Thương thế Diệp Húc rất nhanh liền khỏi hẳn, khẽ giãn gân cốt. Hắn ác chiến một trận với Xích Uyên Ma Tôn khiến thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng cùng chân linh bất diệt đều kín đầy vết rách, chữa trị thương thế tương đương với rèn luyện lại một lần nữa, như thế lại càng mạng mẽ hơn lúc trước.
Xích Uyên Ma Tôn chính là một hòn đá mài đao của hắn, tôi luyện cho thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng của hắn càng thêm mạnh.
Con đường tu luyện chỉ có không ngừng giao thủ cùng kẻ khác để biết mình có sơ hở hay không, có lạc lối hay không. Trốn ở một nơi an toàn, tu luyện ngàn năm vạn năm, cho dù đến chết cũng không thể trở thành cao thủ được.
“Ma Tôn, tiếp nào!”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, chỉ thấy chiếc ngón tay của Dao Trì Kim Mẫu dâng lên, biến mất khỏi Phương Trượng tiên sơn.
“Tiểu tử kia, đây là lần thứ ba ngươi ám toán ta, cũng là lần cuối. Xích Đế Ma Môn!”
Xích Uyên Ma Tôn nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung người nhảy lên. Chỉ thấy một tòa Ma Môn từ từ dâng lên, một vị Ma thần viễn cổ đứng ở trước Ma Môn, ma quốc vô thượng sau đầu hắn lại khuếch trương ra to chừng hai mươi trượng.
Vị Ma thần viễn cổ kia chính là Xích Đế hư ảnh trong bát đại Ma Đế. Xích Uyên Ma Tôn đã dùng ra thủ đoạn cuối cùng của mình, chỉ thấy Xích Đế hư ảnh điều khiển Ma Môn bảo vệ sau thân hắn, cung cấp cho hắn sức mạnh vô cùng vô tận.
Rầm!
Xích Uyên Ma Tôn từ trên cao nhìn xuống, một quyền đánh tới, không hề để ý tới Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của Diệp Húc mà tiến sát từng bước một. Ma Môn y vừa ra đã vạn pháp bất xâm, làm cho các loại ấn pháp cấp Thần Vương trong Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của Diệp Húc kia đều không có chút tác dụng nào.
Lúc này đây, y dùng hết sức mạnh toàn thân, muốn đánh bại Diệp Húc trước khi hắn kịp phản ứng.
Trong chớp mắt y đánh ra hàng trăm ngàn công kích, ép cho Diệp Húc phải lui ra sau nghìn vạn dặm, đánh cho thân thể hắn rách tung tóe, nguyên thần và thiên địa pháp tướng gần như sắp nổ tung, có thể nói là dũng mãnh tới cực điểm.
Bốp!
Đầu ngón tay của Dao Trì Kim Mẫu đột nhiên từ trên trời cao đâm xuống, lại trấn áp vị Ma Tôn này.
“***, đừng có chơi như vậy chứ! Có giỏi thì ngươi cùng lão tử đại chiến một trận xem nào!” Xích Uyên Ma Tôn bị ép cho quỳ rạp theo hình chữ đại xuống đất, chửi ầm lên.
Diệp Húc nằm trên mặt đất, gần như không thể động dù chỉ là đầu ngón tay, lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn không ngờ Xích Uyên Ma Tôn còn chưa dùng hết toàn lực, nay lại toàn lực bùng phát đánh cho hắn ngay cả lực phản kích cũng không có nửa phần, chỉ có thể ăn đòn.
“Đạo môn của Thánh Hoàng là vạn pháp bất xâm, thậm chí còn kháng cự được cả quy tắc của Phương Trượng tiên sơn, thật quá cao. Ngay cả Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn cũng không thể lay động hắn dù chỉ một chút, thật quá mạnh!”
Qua thật lâu sau, thương thế Diệp Húc phục hồi như cũ, hắn lại phóng thích Xích Uyên Ma Tôn. Trong chớp mắt khi thoát thân, Xích Uyên Ma Tôn cũng không đánh tới Diệp Húc nữa mà là chạy trốn về phía Phương Trượng tiên sơn.
“Tiểu tử kia, ta là Ma thần hay ngươi mới là Ma thần hả? Xem như lão tử sợ ngươi rồi, không chơi với ngươi nữa.”
Tốc độ y cực nhanh, nhưng còn chưa kịp bay ra khỏi phạm vi tiên sơn thì đã thấy một bàn tay cực lớn giơ đến, khẽ gạt một cái liền ép cho y lại rơi về trong tiên sơn.
Xích Uyên Ma Tôn ba phen bốn bận tính đào thoát nhưng luôn bị bàn tay kia ép về, sắc mặt không khỏi xám ngắt.
“Muội ngươi!”
Y căm giận mắng một câu, bị bàn tay kia ép về bên cạnh Diệp Húc.
“Tiểu tử kia, ngươi tưởng dùng áp lực của ta giúp ngươi đột phá Nhân Hoàng sao, đúng là si tâm vọng tưởng. Ma Tôn ta đã biết thừa quỷ kế của ngươi rồi thì sao cho ngươi thực hiện được nữa?”
Y cũng không ra tay với Diệp Húc nữa, mà đứng nguyên tại chỗ, không hề tính toán đánh đấm gì hết.
“Ma Tôn, ngươi ra tay tiêu diệt ta thì mới có thể rời khỏi nơi đây. Không giết ta, cả đời ngươi cứ ở lại chỗ này đi nhé.”
Diệp Húc thản nhiên nói với ý cười ấm áp trên khuôn mặt: “Giết ta, phân thân của Dao Trì Kim Mẫu sẽ không có ta thúc giục nữa, như vậy ngươi mới có hy vọng trốn thoát. Hay là, Ma Tôn không dám chắc là mình có thể xử lý được ta trước khi ta khiến Dao Trì Kim Mẫu phân thân trấn áp ngươi?”
Hồng quang tỏa ra trong mắt Xích Uyên Ma Tôn, y cười khanh khách nói: “Người Ma Tôn muốn giết, không ai có thể trốn thoát. Tiểu tử, ngươi đã muốn chết như thế thì ta sẽ giúp ngươi.”
Y đầy ý chí quyết đấu, một quyền đánh tới Diệp Húc, nhe răng cười nói: “Ngươi đây là muốn đi đến thế giới kia sao? Tòa tiên sơn này cũng là ngươi lấy được từ thế giới đó chứ gì? Thứ tốt này, xem ra bảo tàng trong thế giới kia còn phong phú hơn cả Xích Đế Ma Giới ta. Ma Tôn ta lập tức giết ngươi rồi đi đánh chiếm thế giới kia, giết sạch tất cả bọn đàn ông, nô dịch tất cả đàn bà, biến nơi đó thành thiên quốc của Ma thần viễn cổ.”
Không qua bao lâu, Diệp Húc liền bị y đánh cho trọng thương, mà Xích Uyên Ma Tôn lại bị một bàn tay của Dao Trì Kim Mẫu ép cho quỳ rạp xuống đất, tức giận mắng chửi không ngừng.
Y liên tục bị Dao Trì Kim Mẫu phân thân trấn áp ba lần, sắc mặt phát xanh phát tím, hận Diệp Húc đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm tính toán xem tiếp theo nên làm sao để trước khi Diệp Húc thúc giục Dao Trì Kim Mẫu phân thân là có thể một chiêu đánh gục tên khốn này.
“Tên tiểu nhân này rất giỏi chịu đòn, rất khó để đánh chết hắn chỉ trong một hai chiêu, trừ phi dùng Ma Môn trực tiếp nghiền nát hắn.”
Xích Uyên Ma Tôn nghĩ ra chiêu hay, cười khặc khặc: “Ấn pháp của tên tiểu nhân này chính là vu pháp cấp Thần Vương, hắn không thể phát huy ra được hết thực lực, nhưng rơi vào tay Ma Tôn ta thì sẽ không tầm thường chút nào. Còn có tâm pháp của hắn kia cũng khá được, còn chưa tu thành Nhân Hoàng mà đã luyện thân thể thành Vu Hoàng, tu vi cũng không hề tệ chút nào. Chờ giết hắn rồi sưu hồn tác phách, lấy ra hết tất cả những thứ đó.”
Y lại nghĩ tới Dao Trì thiên thuyền, nhớ tới Phương Trượng tiên sơn, nhớ tới Di La Thiên Địa Tháp cùng ngọc lâu của Diệp Húc, trong lòng lại càng thêm hăng hái.
“Giết chết hắn, sưu hồn hắn, cướp bảo vật của hắn, chiếm lấy thế giới của hắn!”
Xích Uyên Ma Tôn càng nghĩ càng hưng phấn, liên tục cười to một cách đầy quái dị.
Diệp Húc còn đang cố gắng tu luyện, khôi phục thực lực, ngưng tụ ra thiên địa pháp tướng của mình, nghe thấy tiếng cười như thế không nhịn được nhìn về phía Xích Uyên Ma Tôn. Chỉ thấy người thống trị Xích Uyên Ma Giới này bị đầu ngón tay của Dao Trì Kim Mẫu ấn xuống, không thể động đậy, nhưng lại cất tiếng cười to, vẻ mặt kia trông rất là sung sướng.
Diệp Húc rùng mình một cái: “Vị Ma tôn này, chẳng lẽ là bị kích thích nên đầu hỏng mất rồi? Hay là hắn rất thích bị ngược đãi…”
Nhưng Xích Uyên Ma Tôn nhanh chóng phát hiện ra, kế hoạch của y có vẻ không ổn, Diệp Húc tuy liên tục bị y đánh bại, mỗi lần đều thua vô cùng thê thảm, gần như suýt chết, nhưng tiểu tử này khi thắng khi bại, càng đánh càng mạnh, càng ngày càng khó giải quyết.
Y chỉ bằng thân thể cùng ma quốc vô thượng đã rất khó để đánh ngã Diệp Húc, phải dùng Ma Môn thì mới chiếm cứ thượng phong rõ ràng, nhưng cũng không thể làm gì Diệp Húc, chỉ có dùng Xích Đế hư ảnh mới đánh ngã được Diệp Húc.
“Nếu cứ thế này, chỉ sợ Ma tôn ta thực bị con thỏ đó thịt mất.”
Xích Uyên Ma Tôn âm thầm lo lắng, tu vi y bị Phương Trượng tiên sơn trấn áp chín phần, tu vi có thể dùng tới không đủ một phần. Nếu không phải ở trong Phương Trượng tiên sơn mà là bên ngoài, y muốn trừ bỏ Diệp Húc thì chỉ cần một chiêu là đủ.
Nhưng dưới sự khắc chế của quy tắc trong Phương Trượng tiên sơn, Diệp Húc liền có khả năng chống lại y, hơn nữa còn không ngừng lớn mạnh, dần dần không còn là khả năng nữa mà là chắc chắn.
Loại tốc độ tăng trưởng tu vi cùng thực lực này làm cho Xích Uyên Ma Tôn có phần không rét mà run. Trong thế giới Xích Đế Ma Giới này, có đủ vu sĩ đại vu thiên tư hơn người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y gặp phải kẻ có tốc độ tu luyện nhanh chóng như vậy.
“Giết chết hắn, nhất định phải giết chết hắn, lấy đi tất cả những gì hắn có. Nếu không giết hắn, e là không lâu nữa hắn liền có thể giết ta.”
Thiên địa pháp tướng của Diệp Húc đã càng ngày càng ngưng tụ, từ vạn trượng hóa thành không đến một trượng, dần dần có hình thái của Nhân Hoàng cấm pháp phân thân. Tôn Nhân Hoàng cấm pháp phân thân này được tạo thành chỉ từ Bàn Vương Khai Thiên Kinh, đủ loại cấm văn cùng trận văn, phù văn đan xen vào trăng trời sao, Tam Thập Tam Thiên giới cùng Thiên Đình, mười tầng Địa ngục cùng Địa phủ, nối liền với thiên hà và Hoàng Tuyền của tam giới, cùng với Lục Đạo Luân Hồi.
Tuy Nhân Hoàng cấm pháp còn chưa hoàn toàn luyện thành, nhưng trên cơ bản thì nó đã thoát ra khỏi phạm trù thiên địa pháp tướng.
Tu vi hắn không lúc nào là không ngừng tăng vọt lên, pháp lực bành trướng, không ngừng luyện hóa tiên linh khí mà ngọc lâu cung cấp, về phần tiên quang trong Phương Trượng tiên sơn thì đã bị hắn dùng hết sạch.
Hắn đã bước đến gần Tam Hoàng cảnh Nhân Hoàng kỳ, chỉ cần ngưng tụ thành công hoàn toàn Nhân Hoàng cấm pháp phân thân là có thể trở thành Nhân Hoàng chân chính, pháp lực tăng lên.
“Ha ha ha, chân thân lão tử chưa chết, lão tử quả nhiên là Ma Chủ do số mệnh trời đất tạo thành, ngay cả ánh sáng do thế giới lực của mụ già Tây Vương Mẫu kia cũng không thể hoàn toàn giết được ta.”
Xích Uyên Ma Tôn đột nhiên cất tiếng cười to, ánh mắt ngạo nghễ liếc nhìn Diệp Húc, hung ác nói: “Tiểu tử thối kia, chân thân lão tử không chết, ngươi liền chỉ có một con đường chết. Thế giới sinh ra ngươi kia, giờ phút này ta đã biết được phương vị chuẩn xác, chờ lão tử khôi phục chân thân khôi phục thực lực, sẽ lập tức giáng lâm đến đó. Ma Tôn ta phải giết sạch đàn ông, nô dịch đàn bà, biến thế giới của các ngươi thành thiên quốc thế giới của Ma thần viễn cổ.”
Diệp Húc cả kinh, ánh sáng hình thành từ thế giới lực do Tây Vương Mẫu sưu tầm chủ yếu là để tiêu diệt đứa con Thiên Đế trong bụng, cùng nó đồng quy vu tận, về phần luyện chết Xích Uyên Ma Tôn thì chỉ là thứ yếu.
Nay Xích Uyên Ma Tôn chưa chết, không biết đứa con Thiên Đế kia có còn sống hay không.
“Ngươi muốn biết đứa con Thiên Đế còn sống hay không?”
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười nói: “Cầu xin ta đi, quỳ xuống van cầu ta đi, làm cẩu của ta, ta sẽ nói cho ngươi tất cả.”
“Không cần, những gì có trong đầu ngươi ta đều muốn biết.”
Diệp Húc mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Chỉ cần luyện hóa ngươi rồi sưu hồn tác phách, là có thể biết đứa con Thiên Đế kia đã chết hay chưa.”
Đột nhiên, một tòa thần lô cổ xưa dâng lên rồi trùm tới Xích Uyên Ma Tôn, trong lò một mặt trời hừng hực bốc cháy, thiêu đốt tất cả.
Sắc mặt Xích Uyên Ma Tôn kịch biến, vội vàng vươn người bỏ chạy, lại đúng lúc này, Dao Trì Kim Mẫu vung chưởng lên, nhẹ nhàng đảo xuống, quét y vào trong Thái Dương Thần Lô.
“Tiểu tử kia, bằng ngươi mà cũng đòi luyện hóa ta?”
Trong thần lò, Xích Uyên Ma Tôn liên tục rít gào, phẫn nộ quát: “Lão tử đã tu thành Xích Đế Ma Môn, cảnh giới giữa ta và ngươi chênh lệch một trời một vực, rót cả nước một đại dương cũng không thể lấp đầy. Cho dù ngươi mất cả đời cũng chẳng thể luyện hóa được ta.”