Quý Khang chán nản, Xuân Dịch Thủy trưởng lão hảo tâm an ủi: “Ngươi bây giờ còn không có danh tiếng, những người này không đem ngươi để ở trong mắt, là chuyện đương nhiên thôi.”
“Đúng là như thế.” Quý Khang tự mình an ủi.
Đối với uy hiếp của Mộ Dung Thùy, Diệp Húc chỉ là cười cười cho qua, tiếp tục quét nhìn đám người, tìm kiếm đối thủ đáng chú ý.Đột nhiên, một làn gió thơm đập vào mặt, Diệp Húc ngửi thấy hương nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ hoàng tộc đứng trên lâu thuyền cười nhẹ với hắn, nhẹ nhàng đi tới, khẽ cười nói: “Diệp huynh, lần này đối thủ của ngươi có rất nhiều, ngươi muốn trổ hết tài năng, chỉ sợ sẽ có khó khăn rất lớn.” Nàng bề ngoài quyến rũ động lòng người, có vẻ có chút nhu nhược, nhưng trong xương cốt đã có một cỗ anh khí thốt nhiên lộ ra từ trong cơ thể, làm cho nhãn tình người ta không khỏi sáng lên.
Diệp Húc thu hồi mục quang dò xét, chắp tay nói: “Còn chưa có thỉnh giáo?”
“Thất Vương phủ Triệu Ngọc Sanh.” Triệu Ngọc Sanh thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt hắn, cười yếu ớt nói, sau đó không nói thêm gì nữa, mà là mục quang hữu thần nhìn ngắm Diệp Húc, phảng phất đang chờ đợi hắn tự động hướng nàng thuần phục, đầu nhập dưới trướng nàng.
“Nguyên lai là Ngọc Sanh quận chúa.”
Diệp Húc nhàn nhạt nói một câu, hiếu kỳ nói: “Quận chúa, ngươi cho rằng những người kia có thể làm đối thủ của ta?”
Ngọc Sanh quận chúa cho là hắn rụt rè, lúc này mới không lập tức dựa vào chính mình, vừa giận lại vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Xem ra ta không xuất ra chút ít bản lĩnh thực, khó có thể làm cho hắn tâm phục khẩu phục”, nàng cười khanh khách nói: “Diệp huynh, chỉ sợ ngươi còn không biết, hoàng gia chúng ta đem thực lực vu sĩ chia làm ngũ phẩm, dùng ngũ phẩm này để cân nhắc thực lực của vu sĩ, theo thứ tự là tu vi, vu bảo, vu pháp, nguyên thần cùng kinh nghiệm. Cách đánh giá này có thể nói là chuẩn xác nhất, bất quá, Diệp huynh, ở đây có rất nhiều thiên tài của các môn phái thế gia, có không ít người phẩm giai cùng ngươi cân bằng, thậm chí có người thực lực còn ở phía trên ngươi!”
Diệp Húc không khỏi cảm thấy hứng thú, cười nói: “Quận chúa, xin hỏi ta là vu sĩ mấy phẩm?”
“Tam phẩm.” Ngọc Sanh quận chúa dựng thẳng lên ba ngón tay như ngọc, cười nói: “Diệp huynh, ngươi người mang trọng bảo, khó có thể che dấu bảo quang, hiển nhiên có được trọng bảo, ngươi chân nguyên trầm ổn, vu pháp uy lực hẳn là thật lớn, vu sĩ chết ở trên tay ngươi rất nhiều, có thể thấy được kinh nghiệm chém giết của ngươi phong phú, bởi vậy ngươi là tam phẩm vu sĩ.”
Nàng mỉm cười nói: “Dùng thực lực tam phẩm của ngươi, đủ để vượt cấp khiêu chiến, chiến thắng rất nhiều vu sĩ nhất phẩm, nhị phẩm, thậm chí có thể đến cả cao thủ Hỗn Nguyên kỳ đều không phải là đối thủ của ngươi. Diệp huynh, không biết ta nói có đúng hay không?”
Diệp Húc không khỏi đối với nàng lau mắt mà nhìn, Triệu Ngọc Sanh đối vu sĩ phân chia ngũ phẩm, xác thực rất có đạo lý, gật đầu nói: “Quận chúa nói đúng. Quận chúa, theo ý của ngươi, những ngững người kia ai là tam phẩm vu sĩ?”
Ngọc Sanh quận chúa một lòng muốn thuyết phục hắn, nghe vậy cười khanh khách nói: “Diệp huynh, ngươi xem bên thiếu niên sát khí rất nặng bên kia đi, người này tên là àm Kâu, là thiên tài đệ tử của Vạn Kiếm Môn, tu vi đạt tới Hạo Nguyệt kỳ, tu vi của hắn tuy so với Diệp huynh ngươi cao thâm không được bao nhiêu, nhưng người này tinh tu kiếm đạo, kiếm ý tinh thuần, vu pháp chiếm cứ nhất phẩm. Hơn nữa hắn người mang trọng bảo, nghe nói là thanh kiếm bá giả trong kiếm mộ của Vạn Kiếm Môn, vu bảo chiếm nhất phẩm. Người này đã từng xâm nhập vạn yêu quật, ở trong vạn yêu quật tôi luyện kiếm ý kiếm pháp, bởi vậy kinh nghiệm chiếm nhất phẩm. Đàm Khâu là tam phẩm vu sĩ, là kình địch của Diệp huynh.”
Diệp Húc mục quang quét tới, chỉ thấy Đàm Khâu giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn bắn ra bốn phía, hai tai không nghe thấy ngoại sự, chỉ là nhắm mắt ngưng thần, ôn nuôi kiếm khí, không khỏi thầm gật đầu. Ngọc Sanh quận chúa vừa cười nói: “Tên mập bên kia tên là Chu Bất Quần, là Phượng Dương Chu gia đệ tử. Chu gia tại Phượng Dương là thế gia đại phiệt, hắn cũng chiếm cứ tam phẩm, theo thứ tự là tu vi, vu bảo, cùng kinh nghiệm. Chu Bất Quần tiếu lí tàng đao, có không ít người chết trong tay hắn, bị gọi tiếu lí tàng đao Chu béo.”
“Cách đó không xa là bạch y thiếu nữ kia, là bạn tỷ muội của ta trong kinh thành, thứ nữ của phủ tướng quân Bạch gia, tên là Uyển Quân, chiếm cứ tu vi, vu bảo, nguyên thần, kinh nghiệm tứ phẩm. Nàng thiên tư kinh người, sở dĩ vu pháp không có đứng vào hàng ngũ, không phải là vì vu pháp của nàng không ra gì mà là nàng khinh thường tu luyện vu pháp.”
Ngọc Sanh quận chúa chậm rãi mà, giới thiệu từng nhân vật thiên tài của rất nhiều môn phái thế gia cho Diệp Húc, giúp Diệp Húc bất tri bất giác được mở rộng tầm mắt, trong nội tâm đối với kiến thức của nàng không khỏi bội phục vạn phần.
Ngọc Sanh quận chúa thân là Hoàng thất, tình báo phong phú, đối với thiên tài các môn các phái đều rõ như lòng bàn tay, hướng hắn nói lên những người này, thuộc như lòng bàn tay.
Quý Khang đứng ở bên cạnh hai người, chen miệng nói: “Xin hỏi quận chúa, không biết ta là vu sĩ mấy phẩm?”
Ngọc Sanh quận chúa hé miệng cười nói: “Quý huynh là nhân tài mới xuất hiện của Ngũ Độc giáo, bất quá lý lịch còn thấp, không có vu bảo xuất sắc, cũng không có kinh nghiệm chém giết, nguyên thần cũng không xuất chúng, chỉ có tu vi là hạng nhất. Bởi vậy, Quý huynh ngươi chỉ là nhất phẩm vu sĩ.”
Quý Khang ngoan nhưng, có phần chịu đả kích, ngạo khí trong long thoáng chốc mất hết.
Xuân Dịch Thủy cũng động lòng hiếu kỳ, cười nói: “Quận chúa, ngươi cho rằng lão phu như thế nào?”
Ngọc Sanh quận chúa áy náy nói: “Xuân lão cũng là nhất phẩm vu sĩ, kinh nghiệm phong phú mà thôi.”
Xuân Dịch Thủy có chút không phục, cãi chày cãi cối nói: “Lão phu đã tu luyện tới đan đỉnh kỳ, như thế nào chỉ là vu sĩ nhất phẩm được, thấp nhất cũng là nhị phẩm vu sĩ!”
“Xuân lão, ngươi lớn tuổi như vậy, người có tu vi ngang với ngươi cũng không tại số ít, thậm chí có không biết bao nhiêu tu sĩ dù cùng tuổi nhưng tu vi thì vượt xa ngươi, bởi vậy tu vi nhất phẩm không thể được tính.”
Xuân Dịch Thủy xấu hổ vạn phần, hận không thể chảy nước mắt chạy như điên.
Lời bình của Ngọc Sanh quận chúa, cực kỳ công bằng, tuổi của hắn, so với Lệ Thượng Dương còn muốn lớn hơn hai mươi tuổi, tu vi nhưng lại xa xa không bằng bọn người Lệ Thượng Dương, tu vi nhất phẩm xác thực không thể tính được.
“Mộ Dung Thùy lại là vu sĩ mấy phẩm?” Diệp Húc đột nhiên hỏi, miễn cho Xuân Dịch Thủy quá xấu hổ.
Ngọc Sanh quận chúa khi bình luận về người khác một mực phong khinh vân đạm, tín khẩu vô cùng, kể cả khi nói đến tri giao hảo hữu Bạch Uyển Quân của nàng, cũng không có bao nhiêu lời thừa nhận, giờ phút này nghe Diệp Húc nhắc tới Mộ Dung Thùy, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Yêu nghiệt thiên tài của Mộ Dung gia, theo ta thấy, thấp nhất là tứ phẩm rưỡi vu sĩ!”
Nàng dựng thẳng lên hai ngón tay, nói: “Tu vi nhất phẩm, nguyên thần nhất phẩm. Mộ Dung Thùy trời cho trác tuyệt, có được tám tầng ngọc lâu, tu vi vừa dũng mãnh tiến, năm nay mới mười ba tuổi, cũng đã tu luyện tới cảnh giới Hỗn Nguyên bát phẩm. Trong tâm pháp của hắn bao quát chân kinh tinh xà hóa thần, tu luyện nguyên thần cực kỳ tinh diệu.”
Nói đến đây, nàng lại dựng thẳng lên một ngón tay: “Vu pháp nhất phẩm. Thượng cổ dị chủng yêu thú tinh xà mà Mộ Dung gia nuôi dưỡng, tại vu pháp đạt thành tựu cao chân thật đáng tin.”
Nàng dựng thẳng lên ngón tay thứ tư, nói khẽ: “Vu bảo nhất phẩm. Thế gia đại phiệt nằm trong bảy mươi hai đại thế gia như Mộ Dung thế gia tuy là xuống dốc, nhưng có được số lượng vu bảo, y nguyên cực kỳ hùng hậu, vu bảo cấp trấn giáo cũng có thể đơn giản cầm được đi ra.”
“Còn lại bán phẩm là hắn mới ra đời, kinh nghiệm chém giết còn chưa phong phú, bất quá lần này Hoàng Tuyền Ma tông tuyển nhận đệ tử, sẽ có một hồi phong vân, thực lực của hắn đủ để quét ngang đại đa số đối thủ, kinh nghiệm rất nhanh sẽ trở nên phong phú, bởi vậy ta mới nói hắn là tứ phẩm rưỡi vu sĩ. Ừm, không bao lâu nữa hắn liền có thể trở thành ngũ phẩm vu sĩ rồi.”
Quý Khang vẻ mặt cầu xin, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi ta còn hướng hắn khiêu chiến...”
Ngọc Sanh quận chúa an ủi: “Quý huynh, Mộ Dung Thùy nói đối với ngươi không có hứng thú, chính là khẳng định đối với ngươi không có hứng thú, ngươi không cần phải lo lắng.”
“Còn không bằng đừng có an ủi ta...” Quý Khang càng thêm chú ý đã bị đả kích muốn chết đi được.
Diệp Húc mục quang chớp động, rơi vào trên người Triệu Ngọc Sanh, cười nói: “Không biết quận chúa ngươi là vu sĩ mấy phẩm?”
Ngọc Sanh quận chúa mỉm cười, có chút tự phụ, thản nhiên nói: “Ngọc Sanh tự nhiên là ngũ phẩm vu sĩ.”
Nàng anh khí bức người, cười nói: “Vu pháp, vu bảo, nguyên thần, tu vi, Diệp huynh chắc hẳn không cần phải hoài nghi Ngọc Sanh a? Về phần kinh nghiệm chém giết, khi ta được tám tuổi liền theo phụ vương đi chiến trường Tần Hán, trải qua chém giết, ẩn hiện tại trong đại mạc, thẳng đến năm ngoái mới trở lại kinh thành! Trong thiên hạ nếu bàn về kinh nghiệm chém giết phong phú, ta có thể tính là một trong số đó.”
Diệp Húc đối với nàng cũng có chút bội phục, kim chi ngọc diệp hoàng thất như nàng lại cũng trên chiến trường nuôi dưỡng tính huyết của chính mình, xác thực khiến người khâm phục.Rất nhiều danh môn đại phiệt đệ tử, ỷ vào thân phận của mình, sống an nhàn sung sướng, so với Ngọc Sanh quận chúa quả thực kém cách xa vạn dặm.
“Xin hỏi quận chúa, hai vị hoàng huynh của ngươi lại là vu sĩ mấy phẩm?”
Ngọc Sanh quận chúa lộ ra vẻ trịnh trọng, nghiêm nghị nói: “Hai vị hoàng huynh này của ta tự nhiên cũng là ngũ phẩm vu sĩ...”
Tinh quang trong mắt Diệp Húc bắn ra bốn phía, đột nhiên cười nói: “Quận chúa, chắc hẳn các vương phủ trong Hoàng thất các ngươi cũng có tranh đấu, không bằng ta và ngươi liên thủ, trong cuộc đại tuyển chọn loại bỏ hai hoàng huynh của ngươi ra ngoài, như thế nào?”
Ngọc Sanh quận chúa dở khóc dở cười, đôi mắt lưu chuyển, áy náy nói: “Diệp huynh, thực không dám đấu diếm, mấy Đại Vương phủ bọn ta xác thực đang tranh đấu gay gắt, trước khi đến đây phụ vương nói cho Ngọc Sanh, nếu là có thể loại bỏ được hai vị hoàng huynh liền toàn lực làm. Ừm, có lẽ trong lòng hai vị hoàng huynh cũng có tính toán như thế. Bất quá Diệp huynh, ngươi chỉ là tam phẩm vu sĩ, chỉ sợ còn không có tư cách lien minh với Ngọc Sanh.”
Nàng nhẹ nhàng cười, nói: “Không bằng như vậy, Diệp huynh ngươi đầu nhập vào dưới trướng Ngọc Sanh, Ngọc Sanh đưa cho Diệp huynh một môn pháp môn rèn luyện nguyên thần, như vậy, đợi một thời gian nữa Diệp huynh tất nhiên là tứ phẩm vu sĩ, so với đệ tử của những danh môn đại phái kia cũng không yếu hơn bao nhiêu.”
“Muốn ta làm nô bộc cho ngươi sao?”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Quận chúa, Diệp mỗ từng làm nô tài một lần, không muốn làm tiếp lần thứ hai. Tiểu đệ mặc dù là bình dân, nhưng thích một mình tự do tự tại, chuyện đầu nhập dưới trướng quận chúa vẫn là đừng nhắc lại thì hơn.”
Lúc trước Đông Hoàng Mục cũng muốn thu hắn làm nô, lại bị Diệp Húc quả quyết cự tuyệt, trong nội tâm vẫn đối với Đông Hoàng Mục cực kỳ khó chịu, nếu không phải Ngọc Sanh quận chúa cùng hắn nói chuyện rất vui vẻ, Diệp Húc cũng sẽ trở mặt tại chỗ.
Trong mắt Ngọc Sanh quận chúa phát ra một tia tinh quang, đối với hắn có chút thưởng thức, cười nói: “Diệp huynh giết người không chớp mắt, thân chịu danh đầu lão ma, nghĩ đến Ngọc Sanh cũng thấy khó có thể thuyết phục ngươi. Cũng được, Ngọc Sanh liền tạm thời cùng Diệp huynh liên thủ, nếu là Diệp huynh chống đỡ không nổi, tùy thời có thể đầu nhập dưới trướng của ta, Ngọc Sanh như trước hoan nghênh.”
Diệp Húc mỉm cười, gật đầu đáp ứng.
Ngọc Sanh quận chúa mỉm cười rời đi, hướng một tam phẩm vu sĩ khác đi đến, cư nhiên tính toán lôi kéo them càng nhiều nhân thủ. Dùng thân phận cùng địa vị của nàng lập tức có không ít người cam tâm tình nguyện đầu nhập dưới trướng nàng.
Mà hai vị thế tử Triệu Hợi, Triệu Du cũng qua lại trong đám người, không ngừng lôi kéo nhân thủ.
Sau một lúc lâu, hai người nhất tề hướng Diệp Húc đi đến.
Triệu Du đoạt trước một bước, mỉm cười nói: “Một bộ tâm pháp sáu tầng, tăng thêm một quyển yếu quyết rèn luyện nguyên thần, Diệp Thiếu Bảo, giá cả như vậy có thể mua được ngươi hay không?”
Diệp Húc chậm rãi lắc đầu, ngữ khí của Triệu Du phảng phất như đang mua một kiện hàng hóa, làm cho hắn khó chịu gấp đôi.
Triệu Du có chút không vui, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, đừng quá xem trọng chính mình, ngươi còn không đáng đồng tiền! Bất quá hôm nay, Tiểu Vương ta cầu hiền nhược khát, không cùng ngươi so đo. Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì, mới bằng lòng trở thành nô tài của Tiểu Vương?”
Trong mắt Diệp Húc hàn quang lập loè, mặt mỉm cười, mở miệng cười nói: “Cút!”! ~!