“Mồi khác? Diệp sư đệ, khẩu vị của ngươi càng lúc càng lớn rồi đó.”
Ứng Tông Đạo chớp chớp mắt, cười nói: “Con gái ta thiên sinh lệ chất, quốc sắc thiên hương…”
Diệp Húc thấy thật sự chẳng thể đòi thêm thứ gì từ Ứng Tông Đạo đành phải bỏ qua, đồng ý chuyện này. Ứng Tông Đạo lập tức lấy tổ sư khai phái của thập đại ma điện ra khỏi ngọc lâu, Diệp Húc lập tức thu vào trong ngọc lâu của mình.
“Sư đệ, ngươi hơi quá đáng rồi.”
Ứng Tông Đạo ngẩng đầu nhìn ngọc lâu của Diệp Húc, không khỏi lắc đầu rồi bật cười một tiếng, nhẹ nhàng bay đi, cười nói: “Ngươi lại dám phỏng tạo bảo vật trời ban, phỏng tạo ra một cái ngọc lâu mười lăm tầng, giờ ta xem ngươi đi lừa gạt người khác như thế nào nữa.”
“Sư huynh, ta còn có một tòa bảo tháp mười một tầng nữa.”
Diệp Húc cười ha hả rồi tế Di La Thiên Địa Tháp lên, chỉ thấy Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông đột nhiên lảo đảo một cái, suýt tí nữa thì từ trên không trung ngã xuống.
Diệp Húc cười ha ha, thu hồi ngọc lâu và bảo tháp, cảm thấy khá mỹ mãn.
Kỳ thật, cho dù Ứng Tông Đạo không lấy ra thân thể tổ sư khai phái của thập đại ma điện, hắn cũng sẽ chắn chắn hỗ trợ, giúp Ứng Tông Đạo vượt qua Vu Hoàng nhân kiếp.
Cho tới nay, Ứng Tông Đạo luôn đối đãi hắn không tệ. Lúc trước khi Diệp Húc bái nhập môn hạ Vệ Trăn Thái Thượng trưởng lão, toàn bộ Hoàng Tuyền Ma Tông không một ai thăm hỏi, chỉ có Ứng Tông Đạo một mình tiến đến, bái tế Vệ Trăn, xác lập thân phận Phong chủ Quan Tinh Phong cho Diệp Húc, khiến hắn tuổi còn trẻ đã nắm một tòa linh sơn trong tay, thậm chí còn chỉ điểm hắn tu hành vu đạo.
Ứng Tông Đạo chính là Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, mà lúc đó Diệp Húc mới chỉ là một vu sĩ vừa bước vào vu đạo, hắn đương nhiên không có tâm tư lợi dụng Diệp Húc gì cả.
Hắn làm tất cả đều là dẫn dắt kẻ mới.
Ở Hại Ngoại Tiên Các, Ứng Tông Đạo xuất ra một đạo ngôn pháp chống lại bàn tay của Tinh Đế. Ở Hạ gia Trung Châu, hắn ngăn cản Thánh chủ Hạ gia. Ở Hoàng Tuyền Ma Tông, hắn một chưởng đánh bại Yêu Hoàng của Nguyên Thủy Yêu Tông, đánh cờ với Lý Xương Long ở đế đô Đại Đường, phúng điếu tự trách trên Quan Tinh Phong, những điều đó Diệp Húc đều ghi nhớ trong lòng.
Cho dù Ứng Tông Đạo không có gì cả, cũng không lấy ra gì cho hắn, Diệp Húc cũng sẽ giúp Ứng Tông Đạo một tay, chống lại Vu Hoàng nhân kiếp.
“Ứng sư huynh, Ma Hoàng, hai người này không hổ là Vu Hoàng, mỗi một bước đi đều có suy tính sâu xa, hơn xa ta hiện giờ có thể suy đoán được.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Ma Hoàng sở dĩ kết minh với Ứng Tông Đạo là bởi vì Nhị thái tử Hầu Nhân Vực, con trai Ma Hoàng ẩn núp trong Hoàng Tuyền Ma Tông hơn một trăm năm mươi năm, hơn phân nửa đã nắm hết cửu cấm của Hoàng Tuyền Ma Tông. Bởi vậy Ma Hoàng có tiền vốn để khắc chế Ứng Tông Đạo, cho nên y mới đề xuất kết minh.
Mà Ứng Tông Đạo sở dĩ đồng ý lần kết minh này bởi vì đã xốc hang ổ Ma Hoàng lên, lấy được thân thể tổ sư khai phái của thập đại thần điện, từ trong thân thể các Vu Hoàng này có thể hiểu biết được sự ảo diệu của Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, cũng có tiền vốn khắc chế Ma Hoàng.
Hai người này tài trí có thể nói là kỳ phùng địch thủ, làm bất cứ chuyện gì đều là người thường không thể đoán trước.
“Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển chính là tìm hiểu ra từ trên người mười thân thể Vu Hoàng Ma tộc này.”
Trong ngọc lâu tầng thứ bảy, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy khí thế của mười vị Vu Hoàng Ma tộc giống như trung thiên đại nhạc, chấn động trời đất, nếu không phải là ở trong ngọc lâu của hắn mà ở Hoàng Tuyền Ma Tông thì giờ phút này tất cả mọi người đều bị ép cho biến thành một đám đậu đinh, không biết bao nhiêu người sẽ chết thảm ngay lập tức.
Bên trong khí thế của mười vị Vu Hoàng Ma tộc này không khí có loại khí thế phách tuyệt vô ngần mà còn xen lẫn đủ loại ma khí, trong đó có loại làm nảy sinh tâm ma, đủ để ăn mòn tâm tình của một vị đại vu Tam Bất Diệt cảnh đã tu luyện đến cảnh giới kim cương bất động, khiến lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh bị ma hóa, nguyên thần hóa ma, cuối cùng biến thành một ma đầu chỉ biết giết chóc.
Các Vu Hoàng Ma tộc lơ lửng trên không, khí thế của bọn họ còn tồn tại, hình thành nên đủ loại dị tượng, có thiên ma thần quốc, có Tu La thần quốc, có Luân Hồi Lục Đạo, có Thập Phương U Minh, có Tà Phật thế giới, có Đại Tự Tại La Thiên.
Cấm pháp của thập đại ma điện Hằng Cổ Ma Vực đều có ở nơi đây.
Mười vị Vu Hoàng Ma tộc này mỗi một người đều cực kỳ hùng mạnh, có thể nói là những người xuất sắc trong các vị Vu Hoàng.
Khí thế bọn họ thể hiện cấm pháp mà họ tu luyện khi còn sống. Từ trong khí thế có thể suy diễn ra cấm pháp tương ứng, nhưng điều này rất hao phí tâm thần, cần dùng thời gian rất dài mới có thể suy tính hết cấm pháp ra, hơn nữa cũng không đầy đủ.
Diệp Húc luyện thiên địa pháp tướng của Hạ Tường Đường thành thiên địa pháp tướng thứ hai của mình, suy diễn Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh của Tây Hoàng, nhưng đến nay vẫn chưa từng suy diễn được đầy đủ môn cấm pháp này. Dĩ nhiên đó là vì Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh cực kỳ phức tạp, nó đã gần với cấm pháp đế cấp, một phương diện khác cũng có thể là do tính khó khăn của nó.
“Di La Thiên Tam Thập Tam Thiên Đế!”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, từng vị Thiên đế cổ xưa đi ra từ bản thân hắn, khoanh chân mà ngồi, quan sát thế giới do khí thế của các vị Vu Hoàng Ma tộc biến thành, trong mắt lóe ra thần quang ánh ra thế giới này, lập tức thế giới phản ánh trong mắt bọn họ tan ra từng tảng lớn, hóa thành những hàng văn tự không ngừng lưu chuyển giữa đồng tử.
“Ngọc Hoàng Đại đế, Thanh Đế Hồng Mông, Thập Điện Diêm La, Hàn Nguyệt Tiên Nga, Hạo Thiên Đại Đế, Phật tổ viễn cổ, Vạn Kiếp Lôi Thần, Hoàng Tuyền đạo nhân, tất cả đi ra suy diễn cấm pháp thập đại ma điện cho ta!”
Diệp Húc quát lên một tiếng, từng tôn thiên địa pháp tướng đi ra từ mi tâm hắn, đều tự khoanh chân ngồi xuống, thần quang bắt đầu khởi động trong mắt, suy diễn cấm pháp chất chứa trong khí thế của mười vị Vu Hoàng Ma tộc này.
Thiên địa pháp tướng của hắn nói đúng ra chỉ có một, đó chính là Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân, nhưng trong tôn thiên địa pháp tướng này lại chất chứa đủ loại cấm pháp, các loại thiên địa pháp tướng của các cấm pháp đã tạo thành nên thân hình đầu đội trời chân đạp đất kia của Bàn Vương.
Nhiều thiên địa pháp tướng cùng nhau suy diễn cấm pháp thập đại ma điện như vậy có tốc độ vượt xa suy diễn Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh. Huống chi Diệp Húc từng có được bảy cuốn cấm pháp đầu của Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, đã có được nền tảng chắc chắn. Cứ tốc độ như thế này thì Diệp Húc có thể khẳng định, trong vòng hai tháng hắn tất có thể hoàn thành cuốn thứ tám của thập đại cấm pháp này, cuốn Tam Bất Diệt.
Chỉ cần có được cuốn Tam Bất Diệt của mười môn cấm pháp này là có thể thuận lợi suy diễn ra cuốn Tam Bất Diệt của Bàn Vương Khai Thiên Kinh, chỉ còn thiếu Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh nữa.
“Thiên địa pháp tướng của ta đang bận rộn suy diễn cấm pháp, ta cũng không thể nhàn rỗi được.”
Diệp Húc đi ra ngọc lâu, tâm niệm khẽ động khiến Kiến Mộc thần trượng phóng lên cao, hóa thành một cây thanh mộc đầu đội trời chân đạp đất, lồng lộng đứng ở trên Quan Tinh Phong, thả xuống từng đạo thanh hà bảo vệ linh sơn, hắn mới bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Nếu muốn đi vào Tam Bất Diệt cảnh thì đầu tiên nhất định phải ngưng tụ a chân linh bất diệt, đem thần thức của mình tạo thành trạng thái bất diệt.
Mi tâm hắn mở ra, chỉ thấy trong tử phủ có một mảng hải dương màu vàng, đây là thần niệm của hắn sau khi ngưng tụ hóa thành trạng thái lỏng, giống như kim thủy vậy.
Chỉ cần Diệp Húc động ý niệm là mảng đại dương thần niệm mênh mông nổi sóng, hóa thành sóng dữ thổi quét thiên địa.
Diệp Húc tự nghĩ ra Bàn Vương Khai Thiên Kinh, môn cấm pháp này khoáng cổ tuyệt kim, ngay cả thần niệm của hắn cũng được rèn luyện cho lớn mạnh rước nay chưa từng có.
Hiện giờ thần niệm của hắn đã mạnh hơn hẳn Nhân Hoàng bình thường, đạt tới Nhân Hoàng trung kỳ.
“Luyện thần niệm thành chân linh bất tử, phương pháp tuy ít nhưng xét đến cùng chỉ có một loại biện pháp, đó là ký thác hư không.”
Trong đại não của Diệp Húc, các cấm pháp Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh, Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển và Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh từ từ lưu chuyển, ở trong đôi mắt của hắn hóa ra các loại ảo diệu, đây là pháp môn luyện ra chân linh bất tử mà đám cấm pháp đó ghi lại.
“Thần niệm ký thác hư không là có thể hư không không tan thì ta bất tử.”
Diệp Húc nhìn qua đám pháp môn do cấm pháp ghi lại đó một lượt, thầm nghĩ: “Ký thác hư không, đầu tiên phải rèn luyện thần niệm, đem thần niệm tạo ra đủ loại dị tượng. Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh của Hàn Nguyệt Cung thì đem thần niệm tạo thành một vòng Minh Nguyệt băng cung, Ngọc Thiềm trấn thủ trong đó, ẩn nấp hư không. Mà Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển lại đem thần niệm tạo thành một dòng sông lớn Hoàng Tuyền chảy xuôi giữa hư không. Còn có Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế kinh thì ảo diệu nhất, hóa thành Thiên đình viễn cổ, to lớn hùng vĩ. Chân linh bất diệt của ta nên tạo ra như thế nào đây?”
Hắn cẩn thận suy nghĩ, đám cấm pháp đó thường thường là áp dụng hình thái cấm bảo mạnh mẽ nhất để tạo ra chân linh bất diệt, lấy chân linh bất diệt có hình thái cấm bảo đưa vào hư không. Chân linh bất diệt có hình thái cấm bảo không bị người đánh vỡ nhất, bởi vậy rất khó để khiến đại vu Tam Bất Diệt cảnh mất mạng.
Đại vu Tam Bất Diệt cảnh chết ở trong tay Diệp Húc cũng không hề ít, đám người Hạ Trung Đường, Hạ Tường Đường, Bảo Nguyên đại thiền sư đều lựa chọn đem chân linh bất diệt tạo thành cấm bảo của thánh địa mình.
Hình thái cấm bảo của chân linh bất diệt ngưng luyện càng mạnh, chân linh bất diệt càng không dễ bị phá hủy. Dù người khác có đánh vỡ hư không cũng không thể làm chân linh bất diệt trọng thương hay đánh nát nó.
Nếu không phải Diệp Húc có được mấy môn cấm pháp hoàn chỉnh thì cũng không thể nào nghĩ đến cách nào mới có thể ngưng luyện ra chân linh bất diệt.
Diệp Húc cẩn thận suy xét những cấm bảo mà mình biết, hình thái của các cấm bảo, dị bảo hiện ra trong tâm hắn. Cửu đỉnh Hạ gia, Luân Hồi Thiên Bàn, Thông Thiên tháp, Kiến mộc, Hạo Thiên chuông, Diêm La Thập Điện, Thương Nguyệt thần châu, đám bảo vật đó đều cực kỳ hùng mạnh, có thể dùng hình thái cấm bảo đó để ngưng tụ ra chân linh bất diệt.
Nhưng hùng mạnh nhất thì phải là Di La Thiên Địa Tháp, bản thể của món bảo vật này chính là chứng đạo chi bảo của Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, Thiên đế chi bảo. Trong đương thời, không có một món cấm bảo nào có thể vượt qua được món bảo vật này, thậm chí cả Thánh hoàng chi bảo cũng không được.
“Di La Thiên Địa Tháp quả thực rất mạnh mẽ, thiên hạ vô thất. Nhưng dù sao ta vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy chứng đạo chi bảo của Thiên đế này, cũng không đạt được cấm pháp truyền thừa đầy đủ của Di La Thiên Địa Tháp.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, Di La Thiên Địa Tháp tuy mạnh nhưng dù sao cũng không phải đồ của mình, mà là chứng đạo chi bảo của Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, lấy cấm bảo của người khác đến ngưng tụ ra chân linh bất diệt có vi phạm đến bản tâm của chính mình.
Vu sĩ tu luyện nếu vi phạm bản thân, phản bội chính mình thì sẽ để lại sơ hở trong tâm, không thể tạo ra bất diệt chân chính.
“Cho dù Di La Thiên Địa Tháp có hùng mạnh đến mấy, nhưng nhất định phải bỏ qua.”
Diệp Húc hạ quyết tâm, phủ quyết từng hình thái cấm bảo một, ngược lại nhìn về phía vu bảo mà mình luyện chế ra.
Bên trong vu bảo của hắn chỉ có Càn Khôn đỉnh và ngọc lâu mới có thể sánh với cấm bảo. Càn Khôn đỉnh luyện thành phôi cấm bảo, uy năng mênh mông, nhưng so với ngọc lâu thì vẫn thua kém rất nhiều.
Hơn nữa trong tử phủ của Diệp Húc còn có một tòa Tam Thập Tam Thiên giới, dường như ngọc lâu bảo phủ Tam Thập Tam Thiên. Tử phủ lại là chỗ của hồn phách thần thức, nếu đem chân linh bất diệt tạo ra hình dáng ngọc lâu, hẳn là quyết định tốt nhất.