Diệp Húc giơ tay nhẹ nhàng ra một chiêu, ngọc lâu xoay tròn rồi càng lúc càng nhỏ lại. Khi rơi vào trong tay hắn thì ngọc lâu chỉ còn cao có một thước, trông thật nhỏ bé dễ thương.
Tòa ngọc lâu này của Diệp Húc tuy không phải cấm bảo, nhưng uy năng của nó đã đạt tới cấp bậc của cấm bảo, chỉ còn thiếu một cấm pháp hoàn chỉnh nữa. Hiện giờ hắn lấy cấm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh của mình đến thúc giục ngọc lâu, đánh nát hai món nhân hoàng chi bảo Hạo Thiên chuông và Hạo Thiên kính này thật dễ dàng!
Dựa vào uy năng của ngọc lâu, Diệp Húc thậm chí còn có thể chống lại công kích của vị Nhân Hoàng đỉnh Lý Long Xương cùng với một món cấm bảo bán thành phẩm Lăng Yên các, đối phó hai món nhân hoàng chi bảo cũng không nói chơi.
Ngoài cấm bảo chân chính hoặc cấm bảo bán thành phẩm, những bảo vật khác không có thứ nào có uy năng vượt qua được uy năng của ngọc lâu!
“Cấm bảo chân chính của Đông Hoàng gia? Hạo Thiên chuông?”
Diệp Húc ngưng mắt nhìn về phía chiếc chuông lớn lơ lửng trên Thang cốc xa xa kia. Uy năng của cấm bảo đã ảnh hưởng đến nơi đây, xua đi toàn bộ thiên địa nguyên khí của lục địa Lương Phường, khiến gần như tất cả các vu sĩ trong lục địa đều bị trấn áp, không thể nào dùng chân nguyên!
Chỉ có một số ít cường giả, đại vu mới có thể đối kháng được uy áp của Hạo Thiên chuông, ở dưới uy lực của Hạo Thiên chuông cố gắng chống đỡ!
Tu vi Đông Hoàng Việt bị tổn hao nhiều, lại liên tục bị Diệp Húc đánh nát thân thể, mỗi một lần bị đánh nát nguyên thần và thiên địa pháp tướng thì tu vi thực lực lại yếu đi hẳn, kém xa trình độ mà Thánh chủ nên có.
Lần này y cưỡng ép triệu tập cấm bảo, thời gian hao phí cũng khá dài, thúc giục uy năng cấm bảo cũng chậm chạp.
“Thánh chủ Đông Hoàng gia muốn triệu tập cấm bảo trấn chết ta sao? Ta đây trấn chết ngươi trước!”
Hung quang lóe ra trong mắt Diệp Húc, hắn đột nhiên bay lên, ngọc lâu trong tay vù vù xoay tròn, gào thét đánh tới Đông Hoàng Việt.
Tòa ngọc lâu này bay đến trên đầu Đông Hoàng Việt thì đã hóa thành một tòa ngọc lâu cao vạn trượng, ép cho hư không nứt toác ra, hung hăng trấn xuống Đông Hoàng Việt!
“Không xong!”
Đông Hoàng Việt rùng mình, giờ phút này y đã rùng một nửa tu vi để đuổi đi nguyên thần trong Kiến Mộc thần trượng của Diệp Húc, một nửa tu vi thì dùng để thúc giục cấm bảo của Đông Hoàng gia Hạo Thiên chuông, nay y đã không còn chút sức mạnh dư thừa nào để đối kháng lại sự trấn áp của ngọc lâu!
Mà lúc này Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc đã bị ngọc lâu của Diệp Húc đánh bay, không thể tới cứu, khiến y lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
Ngọc lâu trấn xuống, Đông Hoàng Việt càng cảm thấy những luồng hơi thở tử vong đang giáng đến. Tòa ngọc lâu này chất chứa uy năng mênh mông, tuyệt đối có thể trấn chết y, thân thể nguyên thần thiên địa pháp tướng đều sẽ bị chấn vỡ, thậm chí cả chân linh bất diệt cũng đều có thể bị trọng thương trước nay chưa từng có!
Nếu lọt vào công kích như vậy, tu vi cảnh giới của y đều sẽ bị đánh xuống, phải khổ tu mấy trăm năm mới có thể khôi phục, thậm chí là sẽ để lại ám tật. Nếu như vậy, cả đời này đừng hòng khôi phục được đỉnh cao!
“Muốn giết ta? Ta giết ngươi trước!” Đông Hoàng Việt đột nhiên dùng toàn lực thúc giục Hạo Thiên chuông.
Món cấm bảo của Đông Hoàng gia kia đột phát vang lên một tiếng chuông, vang vọng khắp trời đất. Tiếng chuông vang tới mọi ngõ ngách trong lục địa Lương Phương, thậm chí truyền qua cả biển rộng, ngay cả Trung Thổ Thần Châu cũng có thể nghe được tiếng chuông vang!
Nơi tiếng chuông vang lên, từng đạo văn trận văn tuôn ra, kéo thẳng hướng Diệp Húc. Đám trận văn này nhìn kỹ thì thấy do vô số chiếc chuông liên kết tạo thành, giống như sợi xích vàng óng ánh, xuyên qua hư không nhắm thẳng Diệp Húc.
Đây là một kích của cấm bảo, đừng nói là Diệp Húc, cho dù là Nhân Hoàng Thánh chủ tự mình đến đây thì cũng không thể nào đón đỡ được, nếu không sẽ trực tiếp bị đánh chết!
Cấm bảo do Hạo Thiên Đại Đế luyện ra khi ông trở thành Vu Hoàng không phải là tầm thường.
“Xem ai chết trước!”
Diệp Húc không để ý đến đám trận vân hình xiềng xích này, hắn mở miệng quát lớn, cổ động tinh hần, thậm chí đem thiên địa pháp tướng của mình dung nhập vào trong ngọc lâu, thôi phát uy năng của ngọc lâu lên mức cao nhất rồi nghiền đè tới Đông Hoàng Việt!
Oành!
Vị Thánh chủ Nhân Hoàng này bị ngọc lâu trực tiếp nghiền nát thành cặn bã, thân thể nguyên thần và thiên địa pháp tướng đều dập nát, hồn phách thần thức bị chấn cho không còn.
Chân linh bất diệt của Đông Hoàng Việt bay ra, đang định bỏ chạy thì ngọc lâu đột nhiên thả ra vô hạn quang mang, buông xuống những luồng Huyền Hoàng khí như cối xay quấy cho chân linh bất diệt của y nát thành cặn bã!
Đường đường một thế hệ Nhân Hoàng, Thánh chủ của Đông Hoàng gia mà tan thành tro bụi, thân tử đạo tiêu như vậy.
Đông Hoàng Việt dù chết nhưng uy năng của Hạo Thiên chuông vẫn còn, luồng uy năng mênh mông này kéo tới, phong ấn hư không, trấn áp vạn vật, làm cho người ta không thể nào chạy trốn mà chỉ có thể ngồi nhìn một luồng uy năng mênh mông đánh đến, đen chính mình đánh nát, trấn sát thành cặn bã!
Diệp Húc giận quát lên một tiếng, tế ngọc lâu lên đón đỡ.
Ngọc lâu và đạo xiềng xích trận vân kia thoáng va chạm, thiên địa pháp tướng của Diệp Húc lập tức run lên dữ dội, trong chớp mắt Bàn Vương chân thân phủ đầy vết rạn nứt, bị bài trừ ra khỏi ngọc lâu!
Đây là một luồng uy năng của cấm bảo chân chính, vượt xa cái loại cấm bảo bán thành phẩm Lăng Yên các, mênh mông vô cùng, nếu không tự mình thể nghiệm thì không thể nào biết được thế gian còn có loại vu bảo khủng bố như thế, không thể nào chống cự cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi.
Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân của Diệp Húc bị một luồng uy năng cấm bảo đánh cho bị thương nặng, rách nát tung tóe, nhanh chóng trở lại trong thân thể. Ngọc lâu cũng bị uy năng của Hạo Thiên chuông ép cho nhanh chóng thu nhỏ lại, bay trở về bên người Diệp Húc.
“Kiến Mộc thần trượng, lên!”
Mắt thấy uy năng Hạo Thiên chuông sắp đánh đến người Diệp Húc, một cây mộc trượng trơn bóng đột nhiên bay từ dưới lên, ở trên không trung để lại một luồng sáng xanh lục, rơi vào trong tay Diệp Húc.
Đông Hoàng gia chủ Đông Hoàng Việt đã chết, luồng pháp lực vây khốn nguyên thần của Diệp Húc kia lập tức biến mất, khiến cho Diệp Húc có thể hoàn toàn nắm giữ cấm bảo bán thành phẩm này trong tay, nguyên thần và Kiến Mộc trượng tương dung, tuy hai mà một.
Diệp Húc hai tay cầm trượng, ngưỡng phong run lên, chỉ thấy thanh mộc trăm dặm, lồng lộng chống đỡ trời, như dời non lấp biển nện xuống đạo cấm bảo trận vân kia.
Một kích này vô cùng kinh thiên, bá tuyệt thiên hạ, lại chứa phong thái của vị vương giả, giống như gió xuân mưa phùn làm dịu vạn vật, khiến chúng sinh vui sướng thần phục, có thể nói là tràn trề niềm vui.
Diệp Húc không nhịn nổi thét dài một tiếng, tiếng thét như một sợi ngân tuyến từ dưới nền đất xuyên qua, nhắm thẳng trời cao, càng lúc càng cao, xông vào trong vũ trụ tinh không!
Thanh mộc chống trời nghênh đón một luồng uy năng của Hạo Thiên chuông.
Tuy Diệp Húc bị thương nặng nhưng có cây trượng trong tay, tu vi bản thân và Kiến Mộc thần trượng tương dung, một loại cảm giác lưu sướng như nước tự phát khiến tu vi thực lực hắn dường như bành trướng đến cực hạn, thậm chí là hơn hẳn Nhân Hoàng Thánh chủ!
Đây đương nhiên là một loại ảo giác, tu vi hắn và Kiến Mộc tương dung, hòa hợp làm một thể, dẫn ra năng lượng và uy năng chất chứa trong Kiến mộc nên hắn mới có loại ảo giác này.
Đây cũng là vì Kiến Mộc thần trượng được luyện ra từ Kiến mộc, Kiến mộc và nguyên thần của Diệp Húc giống như một thể, có Kiến Mộc thần trượng trong tay là tương đương với một bộ phận thân thể Diệp Húc, có thể tùy tâm phát huy uy năng, hơn xa các loại vu bảo khác!
Kiến Mộc thần trượng và đạo xiềng xích trận văn của Hạo Thiên chuông kia giao kích, vô số chuông văn tạo thành kim xích vang lên tiếng nổ bùm bùm, tất cả đều phá nát.
Bên trong Kiến Mộc thần trượng, ngoại trừ Thuần Dương linh mạch bậc chín hoàn chỉnh là lượng địa khí khổng lồ ra thì còn có ngũ đại Nhân Hoàng cấm pháp phân thân của Đông Hoàng Việt cũng bị luyện thành khí linh, làm nguồn suối năng lượng cho Kiến mộc.
Đông Hoàng Việt hăng hái đưa ngũ đại cấm pháp phân thân cấp Nhân Hoàng đưa vào trong Kiến mộc. Năm cấm pháp này cùng mộc linh khí trong Kiến mộ tương sinh, khiến uy năng của chúng hơn hẳn trước đây, tăng thêm mấy lần liền, càng thêm bá đạo, càng thêm mạnh mẽ.
Không chỉ như vậy, mộc linh khí bên trong Kiến mộc vừa như gió xuân mưa phùn, lại có làn gió vương đạo, đem bá đạo bù lại, hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh mà lại không có vẻ thịnh khí lăng nhân.
Cương tắc dịch chiết , tâm pháp của Đông Hoàng gia lại phạm vào loại bệnh này, mà Kiến mộc lại bù đắp cho sơ hở đó, có thể nói là một món vu bảo gần như hoàn mỹ!
Đạo cấm bảo trận vân của Hạo Thiên chuông kia bị một kích của Diệp Húc đánh cho vỡ nát hết. Diệp Húc cũng bị chấn cho khí huyết bốc lên gần như là sôi trào, trong lòng không khỏi thất kinh.
Nếu không phải hắn lấy được Kiến Mộc thần trượng, chỉ sợ dựa vào ngọc lâu cùng với tế Thương Nguyệt thần châu lên cũng không thể hoàn toàn tiếp được một kích này của Hạo Thiên chuông, chắc chắn sẽ bị thương rất nặng, thậm chí là có thể chết.
Đây là bởi vì, Hạo Thiên chuông dù sao cũng là cấm bảo hoàn chỉnh, hơn nữa lại do Hạo Thiên Đại Đế luyện ra khi còn trẻ, uy lực so với các cấm bảo khác còn hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà ngọc lâu lại không có được uy năng của cấm bảo, không có cách nào phát huy được uy lực của cấm bảo. Thương Nguyệt thần châu thì chỉ là một món cấm bảo bán thành phẩm, đưa vào sai cấm pháp thành ra hạn chế đi uy năng của thần châu, căn bản không thể so với Hạo Thiên chuông.
Lại thêm tu vi của Diệp Húc hạn chế, không đủ để phát huy ra uy lực của Thương Nguyệt thần châu. Bởi vậy khi đối mặt với tình huống vừa rồi, Diệp Húc đem hết toàn lực e là cũng chẳng thể tránh được một kiếp.
Chỉ có món cấm bảo bán thành phẩm là Kiến Mộc thần trượng kia mới có thể khiến hắn lấy mười thành tu vi phát huy ra mười hai thành thực lực.
“Cây Kiến Mộc thần trượng này sao có thể là vu bảo rèn cho Đông Hoàng Mục, rõ ràng là bảo vật rèn cho riêng mình ta!” Diệp Húc cười ha ha, đột nhiên hắn ho khan dữ dội, tai mắt mũi miệng trào ra những dòng kim huyết, trong lòng hắn không khỏi khiếp sợ.
Vừa rồi hắn cưỡng ép tế ngọc lâu lên chống lại một luồng uy năng của Hạo Thiên chuông khiến cho thiên địa pháp tướng bị thương nặng, bị chấn cho rách tung tóe, gần như sụp đổ.
Tổn thương lần này của thiên địa pháp tướng cực kỳ nghiêm trọng, cũng là lần đầu tiên Diệp Húc bị loại tổn thương như thế. Còn không biết uy năng của cấm bảo có đả thương đến gốc rễ của hắn không, nếu như có thì cả đời này cũng chẳng thể tiêu trừ thương thế, ảnh hưởng đến tu vi tiến cảnh, thậm chí là tổn thất thọ nguyên!
“Gia chủ!”
Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc ngơ ngác nhìn Đông Hoàng Việt bị Diệp Húc một kích trấn chết, nghiền nát chân linh bất diệt, hoàn toàn đã hồn phi phách tán. Hai người này nổi giận, thét lên điên cuồng, pháp lực toàn thân gần như thiêu đốt, toàn tâm toàn sức thúc giục Hạo Thiên chuông. Tiếng chuông vang lên, đã thấy mặt đất chìm xuống, biến mất!
Hai người này toàn lực thúc giục Hạo Thiên chuông, khiến cho uy năng của nó so với Đông Hoàng Việt thúc giục còn mạnh hơn năm sáu lần. Chuông lớn đập nát hư không, ầm ầm nghiền đè tới Diệp Húc.
“Một kích này ta tiếp không nổi, dù có ở trạng thái toàn thịnh, có được Kiến Mộc thần trượng trong tay cũng không thể nào đỡ nổi!” Diệp Húc chỉ liếc qua là biết mình tuyệt không phải là đối thủ của Hạo Thiên chuông, chắc chắn sẽ bị một kích chấn vỡ nát. Hắn không dám dừng lại, lập tức vung Kiến Mộc thần trượng lên đánh nát hư không, đánh tan không gian bị Hạo Thiên chuông phong ấn. Hắn nhanh chóng thi triển Hư Không ấn và Trường Không ấn, hoành độ vạn dặm, né tránh công kích của Hạo Thiên chuông.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Hạo Thiên chuông đánh vào nơi hắn vừa đứng. Nó ép cho hư không nơi đó nén ép thành một điểm, ngay sau đó nổ tung, hóa thành những luồng hỗn độn, hắn không khỏi rùng mình một cái.
“Bảo bối tốt, không hổ là cấm bảo mà Thiên đế luyện chế khi còn trẻ, đáng tiếc thực lực của ta còn chưa đủ để cướp nó đi…”
: Cương tắc dịch chiết: quá cứng thì dễ gãy