỉ một lúc sau thì vợ chồng Triệu Tiến và Triệu Mai Nam cũng đến bàn của Trương Thanh Vân, mọi người đều đứng dậy gọi Tam thúc, Tứ thúc, nói ra vài câu chúc mừng. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết đứng lên cho đủ số.

Triệu Tiến tinh mắt nhìn thấy Trương Thanh Vân, lão chỉ tay vào con mình là Triệu Cương Kiện nói:

- Nếu đã quen biết Thanh Vân thì nên đưa cậu ấy đi dạo.

Triệu Mai Nam cũng nhìn Trương Thanh Vân, vợ của lão nhìn rất cao quý và đẹp đẽ, bà khẽ cười nói:

- Ừ, tiểu tử rất tốt, ánh mắt Giai Ngọc quả nhiên không tệ.

Vẻ mặt mọi người chợt biến đổi, lời nói của Tứ thẩm có thể nói là rất sâu sắc. Phải biết rằng Triệu gia trước nay quyết liệt phản đối Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân, trước đó Trương Thanh Vân làm cho Triệu gia mất hết mặt mũi, bây giờ nghe giọng điệu của Tứ Thẩm thì giống như Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân đã rất xứng đôi, trưởng bối Triệu gia trở mặt sao lại nhanh như vậy?

Trương Thanh Vân cũng có chút kinh ngạc, hắn cảm thấy Triệu gia đã cho mình một tín hiệu rất mãnh liệt, chỉ cần thông qua lời nói của người phụ nữ trưởng giả, hiền lành và đẹp đẽ này thì lộ ra chút lối thoát. Nghĩ lại cũng đúng, trong nhà chỉ có một mình Trương Thanh Vân hắn là người ngoài mà không thuộc thế lực nhà họ Triệu, điều này làm cho người ta mất tự nhiên.

Mà những người khác cũng không nghĩ nhiều như vậy, ai cũng cảm thấy không công bằng, Triệu Giai Ngọc làm điều xằng bậy thì được bỏ qua, không phải gia tộc suy xét theo tương lai của con rể sao? Tuổi còn trẻ mà đã là phó phòng có thực quyền lớn, tương lai có thể nói là vô hạn, thật sự là người so với người sinh ra cảm giác tức tối.

Trương Thanh Vân cũng nhận lấy tiền lì xì trong tay Tứ thẩm của Triệu Giai Ngọc, hắn cũng học theo đám anh em rể mà nói ra những lời cát tường. Tam thẩm hay Tứ thẩm cũng đều rất hiền lành nhưng Triệu Tiến và Triệu Mai Nam lại rất thận trọng, khoảnh khắc sau bọn họ đã đi qua bàn bên cạnh.

Sau khi trưởng bối phát tiền lì xì thì Trương Thanh Vân thấy mọi người ở chung quanh đứng hết lên, hắn cũng vội vàng đứng dậy. Khi thấy mọi người lấy ra những bao lì xì đỏ chói thì hắn mới chưng hửng, Triệu gia có quá nhiều quy củ, thế hệ này phát tiền lì xì xong thì đến thế hệ khác.

Bây giờ đã đến lúc con cháu đời thứ ba mừng tuổi cho những người đời sau, Trương Thanh Vân đâu biết mà chuẩn bị? Hắn liếc mắt nhìn Triệu Cương Kiện, khi đang chuẩn bị mở miệng cầu cứu thì đột nhiên phát hiện ra bờ vai của mình bị ai đó đụng vào, thì ra Triệu Giai Ngọc đã đến bên cạnh từ khi nào, trên tay là một chồng bao lì xì.

Trương Thanh Vân co quắp khóe miệng, hắn khẽ nói:

- Nhà em có quá nhiều quy củ.

Triệu Giai Ngọc khẽ nhếch miệng, nàng ra vẻ như chính mình cũng không còn biện pháp nào khác. Hai người tay trong tay đến chúc tết và lì xì cho những người khác, đời thứ tư của Triệu gia có rất nhiều những đứa trẻ nhỏ, thậm chí còn có những đứa bé đang được cha mẹ ôm trong lòng, lớn nhất thì ngang bằng với Triệu Hồng yến.

Khi còn chưa kịp lì xì xong thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của con Thất ca, đứa bé nói lớn:

- Lục cô cô(Triệu Giai Ngọc xếp hàng thứ sáu trong hàng ngũ khuê nữ Triệu gia) lừa người, trong bao lì xì căn bản không có tiền!

Mọi người đều nhìn qua, đứa đé đã sớm lục lọi bao lì xì, trên tay là một tấm chi phiếu, nó đang lắc lắc trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, lúc này Thất tẩu của Triệu Giai Ngọc cũng trở nên căng thẳng, nàng ôm lấy con rồi sẵng giọng nói:

- Tiểu tử biết gì mà nói? Đây là tiền lớn!

Thất tẩu vừa nói vừa cầm lấy chi phiếu trong tay con, sau khi đảo mắt nhìn qua thì vội vàng hướng về phía Triệu Giai Ngọc nói:

- Cái này...Điều này...Giai Ngọc, mừng tuổi tiểu tử như thế này cũng hơi nhiều... ....

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, hắn dùng giọng điệu mà chỉ hai người có thể nghe nói:

- Lấy tiền làm náo động sao?

- Cũng không nhiều lắm, chỉ là một trăm ngàn đồng, hôm qua cũng cho Triệu Hồng yến một trăm ngàn, em cũng không nặng bên này nhẹ bên kia được.

Triệu Giai Ngọc nói.

- Em... ....

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, trong lòng có chút mất hứng, thầm nghĩ sau khi quay về nhất định phải phê bình một phen. Mừng tuổi những đứa trẻ thì chỉ cần vài trăm đồng là được, Triệu Giai Ngọc lại mừng bằng chi phiếu, như thế nào cũng thấy tâm tính khoe khoang.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt lắm nhưng Triệu Giai Ngọc lại rất bình tĩnh, nàng nói:

- Thất tẩu, tiền dùng để mua đàn dương cầm cho Chuyên Chuyên, đã nhiều năm rồi em chưa về, vì vậy cũng là chút tâm ý, chị đừng khách khí.

Tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, một trăm ngàn đối với đám người trong đây cũng không đáng là gì, nhưng dù sao ở đây cũng đều là quan viên, dù có tiền nhưng nếu mừng tuổi cho những đứa trẻ trăm ngàn đồng cũng là số tiền lớn.

Đám người Triệu gia đánh giá về Triệu Giai Ngọc rất khác biệt, bọn họ chỉ biết Triệu Giai Ngọc rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, quật cường, nhưng trước nay cũng chưa thấy Triệu Giai Ngọc gây ra náo động. Hơn nữa con cháu Triệu gia có gì mà chưa trải qua? Cũng không phải lì xì như vậy sẽ tạo ra danh tiếng.

Trong mắt Trương Thanh Vân thì những hành động của Triệu Giai Ngọc là gây náo loạn, nhưng trong mắt Triệu gia thì Triệu Giai Ngọc đã chính thức độc lập, đã phát đạt. Điều này cũng phù hợp với cá tính làm theo ý mình của Triệu Giai Ngọc, nàng chẳng cần quan tâm đến ánh mắt kẻ khác, việc mình mình làm, không cần sợ người ta nói này nọ. Thích cho nhiều thì cho nhiều, nếu không có sẽ không cho, đây là phong cách của nàng.

Cũng vì phong cách này mà Triệu Giai Ngọc mới chẳng thèm quan tâm đến Tứ thúc vài đại ca. Trong mắt người ngoài thì một cô gái bỏ nhà chạy trốn thì chẳng khác nào chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng trong mắt Triệu Giai Ngọc thì chẳng sao, đây cũng là tâm tính thích làm gì thì làm theo ý mình của nàng.

Sau khi phát tiền lì xì xong thì Triệu Cương Kiện chủ động đưa Trương Thanh Vân đi giới thiệu cho những người khác, Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy bắt tay đến mỏi nhừ. Hắn rất cảm thán, người trong đại gia tộc có khác, anh em con cháu như kiến, ở khắp nơi khắp phương hướng.

Khi chào hỏi Triệu Sơn Đông thì cuối cùng Trương Thanh Vân cũng gặp mặt Triệu Truyền. Lúc chia tay Triệu Truyền vào hai năm trước đó thì tâm tình rất khó thể miêu tả, bây giờ cũng có hơi khác lạ nhưng Trương Thanh Vân cố gắng trở nên bình tĩnh, hắn ho khan một tiếng rồi tiến lên phía trước nói:

- Chào đại ca!

Trương Thanh Vân nói xong thì vươn tay ra.

Cơ thịt trên mặt Triệu Truyền có hơi run, trước kia hắn cảm thấy Trương Thanh Vân rất đơn độc nhưng hôm nay hắn phát hiện ra đối phương dù là khí thế hay phong độ cũng mơ hồ không yếu hơn mình.

Trương Thanh Vân nhỏ hơn Triệu Truyền mười mấy tuổi, nếu trải qua vài năm nữa thì thế nào?

Tình cảnh Triệu Truyền và Trương Thanh Vân nói chuyện với nha hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, vì ân oán giữa hai người được con cháu Triệu gia biết đến hoặc nhiều hoặc ít, mọi người thấy Trương Thanh Vân không bị khí thế của Triệu Truyền áp đảo mà trong lòng cũng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết rằng Triệu Truyền có địa vị rất quan trọng trong Triệu gia, trong mắt mọi người thì hắn là một số ít người có lời nói quan trọng và đại biểu cho Triệu gia như Tam thúc và Tứ thúc, những người cùng thế hệ rất kính trọng với Triệu Truyền, đồng thời cũng rất cung kính.

Nhưng Trương Thanh Vân lại không, hai người chào hỏi và nói chuyện như người ta bàn chuyện bình thường, biểu cảm rất nhạt, rất tự nhiên.

- Cậu có thể cùng Giai Ngọc về mừng năm mới, rất tốt!

Một lúc lâu sau Triệu Truyền mới nói, hắn vốn định dùng giọng nghiêm khắc một chút nhưng khi vừa mở miệng thì giọng điệu đã thay đổi.

Trước nay Triệu Truyền chưa từng gặp qua tình huống nào thế này, nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã gặp. Hắn nhìn vào trong mắt Trương Thanh Vân, chỉ thấy bên trong là sự cung kính, có chút nhát gan, chào hỏi rất lễ phép, rất có hương vị ngoại giao.

Trương Thanh Vân căn bản không coi mình là người Triệu gia, quan hệ quan hệ với Triệu gia chẳng qua chỉ vì nguyên nhân chính mình là chồng Triệu Giai Ngọc, không còn gì khác.

Triệu Truyền nói xong câu đó thì cảm thấy khó thể nói thêm những lời khác, có muốn thì cũng không đúng trường hợp, vì vậy mà bầu không khí có chút xấu hổ. Đúng lúc này có hai gã lính cần vụ đi xuống lầu rồi cung kính đi đến trước mặt Trương Thanh Vân nói:

- Tướng quân nói anh đi lên cùng đánh cờ!

- Tôi?

Trương Thanh Vân có chút kinh ngạc, hắn chỉ chỉ vào mũi mình, hai gã lính cần vụ gật đầu.

Trương Thanh Vân có hơi trầm ngâm, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh rồi gật đầu nói:

- Đại ca, em đi lên gặp ông trước!

Trương Thanh Vân nói xong thì quay người gật đầu với những người khác, sau đó hắn cùng hai người lính đi lên lầu, chỉ để lại đám người Triệu gia trợn mắt há mồm ở bên dưới.

Hôm nay là ngày tết của Triệu gia nhưng hình như tất cả đều phát hiện ra Trương Thanh Vân là nhân vật chính.

Điều này có lẽ liên quan đến Triệu Giai Ngọc, ông cụ yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Ông cụ có rất nhiều con cháu nhưng trước nay không hề gọi người nào, hơn nữa lại gọi một người ngoài đi lên, đồng thời lại là một người làm Triệu gia mất hết mặt mũi, đúng là quá khác lạ.

Hôm nay Triệu tướng quân hình như rất hào hứng, ông liên tiếp đánh năm ván cờ với Trương Thanh Vân, hơn nữa Trương Thanh Vân lại biết nhường, vì vậy làm ông cụ cảm thấy rất vui. Trương Thanh Vân thấy ông cụ cao hứng thì dùng lời uyển chuyển khuyên đi đến Lĩnh Nam.

Ông cụ rất mẫn cảm, khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói vậy thì vẻ mặt rất khó coi, ông nói:

- Thế nào mà cả ngày cứ ồn ào về một chủ đề như vậy? Già thì chết, đây là quy luật tự nhiên, đi Lĩnh Nam thì có thể trường sinh bất tử sao?

Ông cụ nổi nóng thì uy thế kinh người, đám lính cần vụ ở bên cạnh và những bác sĩ lập tức câm như hến. Trương Thanh Vân cũng cảm thấy một loại sát khí, hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng trong lòng không thể không thừa nhận có chút căng thẳng.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới hít vào một hơi rất khó khăn, hắn cưỡng ép tâm tư và dùng kế sách vu hồi. Hắn nói về Triệu Giai Ngọc, nói rằng vài ngày trước đi thăm ông cụ trở về thì cuộc sống của nàng không được bình ổn, trong lòng mình rất lo lắng.

Trương Thanh Vân lại nói Triệu Giai Ngọc và mình còn chưa kết hôn, mỗi ngày nàng lúc nào cũng nghĩ về vấn đề ông đến tham gia hôn lễ, thậm chí có ngày được nhìn thấy cháu.

Trương Thanh Vân càng nói càng lưu loát, càng nói càng tiến vào trạng thái, vẻ mặt ông cụ dần hòa hoãn. Cuối cùng ông híp mắt nhìn hắn rồi đột nhiên mở miệng:

- Đáng tiếc là cậu không đi lính, nếu không nhất định chẳng phải là lính đào ngũ.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn ngẩng đầu thấy vẻ mặt của ông cụ đã hòa hoãn, không còn khí thế như vừa rồi, trong mắt mơ hồ còn có chút vui vẻ. Vì vậy Trương Thanh Vân không khỏi cảm thấy mừng rỡ, cảm thấy mọi chuyện đã chuyển biến tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK