Mục lục
[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị tướng quân thống lĩnh tám ngàn vu sĩ kia cũng là một vị cao thủ tu thành nguyên đan. Hắn thao khống trận pháp không chút loạn, như cánh tay điều khiển vậy, hẳn là đã huấn luyện thật lâu rồi.

Diệp Húc nhìn một lát, trong lòng có hiểu rõ hơn về uy lực của thiết kỵ Đại Tần: “Quân tinh nhuệ đại Tần, một mình đấu thực lực không cao. Nhưng nếu liên hợp lại một chỗ, chính là lực lượng kinh khủng. Nhân số càng nhiều, thực lực càng mạnh! Loại kỹ xảo trong quân này, cũng không thích hợp tăng cường sức chiến đấu của vu sĩ. Nó không có chút ích lợi gì với việc tăng tu vi cảnh giới của vu sĩ, chỉ thích hợp tác chiến với quy mô lớn.”

“Diệp sư thúc, mời đi bên này!”

Ngọc Sanh quận chúa đi trước dẫn đường, đưa mọi người tới phủ Xương vương. Nhưng còn chưa tiếp cận, Diệp Húc đã cảm giác được trong vương phủ có không ít khí tức hùng mạnh. Loại khí tức này phân loạn phức tạp, hẳn là tới từ các đệ tử các môn phái.

“Sư thúc, sư tỷ, Vũ Văn sư huynh, chúng ta đi vào trong, tới Xương vương phủ cả ta, cho dù là Ngụy Hiên sư bá cũng không dám làm càn.” Ngọc Sanh quận chúa cười nói.

“Hóa ra là Diệp sư thúc!”

Một thanh âm đột nhiên truyền tới, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy Tất Phượng Sơn và Mộ Dung Thùy chậm rãi đi tới. Tòa thanh đồng bảo điện trong tay Tất Phượng Sơn chỉ lớn nhỏ ba tấc, linh lung tinh xảo.

Hắn sắc mặt thản nhiên cười nói: “Mấy vị thế huynh của Mộ Dung gia, vị này là phong chủ Quan Tinh Phong của Thánh Tông ta, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!”

Bên cạnh Mộ Dung Thùy có mấy người thanh niên, thân khoác áo giáp, hẳn là cao thủ trong quân. Tuổi tác bọn họ không lớn, nhưng tu vi thâm hậu, phần lớn đều là cường giả tam đan cảnh. Thậm chí có một người đã cô đọng ra nguyên đan. Trên đỉnh đầu hắn một viên nguyên đan lên xuống chìm nổi.

Những người này và Mộ Dung Thùy vừa cười vừa nói, nghe thấy lời của Tất Phượng Sơn, tất cả mọi người sắc mặt trở nên âm trầm, đều nhìn lại Diệp Húc.

Mộ Dung Thùy cười lạnh nói: “Diệp sư thúc mạng của ngươi thật đúng là dài, không ngờ còn chưa chết!”

Diệp Húc mỉm cười nói: “Nhờ phúc nhờ phúc, ăn được ngủ được. Hiền chất tu vi của ngươi cũng có chút tịnh tiến, thật đáng mừng.”

Mộ Dung Thùy cười khanh khách không ngừng, kêu lên nói: “Diệp Thiếu Bảo, lần trước ở Vạn Cổ Ma Vực ngươi chạy thoát, ta hiện giờ muốn nhìn xem ngươi trốn tới chỗ nào?”

“Ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo?”

Một thanh niên quân sĩ sắc mặt xanh mét, đi về phía trước nửa bước, giơ tay chỉ vào mũi Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Đem Thiết Huyết chiến kỳ và Quy Linh Phụ Ma đại trận ra đây, quỳ xuống dập đầu nhận tội!”

Diệp Húc sắc mặt trầm xuống, trong lòng khó chịu gấp đôi. Kim tinh khí của hắn bị Ngụy Hiên lấy, trong lòng đã một bụng bực mình, nghe vậy cười nói: “Ngươi là ai?”

Ngọc Sanh quận chúa sắc mặt khẽ đổi, tiến nhanh tới trước lạnh giọng nói: “Mộ Dung gia thế huynh, nơi này là Xương Vương phủ, không phải Mộ Dung gia các ngươi! Diệp sư thúc là quý khách ta mời tới, các ngươi ai dám động tới hắn, đó là đối nghịch với Xương Vương phủ ta.”

Lại một quân sĩ Mộ Dung gia tiến tới, che trước người nàng, mỉm cười nói: “Quận chúa ra mặt, chúng ta hẳn là phải nhượng bộ. Tuy nhiên tiểu tử này cướp đi bảo vật Mộ Dung gia, lại liên tiếp làm nhục đệ đệ ta. Nếu không xử trí hắn, thể diện của Mộ Dung gia ta để đâu?”

“Đúng, không xử trí hắn, thể diện Mộ Dung gia trong quân để đâu, không còn chút nào nữa!” Một đệ tử Mộ Dung gia khác cười lạnh nói.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, lão ngũ, ngươi trước tiên bắt lấy hắn, lấy đại hình trong quân mà chăm sóc hắn!”

“Họ Diệp ngươi nghe cho kỹ, ta Mộ Dung gia Mộ Dung Thịnh!”

Quân sĩ thanh niên kia trên đỉnh đầu hiện lên một khẩu đan đỉnh, trong đỉnh một quả ảo đan màu đen, ngạo nghễ cười nói: “Nghe nói ngươi liên tiếp ức hiếp đệ đệ của ta. Niệm ngươi là người của Thánh Tông, ta không giết ngươi, chỉ cần ngươi dập đầu nhận tội, ta đoạn đi hai tay hai chân ngươi…”

Ba!

Thân hình Diệp Húc đột nhiên cao ngất, thân hình gầy như khô trúc, bàn tay to giống như che trời. Một chưởng đánh xuống, chụp Mộ Dung Thịnh thành thịt vụn, lập tức tán đi nguyên công, vỗ vỗ tay thản nhiên nói: “Ta hỏi tính danh người, không phải cho ngươi lẩm bẩm nhiều lời vô nghĩa như vậy mà muốn biết người chết trong tay ta tên gọi là gì. Dám dùng ngón tay chỉ vào mũi ta, đó là tử tội”

Rầm rầm!

Sau khi Mộ Dung Thịnh chết, ngọc lâu nổ tung, tất cả chất chứa trong ngọc lâu rơi rụng xuống đất.

Diệp Húc tay áo vung lên, thu hồi hết thảy những thứ này, hướng đám người Mộ Dung Thùy mỉm cười nói: “Tiểu tử này tuy rằng đắc tội ta, nhưng tội không lây sang bạn bè, ta tha cho các ngươi một mạng, đều cút đi cho ta!”

Đám người Mộ Dung Thùy hai tay run rẩy, còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Diệp Húc ra tay quá nhanh, Mộ Dung Thịnh lời còn chưa nói xong đã bị hắn chụp một cái chết toi. Những người khác của Mộ Dung gia căn bản chưa kịp phản ứng, không kịp nghĩ tới chuyện cứu viện thì Mộ Dung Thịnh đã bị hắn chụp thành thịt vụn rồi.

“Khốn khiếp, giết ngũ đệ của ta, hôm nay không chỉ đoạn tứ chi của hai ngươi. Huyết hải thâm cừu đương nhiên nợ máu phải trả bằng máu!” Mấy người Mộ Dung gia lửa giận ngập trời, đều tự mình tế khởi vu bảo, sát khí lành lạnh.

Mộ Dung Thùy lạnh lùng nói: “Họ Diệp ngươi giết ngũ ca ta, cho dù là thiên vương lão tử tới đây cũng không thể nào cứu được ngươi!”

Tất Phương Sơn thở dài nói: “Diệp sư thúc quỳ xuống nhận sai có gì ngại đâu? Ngươi nếu quỳ xuống nhận sai, người khác nghe xong, đều phải giơ ngón tay cái lên, tán thưởng ngươi là một hán tử. Hiện giờ trở mặt giết người, một bộ dạng ma đầu, hành vi khiến người khinh thường vô cùng. Cho dù là ta, cũng không đồng ý với những gì sư thúc đang làm.”

Diệp Húc ánh mắt dừng ở trên người hắn, trong mắt sát khí nẩy ra, mỉm cười nói: “Tất sư điệt, ngươi còn dám nói nhiều nữa, có tin sư thúc xử ngươi luôn không?”

Tất Phượng Sơn sắc mặt khẽ biến, lắc đầu cười nói: “Sư thúc, những gì ngươi làm người người oán trách! Tuy nhiên dù sao ngươi cũng là sư thúc của ta, tiểu chất sẽ không động thủ với ngươi. Tự nhiên có huynh đệ Mộ dung gia đối phó ngươi.”

Hắn thở dài nói: “Mộ Dung Thịnh thế huynh chính là thiên tướng trong quân Tần. Ngươi giết tướng quân Tần, chỉ sợ cho dù là Xương Vương cũng không bảo hộ được ngươi.”

Lý Tú Anh đứng ra, thả nhiên nói: “Tất sư huynh, chúng ta dù sao cũng là đồng môn. Ngươi giúp người ngoài nói chuyện, chỉ sợ về sau tình lý đều không được nha.”

Cung Ngọc Nương cười khanh khách nói: “Ngươi cánh tay vặn ra bên ngoài, chẳng lẽ không sợ đau sao?”

Vũ Văn Hạo điềm nhiên nói: “Giết tướng quân đại Tần thì thế nào? Loại khốn khiếp này dám đắc tội Diệp sư thúc, muốn sư thúc quỳ trước hắn. Còn muốn chém đứt tứ chi của sư thúc, chính là chết chưa hết tội. Mộ Dung thế gia các ngươi là đại thế gia, Vũ Văn gia ta cũng không yếu!”

Vũ Văn Hạo tới từ Vũ Văn thế gia, cũng là một trong bảy mươi hai thế gia. Tuy nhiên xếp hạng gần cuối, thực lực so ra kém Mộ Dung gia, nhưng là có không hề ít đệ tử nhậm chứ trong quân Tần.

Hô!

Một đệ tử Mộ Dung gia không kìm nổi nữa, tế khởi đan đỉnh đánh tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Ít nói nhảm, giết ngũ đệ của ta, thù này bất cộng đái thiên.”

Diệp Húc đứng thẳng bất động, đợi đan đỉnh kia tới trước người, lúc này mới há mồm hút một cái. Chỉ thấy đan đỉnh này càng lúc càng nhỏ, bị hắn hút vào trong bụng. Chư thiên thập đạo vận chuyển, nháy mắt luyện hóa, dung nhập vào bản thân.

Hắn há mồm phun một cái, tên đệ tử Mộ Dung gia kia bị chân nguyên của hắn phun ra, nện ở trên người đối phương. Chỉ thấy đệ tử Mộ Dung gia kia thân hình đột nhiên bạo mở, cũng là bởi vì không có đan đỉnh, thân thể hắn không thể chịu đựng được nhiều chân nguyên như vậy. Chân nguyên bản thân không thể chống đỡ mà nổ.

Chiêu thức này của Diệp Húc có thể nói là bá đạo vô cùng, một ngụm nuốt vu bảo của đối phương, thậm chí không hề động thủ, liền giết chết một cao thủ đan đỉnh kỳ.

Lúc này có không hề ít vu sĩ phát hiện ra tình huống nơi này, đều đi ra xem xét, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều cả kinh.

“Đây là công pháp gì, ngay cả vu bảo cũng có thể ăn sống!”

“Thiếu niên này rất mạnh mẽ, ta lần đầu nhìn thấy vu sĩ ăn vu bảo.”

“Hình như là người của Hoàng Tuyền Ma Tông, lần này Hoàng Tuyền Ma Tông phái tới đây không ít thiên tài đệ tử. Tu vi mỗi người không kém, không hổ lại ma đạo đại phái.”

“Chư thiên thập đạo?”

Tất Phượng Sơn mắt sáng lên, trong lòng không khỏi mừng rỡ, thầm nhủ: “Tiểu tử này xứng đáng chết trong tay của ta. Không ngờ hắn tu luyện chư thiên thập đạo, lại không biết ta tu luyện U Minh thập đạo đã lâu ngày. Chỉ cần tế luyện được hắn thành vu bảo, ta không chỉ có thể giao hảo được với Mộ Dung gia, còn có thể dùng thân thể hắn, luyện chế thành một kiện vu bảo cực kỳ khủng bố!”

Hắn đang muốn động thủ, âm thầm tế luyện Diệp Húc, đột nhiên chỉ nghe thấy trong Xương Vương phủ truyền ra một thanh âm rất nặng: “Dừng tay!”

Thanh âm này rất uy nghiêm, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tướng quân trung niên từ Xương Vương phủ đi ra. Phía sau hắn không ít vu sĩ quần áo đủ màu sắc, hẳn là tinh anh tới từ các môn phái.

Ngọc Sanh quận chúa vẻ mặt vui mừng, bước tới trước, lôi kép tay tướng quân trung niên kia, vô cùng thân thiết, líu ríu nói cái gì đó không ngừng.

“Vị này chính là Xương Vương?”

Diệp Húc cẩn thận đánh giá, chỉ thấy Triệu Xương niên kỉ không biết thế nào, nghĩ tới hắn tu luyện ra tam thần cảnh, tuổi cũng không nhỏ đi.

Người này mặc giáp trụ, mi tâm mở rộng, bên trong có một lốc xoáy, nổi lên một bảo ấn cực kỳ nhỏ.

Diệp Húc muốn nhìn kỹ hình dạng bảo ấn kia, chỉ thấy mi tâm Triệu Xương đột nhiên khép kín, bảo ấn biến mất không thấy.

“Vị này chính là Hoàng Tuyền Thanh Tông Diệp phong chủ Quan Tinh phong?”

Triệu Xương nghe Ngọc Sanh quận chúa giới thiệu, sắc mặt không khỏi biến đổi, đánh giá Diệp Húc, thấy tu vi Diệp Húc không cao, là vu sĩ đan đỉnh kỳ trong lòng kinh ngạc, chắp tay nói: “Diệp phong chủ, đa tạ một đường chiếu cố tiểu nữ. Mời phong chủ nể mặt Triệu mỗ không cần phải ra tay ở đây.”

Diệp Húc lấy lễ tiết ngang hàng mà đáp lễ, cười nói: “Không dám không dám? Tuy nhiên người khác nếu động thủ với Diệp mỗ mà nói, Diệp mỗ cũng không thể không để người khi dễ, xin Xương Vương thứ tội.”

Triệu Xương gật đầu cao giọng nói: “Chư vị đều là khách nhân của Triệu mỗ, xin chư vị nể mặt Triệu mỗ. Trong Đồng Quân này mọi người hòa thuận, không nên động thủ.”

Thanh âm của hắn vang dội, truyền khắp phạm vi trăm dặm. Lập tức hắn liếc mắt nhìn đám người Mộ Dung gia thản nhiên nói: “Mấy vị Mộ Dung gia, các ngươi cũng không ngoại lệ.”

Đám người Mộ Dung Thùy nén giận, không dám nói nhiều.

Triệu Xương cười ha hả, nói: “Chư vị, Triệu mỗ thiết yến tại hàn xá, khoản đãi chư vị quý khách, mong rằng mọi người nể mặt, Diệp phong chủ, mời!”

“Xương Vương khách khí!”

Diệp Húc và đám người Cung Ngọc Nương hướng tới Xương Vương phủ mà đi. Tất Phượng Sơn theo phía sau họ, sắc mặt âm tình bất định. Đám người Mộ Dung Thùy thì sắc mặt càng thêm khó coi.

“Sư huynh, tiểu tử này giết hại hai vị ca ca, chẳng lẽ cứ để hắn kiêu ngạo như vậy?” Mộ Dung Thùy thật sự khó có thể nhịn được xuống, không kìm nổi oán hận nói.

“Sư đệ, ngươi yên tâm, tiểu tử này trốn không thoát tay của ta, ta hiện tại thay hai vị Mộ Dung thế huynh báo thù!”

Tất Phượng Sơn ánh mắt chớp động, âm thầm tế khởi U Minh thập đạo. Chỉ thấy mấy đạo quầng sáng u ám hướng đỉnh đầu Diệp Húc rơi đi. Quầng sáng lưu chuyển, theo đỉnh đầu Diệp Húc chạy tới tận bàn chân.

Tất Phượng Sơn cười ha hả, đắc ý dạt dào nói: “Chư vị mời xem, ta muốn giết hắn, không cần tốn nhiều sức!”

Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Diệp Húc quay đầu lại, ánh mắt dày đặc sát khí nhìn hắn.

Tất Phượng Sơn trong lòng máy động, đột nhiên thấy không ổn, vội vàng tế khởi thanh đồng đại điện. Tòa thanh đồng bảo điện này mới bay lên, chỉ thấy Diệp Húc oanh ra một quyền, đem bảo điện này đánh xuyên qua. Nắm tay dừng ở trên người hắn, nguyên đan bị một quyền này đánh dập nát, thân thể nổ một tiếng ầm ầm, hóa thành sương máu.

“Chết tiệt, lấy thực lực của ngươi, cũng muốn dùng U Minh thập đạo tế luyện ta?”

Diệp Húc điềm nhiên nói: “Chư thiên thập đạo của ta đã tu luyện tới thất trọng, ngươi mới tu luyện tới mấy trọng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng sáu, 2021 18:07
bộ truyện đầu tiên đọc trên web truyenyy
0915313774
07 Tháng mười hai, 2020 23:46
Dcm buff ***lllllll. Đọc cay ***lll. Nhưng vẫn đọc :)
0915313774
07 Tháng mười hai, 2020 13:54
Truyện buff quá đà ***, cảnh giới thì nát bét chả còn hữu dụng, lúc miêu tả thì hay mà tới gặp main 1 đập là chết. Nếu so vs truyện bây giờ lão Trư viết thì đúng là rác
nguyennt
27 Tháng sáu, 2020 18:19
rán đọc xem bố cục của mấy ông cổ đế, chứ main vừa ngu lại kiêu ngạo. biết bị đuổi giết mà cứ tà tà ra vẻ...
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 19:18
main cưới mấy bà vk thế mn =)))
Hieu Le
12 Tháng ba, 2020 21:48
Pfq9zgo 3
Hai Thuong Nguyen
22 Tháng mười một, 2019 19:33
*** main khốn nạn, cưới ko đc vợ thì phá nhà chết cả nghìn đệ tử khác
Thanh Tuấn
24 Tháng mười, 2019 22:38
Truyện có đáng đọc k đạo hữu?
bluewind99
13 Tháng chín, 2019 23:44
29 người đươc UTD cứu gồm những ai vậy nhỉ ngoại trừ Tô Kiều Kiều, Phượng Yên Nhu, Diệp Kỳ, Diệp Lân, Tống Cao Đức, Hiên Viên Quang, Hiên Viên Minh Nguyệt, Ma La Dư, hao thiên khuyển, hùng bi, can sài giao, kim giác, ngân giác
Dương Bảo
13 Tháng sáu, 2019 08:30
truyện viết sai lỗi chính tả nh quá
Dương Bảo
07 Tháng sáu, 2019 12:57
bọn ở dưới sủa cái gì vậy ?
Dương Bảo
07 Tháng sáu, 2019 11:01
viết tắt bố ai hiểu
Dương Bảo
06 Tháng sáu, 2019 23:41
thằng diệp húc này mới đúng là đàn ông
Đoàn Phát Hà
24 Tháng hai, 2019 02:43
.
voquockiet2806
14 Tháng hai, 2019 10:27
bọn hãm l ở dưới sủa cc j v
Nguyễn Đức Kiên
31 Tháng mười, 2018 12:42
tam bất diệt gồm. 1 thân thể bất diệt 2 nguyên thần bất diệt 3 thiên địa pháp tướng bất diệt
Nguyễn Đức Kiên
29 Tháng mười, 2018 12:56
tren tam hoang la tam than vuong canh gom vu to, than vuong va de quan
Nguyễn Đức Kiên
29 Tháng mười, 2018 12:55
tam hoang gom nhan hoang vu hoang thanh hoang
Nguyễn Đức Kiên
26 Tháng mười, 2018 00:56
tam hoàng cảnh
Nguyễn Đức Kiên
26 Tháng mười, 2018 00:56
tam bất diệt
Nguyễn Đức Kiên
26 Tháng mười, 2018 00:54
tam tuong
Nguyễn Đức Kiên
25 Tháng mười, 2018 14:58
tam thai tam duong tam than
BÌNH LUẬN FACEBOOK