Hắn vung tay lên, quăng một thứ màu trắng qua.
Ngọc Tiêu cung chủ tiếp lấy, cúi đầu nhìn thì giận tím mặt, run giọng nói: “Ngọc Hoàng tiền bối, đây là có ý gì?”
Thứ màu trắng trong tay nàng ta chính là một cây xương, hơn nữa là một cây xương rách nát, trên mặt phủ kín những vết tích kỳ quái, còn mang theo thứ chất lỏng nhớp nháp tanh hôi, như thể là nước dãi của chó.
“Ngọc Hoàng tiền bối, ngài dùng một thanh xương chó làm sính lễ, chẳng lẽ là cố ý làm khó dễ Hàn Nguyệt Cung ta chăng?”
Nàng ta không thể kiềm chếđược cơn tức trong ngực, tức giận đến sắc mặt xanh mét, tay chân run rẩy, nói: “Kiều Kiều là thân thể ngũ hành của Hàn Nguyệt Cung ta, chẳng lẽ tiền bối định dùng một cây xương là đuổi Hàn Nguyệt Cung ta đi? Hàn Nguyệt Cung ta cũng là một trong tam cung ma đạo, thánh địa đường đường, khó có thể chịu được loại nhục nhã thế này, mong tiền bối hãy thu cây xương này lại đi! Không thì Hàn Nguyệt Cung ta dù cá chết lưới rách cũng phải chiến đấu với tiền bối tới cùng!”
Nàng ta tức giận ngút trời, không hề thua kém đấng mày râu, chỉ thấy từng món cấm bảo trong Hàn Nguyệt Cung bắt đầu thức tỉnh, tản ra những rung động kinh người, vô cùng khủng bố.
Quả thật nàng ta động ý cá chết lưới rách.
Đông Hoàng Thiên đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngọc Tiêu cung chủ nói không sai. Ngọc Hoàng tiền bối ngài tuy quý vì Vu Hoàng, nhưng cũng nên biết đạo lý trước sau. Mục nhi nhà ta đã cùng Hàn Nguyệt Cung đính hôn, sính lễđã hạ. Ngọc Tiêu cung chủ đã đồng ý chuyện hôn nhân này với Thái Dương Thần Cung ta. Hiện giờ Ngọc Hoàng tiền bối muốn cướp đi đám hỏi mà Thái Dương Thần Cung ta đã định ra này, e là không hợp lý thì phải?”
“Các ngươi…”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng động một ngón tay, thản nhiên nói: “Đây là tìm đường chết sao?”
Trên người hắn, một luồng hơi thở cấm bảo phóng lên làm cho người ta tim đập nhanh. Đây là uy năng của cung Hàn Trác, hơi thở của cấm bảo, được hắn lấy thân thể Vu Hoàng thúc giục nên vô cùng khủng bố.
Ngọc Tiêu cung chủ và Đông Hoàng Thiên liếc nhau, trong lòng hoảng sợ. Bọn họ thật không ngờ là vị Vu Hoàng này lại dẫn theo cấm bảo trên người. Uy lực của cấm bảo đã là vô cùng vô tận, nếu được một vị Vu Hoàng thúc giục thì uy năng của nó có thể hủy thiên diệt địa, ngoại trừ Vu Hoàng thì không có ai có thểđịch lại!
“Chỉ có, chỉ có mời ra thân thể tổ sư khai phái thì mới có thể trấn trụ được người này!”
Ngọc Tiêu cung chủ run rẩy trong lòng. Khi Nga Hoàng mất đi đã để lại thân thể của mình để trấn áp bí cảnh Quảng Hàn cung. Đó là thân thể của một vị Thánh Hoàng, nếu được cửu tiêu bọn họ cùng nhau thúc giục thêm các loại cấm bảo của Hàn Nguyệt Cung, uy năng của nó thậm chí còn vượt qua Vu Hoàng, nếu là Vu Hoàng bình thường thì đều có thểđập chết được!
Nhưng hiện giờ cửu tiêu cũng không phải là một thể, nếu dùng đến thân thể Nga Hoàng thì Quỳnh Tiêu chưa chắc đã đồng ý. Thần Tiêu nương nương thuộc cửu tiêu đã chết, những vị Nhân Hoàng khác của Hàn Nguyệt Cung chưa chắc đã đồng ý cùng cá chết lưới rách với vị Ngọc Hoàng này.
Nếu dùng thân thể Nga Hoàng giao chiến với Ngọc Hoàng, khi đó e là Hàn Nguyệt Cung sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, bí cảnh Quảng Hàn cũng sẽ bịđánh nát!
“Còn một cách nữa, đó là khiến Ma Hoàng tự mình giáng lâm xử lý tên Ngọc Hoàng đáng giận này!”
Không phải là nàng ta chưa từng có suy nghĩ này, nhưng lúc này Ma Hoàng lại bận bịu không rảnh tự mình giáng đến. Nếu ông ta có thể tự mình đến, ngay trước mặt nhiều thánh địa làm cho người ta biết quan hệ giữa nàng và Ma Hoàng, e là khi đó Hàn Nguyệt Cung sẽ gặp phải vạn kiếp bất phục!
Nàng trầm ngâm một lát, đột nhiên cười khúc khích, nói: “Ngọc Hoàng tiền bối, vãn bối đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Diệp Húc thản nhiên ừ một tiếng, liếc Đông Hoàng Thiên một cái, mỉm cười nói: “Tiểu bối kia, Ngọc Tiêu đã không có ý kiến nữa, ngươi còn có ý kiến không?”
Đôi tay Đông Hoàng Thiên run lên nhè nhẹ, hắn đột nhiên cười to nói: “Vãn bối đương nhiên không có ý kiến! Chúc mừng đám hỏi giữa Hàn Nguyệt Cung và Ngọc Hoàng tiền bối, cáo từ!”
Hắn tức giận vạn phần trong lòng, phất tay áo rời đi, lửa giận ngập trời, thậm chí khiến cho không trung bí cảnh Quảng Hàn cung cháy một mảng đổ thẫm, gần như hòa tan cả hư không!
“Lần này, e là Hàn Nguyệt Cung ta đã hoàn toàn đắc tội Thái Dương Thần Cung rồi…” Ngọc Tiêu cung chủ nhìn Đông Hoàng Thiên rời đi, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Diệp Húc khẽ ho một tiếng, liếc người phụ nữ này một cái, thản nhiên nói: “Ngọc Tiêu, đệđệ Diệp Thiếu Bảo của ta bị ngươi nhốt ở nơi nào? Mau giao đệđệ ta ra đây, đừng ép bản hoàng phải giết người!”